Chương 5
Đào Trắng Chanh Macchiato
2025-03-27 11:18:59
Lúc đó tôi nghe không hiểu lắm.
Nhưng tôi bỗng nhiên hiểu ra, tại sao cha tôi luôn thích mặc đồ con trai cho tôi.
Cha tôi nhìn mẹ con tôi, rồi lại nhìn tôi, ánh mắt ông ấy thật phức tạp và nặng trĩu. Ông ấy nói: "Thanh Thanh, cha nhất định phải đợi đến khi các con trưởng thành mới được chết."
Cha đưa tay xoa đầu tôi và chị: "Cha sẽ chăm sóc các con thật tốt."
Chăm sóc mẹ và chị gái ư?
Hồi đó, tôi còn trẻ con ngây ngô, đưa tay nắm lấy tay cha: "Cha đừng lo, con sẽ nhanh lớn thôi, con sẽ chăm sóc mọi người."
Xin lỗi, giờ đây, con muốn nuốt lời rồi.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khó chịu và tức giận kỳ lạ, chẳng còn tâm trí nào mà làm bài tập.
Mẹ và chị gái ngồi trong phòng, cứ nhìn tôi mãi.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Họ đã đói, nhưng tôi vờ như không biết.
Chín giờ tối rồi mà cha vẫn chưa về.
Từ khi tôi học cấp hai, cha càng bận rộn hơn.
Cha nói phải dành dụm tiền cho tôi học đại học, suốt ngày làm việc quần quật, gần như không có thời gian nghỉ ngơi.
Mãi đến gần mười hai giờ đêm, cha mới về.
Cha ho liên tục, sắc mặt xanh xao trông thật đáng sợ.
Tôi đứng dậy rót nước cho cha, cha vừa cầm lấy uống vừa ho sù sụ.
Nếu tìm được cha mẹ ruột, cha sẽ không phải khổ sở như vậy nữa.
Nghĩ vậy, tôi thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút.
Cha lấy từ trong túi áo ra một cái túi nilon, tối nay cha vậy mà lại mua tai heo luộc.
Món này thường chỉ xuất hiện khi nhà có ai đó sinh nhật hoặc có chuyện gì trọng đại.
Tôi hơi chột dạ, không biết cha có phát hiện ra chuyện gì không?
Mẹ và chị gái tôi chẳng mảy may nghi ngờ, hai người đều nhìn chằm chằm vào món ăn thơm phức, béo ngậy.
Cha còn mua rượu, rót cho tôi một chút.
Tôi bỗng nhận ra hình như cha muốn nói chuyện gì đó với tôi.
Phải chăng là chuyện về cha mẹ ruột của tôi? Tim tôi đập thình thịch.
Cha uống một ngụm rượu.
Có lẽ men rượu đã làm cha mạnh dạn hơn, cha bắt đầu nói nhiều hơn.
Từ khi tôi học tiểu học, để tôi không bị bạn bè trêu chọc, ở nhà cha cũng cố gắng nói tiếng phổ thông với tôi.
Cha kể tôi từ nhỏ đã thông minh, lanh lợi, là một đứa trẻ ngoan ngoãn, học giỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhiều chuyện tôi đã không còn nhớ rõ nữa.
Vậy mà cha vẫn nhớ rất rõ ràng, tôi rụng chiếc răng đầu tiên khi nào, khi nào được nhận giấy khen, trồng cây gì ở sau vườn.
Ông vừa kể, vừa nhấp rượu từng chút một.
Đến khi ly rượu cạn, ông đặt xuống, mỉm cười một cái.
Cuối cùng, ông nói:
"Con ngoan thế này, chẳng trách mẹ con lại nhặt con về. Đúng vậy, con không phải con ruột của cha."
Khuôn mặt ông đỏ bừng vì hơi men, hốc mắt ông hoe đỏ.
Đầu tôi ong lên một tiếng, suốt hơn mười năm nay, khả năng mà tôi từng nhiều lần ngờ vực nay lại dễ dàng trở thành sự thật như vậy!
Ông lại chỉ tay về phía mẹ tôi:
"Con cũng không phải con ruột của bà ấy."
Rồi chỉ sang chị gái tôi, đang ngơ ngác nhìn cái bát trước mặt:
"Và cũng không phải chị em ruột với chị ấy."
Tôi bắt đầu hoảng loạn.
Những suy nghĩ mơ hồ trong lòng tôi dường như bị xé toạc. Tôi đỏ bừng mặt:
"Cha, cha đang nói gì vậy?"
"Ý cha là con thực sự không có mối quan hệ ruột thịt gì với chúng ta cả."
Cha nói lý do chúng ta trở về quê là vì cha mẹ ruột của con đã đến đây tìm, muốn nhận con về.
Tai tôi bỗng nhiên nóng ran.
Cha tôi hiểu lầm cảm xúc của tôi, ông ấy nói: "Bao nhiêu năm qua theo chúng ta, con khổ nhiều rồi. Con thích ăn cá, nhưng chị con và mẹ con không ăn được, con cũng chẳng được ăn. Nhà cha mẹ ruột của con có hẳn một cái ao cá. Đến lúc đó..."
Cha đột nhiên im bặt, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Chị gái và mẹ trên bàn đang ăn ngấu nghiến món tai heo luộc, không hề hay biết gì.
Hai người ăn uống thô tục, chẳng khác nào hổ đói.
Chỉ chăm chăm chọn những miếng thịt mỡ, miệng đầy dầu mỡ.
Tôi bỗng nhớ lại lời người phụ nữ kia từng nói - "Nhiều kẻ đòi nợ như vậy, đúng là số khổ."
Năm mười lăm tuổi, tôi bỗng có cơ hội đổi đời.
Tôi gắp miếng thịt cuối cùng cho cha.
"Vậy thì... con về xem sao, chỉ xem thôi ạ."
Cha lại gắp miếng thịt đó cho mẹ tôi đang nhìn chằm chằm với vẻ thèm thuồng, còn mình thì mút đũa: "Ừ."
Khi tôi quay lại quê nhà, tất cả họ hàng đều có mặt.
Cha tôi tiễn tôi đến cổng sân, vẫy tay với tôi rồi quay người đi về.
Bên trong cánh cổng kia chính là cuộc sống mới của tôi.
Lời dặn dò cuối cùng của cha là, dù lát nữa có gặp phải chuyện gì cũng phải nhịn.
Nhưng tôi bỗng nhiên hiểu ra, tại sao cha tôi luôn thích mặc đồ con trai cho tôi.
Cha tôi nhìn mẹ con tôi, rồi lại nhìn tôi, ánh mắt ông ấy thật phức tạp và nặng trĩu. Ông ấy nói: "Thanh Thanh, cha nhất định phải đợi đến khi các con trưởng thành mới được chết."
Cha đưa tay xoa đầu tôi và chị: "Cha sẽ chăm sóc các con thật tốt."
Chăm sóc mẹ và chị gái ư?
Hồi đó, tôi còn trẻ con ngây ngô, đưa tay nắm lấy tay cha: "Cha đừng lo, con sẽ nhanh lớn thôi, con sẽ chăm sóc mọi người."
Xin lỗi, giờ đây, con muốn nuốt lời rồi.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khó chịu và tức giận kỳ lạ, chẳng còn tâm trí nào mà làm bài tập.
Mẹ và chị gái ngồi trong phòng, cứ nhìn tôi mãi.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Họ đã đói, nhưng tôi vờ như không biết.
Chín giờ tối rồi mà cha vẫn chưa về.
Từ khi tôi học cấp hai, cha càng bận rộn hơn.
Cha nói phải dành dụm tiền cho tôi học đại học, suốt ngày làm việc quần quật, gần như không có thời gian nghỉ ngơi.
Mãi đến gần mười hai giờ đêm, cha mới về.
Cha ho liên tục, sắc mặt xanh xao trông thật đáng sợ.
Tôi đứng dậy rót nước cho cha, cha vừa cầm lấy uống vừa ho sù sụ.
Nếu tìm được cha mẹ ruột, cha sẽ không phải khổ sở như vậy nữa.
Nghĩ vậy, tôi thấy lòng nhẹ nhõm hơn một chút.
Cha lấy từ trong túi áo ra một cái túi nilon, tối nay cha vậy mà lại mua tai heo luộc.
Món này thường chỉ xuất hiện khi nhà có ai đó sinh nhật hoặc có chuyện gì trọng đại.
Tôi hơi chột dạ, không biết cha có phát hiện ra chuyện gì không?
Mẹ và chị gái tôi chẳng mảy may nghi ngờ, hai người đều nhìn chằm chằm vào món ăn thơm phức, béo ngậy.
Cha còn mua rượu, rót cho tôi một chút.
Tôi bỗng nhận ra hình như cha muốn nói chuyện gì đó với tôi.
Phải chăng là chuyện về cha mẹ ruột của tôi? Tim tôi đập thình thịch.
Cha uống một ngụm rượu.
Có lẽ men rượu đã làm cha mạnh dạn hơn, cha bắt đầu nói nhiều hơn.
Từ khi tôi học tiểu học, để tôi không bị bạn bè trêu chọc, ở nhà cha cũng cố gắng nói tiếng phổ thông với tôi.
Cha kể tôi từ nhỏ đã thông minh, lanh lợi, là một đứa trẻ ngoan ngoãn, học giỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhiều chuyện tôi đã không còn nhớ rõ nữa.
Vậy mà cha vẫn nhớ rất rõ ràng, tôi rụng chiếc răng đầu tiên khi nào, khi nào được nhận giấy khen, trồng cây gì ở sau vườn.
Ông vừa kể, vừa nhấp rượu từng chút một.
Đến khi ly rượu cạn, ông đặt xuống, mỉm cười một cái.
Cuối cùng, ông nói:
"Con ngoan thế này, chẳng trách mẹ con lại nhặt con về. Đúng vậy, con không phải con ruột của cha."
Khuôn mặt ông đỏ bừng vì hơi men, hốc mắt ông hoe đỏ.
Đầu tôi ong lên một tiếng, suốt hơn mười năm nay, khả năng mà tôi từng nhiều lần ngờ vực nay lại dễ dàng trở thành sự thật như vậy!
Ông lại chỉ tay về phía mẹ tôi:
"Con cũng không phải con ruột của bà ấy."
Rồi chỉ sang chị gái tôi, đang ngơ ngác nhìn cái bát trước mặt:
"Và cũng không phải chị em ruột với chị ấy."
Tôi bắt đầu hoảng loạn.
Những suy nghĩ mơ hồ trong lòng tôi dường như bị xé toạc. Tôi đỏ bừng mặt:
"Cha, cha đang nói gì vậy?"
"Ý cha là con thực sự không có mối quan hệ ruột thịt gì với chúng ta cả."
Cha nói lý do chúng ta trở về quê là vì cha mẹ ruột của con đã đến đây tìm, muốn nhận con về.
Tai tôi bỗng nhiên nóng ran.
Cha tôi hiểu lầm cảm xúc của tôi, ông ấy nói: "Bao nhiêu năm qua theo chúng ta, con khổ nhiều rồi. Con thích ăn cá, nhưng chị con và mẹ con không ăn được, con cũng chẳng được ăn. Nhà cha mẹ ruột của con có hẳn một cái ao cá. Đến lúc đó..."
Cha đột nhiên im bặt, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Chị gái và mẹ trên bàn đang ăn ngấu nghiến món tai heo luộc, không hề hay biết gì.
Hai người ăn uống thô tục, chẳng khác nào hổ đói.
Chỉ chăm chăm chọn những miếng thịt mỡ, miệng đầy dầu mỡ.
Tôi bỗng nhớ lại lời người phụ nữ kia từng nói - "Nhiều kẻ đòi nợ như vậy, đúng là số khổ."
Năm mười lăm tuổi, tôi bỗng có cơ hội đổi đời.
Tôi gắp miếng thịt cuối cùng cho cha.
"Vậy thì... con về xem sao, chỉ xem thôi ạ."
Cha lại gắp miếng thịt đó cho mẹ tôi đang nhìn chằm chằm với vẻ thèm thuồng, còn mình thì mút đũa: "Ừ."
Khi tôi quay lại quê nhà, tất cả họ hàng đều có mặt.
Cha tôi tiễn tôi đến cổng sân, vẫy tay với tôi rồi quay người đi về.
Bên trong cánh cổng kia chính là cuộc sống mới của tôi.
Lời dặn dò cuối cùng của cha là, dù lát nữa có gặp phải chuyện gì cũng phải nhịn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro