Chương 1
Đào Trắng Chanh Macchiato
2025-03-27 11:18:59
Cha tôi dáng người thấp bé, lưng lại gù, nhà thì có tới ba anh em trai, mãi chẳng lấy được vợ.
Ông bà nội mất rồi, cũng chẳng còn ai quan tâm đến ông ấy nữa.
Cả làng đều nghĩ cha tôi sẽ ế vợ suốt đời.
Thế rồi một ngày, khi cha tôi ra ngoài cắt cỏ, ông ấy nhặt được một người phụ nữ lang thang đang thoi thóp bên bờ đê.
Cha tôi mang người phụ nữ ấy về nhà, tắm rửa sạch sẽ cho bà, rồi chăm sóc bà trong nhà.
Sau đó, hai người sống với nhau như vợ chồng.
Lúc bấy giờ là mùa đông, vì người phụ nữ ấy mà cha tôi phải bán lợn trước khi kịp xuất chuồng, mua cho bà một chiếc áo bông đỏ thật dày và rất nhiều lạc rang.
Là loại lạc hái xuống phơi khô ấy.
Rồi mỗi ngày, cha tôi đều đưa cho bà một gói lạc rang, để bà ngồi ở bậc cửa đợi ông ấy về.
Bà ấy rất ngoan ngoãn, chẳng bao giờ chạy lung tung ra ngoài.
Ngày nào bà cũng ngồi yên vị ở bậc cửa, lặng lẽ nhấm nháp từng hạt lạc rang.
Nửa năm sau, vào mùa hè năm ấy, người phụ nữ kia bỗng nhiên chạy ra ngoài, vừa chạy vừa ôm bụng kêu la.
Bà ấy vừa kêu vừa gào, có vẻ rất đau đớn.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Bà Trương hàng xóm liền bảo: "Úi chà, cô gái này sắp sinh rồi!"
Lúc này mọi người mới nhìn thấy bụng bà ấy đã to vượt mặt, sắp đến ngày sinh nở.
Chắc chắn đứa bé không phải con của cha tôi rồi.
Đó chính là chị gái tôi.
Năm chị tôi lên năm tuổi, chị bị một trận sốt cao, đầu óc lúc tỉnh lúc mê.
Người ta liền đồn ầm lên rằng chị tôi bị bệnh điên, bệnh này sẽ lây, rồi cấm người trong làng qua lại với nhà chúng tôi.
Trong làng vốn đã tồn tại cái lệ kẻ mạnh ức h.i.ế.p kẻ yếu, cha tôi người ốm yếu như vậy, lại càng không phải đối thủ của họ.
Mùa hè, khi tưới ruộng, cha tôi thậm chí còn không giành được nước, bị người ta đánh cho ngất xỉu ngay trên bờ ruộng.
Sau khi ngủ mê man một đêm, cha tôi tỉnh dậy, thấy mẹ tôi đang dắt chị gái, bế tôi (lúc đó vẫn còn ẵm ngửa) ngồi xổm bên cạnh.
Sau này, cha tôi vẫn thường kể cho tôi nghe cảm giác của ông ấy lúc nhìn thấy tôi.
Đầu óc ông ấy "oong" lên một tiếng, cứ như vừa bị ai giáng cho một cú đấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng mẹ tôi cứ ôm chặt lấy tôi không chịu buông, tay kia thì nắm chặt những vỏ lạc rang đã ăn hết.
Tôi bị bà siết chặt đến mức sắp khóc không ra tiếng.
Cha tôi vẫn quyết định giữ tôi lại. Ông ấy đi khắp nơi hỏi xem có ai lỡ làm rơi con không, nhưng chẳng có ai nhận cả.
Hồi đó, ở nông thôn việc sinh đẻ bị quản lý rất nghiêm ngặt, nên chuyện vứt bỏ bé gái sơ sinh thỉnh thoảng vẫn xảy ra.
Cha tôi không tìm được cha mẹ ruột của tôi, cũng không đồng ý với lời đề nghị của người ta là giao tôi cho một ông già ế vợ khác trong làng.
Thấy mẹ tôi thương tôi như vậy, cha tôi đành nghiến răng nghiến lợi mà giữ tôi lại.
Nhưng ở vùng quê nghèo khó, nuôi ba miệng ăn đã là một gánh nặng, chưa kể đến những lời xì xào bàn tán cứ văng vẳng bên tai.
Thậm chí còn có người lén lút đến hỏi cha tôi rằng họ nguyện ý "cưới" mẹ tôi trong hai năm, với giá bao nhiêu tiền.
Những lời nói đó thật quá quắt, vậy mà họ vẫn có thể thốt ra được.
Cuối cùng, cha tôi đành nghiến răng nghiến lợi, quyết định đưa ba mẹ con tôi đến thành phố.
Ông ấy bảo rằng dù sao cũng phải sống tiếp, ra ngoài kiếm cái ăn còn hơn ở nhà chờ chết.
Đến thành phố, cha tôi chỉ làm một việc duy nhất, đó là nhặt ve chai, thu mua phế liệu rồi bán đi.
Chúng tôi thuê một căn nhà lụp xụp, chật chội bên cạnh ga tàu, tiền thuê mỗi tháng chưa đến một trăm tệ.
Mẹ tôi không biết làm gì khác, nhưng bà giỏi bế con.
Trước một tuổi, tôi gần như lớn lên trong vòng tay của mẹ.
Ngày nào tôi cũng chỉ được uống nước cơm, người gầy tong teo như một con mèo con.
Thương tôi, cha tôi bỏ tiền ra mua sữa bò về.
Nhưng ông chủ cửa hàng gian xảo đã lừa cha tôi, bán cho ông ấy sữa sắp hết hạn.
Tôi uống vào liền bị đi ngoài. Mẹ tôi không biết phải làm sao, chỉ biết ôm tôi rồi lấy quần áo, chăn màn lau chùi.
Cha tôi kể lại rằng hôm đó khi ông ấy về nhà, ông ấy đã sững sờ.
Cả căn nhà ngập ngụa trong phân của tôi.
Cha tôi không hề tức giận, ông ấy cứ bình thản dọn dẹp mọi thứ.
Từ khi tôi bắt đầu có những ký ức đầu tiên, hình như tôi chưa từng thấy cha nổi giận lần nào.
Ông ấy thực sự là người có cảm xúc ổn định nhất mà tôi từng gặp.
Ông bà nội mất rồi, cũng chẳng còn ai quan tâm đến ông ấy nữa.
Cả làng đều nghĩ cha tôi sẽ ế vợ suốt đời.
Thế rồi một ngày, khi cha tôi ra ngoài cắt cỏ, ông ấy nhặt được một người phụ nữ lang thang đang thoi thóp bên bờ đê.
Cha tôi mang người phụ nữ ấy về nhà, tắm rửa sạch sẽ cho bà, rồi chăm sóc bà trong nhà.
Sau đó, hai người sống với nhau như vợ chồng.
Lúc bấy giờ là mùa đông, vì người phụ nữ ấy mà cha tôi phải bán lợn trước khi kịp xuất chuồng, mua cho bà một chiếc áo bông đỏ thật dày và rất nhiều lạc rang.
Là loại lạc hái xuống phơi khô ấy.
Rồi mỗi ngày, cha tôi đều đưa cho bà một gói lạc rang, để bà ngồi ở bậc cửa đợi ông ấy về.
Bà ấy rất ngoan ngoãn, chẳng bao giờ chạy lung tung ra ngoài.
Ngày nào bà cũng ngồi yên vị ở bậc cửa, lặng lẽ nhấm nháp từng hạt lạc rang.
Nửa năm sau, vào mùa hè năm ấy, người phụ nữ kia bỗng nhiên chạy ra ngoài, vừa chạy vừa ôm bụng kêu la.
Bà ấy vừa kêu vừa gào, có vẻ rất đau đớn.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Bà Trương hàng xóm liền bảo: "Úi chà, cô gái này sắp sinh rồi!"
Lúc này mọi người mới nhìn thấy bụng bà ấy đã to vượt mặt, sắp đến ngày sinh nở.
Chắc chắn đứa bé không phải con của cha tôi rồi.
Đó chính là chị gái tôi.
Năm chị tôi lên năm tuổi, chị bị một trận sốt cao, đầu óc lúc tỉnh lúc mê.
Người ta liền đồn ầm lên rằng chị tôi bị bệnh điên, bệnh này sẽ lây, rồi cấm người trong làng qua lại với nhà chúng tôi.
Trong làng vốn đã tồn tại cái lệ kẻ mạnh ức h.i.ế.p kẻ yếu, cha tôi người ốm yếu như vậy, lại càng không phải đối thủ của họ.
Mùa hè, khi tưới ruộng, cha tôi thậm chí còn không giành được nước, bị người ta đánh cho ngất xỉu ngay trên bờ ruộng.
Sau khi ngủ mê man một đêm, cha tôi tỉnh dậy, thấy mẹ tôi đang dắt chị gái, bế tôi (lúc đó vẫn còn ẵm ngửa) ngồi xổm bên cạnh.
Sau này, cha tôi vẫn thường kể cho tôi nghe cảm giác của ông ấy lúc nhìn thấy tôi.
Đầu óc ông ấy "oong" lên một tiếng, cứ như vừa bị ai giáng cho một cú đấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng mẹ tôi cứ ôm chặt lấy tôi không chịu buông, tay kia thì nắm chặt những vỏ lạc rang đã ăn hết.
Tôi bị bà siết chặt đến mức sắp khóc không ra tiếng.
Cha tôi vẫn quyết định giữ tôi lại. Ông ấy đi khắp nơi hỏi xem có ai lỡ làm rơi con không, nhưng chẳng có ai nhận cả.
Hồi đó, ở nông thôn việc sinh đẻ bị quản lý rất nghiêm ngặt, nên chuyện vứt bỏ bé gái sơ sinh thỉnh thoảng vẫn xảy ra.
Cha tôi không tìm được cha mẹ ruột của tôi, cũng không đồng ý với lời đề nghị của người ta là giao tôi cho một ông già ế vợ khác trong làng.
Thấy mẹ tôi thương tôi như vậy, cha tôi đành nghiến răng nghiến lợi mà giữ tôi lại.
Nhưng ở vùng quê nghèo khó, nuôi ba miệng ăn đã là một gánh nặng, chưa kể đến những lời xì xào bàn tán cứ văng vẳng bên tai.
Thậm chí còn có người lén lút đến hỏi cha tôi rằng họ nguyện ý "cưới" mẹ tôi trong hai năm, với giá bao nhiêu tiền.
Những lời nói đó thật quá quắt, vậy mà họ vẫn có thể thốt ra được.
Cuối cùng, cha tôi đành nghiến răng nghiến lợi, quyết định đưa ba mẹ con tôi đến thành phố.
Ông ấy bảo rằng dù sao cũng phải sống tiếp, ra ngoài kiếm cái ăn còn hơn ở nhà chờ chết.
Đến thành phố, cha tôi chỉ làm một việc duy nhất, đó là nhặt ve chai, thu mua phế liệu rồi bán đi.
Chúng tôi thuê một căn nhà lụp xụp, chật chội bên cạnh ga tàu, tiền thuê mỗi tháng chưa đến một trăm tệ.
Mẹ tôi không biết làm gì khác, nhưng bà giỏi bế con.
Trước một tuổi, tôi gần như lớn lên trong vòng tay của mẹ.
Ngày nào tôi cũng chỉ được uống nước cơm, người gầy tong teo như một con mèo con.
Thương tôi, cha tôi bỏ tiền ra mua sữa bò về.
Nhưng ông chủ cửa hàng gian xảo đã lừa cha tôi, bán cho ông ấy sữa sắp hết hạn.
Tôi uống vào liền bị đi ngoài. Mẹ tôi không biết phải làm sao, chỉ biết ôm tôi rồi lấy quần áo, chăn màn lau chùi.
Cha tôi kể lại rằng hôm đó khi ông ấy về nhà, ông ấy đã sững sờ.
Cả căn nhà ngập ngụa trong phân của tôi.
Cha tôi không hề tức giận, ông ấy cứ bình thản dọn dẹp mọi thứ.
Từ khi tôi bắt đầu có những ký ức đầu tiên, hình như tôi chưa từng thấy cha nổi giận lần nào.
Ông ấy thực sự là người có cảm xúc ổn định nhất mà tôi từng gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro