Chương 10
Bất Tư Nhi Lai
2025-03-17 08:16:16
19.
Lục Bách Hoàn bị giam lại.
Ta lo lắng: "Hắn là quan viên triều đình..."
"Rất nhanh sẽ không phải nữa." Lục Đàm cắt ngang, giọng điệu lạnh nhạt: “Dựa vào thế lực của hầu phủ, hắn đã làm quá nhiều chuyện thương thiên hại lý.”
Khi hắn nói, cúc áo trên áo choàng bị lỏng ra.
Ta định đưa tay cài lại, nhưng hắn tránh đi, giọng nói lạnh lùng: "Đừng chạm vào ta."
Bàn tay lơ lửng trong gió lạnh vài giây rồi mới rụt lại.
Ta cúi đầu, khẽ nói: "Xin lỗi."
Lục Đàm đặt tay lên ngực, cúi đầu, như thể chẳng nghe thấy.
Tối hôm đó, ta ôm gối trở lại giường cũ của mình.
Lục Đàm nằm trên giường, lạnh lùng hỏi:
"Nàng làm gì vậy?"
Ta không dám nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Từ nay về sau, chúng ta… ngủ riêng.”
Không gian im ắng. Rồi một tiếng cười nhạo khẽ vang lên.
Lục Đàm nhìn ta chằm chằm:
"Tống Khai Vân, giá như ta là một người bình thường."
Ta ngẩn ra: "A?"
Hắn nói:
"Nếu ta là một người bình thường, giờ phút này ta sẽ trói nàng xuống giường, đem toàn bộ những gì nàng đã làm với ta trước kia trả lại cho nàng từng thứ một…”
“Chứ không phải như bây giờ, mặc cho nàng muốn thì đến, không muốn thì bỏ đi.”
Hắn cười lạnh:
"Nàng xem ta là thông phòng của nàng sao?"
Mặt ta bỗng chốc đỏ bừng, luống cuống giải thích: "Ta chỉ không muốn chọc giận chàng nữa."
Dừng một chút, ta nhịn không được bổ sung: "Ta nghe sơn y đại thúc nói, chàng chưa từng có nữ nhân."
Lục Đàm: "Sau đó thì sao?"
"Hơn nữa, tình cảm của ta với chàng không hoàn toàn trong sáng. Giờ ta rất rất thích chàng, nhưng ban đầu… ta đối tốt với chàng cũng chỉ vì lão phu nhân giao phó, nói thẳng ra, ta chỉ muốn lợi dụng chàng để sống."
"Nói tiếp đi."
Ta quỳ xuống bên giường, giọng nói run rẩy:
"Ta là kẻ xấu như vậy, còn làm bẩn thân thể của chàng…"
Còn chưa dứt lời.
Lục Đàm nhẫn nhịn đến cực hạn, trực tiếp chặn miệng ta.
Nụ hôn này mềm mại mà vụng về, mang theo phong cách của hắn.
Chỉ là lần này, ta lại cảm nhận được chút giận dữ trong đó.
Hồi lâu sau, hắn mới buông ta ra, thở dài mệt mỏi:
"Tống Khai Vân, nàng muốn chọc ta tức c.h.ế.t sao?"
"Những lời nàng nói với Lục Bách Hoàn, ta tuy nghe mà đau lòng, nhưng ta biết đó chỉ là những lời giả dối nàng dùng để ổn định hắn."
Ta sững sờ: "Vậy tại sao chàng…"
"Tại sao chàng lại giấu ta?"
Lục Đàm hỏi:
"Nếu ta c.h.ế.t mà không biết nàng đã chịu khổ đến thế nào, thậm chí khi còn sống cũng không thể báo thù cho nàng, Tống Khai Vân, nàng có biết ta sẽ thống khổ ra sao không?"
"Nàng muốn ta c.h.ế.t rồi cũng không được yên nghỉ ư?"
Lòng ta như thể có một chiếc chuông đồng, mỗi câu nói của hắn đều vang vọng, chấn động đến tê dại cả người.
Da thịt nóng bỏng, chỉ có đầu ngón tay lạnh buốt.
Ta lao đến hôn hắn.
Mười ngón tay siết chặt, hắn cắn nhẹ môi ta, giọng nói lẫn trong hơi thở gấp gáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Thực ra ta cũng không rộng lượng đến thế… Chỉ cần nghĩ đến chuyện nàng từng bị nam nhân khác chạm vào, ta liền muốn g.i.ế.c hắn, chặt từng ngón tay của hắn xuống."
"May mắn là hắn không yêu nàng, cũng không biết trân trọng nàng, nên ta mới có cơ hội."
"Nếu ta có thể gặp nàng sớm hơn, nhất định sẽ tìm mọi cách giấu nàng đi, để nàng chỉ thuộc về một mình ta."
"Tống Khai Vân, nàng không phải tàn hoa bại liễu."
"Nàng là bảo bối của ta."
20.
Tiểu thư là nữ nhi duy nhất của Tể tướng.
Tể tướng đau đớn đến tột cùng, lập tức đến Hầu phủ đòi một lời giải thích.
Nhưng lão phu nhân đâu phải người dễ bị áp chế, liền đưa ra chứng cứ tiểu thư hạ độc thiếp thất của Lục Bách Hoàn.
Bà nhàn nhạt nói:
"Đứa trẻ này tuy phạm sai lầm lớn, nhưng dù sao cũng là chính thê của Bách nhi, ta vốn không định làm gì, chỉ ra lệnh giam lỏng nàng để nàng tự kiểm điểm. Không ngờ nàng lại nghĩ quẩn như vậy…"
"Nhi tử của ta thành thân nhiều năm, đến gần ba mươi vẫn chưa có con nối dõi. Thiếp thất mang thai, nàng lại ghen tuông đến mức này, hại c.h.ế.t tôn nhi duy nhất của Hầu phủ. Hầu phủ chưa từ hôn, đã là nể mặt Tể tướng lắm rồi."
Tể tướng chinh chiến quan trường bao năm, chưa từng bị mất mặt đến thế.
Vừa trở về phủ, ông ta liền chuẩn bị dâng sớ tố cáo Lục Bách Hoàn bức tử thê thất.
Nhưng đúng lúc này, Nhiếp Chính Vương lại đột nhiên dâng tấu, buộc tội Tể tướng phản quốc.
Phủ Tể tướng tức khắc rơi vào hỗn loạn.
Hoa Tuệ kể với ta, mấy tỷ muội trong phủ trước kia, giờ đều lo nghĩ tìm đường lui.
Ta kinh hãi:
"Vô duyên vô cớ, sao Tể tướng lại có thể bị buộc tội phản quốc?"
"Là chuyện cũ mấy chục năm trước, nghe nói có liên quan đến cuộc nổi loạn của dị tộc Tây Nam."
Mang theo đầy bụng nghi vấn, ta trở lại Bích Hồ cư.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng không ngờ lại gặp một người không tưởng.
"Quận chúa?"
Sau giây phút kinh ngạc, ta vội vàng hành lễ.
Quận chúa quan sát ta, đôi mắt cong cong như trăng non, mỉm cười nói:
"Ngươi chính là cô nương bên cạnh Lục Đàm trong lễ hội đèn lồng hôm đó phải không?"
Ta khẽ đáp: "Vâng."
Nàng cười vui vẻ, ôm lấy ta:
"Đừng lo, ta không đến để tranh Lục Đàm với ngươi đâu."
Nàng thản nhiên nói:
"Thật ra, lần trước ở tửu lâu, hắn đã nói rõ trong lòng chỉ có mình ngươi. Nhưng ta vẫn không cam lòng, nên mới bám lấy cha mẹ để cầu hôn…"
Nàng phẩy tay, cười tự giễu:
"Ái chà, thôi thôi, ai mà chưa từng làm vài chuyện mất mặt lúc trẻ chứ? Hôm nay ta đến để xin lỗi ngươi, ngươi không được giận ta đâu đấy."
Ta hoảng hốt: "Nào dám, nào dám, ta… ta…"
Ta vội vàng đổi chủ đề:
"Vậy quận chúa lần này đến đây là có chuyện gì?"
"Để cảm tạ Lục Đàm."
"Cảm tạ?"
"Cha ta và Tể tướng vốn bất hòa, hắn đã giúp ta loại bỏ một mối họa tâm phúc."
Vừa đi, nàng vừa giải thích với ta.
Ba mươi năm trước, khi Tể tướng còn là Thượng thư Bộ Binh.
Thiên hạ thái bình, hắn không có cơ hội lập công.
Để leo cao, hắn bí mật qua lại với thủ lĩnh dị tộc Tây Nam, gửi hàng chục phong thư, kích động bọn họ nổi dậy chống lại triều đình, từ đó mới gây ra cuộc bạo loạn này.
Chiến hỏa nổi lên, hắn lại nhiều lần bán đứng quân cơ cho dị tộc, đổi lấy không ít lợi ích.
Quận chúa nói:
"Lão Hầu gia chinh chiến sa trường bao năm, sao có thể bị một đám dị tộc nhỏ bé vây khốn? Chính vì hậu phương có kẻ phản bội, nên ông ấy mới suýt mất mạng."
"Hơn nữa, năm đó trong triều, lão Hầu gia và Tể tướng vốn là kẻ đối địch. Hắn vừa hay mượn đao g.i.ế.c người, mượn tay dị tộc để trừ đi kẻ cản đường mình."
Lục Bách Hoàn bị giam lại.
Ta lo lắng: "Hắn là quan viên triều đình..."
"Rất nhanh sẽ không phải nữa." Lục Đàm cắt ngang, giọng điệu lạnh nhạt: “Dựa vào thế lực của hầu phủ, hắn đã làm quá nhiều chuyện thương thiên hại lý.”
Khi hắn nói, cúc áo trên áo choàng bị lỏng ra.
Ta định đưa tay cài lại, nhưng hắn tránh đi, giọng nói lạnh lùng: "Đừng chạm vào ta."
Bàn tay lơ lửng trong gió lạnh vài giây rồi mới rụt lại.
Ta cúi đầu, khẽ nói: "Xin lỗi."
Lục Đàm đặt tay lên ngực, cúi đầu, như thể chẳng nghe thấy.
Tối hôm đó, ta ôm gối trở lại giường cũ của mình.
Lục Đàm nằm trên giường, lạnh lùng hỏi:
"Nàng làm gì vậy?"
Ta không dám nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Từ nay về sau, chúng ta… ngủ riêng.”
Không gian im ắng. Rồi một tiếng cười nhạo khẽ vang lên.
Lục Đàm nhìn ta chằm chằm:
"Tống Khai Vân, giá như ta là một người bình thường."
Ta ngẩn ra: "A?"
Hắn nói:
"Nếu ta là một người bình thường, giờ phút này ta sẽ trói nàng xuống giường, đem toàn bộ những gì nàng đã làm với ta trước kia trả lại cho nàng từng thứ một…”
“Chứ không phải như bây giờ, mặc cho nàng muốn thì đến, không muốn thì bỏ đi.”
Hắn cười lạnh:
"Nàng xem ta là thông phòng của nàng sao?"
Mặt ta bỗng chốc đỏ bừng, luống cuống giải thích: "Ta chỉ không muốn chọc giận chàng nữa."
Dừng một chút, ta nhịn không được bổ sung: "Ta nghe sơn y đại thúc nói, chàng chưa từng có nữ nhân."
Lục Đàm: "Sau đó thì sao?"
"Hơn nữa, tình cảm của ta với chàng không hoàn toàn trong sáng. Giờ ta rất rất thích chàng, nhưng ban đầu… ta đối tốt với chàng cũng chỉ vì lão phu nhân giao phó, nói thẳng ra, ta chỉ muốn lợi dụng chàng để sống."
"Nói tiếp đi."
Ta quỳ xuống bên giường, giọng nói run rẩy:
"Ta là kẻ xấu như vậy, còn làm bẩn thân thể của chàng…"
Còn chưa dứt lời.
Lục Đàm nhẫn nhịn đến cực hạn, trực tiếp chặn miệng ta.
Nụ hôn này mềm mại mà vụng về, mang theo phong cách của hắn.
Chỉ là lần này, ta lại cảm nhận được chút giận dữ trong đó.
Hồi lâu sau, hắn mới buông ta ra, thở dài mệt mỏi:
"Tống Khai Vân, nàng muốn chọc ta tức c.h.ế.t sao?"
"Những lời nàng nói với Lục Bách Hoàn, ta tuy nghe mà đau lòng, nhưng ta biết đó chỉ là những lời giả dối nàng dùng để ổn định hắn."
Ta sững sờ: "Vậy tại sao chàng…"
"Tại sao chàng lại giấu ta?"
Lục Đàm hỏi:
"Nếu ta c.h.ế.t mà không biết nàng đã chịu khổ đến thế nào, thậm chí khi còn sống cũng không thể báo thù cho nàng, Tống Khai Vân, nàng có biết ta sẽ thống khổ ra sao không?"
"Nàng muốn ta c.h.ế.t rồi cũng không được yên nghỉ ư?"
Lòng ta như thể có một chiếc chuông đồng, mỗi câu nói của hắn đều vang vọng, chấn động đến tê dại cả người.
Da thịt nóng bỏng, chỉ có đầu ngón tay lạnh buốt.
Ta lao đến hôn hắn.
Mười ngón tay siết chặt, hắn cắn nhẹ môi ta, giọng nói lẫn trong hơi thở gấp gáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Thực ra ta cũng không rộng lượng đến thế… Chỉ cần nghĩ đến chuyện nàng từng bị nam nhân khác chạm vào, ta liền muốn g.i.ế.c hắn, chặt từng ngón tay của hắn xuống."
"May mắn là hắn không yêu nàng, cũng không biết trân trọng nàng, nên ta mới có cơ hội."
"Nếu ta có thể gặp nàng sớm hơn, nhất định sẽ tìm mọi cách giấu nàng đi, để nàng chỉ thuộc về một mình ta."
"Tống Khai Vân, nàng không phải tàn hoa bại liễu."
"Nàng là bảo bối của ta."
20.
Tiểu thư là nữ nhi duy nhất của Tể tướng.
Tể tướng đau đớn đến tột cùng, lập tức đến Hầu phủ đòi một lời giải thích.
Nhưng lão phu nhân đâu phải người dễ bị áp chế, liền đưa ra chứng cứ tiểu thư hạ độc thiếp thất của Lục Bách Hoàn.
Bà nhàn nhạt nói:
"Đứa trẻ này tuy phạm sai lầm lớn, nhưng dù sao cũng là chính thê của Bách nhi, ta vốn không định làm gì, chỉ ra lệnh giam lỏng nàng để nàng tự kiểm điểm. Không ngờ nàng lại nghĩ quẩn như vậy…"
"Nhi tử của ta thành thân nhiều năm, đến gần ba mươi vẫn chưa có con nối dõi. Thiếp thất mang thai, nàng lại ghen tuông đến mức này, hại c.h.ế.t tôn nhi duy nhất của Hầu phủ. Hầu phủ chưa từ hôn, đã là nể mặt Tể tướng lắm rồi."
Tể tướng chinh chiến quan trường bao năm, chưa từng bị mất mặt đến thế.
Vừa trở về phủ, ông ta liền chuẩn bị dâng sớ tố cáo Lục Bách Hoàn bức tử thê thất.
Nhưng đúng lúc này, Nhiếp Chính Vương lại đột nhiên dâng tấu, buộc tội Tể tướng phản quốc.
Phủ Tể tướng tức khắc rơi vào hỗn loạn.
Hoa Tuệ kể với ta, mấy tỷ muội trong phủ trước kia, giờ đều lo nghĩ tìm đường lui.
Ta kinh hãi:
"Vô duyên vô cớ, sao Tể tướng lại có thể bị buộc tội phản quốc?"
"Là chuyện cũ mấy chục năm trước, nghe nói có liên quan đến cuộc nổi loạn của dị tộc Tây Nam."
Mang theo đầy bụng nghi vấn, ta trở lại Bích Hồ cư.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng không ngờ lại gặp một người không tưởng.
"Quận chúa?"
Sau giây phút kinh ngạc, ta vội vàng hành lễ.
Quận chúa quan sát ta, đôi mắt cong cong như trăng non, mỉm cười nói:
"Ngươi chính là cô nương bên cạnh Lục Đàm trong lễ hội đèn lồng hôm đó phải không?"
Ta khẽ đáp: "Vâng."
Nàng cười vui vẻ, ôm lấy ta:
"Đừng lo, ta không đến để tranh Lục Đàm với ngươi đâu."
Nàng thản nhiên nói:
"Thật ra, lần trước ở tửu lâu, hắn đã nói rõ trong lòng chỉ có mình ngươi. Nhưng ta vẫn không cam lòng, nên mới bám lấy cha mẹ để cầu hôn…"
Nàng phẩy tay, cười tự giễu:
"Ái chà, thôi thôi, ai mà chưa từng làm vài chuyện mất mặt lúc trẻ chứ? Hôm nay ta đến để xin lỗi ngươi, ngươi không được giận ta đâu đấy."
Ta hoảng hốt: "Nào dám, nào dám, ta… ta…"
Ta vội vàng đổi chủ đề:
"Vậy quận chúa lần này đến đây là có chuyện gì?"
"Để cảm tạ Lục Đàm."
"Cảm tạ?"
"Cha ta và Tể tướng vốn bất hòa, hắn đã giúp ta loại bỏ một mối họa tâm phúc."
Vừa đi, nàng vừa giải thích với ta.
Ba mươi năm trước, khi Tể tướng còn là Thượng thư Bộ Binh.
Thiên hạ thái bình, hắn không có cơ hội lập công.
Để leo cao, hắn bí mật qua lại với thủ lĩnh dị tộc Tây Nam, gửi hàng chục phong thư, kích động bọn họ nổi dậy chống lại triều đình, từ đó mới gây ra cuộc bạo loạn này.
Chiến hỏa nổi lên, hắn lại nhiều lần bán đứng quân cơ cho dị tộc, đổi lấy không ít lợi ích.
Quận chúa nói:
"Lão Hầu gia chinh chiến sa trường bao năm, sao có thể bị một đám dị tộc nhỏ bé vây khốn? Chính vì hậu phương có kẻ phản bội, nên ông ấy mới suýt mất mạng."
"Hơn nữa, năm đó trong triều, lão Hầu gia và Tể tướng vốn là kẻ đối địch. Hắn vừa hay mượn đao g.i.ế.c người, mượn tay dị tộc để trừ đi kẻ cản đường mình."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro