Chương 10
Đào Trắng Chanh Macchiato
2025-03-27 11:18:59
Tôi bắt đầu tức giận, hỏi chị tại sao lại tham ăn như thế.
Những điều tôi nói với chị chẳng lẽ chỉ như gió thoảng qua tai? Tôi đã bảo không được ra ngoài, không được nhận đồ ăn, không được đi theo người lạ.
Chị tôi chẳng hiểu gì, vẫn cười hì hì tiếp tục l.i.ế.m cây kẹo mút.
"Hê hê hê," chị nhe răng cười, để lộ hàm răng trắng bóng.
Tay áo lại dính bẩn, mặt mũi lem luốc, chỉ biết cười.
Tôi bực quá, không nhịn được nữa, giật phắt cây kẹo rồi giẫm nát bét.
Ngay lập tức, chị ấy gào khóc thảm thiết, "Kẹo, kẹo, kẹo!", vừa la vừa nhảy loạn xạ.
Mọi người trên phố đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Tôi đứng bên cạnh, dưới chân là đống kẹo bị tôi nghiền nát vụn, trước mặt là chị gái đang vừa khóc vừa gào lên.
Xung quanh vang lên những lời xì xào bàn tán.
"Con bé này bị ngốc à?"
"Hình như thế?"
"Sao vậy? Cả hai đứa đều ngốc hay sao ấy?"
Mắt tôi nóng ran, cảm giác như m.á.u đang dồn lên não.
Tôi cố gắng bình tĩnh nói với chị: "Chị đừng khóc nữa, lát nữa em đền kẹo cho."
Chị ấy hình như không hiểu.
Tôi lại nói lát nữa em đền cho.
Chị ấy vẫn cứ khóc, cuối cùng tôi cũng không kìm được mà hét lên: "Em đền cho chị! Lát nữa em đền cho chị, chị không nghe thấy à? Em đưa hết tiền cho chị để đền, được chưa?"
Đột nhiên tôi hiểu ra, tại sao trước khi đi cha lại nhìn tôi với ánh mắt đầy hối hận như vậy.
Ông ấy biết, con gái của ông ấy, thực ra chẳng mạnh mẽ như cô ấy vẫn nghĩ.
Nước mắt cứ thế lăn dài trên má tôi.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy bản thân thảm hại đến thế này, ngay cả khi bị bóng bay vào trán suýt ngất ở trường, hay những lúc đói đến mức gần như không chạy nổi, tôi cũng chưa từng khóc như vậy.
Khóc một lúc lâu, xung quanh dần trở nên yên lặng.
Một tờ giấy được đưa đến trước mặt tôi.
Rồi một chai nước.
Và một hộp sữa.
Một chị gái còn vỗ vai tôi an ủi: "Nào, đừng khóc nữa cô bé."
Tôi càng không thể kìm nén, khóc đến mức không nói nên lời.
Lúc này, một anh chàng thở hổn hển chạy đến đưa cho chị tôi một cây kẹo mút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi nhận ra anh ta, chính là người đã đụng xe vào cha tôi hôm trước.
Anh ta rõ ràng là vừa chạy đến, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi.
“Này, này, kẹo cho chị nè, đừng khóc nữa -- em cũng đừng khóc nữa."
Cuối cùng chị tôi vừa nấc vừa ăn kẹo, rồi cùng tôi đến bệnh viện.
Kết quả kiểm tra cho thấy chị ấy không có thai, chỉ là chị ấy sẽ không bao giờ có kinh nguyệt nữa.
Bởi vì trước khi mất, cha đã đưa chị ấy đi cắt bỏ tử cung.
Ca phẫu thuật được chi trả bằng số tiền cha tiết kiệm được từ những đợt hóa trị và thuốc giảm đau cuối cùng.
Đây là món quà cuối cùng mà cha có thể dành cho chị tôi.
Tôi cầm tờ siêu âm trên tay, ôm chầm lấy chị gái mình.
Đây là cái giá mà chị ấy phải trả để được cha tôi giữ lại trên cõi đời này.
Tôi đưa chị gái về nhà, nhưng lại bất ngờ phát hiện mẹ đã biến mất.
Hôm nay ra ngoài vội quá, tôi quên để lại lạc rang cho mẹ, cũng không để ảnh cha bên cạnh bà.
Dạo này, sau khi cha mất, mẹ tôi ăn uống rất ít.
Ngày nào bà cũng ngồi ở cửa ra vào chờ đợi, có hôm tôi dậy từ 5 giờ sáng, đã thấy bà ngồi ở đó rồi.
Tôi gọi bà, bà sẽ vào nhà, nhưng chỉ cần tôi không để ý, bà lại ra cửa ngồi chờ.
Lần cha tôi xa nhà lâu nhất là vào kỳ nghỉ hè năm tôi học lớp 8, ông ấy đi Sơn Tây đào than hai tháng, trước khi đi không biết đã nói gì với mẹ tôi mà mẹ chẳng hề làm ầm ĩ lên, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Kết quả là cha chẳng kiếm được đồng nào, ông chủ gặp chuyện phải bỏ trốn.
Suốt hai tháng đó, mẹ tôi cứ thế, sáng ngồi, tối ngồi, đến khi cha tôi về, bà ấy mới chịu quay vào ngủ.
Lần này, có lẽ mẹ cũng nghĩ cha chỉ đi làm xa thôi.
Hôm nay vừa đúng hai tháng, lẽ ra cha phải về rồi.
Cha tôi chưa bao giờ lừa dối mẹ.
Vậy mà hôm nay, ông ấy đã không trở về.
Tôi vẫn ôm một tia hy vọng mong manh, cố gắng đi tìm những nơi mà gia đình chúng tôi từng sống.
Thành phố rộng lớn như vậy, tôi đèo chị gái trên chiếc xe đạp cũ, miệt mài tìm kiếm từng nơi từng nơi một.
Chúng tôi tìm đến tận hơn 11 giờ đêm.
Cuối cùng tôi thực sự không thể đạp xe nổi nữa, hai chân run rẩy đến mức không thể điều khiển.
Tôi dừng lại, ngồi xuống chiếc ghế dưới dải cây xanh. Mọi nơi đều đã tìm qua rồi.
Không có, không có, đều không có.
Tôi cắn chặt môi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, nhưng bầu trời ửng đỏ của thành phố chẳng có lấy một ngôi sao.
Những điều tôi nói với chị chẳng lẽ chỉ như gió thoảng qua tai? Tôi đã bảo không được ra ngoài, không được nhận đồ ăn, không được đi theo người lạ.
Chị tôi chẳng hiểu gì, vẫn cười hì hì tiếp tục l.i.ế.m cây kẹo mút.
"Hê hê hê," chị nhe răng cười, để lộ hàm răng trắng bóng.
Tay áo lại dính bẩn, mặt mũi lem luốc, chỉ biết cười.
Tôi bực quá, không nhịn được nữa, giật phắt cây kẹo rồi giẫm nát bét.
Ngay lập tức, chị ấy gào khóc thảm thiết, "Kẹo, kẹo, kẹo!", vừa la vừa nhảy loạn xạ.
Mọi người trên phố đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Tôi đứng bên cạnh, dưới chân là đống kẹo bị tôi nghiền nát vụn, trước mặt là chị gái đang vừa khóc vừa gào lên.
Xung quanh vang lên những lời xì xào bàn tán.
"Con bé này bị ngốc à?"
"Hình như thế?"
"Sao vậy? Cả hai đứa đều ngốc hay sao ấy?"
Mắt tôi nóng ran, cảm giác như m.á.u đang dồn lên não.
Tôi cố gắng bình tĩnh nói với chị: "Chị đừng khóc nữa, lát nữa em đền kẹo cho."
Chị ấy hình như không hiểu.
Tôi lại nói lát nữa em đền cho.
Chị ấy vẫn cứ khóc, cuối cùng tôi cũng không kìm được mà hét lên: "Em đền cho chị! Lát nữa em đền cho chị, chị không nghe thấy à? Em đưa hết tiền cho chị để đền, được chưa?"
Đột nhiên tôi hiểu ra, tại sao trước khi đi cha lại nhìn tôi với ánh mắt đầy hối hận như vậy.
Ông ấy biết, con gái của ông ấy, thực ra chẳng mạnh mẽ như cô ấy vẫn nghĩ.
Nước mắt cứ thế lăn dài trên má tôi.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy bản thân thảm hại đến thế này, ngay cả khi bị bóng bay vào trán suýt ngất ở trường, hay những lúc đói đến mức gần như không chạy nổi, tôi cũng chưa từng khóc như vậy.
Khóc một lúc lâu, xung quanh dần trở nên yên lặng.
Một tờ giấy được đưa đến trước mặt tôi.
Rồi một chai nước.
Và một hộp sữa.
Một chị gái còn vỗ vai tôi an ủi: "Nào, đừng khóc nữa cô bé."
Tôi càng không thể kìm nén, khóc đến mức không nói nên lời.
Lúc này, một anh chàng thở hổn hển chạy đến đưa cho chị tôi một cây kẹo mút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi nhận ra anh ta, chính là người đã đụng xe vào cha tôi hôm trước.
Anh ta rõ ràng là vừa chạy đến, trên mặt còn lấm tấm mồ hôi.
“Này, này, kẹo cho chị nè, đừng khóc nữa -- em cũng đừng khóc nữa."
Cuối cùng chị tôi vừa nấc vừa ăn kẹo, rồi cùng tôi đến bệnh viện.
Kết quả kiểm tra cho thấy chị ấy không có thai, chỉ là chị ấy sẽ không bao giờ có kinh nguyệt nữa.
Bởi vì trước khi mất, cha đã đưa chị ấy đi cắt bỏ tử cung.
Ca phẫu thuật được chi trả bằng số tiền cha tiết kiệm được từ những đợt hóa trị và thuốc giảm đau cuối cùng.
Đây là món quà cuối cùng mà cha có thể dành cho chị tôi.
Tôi cầm tờ siêu âm trên tay, ôm chầm lấy chị gái mình.
Đây là cái giá mà chị ấy phải trả để được cha tôi giữ lại trên cõi đời này.
Tôi đưa chị gái về nhà, nhưng lại bất ngờ phát hiện mẹ đã biến mất.
Hôm nay ra ngoài vội quá, tôi quên để lại lạc rang cho mẹ, cũng không để ảnh cha bên cạnh bà.
Dạo này, sau khi cha mất, mẹ tôi ăn uống rất ít.
Ngày nào bà cũng ngồi ở cửa ra vào chờ đợi, có hôm tôi dậy từ 5 giờ sáng, đã thấy bà ngồi ở đó rồi.
Tôi gọi bà, bà sẽ vào nhà, nhưng chỉ cần tôi không để ý, bà lại ra cửa ngồi chờ.
Lần cha tôi xa nhà lâu nhất là vào kỳ nghỉ hè năm tôi học lớp 8, ông ấy đi Sơn Tây đào than hai tháng, trước khi đi không biết đã nói gì với mẹ tôi mà mẹ chẳng hề làm ầm ĩ lên, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Kết quả là cha chẳng kiếm được đồng nào, ông chủ gặp chuyện phải bỏ trốn.
Suốt hai tháng đó, mẹ tôi cứ thế, sáng ngồi, tối ngồi, đến khi cha tôi về, bà ấy mới chịu quay vào ngủ.
Lần này, có lẽ mẹ cũng nghĩ cha chỉ đi làm xa thôi.
Hôm nay vừa đúng hai tháng, lẽ ra cha phải về rồi.
Cha tôi chưa bao giờ lừa dối mẹ.
Vậy mà hôm nay, ông ấy đã không trở về.
Tôi vẫn ôm một tia hy vọng mong manh, cố gắng đi tìm những nơi mà gia đình chúng tôi từng sống.
Thành phố rộng lớn như vậy, tôi đèo chị gái trên chiếc xe đạp cũ, miệt mài tìm kiếm từng nơi từng nơi một.
Chúng tôi tìm đến tận hơn 11 giờ đêm.
Cuối cùng tôi thực sự không thể đạp xe nổi nữa, hai chân run rẩy đến mức không thể điều khiển.
Tôi dừng lại, ngồi xuống chiếc ghế dưới dải cây xanh. Mọi nơi đều đã tìm qua rồi.
Không có, không có, đều không có.
Tôi cắn chặt môi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, nhưng bầu trời ửng đỏ của thành phố chẳng có lấy một ngôi sao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro