Chương 12
Thang Thang Đại Ma Vương
2025-03-30 12:17:38
10.
Mùa hè năm nay đặc biệt dài, may mà thỉnh thoảng Cố Dao vẫn đến thăm tôi.
Lần đầu gặp lại, cậu ấy lao đến ôm chặt tôi suýt nghẹt thở, khóc bù lu bù loa: "Trời ơi Lễ Lễ, tớ bắt taxi đến đây mà dọc đường chẳng thấy một quán trà sữa ra hồn nào cả. Cậu sống nổi thế nào đây?!"
Tôi vất vả gỡ ra cái ôm có thể siết c.h.ế.t người đó rồi kéo cậu ấy vào quán nhà Sở Ngôn.
Đồ ăn thức uống còn chưa mang ra, Cố Dao đã dán mắt vào cơ bụng lộ ra khi Sở Ngôn vô tình vén vạt áo lên, nuốt nước bọt ừng ực.
Tôi: "Đừng nhìn nữa, nhìn thêm chút nữa thì tớ không biết giải thích thế nào với Từ Nam đâu."
Mỗi lần đến, Cố Dao đều chia sẻ với tôi tin tức bên kia.
"Cậu vừa chuyển đi trước, Tần Hàn với đám kia đã lũ lượt kéo hành lý đến ngay sau đó, cứ như sợ chậm một ngày là không dọn vào được ấy."
"Người thì dọn vào rồi, nhưng các cô chú trong viện đều chẳng mấy ai muốn bắt chuyện với họ. Ngay cả cô chú tớ cũng không còn qua lại với bố cậu nữa... Cô tớ nói, chú Lê phản bội dì Lâm Thu, tức là cũng phản bội tình bạn suốt từ đại học đến giờ của họ. Loại bạn này, không có cũng chẳng sao."
"À đúng rồi, còn chuyện này nữa. Lần trước Lý Uyển đến gây sự với mẹ cậu, cô tớ tức quá vả cho bà ta một bạt tai. Giờ thì bà ta thấy cô tớ là né xa luôn..."
"Còn cái này, anh tớ nhờ tớ mang cho cậu." Vừa nói, Cố Dao vừa lấy ra một quyển sách bìa xanh từ trong balo ra. Tôi nhận ra ngay, chính là quyển sách mà hôm đó tôi đọc trong phòng Chu Cẩn rồi ngủ quên.
"...Anh ấy bảo hôm đó cậu ngủ mà còn chảy cả nước miếng lên sách, thôi thì tặng cho cậu luôn vậy." Cố Dao xấu hổ gãi đầu, " tính anh tớ vốn thế, cậu đừng để bụng."
Tôi đen mặt nhận lấy sách.
"Thực ra anh tớ quan tâm cậu lắm, chỉ là không nói ra thôi." Cố Dao cố gắng chữa cháy, "Bây giờ anh ấy bị nhốt trong trường cấp ba Phụ Trung suốt, đến điện thoại cũng không được mang. Nghỉ hè đến giờ tớ mới gặp anh ấy hai lần thôi, mà lần nào anh tớ cũng hỏi thăm cậu."
"Chẳng phải còn một tháng nữa mới hết hè sao? Trường cấp ba Phụ Trung đã vào học rồi à?"
"Đang học trước chương trình lớp mười, trường Phụ Trung trước giờ vẫn thế mà. Hơn nữa, anh tớ học lớp A, phần lớn mọi người sau này sẽ đi theo hướng thi đấu tuyển chọn để được tuyển thẳng, nên tiến độ học chắc chắn nhanh hơn các lớp khác nhiều."
Tôi chợt hiểu ra, lúc này mới nhớ lại đúng là trường cấp ba Phụ Trung có truyền thống như vậy.
Cố Dao cầm cốc nước lên uống một ngụm, đột nhiên rút điện thoại ra chụp Sở Ngôn đứng cạnh quầy pantry.
"Cậu làm gì đấy?" Tôi kéo tay cậu ấy lại.
"Tối nay đến nhà Chu Cẩn phục kích anh ấy, cho anh ấy xem bạn học mới của cậu." Cố Dao cười gian giơ điện thoại lên, "Chụp cũng đẹp đấy chứ, đúng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Buổi tối trở về nhà, tôi thẫn thờ lật mở quyển sách kia.
Chu Cẩn rõ ràng nói dối, hôm đó tôi chỉ ngủ quên thôi, hoàn toàn không có chuyện chảy nước miếng... Nhưng thứ làm tôi phân tâm không phải chuyện này, mà là lời Cố Dao nói chiều nay về trường cấp ba Phụ Trung.
Cả mùa hè tôi đều tự an ủi chỉ cần nỗ lực, học ở đâu cũng giống nhau. Nhưng lời cậu ấy vẫn nhắc tôi nhớ đến khoảng cách giữa trường cấp ba Thế Tây và trường cấp ba Phụ Trung, e rằng chính là khoảng cách giữa tôi và Chu Cẩn ba năm sau…
Cảm giác lo âu ập đến, tôi đẩy cửa sổ ra, mơ màng nhìn ra xa. Xuyên qua màn đêm dày đặc, dường như tôi có thể nhìn thấy bên kia thành phố, trong khuôn viên trồng đầy cây ngân hạnh kia, từng phòng học vẫn sáng đèn. Trên bàn là những chồng đề thi cùng sách luyện đề chất cao, sau những chồng sách ấy, mỗi người đều đang cắm cúi làm bài...
Họ đang dốc sức chạy thật nhanh, để bỏ xa tất cả những người khác.
Mùa hè này đã xảy ra quá nhiều chuyện, còn chưa kịp thoát khỏi cái bóng của chuyện này, thì áp lực của chuyện khác đã ập tới.
Lòng rối như tơ vò, nhưng ngón tay lại bị góc một trang sách đ.â.m nhẹ một cái.
Tôi cúi đầu xuống, phát hiện trang vừa lật qua có một nếp gấp.
Trên trang đó, có một câu bị ai đó dùng bút nước đen gạch chân.
"... Chỉ cần có vài điều chắc chắn trong đời, đã đủ để chống chọi với muôn vàn bất trắc..."
Trong những ngày còn lại của kỳ nghỉ hè, tôi mua sách tham khảo, bắt đầu tự học chương trình lớp mười. Phần lớn thời gian tôi ở nhà, thỉnh thoảng cũng đến quán của Sở Ngôn.
"Thiên tài trường Tam Trung có khác," giữa lúc chơi game, Sở Ngôn ngẩng lên liếc tôi một cái, "Cậu là người đầu tiên đến quán tôi để làm bài tập đấy."
Tôi chống cằm, vừa viết vừa nói: "Ở nhà một mình không tập trung nổi, phải ở nơi có tiếng ồn trắng mới học được."
Cậu ấy cười, "Thiên tài, ý tôi là cậu nhìn xung quanh đi."
Tôi nghe theo mà nhìn quanh quán. Hôm nay quán cũng như mọi khi, ngồi đầy những người đồng trang lứa, ai nấy đều cắm cúi vào điện thoại như Sở Ngôn, mải mê chơi game.
Chuông gió vang lên, lại có người đẩy cửa bước vào.
"Sở ca, Triệu Cát bọn họ đến chưa?"
Sở Ngôn chỉ lên cầu thang: "Sáng đã lên rồi."
Người đó ừ một tiếng, lúc đi ngang qua bàn tôi thì nhìn chồng đề thi trên bàn, sau đó dùng ánh mắt kỳ lạ để đánh giá tôi.
"Bây giờ thì biết vì sao tôi nói cậu không giống học sinh Thế Tây rồi chứ?" Sở Ngôn cười nhẹ, lại mở một trận game mới.
Mùa hè năm nay đặc biệt dài, may mà thỉnh thoảng Cố Dao vẫn đến thăm tôi.
Lần đầu gặp lại, cậu ấy lao đến ôm chặt tôi suýt nghẹt thở, khóc bù lu bù loa: "Trời ơi Lễ Lễ, tớ bắt taxi đến đây mà dọc đường chẳng thấy một quán trà sữa ra hồn nào cả. Cậu sống nổi thế nào đây?!"
Tôi vất vả gỡ ra cái ôm có thể siết c.h.ế.t người đó rồi kéo cậu ấy vào quán nhà Sở Ngôn.
Đồ ăn thức uống còn chưa mang ra, Cố Dao đã dán mắt vào cơ bụng lộ ra khi Sở Ngôn vô tình vén vạt áo lên, nuốt nước bọt ừng ực.
Tôi: "Đừng nhìn nữa, nhìn thêm chút nữa thì tớ không biết giải thích thế nào với Từ Nam đâu."
Mỗi lần đến, Cố Dao đều chia sẻ với tôi tin tức bên kia.
"Cậu vừa chuyển đi trước, Tần Hàn với đám kia đã lũ lượt kéo hành lý đến ngay sau đó, cứ như sợ chậm một ngày là không dọn vào được ấy."
"Người thì dọn vào rồi, nhưng các cô chú trong viện đều chẳng mấy ai muốn bắt chuyện với họ. Ngay cả cô chú tớ cũng không còn qua lại với bố cậu nữa... Cô tớ nói, chú Lê phản bội dì Lâm Thu, tức là cũng phản bội tình bạn suốt từ đại học đến giờ của họ. Loại bạn này, không có cũng chẳng sao."
"À đúng rồi, còn chuyện này nữa. Lần trước Lý Uyển đến gây sự với mẹ cậu, cô tớ tức quá vả cho bà ta một bạt tai. Giờ thì bà ta thấy cô tớ là né xa luôn..."
"Còn cái này, anh tớ nhờ tớ mang cho cậu." Vừa nói, Cố Dao vừa lấy ra một quyển sách bìa xanh từ trong balo ra. Tôi nhận ra ngay, chính là quyển sách mà hôm đó tôi đọc trong phòng Chu Cẩn rồi ngủ quên.
"...Anh ấy bảo hôm đó cậu ngủ mà còn chảy cả nước miếng lên sách, thôi thì tặng cho cậu luôn vậy." Cố Dao xấu hổ gãi đầu, " tính anh tớ vốn thế, cậu đừng để bụng."
Tôi đen mặt nhận lấy sách.
"Thực ra anh tớ quan tâm cậu lắm, chỉ là không nói ra thôi." Cố Dao cố gắng chữa cháy, "Bây giờ anh ấy bị nhốt trong trường cấp ba Phụ Trung suốt, đến điện thoại cũng không được mang. Nghỉ hè đến giờ tớ mới gặp anh ấy hai lần thôi, mà lần nào anh tớ cũng hỏi thăm cậu."
"Chẳng phải còn một tháng nữa mới hết hè sao? Trường cấp ba Phụ Trung đã vào học rồi à?"
"Đang học trước chương trình lớp mười, trường Phụ Trung trước giờ vẫn thế mà. Hơn nữa, anh tớ học lớp A, phần lớn mọi người sau này sẽ đi theo hướng thi đấu tuyển chọn để được tuyển thẳng, nên tiến độ học chắc chắn nhanh hơn các lớp khác nhiều."
Tôi chợt hiểu ra, lúc này mới nhớ lại đúng là trường cấp ba Phụ Trung có truyền thống như vậy.
Cố Dao cầm cốc nước lên uống một ngụm, đột nhiên rút điện thoại ra chụp Sở Ngôn đứng cạnh quầy pantry.
"Cậu làm gì đấy?" Tôi kéo tay cậu ấy lại.
"Tối nay đến nhà Chu Cẩn phục kích anh ấy, cho anh ấy xem bạn học mới của cậu." Cố Dao cười gian giơ điện thoại lên, "Chụp cũng đẹp đấy chứ, đúng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Buổi tối trở về nhà, tôi thẫn thờ lật mở quyển sách kia.
Chu Cẩn rõ ràng nói dối, hôm đó tôi chỉ ngủ quên thôi, hoàn toàn không có chuyện chảy nước miếng... Nhưng thứ làm tôi phân tâm không phải chuyện này, mà là lời Cố Dao nói chiều nay về trường cấp ba Phụ Trung.
Cả mùa hè tôi đều tự an ủi chỉ cần nỗ lực, học ở đâu cũng giống nhau. Nhưng lời cậu ấy vẫn nhắc tôi nhớ đến khoảng cách giữa trường cấp ba Thế Tây và trường cấp ba Phụ Trung, e rằng chính là khoảng cách giữa tôi và Chu Cẩn ba năm sau…
Cảm giác lo âu ập đến, tôi đẩy cửa sổ ra, mơ màng nhìn ra xa. Xuyên qua màn đêm dày đặc, dường như tôi có thể nhìn thấy bên kia thành phố, trong khuôn viên trồng đầy cây ngân hạnh kia, từng phòng học vẫn sáng đèn. Trên bàn là những chồng đề thi cùng sách luyện đề chất cao, sau những chồng sách ấy, mỗi người đều đang cắm cúi làm bài...
Họ đang dốc sức chạy thật nhanh, để bỏ xa tất cả những người khác.
Mùa hè này đã xảy ra quá nhiều chuyện, còn chưa kịp thoát khỏi cái bóng của chuyện này, thì áp lực của chuyện khác đã ập tới.
Lòng rối như tơ vò, nhưng ngón tay lại bị góc một trang sách đ.â.m nhẹ một cái.
Tôi cúi đầu xuống, phát hiện trang vừa lật qua có một nếp gấp.
Trên trang đó, có một câu bị ai đó dùng bút nước đen gạch chân.
"... Chỉ cần có vài điều chắc chắn trong đời, đã đủ để chống chọi với muôn vàn bất trắc..."
Trong những ngày còn lại của kỳ nghỉ hè, tôi mua sách tham khảo, bắt đầu tự học chương trình lớp mười. Phần lớn thời gian tôi ở nhà, thỉnh thoảng cũng đến quán của Sở Ngôn.
"Thiên tài trường Tam Trung có khác," giữa lúc chơi game, Sở Ngôn ngẩng lên liếc tôi một cái, "Cậu là người đầu tiên đến quán tôi để làm bài tập đấy."
Tôi chống cằm, vừa viết vừa nói: "Ở nhà một mình không tập trung nổi, phải ở nơi có tiếng ồn trắng mới học được."
Cậu ấy cười, "Thiên tài, ý tôi là cậu nhìn xung quanh đi."
Tôi nghe theo mà nhìn quanh quán. Hôm nay quán cũng như mọi khi, ngồi đầy những người đồng trang lứa, ai nấy đều cắm cúi vào điện thoại như Sở Ngôn, mải mê chơi game.
Chuông gió vang lên, lại có người đẩy cửa bước vào.
"Sở ca, Triệu Cát bọn họ đến chưa?"
Sở Ngôn chỉ lên cầu thang: "Sáng đã lên rồi."
Người đó ừ một tiếng, lúc đi ngang qua bàn tôi thì nhìn chồng đề thi trên bàn, sau đó dùng ánh mắt kỳ lạ để đánh giá tôi.
"Bây giờ thì biết vì sao tôi nói cậu không giống học sinh Thế Tây rồi chứ?" Sở Ngôn cười nhẹ, lại mở một trận game mới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro