Chương 12
Bất Tư Nhi Lai
2025-03-17 08:16:16
22.
Ta từng rất thích mùa xuân dịu dàng.
Nhưng bây giờ, ta hy vọng nó sẽ mãi mãi không bao giờ đến.
Bởi vì sinh thần của Lục Đàm rơi vào mùa xuân.
Càng gần đến sinh thần ba mươi tuổi, dương khí trên người hắn càng yếu.
Hơi thở của hắn lúc có lúc không, bất kể ngâm bao nhiêu lần trong dược thang, thân thể vẫn luôn lạnh lẽo.
Không biết bao nhiêu lần ta tỉnh dậy giữa đêm, phát hiện người bên cạnh chẳng còn chút khí tức, giống như một thi thể.
Ta phải dán sát tai vào lồng n.g.ự.c hắn, đến khi nghe được nhịp tim mong manh kia, trái tim căng thẳng mới chậm rãi thả lỏng.
Sơn y nói, Lục Đàm vốn dĩ là một người chết.
Hiện tại, hắn chỉ là đang trở về điểm khởi đầu mà thôi.
Ta có thể làm gì chứ?
Chỉ có thể bầu bạn với hắn đi hết đoạn đường cuối cùng này.
Ta chỉ mong hắn vui vẻ.
Vậy nên ta cũng phải vui vẻ.
Nhưng Lục Đàm lại vạch trần ta:
"Không được lén khóc."
Hắn làm sao biết được?
Ta chỉ khóc khi hắn ngủ say, trốn đến một góc không người.
Lục Đàm dịu dàng nói:
"Ta thấy rồi, mắt nàng sưng cả lên. Ta muốn ôm nàng lắm, nhưng không làm được, chỉ có thể quanh quẩn bên nàng mà sốt ruột đến phát điên."
"Tống Khai Vân của ta, tại sao lại khóc đến mức này? Sau này ta chết, nàng cũng sẽ khóc thế này sao?"
…
Linh hồn lúc ẩn lúc hiện, chứng tỏ thân thể của Lục Đàm đã hoàn toàn suy kiệt.
Sơn y tìm đến lão phu nhân:
"Dương thọ của đại gia đã tận, có thể chuẩn bị âm thân rồi."
Thế là, hồng y đỏ thẫm, khăn voan, đèn hoa, kiệu hoa… tất cả đều được đưa vào Bích Hồ cư.
Ngay cả hòm sính lễ cũng đã sẵn sàng, mấy rương đầy vàng bạc nén bằng giấy.
Lục Đàm vừa tắt hơi, ta sẽ lập tức thành thân với t.h.i t.h.ể của hắn.
Bích Hồ cư lúc này tràn ngập một bầu không khí vui mừng quỷ dị.
Hoa Tuệ vừa bước vào, đã hoảng sợ đến bật khóc.
Nàng vừa khóc vừa cầu xin ta:
"Tỷ tỷ, tỷ mau chạy đi! Người ta nói, người sống gả cho người c.h.ế.t không chỉ bị dây dưa cả đời, mà còn khó mà có kết cục tốt."
"Muội biết tỷ làm vậy là vì muội, muội có thể quay về làm việc nặng, tỷ đi cầu lão phu nhân, đừng thành thân nữa có được không?"
Ta lau nước mắt trên mặt nàng, khẽ nói:
"Trước đây đúng là vì muội, cũng vì chính ta. Nhưng giờ thì không phải nữa."
Hoa Tuệ mơ màng nhìn ta.
Ta chỉ mỉm cười.
Ta sinh ra thấp hèn, ai cũng có thể giẫm đạp.
Mà Lục Đàm là thiên chi kiêu tử.
Nếu hắn không yểu mệnh, ta và hắn căn bản chẳng thể có đoạn duyên này.
Ta yêu hắn.
Đây là cơ hội duy nhất để chúng ta thành thân.
Đi đến ngày hôm nay.
Ta không biết mình nên vui hay nên buồn.
Còn ba ngày nữa là đến sinh thần của Lục Đàm.
Thời gian hắn tỉnh táo chỉ còn đếm trên đầu ngón tay.
Vừa rồi hắn còn kiên nhẫn dỗ dành ta mặc hồng y, đội mũ tân lang cho hắn.
Nhưng khi ta thực sự ăn vận chỉnh tề, hắn đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Ta lẳng lặng đợi hắn tỉnh lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chờ, chờ mãi, chờ đến khi chính mình cũng ngủ quên.
Lúc tỉnh dậy, làn gió mát và tiếng nước róc rách lùa vào tai.
Ta giật mình ngồi dậy.
Hồng Trần Vô Định
Chợt phát hiện, mình đang ở trên thuyền!
"Tỷ tỷ! Tỷ có sao không?!"
Khuôn mặt lo lắng của Hoa Tuệ đột nhiên hiện ra trước mắt ta.
Nàng đã thay đi bộ trang phục của nô tỳ, mừng rỡ đến bật khóc:
"Tỷ tỷ, là di thư của đại gia đã cứu tỷ!"
"Hắn không chỉ từ chối âm thân, mà còn yêu cầu lão phu nhân thả muội xuất phủ. Vừa rồi, muội còn tìm thấy điền sản và khế ước nhà và ruộng đất trong bọc hành lý của tỷ…"
"Hắn sợ lão phu nhân không đồng ý, nên đã để tỷ rời phủ trước. Lão phu nhân vừa thực hiện di thư, giúp muội được giải thoát khỏi thân phận nô dịch, muội liền lập tức đến tìm tỷ."
"Tỷ tỷ, chúng ta cuối cùng cũng không còn là nô tỳ nữa, sau này có thể sống một cuộc đời tự do và giàu có rồi!"
Tự do. Giàu có.
Đó là giấc mộng cả đời của chúng ta.
Hoa Tuệ ánh mắt đầy lòng biết ơn:
"Không ngờ đại gia lại là người nhân hậu đến vậy, ngay cả hạ nhân như chúng ta cũng suy nghĩ chu toàn. Tỷ tỷ, không phải tỷ luôn muốn đến Dương Châu sao?"
Ta ngẩn ngơ lắng nghe, như thể mất hết sức lực.
Dương Châu, đó là nơi ta vẫn luôn hướng về.
Ta từng nhắc đến nó với Lục Đàm.
Ta nói rằng, ta muốn đến đó làm một tiểu phú bà có nhà có ruộng.
Hắn liếc ta một cái: "Sau đó thì sao?"
Ta cười đáp:
"Rồi tìm vài tên ở rể, cả đời ăn no mặc ấm, không lo không nghĩ. Thỉnh thoảng giúp đỡ mấy người già neo đơn, cuối cùng yên bình mà c.h.ế.t già."
Hoa Tuệ dè dặt hỏi ta:
"Tỷ… tỷ sao vậy? Tỷ không vui sao?"
Nhìn vào đôi mắt lo lắng, hơi đỏ lên của nàng.
Ta mỉm cười: "Vui chứ, tất nhiên là vui."
Hoa Tuệ hài lòng, rúc vào lòng ta ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng bình minh đầu tiên dần ló rạng nơi cuối sông.
Nhưng ta lại không khóc nổi.
Chợt nhớ đến rất lâu trước đây, Lục Đàm từng nắm tay ta, cẩn thận viết xuống từng nét:
"Khai đắc trùng sơn khứ, hoán dữ phù vân lai." (Xuyên qua núi non trùng điệp, để đón lấy áng mây phiêu du.)
Hắn nói, "Khai Vân là một cái tên hay."
"Mây (Vân) có tuổi thọ rất dài, băng qua đại dương, nhìn thấu khổ đau nhân gian, cuối cùng lại nhạt nhòa mà trôi qua."
"Con người cũng vậy."
Lục Đàm nói:
"Nàng có thể yêu ta dù chỉ vài năm trong cuộc đời dài đằng đẵng này, ta đã mãn nguyện lắm rồi."
"Yêu rồi thì quên đi, Tống Khai Vân, tiếp tục tiến về phía trước."
Ta tức giận:
"Lục Đàm, sao chàng có thể nói ra những lời vô tâm đến vậy?"
Hắn hôn ta, nụ cười nhạt dần, cuối cùng tan biến trong ký ức.
…
Lục Đàm không muốn trói buộc ta.
Ngoài nhà cửa, ruộng vườn và tiền bạc, hắn không để lại bất cứ điều gì.
Trong một đống ngân phiếu và khế đất, ta lật tìm rất lâu…
Chỉ tìm được một tờ giấy nhỏ.
Nét bút gầy gò mạnh mẽ, là bút tích của hắn.
Trên đó chỉ viết một câu:
"Ta hy vọng Tống Khai Vân hạnh phúc."
Hoàn.
Ta từng rất thích mùa xuân dịu dàng.
Nhưng bây giờ, ta hy vọng nó sẽ mãi mãi không bao giờ đến.
Bởi vì sinh thần của Lục Đàm rơi vào mùa xuân.
Càng gần đến sinh thần ba mươi tuổi, dương khí trên người hắn càng yếu.
Hơi thở của hắn lúc có lúc không, bất kể ngâm bao nhiêu lần trong dược thang, thân thể vẫn luôn lạnh lẽo.
Không biết bao nhiêu lần ta tỉnh dậy giữa đêm, phát hiện người bên cạnh chẳng còn chút khí tức, giống như một thi thể.
Ta phải dán sát tai vào lồng n.g.ự.c hắn, đến khi nghe được nhịp tim mong manh kia, trái tim căng thẳng mới chậm rãi thả lỏng.
Sơn y nói, Lục Đàm vốn dĩ là một người chết.
Hiện tại, hắn chỉ là đang trở về điểm khởi đầu mà thôi.
Ta có thể làm gì chứ?
Chỉ có thể bầu bạn với hắn đi hết đoạn đường cuối cùng này.
Ta chỉ mong hắn vui vẻ.
Vậy nên ta cũng phải vui vẻ.
Nhưng Lục Đàm lại vạch trần ta:
"Không được lén khóc."
Hắn làm sao biết được?
Ta chỉ khóc khi hắn ngủ say, trốn đến một góc không người.
Lục Đàm dịu dàng nói:
"Ta thấy rồi, mắt nàng sưng cả lên. Ta muốn ôm nàng lắm, nhưng không làm được, chỉ có thể quanh quẩn bên nàng mà sốt ruột đến phát điên."
"Tống Khai Vân của ta, tại sao lại khóc đến mức này? Sau này ta chết, nàng cũng sẽ khóc thế này sao?"
…
Linh hồn lúc ẩn lúc hiện, chứng tỏ thân thể của Lục Đàm đã hoàn toàn suy kiệt.
Sơn y tìm đến lão phu nhân:
"Dương thọ của đại gia đã tận, có thể chuẩn bị âm thân rồi."
Thế là, hồng y đỏ thẫm, khăn voan, đèn hoa, kiệu hoa… tất cả đều được đưa vào Bích Hồ cư.
Ngay cả hòm sính lễ cũng đã sẵn sàng, mấy rương đầy vàng bạc nén bằng giấy.
Lục Đàm vừa tắt hơi, ta sẽ lập tức thành thân với t.h.i t.h.ể của hắn.
Bích Hồ cư lúc này tràn ngập một bầu không khí vui mừng quỷ dị.
Hoa Tuệ vừa bước vào, đã hoảng sợ đến bật khóc.
Nàng vừa khóc vừa cầu xin ta:
"Tỷ tỷ, tỷ mau chạy đi! Người ta nói, người sống gả cho người c.h.ế.t không chỉ bị dây dưa cả đời, mà còn khó mà có kết cục tốt."
"Muội biết tỷ làm vậy là vì muội, muội có thể quay về làm việc nặng, tỷ đi cầu lão phu nhân, đừng thành thân nữa có được không?"
Ta lau nước mắt trên mặt nàng, khẽ nói:
"Trước đây đúng là vì muội, cũng vì chính ta. Nhưng giờ thì không phải nữa."
Hoa Tuệ mơ màng nhìn ta.
Ta chỉ mỉm cười.
Ta sinh ra thấp hèn, ai cũng có thể giẫm đạp.
Mà Lục Đàm là thiên chi kiêu tử.
Nếu hắn không yểu mệnh, ta và hắn căn bản chẳng thể có đoạn duyên này.
Ta yêu hắn.
Đây là cơ hội duy nhất để chúng ta thành thân.
Đi đến ngày hôm nay.
Ta không biết mình nên vui hay nên buồn.
Còn ba ngày nữa là đến sinh thần của Lục Đàm.
Thời gian hắn tỉnh táo chỉ còn đếm trên đầu ngón tay.
Vừa rồi hắn còn kiên nhẫn dỗ dành ta mặc hồng y, đội mũ tân lang cho hắn.
Nhưng khi ta thực sự ăn vận chỉnh tề, hắn đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Ta lẳng lặng đợi hắn tỉnh lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Chờ, chờ mãi, chờ đến khi chính mình cũng ngủ quên.
Lúc tỉnh dậy, làn gió mát và tiếng nước róc rách lùa vào tai.
Ta giật mình ngồi dậy.
Hồng Trần Vô Định
Chợt phát hiện, mình đang ở trên thuyền!
"Tỷ tỷ! Tỷ có sao không?!"
Khuôn mặt lo lắng của Hoa Tuệ đột nhiên hiện ra trước mắt ta.
Nàng đã thay đi bộ trang phục của nô tỳ, mừng rỡ đến bật khóc:
"Tỷ tỷ, là di thư của đại gia đã cứu tỷ!"
"Hắn không chỉ từ chối âm thân, mà còn yêu cầu lão phu nhân thả muội xuất phủ. Vừa rồi, muội còn tìm thấy điền sản và khế ước nhà và ruộng đất trong bọc hành lý của tỷ…"
"Hắn sợ lão phu nhân không đồng ý, nên đã để tỷ rời phủ trước. Lão phu nhân vừa thực hiện di thư, giúp muội được giải thoát khỏi thân phận nô dịch, muội liền lập tức đến tìm tỷ."
"Tỷ tỷ, chúng ta cuối cùng cũng không còn là nô tỳ nữa, sau này có thể sống một cuộc đời tự do và giàu có rồi!"
Tự do. Giàu có.
Đó là giấc mộng cả đời của chúng ta.
Hoa Tuệ ánh mắt đầy lòng biết ơn:
"Không ngờ đại gia lại là người nhân hậu đến vậy, ngay cả hạ nhân như chúng ta cũng suy nghĩ chu toàn. Tỷ tỷ, không phải tỷ luôn muốn đến Dương Châu sao?"
Ta ngẩn ngơ lắng nghe, như thể mất hết sức lực.
Dương Châu, đó là nơi ta vẫn luôn hướng về.
Ta từng nhắc đến nó với Lục Đàm.
Ta nói rằng, ta muốn đến đó làm một tiểu phú bà có nhà có ruộng.
Hắn liếc ta một cái: "Sau đó thì sao?"
Ta cười đáp:
"Rồi tìm vài tên ở rể, cả đời ăn no mặc ấm, không lo không nghĩ. Thỉnh thoảng giúp đỡ mấy người già neo đơn, cuối cùng yên bình mà c.h.ế.t già."
Hoa Tuệ dè dặt hỏi ta:
"Tỷ… tỷ sao vậy? Tỷ không vui sao?"
Nhìn vào đôi mắt lo lắng, hơi đỏ lên của nàng.
Ta mỉm cười: "Vui chứ, tất nhiên là vui."
Hoa Tuệ hài lòng, rúc vào lòng ta ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa sổ, ánh sáng bình minh đầu tiên dần ló rạng nơi cuối sông.
Nhưng ta lại không khóc nổi.
Chợt nhớ đến rất lâu trước đây, Lục Đàm từng nắm tay ta, cẩn thận viết xuống từng nét:
"Khai đắc trùng sơn khứ, hoán dữ phù vân lai." (Xuyên qua núi non trùng điệp, để đón lấy áng mây phiêu du.)
Hắn nói, "Khai Vân là một cái tên hay."
"Mây (Vân) có tuổi thọ rất dài, băng qua đại dương, nhìn thấu khổ đau nhân gian, cuối cùng lại nhạt nhòa mà trôi qua."
"Con người cũng vậy."
Lục Đàm nói:
"Nàng có thể yêu ta dù chỉ vài năm trong cuộc đời dài đằng đẵng này, ta đã mãn nguyện lắm rồi."
"Yêu rồi thì quên đi, Tống Khai Vân, tiếp tục tiến về phía trước."
Ta tức giận:
"Lục Đàm, sao chàng có thể nói ra những lời vô tâm đến vậy?"
Hắn hôn ta, nụ cười nhạt dần, cuối cùng tan biến trong ký ức.
…
Lục Đàm không muốn trói buộc ta.
Ngoài nhà cửa, ruộng vườn và tiền bạc, hắn không để lại bất cứ điều gì.
Trong một đống ngân phiếu và khế đất, ta lật tìm rất lâu…
Chỉ tìm được một tờ giấy nhỏ.
Nét bút gầy gò mạnh mẽ, là bút tích của hắn.
Trên đó chỉ viết một câu:
"Ta hy vọng Tống Khai Vân hạnh phúc."
Hoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro