Bí Kíp Giả Ngoan Của Tên Điên

Chương 1

Lý Ôn Tửu

2025-03-20 10:00:31

Mưa lớn trút xuống, dòng xe cộ qua lại đông đúc.

Không gian tĩnh lặng trong xe bị tiếng chuông điện thoại phá vỡ, reo lên rồi lại im bặt, lặp lại vài lần, người lái xe liếc nhìn gương chiếu hậu.

Không gian ghế sau khá rộng rãi nhưng chỉ có một người ngồi, người đó mặc quần tây áo sơ mi trắng, tư thế thoải mái, cánh tay dưới ống tay áo trắng nõn ẩn hiện gân xanh, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tên người trên màn hình điện thoại, đáy mắt không hề có chút cảm xúc nào.

Trên khuôn mặt người đàn ông đã hằn dấu vết thời gian, nhưng nét đẹp tự nhiên vẫn giúp cậu giữ được vẻ ngoài đẹp đẽ như thời trẻ.

Cuối cùng khi tiếng chuông điện thoại vang lên lần thứ tư, cuộc gọi được kết nối.

Người đàn ông nhấn loa ngoài, ném điện thoại lên ghế bên cạnh.

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, những lời chửi rủa thô tục và đầy giận dữ từ đầu dây bên kia vang lên, rất rõ ràng trong không gian yên tĩnh của xe.

"Trần Kỳ Chiêu, mày giỏi lắm, trốn kỹ thật đấy, làm người nham hiểm như vậy mày không sợ chết sớm à..."

Tiếng chửi rủa tiếp tục vang lên, giọng điệu đầu dây bên kia càng trở nên sốt ruột: "À đúng rồi, không phải mày chết sớm, là mày mệnh cứng, bố mày bệnh nặng chết, mẹ mày không lâu sau cũng đi theo, đến cả anh trai mày cũng tự sát trước mặt mày, nhà họ Trần bị mày khắc chết hết rồi, sao chỉ có loại phế vật như mày còn sống?"

Tiếng chửi rủa không ngừng nghỉ tiếp tục vang lên, người đầu dây bên kia trút hết cơn giận, lời lẽ vô cùng khó nghe.

Đúng lúc đèn đỏ, người lái xe vô tình ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, thấy người đàn ông ngồi sau vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng như thường lệ.

Người đàn ông lên tiếng: "Bác Lâm, người có văn hóa không chửi bậy."

Cậu cười, giọng điệu chân thành như đang thật sự quan tâm: "Chỗ bác có mưa không? Có mang ô không?"

Đầu dây bên kia không hiểu gì, tiếp tục chửi: "Mang ô cái rắm, Trần Kỳ Chiêu mày phát điên đủ chưa?"

"Chỗ tôi đang mưa, mưa rất to."

Trần Kỳ Chiêu nghiêng đầu nhìn cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ, giọng nói không chút cảm xúc: "Ngày anh trai tôi mất cũng mưa như này."

Đầu dây bên kia sững sờ một lúc, chưa kịp lên tiếng, Trần Kỳ Chiêu lại nói tiếp—

"Ngày mưa là ngày lành."

Trần Kỳ Chiêu như thở dài: "Ngày lành để ngồi tù mọt gông."

Cậu đột nhiên cười, chuyển chủ đề: "Nghe nói sinh nhật bác Lâm vào tuần sau, cháu không có gì tốt để tặng, xin tặng bác một lời chúc."

"Tôi chúc ông sống lâu trăm tuổi, cả đời bị giam cầm—"

Tiếng chửi rủa đầu dây bên kia im bặt sau một lúc, người lái xe liếc nhìn kính chiếu hậu, Trần Kỳ Chiêu chủ động ngắt cuộc gọi, như thể những lời nguyền rủa vừa rồi chưa từng xảy ra, không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu.

Chiếc xe nhanh chóng rẽ vào ngã tư, tiến vào vùng ngoại ô hoang vắng.

Mưa phùn lất phất, người lái xe vội vàng bước ra khỏi ghế lái, mở cửa che ô.

Trần Kỳ Chiêu tiện tay đưa cho anh ta một điếu thuốc, nói: "Anh đợi tôi ở ngoài này."

Người lái xe kính cẩn nhận lấy, nhìn người đàn ông trước mặt che ô bước vào màn mưa, từng bước tiến vào khu mộ trong núi.

Nghĩa trang yên tĩnh, Trần Kỳ Chiêu dừng bước.

"Không mang hoa." Trần Kỳ Chiêu bình thản nhìn ba tấm bia mộ trước mặt, "Lâm Sĩ Trung hết thuốc chữa rồi, sổ sách của ông ta bẩn thỉu lắm, nửa đời sau chỉ có thể ở trong tù. Chỉ tiếc là không để mọi người tận mắt chứng kiến được, có phải mọi người chết sớm quá không?"

Không ai đáp lại, chỉ có tiếng gió rít gào.

Trần Kỳ Chiêu không để ý, cậu châm điếu thuốc đứng trước bia mộ: "Con mua một mảnh đất, tự ý chọn ở cạnh mọi người, không biết xuống dưới đó mọi người có chừa cho con một chỗ không."

"Thôi vậy, có chừa hay không cũng chẳng quan trọng, đỡ cho mọi người bị con chọc tức chết thêm lần nữa."

Trần Kỳ Chiêu lẳng lặng hút xong điếu thuốc, cậu muốn nhìn rõ bức ảnh trên bia mộ qua màn mưa, cho đến khi khuôn mặt của Trần Thời Minh lọt vào tầm mắt, cậu bỗng chốc như nhìn thấy một ngày mưa nhiều năm về trước.

Anh trai Trần Thời Minh, cũng chết vào một ngày mưa như thế này.

Ngày được chọn rất đẹp, trùng với ngày mẹ cậu qua đời.

Nhà họ Trần phá sản, bố mẹ lần lượt qua đời, cuối cùng anh trai tự sát. Trần Kỳ Chiêu sau nhiều năm vẫn nhớ như in cảnh tượng lúc cậu bước vào nơi ở của anh trai, nhìn người thân đang nằm yên nghỉ trên ghế sofa, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ.

Tiếng mưa lúc đó nhỏ hơn một chút, không giống như bây giờ, ngay cả âm thanh cũng không nghe rõ.

Người kia nói cũng đúng, người nhà họ Trần đều chết hết rồi, cuối cùng chỉ còn lại một mình cậu.

"Những kẻ đáng vào tù em đều đã tống vào rồi, nợ nần của nhà họ Trần em cũng đã trả xong." Trần Kỳ Chiêu nhếch môi cười, cậu tự nhiên ngồi xuống cạnh bia mộ của Trần Thời Minh, tự giễu: "Mười mấy năm nay không có công lao cũng có chút khổ lao, chừa cho em vị trí tốt nhất nhé."

Trong mưa gió chỉ có tiếng rít gào, màn đêm bao trùm cả nghĩa trang, trong màn mưa lay lắt dường như có vài ngọn đèn cô độc sáng lên.

Nước mưa tạt vào mặt, cái lạnh dần xâm chiếm thân thể.

Trần Kỳ Chiêu nhắm mắt lại.

-

Đèn đỏ rượu xanh, ánh đèn nhấp nháy mang theo nhịp điệu vi diệu, tiếng ồn ào vang lên không ngớt.

Sự tĩnh lặng rút đi như thủy triều, những âm thanh chói tai ùa đến.

Trần Kỳ Chiêu bị đánh thức bởi âm thanh ồn ào, trong cơn mê man, cái lạnh của nước mưa và cái nóng rát của rượu cứ quấn lấy cậu, khiến đầu óc cậu trở nên hỗn loạn. Cậu hình như đã ngủ thiếp đi khi ngồi ở nghĩa trang... Mưa lớn như vậy, có khi nào cậu bị sốt không?

Ồn ào quá, ai đang nói chuyện vậy?

"Chuyện nguyện vọng đại học, khó nói lắm..."

"Bây giờ còn kiểm soát cả chuyện nguyện vọng, sau này không biết còn kiểm soát cái gì nữa."

"Nhưng mà Tiểu Chiêu phải có chút tự giác đi, đồ nhà cậu sau này không thể giao cho anh trai cậu được chứ?"

... Thi đại học? Nguyện vọng?

Trần Kỳ Chiêu đột ngột mở to mắt.

Ánh đèn cực kỳ chói mắt, âm thanh ồn ào từ bốn phương tám hướng ùa đến, thông tin khổng lồ chen chúc trong đó. Cơn đau đầu nhức nhối kéo những suy nghĩ hỗn loạn trở lại, Trần Kỳ Chiêu nhìn cảnh tượng xa lạ trước mắt, quan sát những người xung quanh, những gương mặt quen thuộc hoặc xa lạ, non nớt và trẻ trung.

Đây là đâu?

Cậu đang ở nghĩa trang ở ngoại ô mà?

Quán bar? Bị sốt do dính mưa cũng không được đưa đến nơi này.

Năm sáu chàng trai đang ngồi ở ghế dài của quán bar, lúc này họ đang cụng ly nói chuyện, Trần Kỳ Chiêu chú ý đầu tiên đến chàng trai mặc áo sơ mi trắng đeo kính ngồi đối diện mình, vẻ ngoài tri thức của anh ta hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh này.

Thấy Trần Kỳ Chiêu không trả lời, chàng trai áo sơ mi trắng hỏi: "Kỳ Chiêu nghĩ sao? Nguyện vọng là một chuyện, cậu có ý tưởng nào khác cho tương lai không?"

Trần Kỳ Chiêu không nói gì.

Nghĩ cái gì?

"Đang nói chuyện nguyện vọng đấy, sao lại kéo sang chuyện khác rồi?"

"Anh Tần đang đưa ra gợi ý cho Kỳ Chiêu mà?"

"Đúng vậy, Kỳ Chiêu đã kể chuyện này cho chúng ta nghe rồi, chúng ta không thể ngồi yên được."

"Anh Hành Phong nói cũng có lý, cậu và anh trai không hòa thuận, bình thường anh ấy cũng ít quan tâm đến cậu, lúc này anh ấy tự dưng can thiệp vào chuyện cậu chọn nguyện vọng, khuyên cậu học chuyên ngành tài chính hoặc quản lý, cậu không thấy kỳ lạ à?"

"Cậu ngốc à, Trần Thời Minh giờ đang làm ăn phát đạt, đợi Kỳ Chiêu tốt nghiệp vào tập đoàn chẳng phải sẽ ở dưới mắt anh ấy à? Anh ấy dùng chiêu này để diễn một màn anh trai tốt trước mặt mọi người, trước sau gì cũng kiếm đủ tiếng thơm, đến cuối cùng Kỳ Chiêu vẫn bị anh ấy đè đầu cưỡi cổ."

Chú ý đến chi tiết trong lời nói của mọi người, cậu hắp ghép được một cái tên quen thuộc mà xa lạ.

Tần Hành Phong... Trần Kỳ Chiêu có lẽ đã tám năm không nghe thấy cái tên này.

Lần cuối cùng cậu nghe thấy cái tên này là khi Tần Hành Phong bị đưa tin trên truyền thông vì tội phạm tài chính. Xét về một khía cạnh nào đó, Tần Hành Phong những năm đầu đời quả thực là một trong những "người bạn tốt" của cậu, kiểu người bạn tốt hãm hại cậu đến chết.

Nguyện vọng đại học, quán bar, Tần Hành Phong... Vậy hẳn là chuyện của 17 năm trước, khi cậu 18 tuổi.

Cậu đang nằm mơ sao...?

Trần Kỳ Chiêu cảm thấy có lẽ mình bị sốt do dính mưa nên đầu óc mụ mị rồi, cậu cúi đầu nhìn các loại bia trên bàn, trong ánh sáng hỗn loạn có thể thấy dòng chữ tiếng Anh trên chai thủy tinh.

Bia, độ cồn không cao.

Là thứ mà cậu có thể uống vào năm mười tám tuổi.

Thời trẻ, cậu đúng là rất thích chơi bời, tụ tập bạn bè ăn chơi trác táng, cậu nên cảm thấy may mắn vì sự phóng túng thời trẻ đã rèn luyện cho cậu tửu lượng tốt, để sau khi nhà họ Trần phá sản, cậu có vốn liếng để xã giao với người khác.

Chỉ là sau này, cậu không còn uống nổi nữa.

Vì uống đến xuất huyết, để lại một thân bệnh tật.

Ghế dài quán bar thời mười tám tuổi vẫn mang hơi hướng hoài cổ, ánh đèn hỗn loạn chói mắt, tính riêng tư giữa các ghế dài không cao, vỏ chai bia vẫn là kiểu dáng cũ. Càng quan sát kỹ càng, càng nhận thấy những cảnh tượng và âm thanh xung quanh càng trở nên chân thực, giống như một giấc mơ kỳ lạ, chân thực đưa cậu trở lại những năm tháng chơi bời tuổi mười tám.

Đôi mắt Trần Kỳ Chiêu máy móc đảo qua đảo lại, cuối cùng nhìn vào chai rượu thủy tinh trên mặt bàn.

Âm thanh xung quanh ồn ào kinh khủng, líu ríu lặp đi lặp lại.

Tần Hành Phong nhìn Trần Kỳ Chiêu đối diện, ánh mắt thoáng qua một tia mất kiên nhẫn, nhưng rất nhanh đã trở lại vẻ khiêm tốn ôn hòa, giọng nói anh ta dịu dàng: "Chuyện thực ra cũng không phức tạp đến vậy, chuyên ngành đại học có thể học kiến thức lý thuyết, sau khi vào nghề đúng là sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Nhưng Kỳ Chiêu, nếu cậu muốn suy tính cho tương lai của mình, có một số việc cũng phải chuẩn bị trước... Làm việc dưới trướng anh trai cậu rất có thể sẽ bị hạn chế rất nhiều."

Mọi người xung quanh cũng có chút đồng tình với phân tích của Tần Hành Phong.

"Không đến mức nghiêm trọng vậy đâu, bọn họ là anh em ruột mà, không tàn nhẫn thế đâu nhỉ?"

"... Anh em ruột cũng có lúc phải rạch ròi chuyện tiền bạc."

"Ai mà biết anh trai cậu đang nghĩ gì trong đầu? Cậu nhìn xem anh ấy tàn nhẫn với đối thủ trên thương trường thế nào, nếu anh ấy thực sự muốn đối phó cậu, cậu phải đề phòng mới được..."

DJ trong quán đổi nhạc, âm nhạc sôi động càng thêm náo nhiệt.

Tần Hành Phong nhìn Trần Kỳ Chiêu, từ nãy đến giờ, Trần Kỳ Chiêu vẫn luôn im lặng. Anh ta định nói thêm vài câu, đột nhiên thấy Trần Kỳ Chiêu phía đối diện nhìn mình, trong đôi mắt không hề có chút cảm xúc nào, chỉ thấy cậu nâng ly rượu trước mặt lên.

"Nói xong chưa?" Trần Kỳ Chiêu hỏi.

Tần Hành Phong ngẩn người, "Cái gì?"

Trần Kỳ Chiêu không nói gì, chỉ nâng ly về phía anh ta.

Tần Hành Phong cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn cầm ly thủy tinh lên cụng ly với cậu, "Tiểu Chiêu, chuyện vừa nãy..."

Choang—

Tiếng vỡ đột ngột làm mọi người xung quanh giật mình, khi họ hoàn hồn lại, chỉ thấy ly thủy tinh trong tay Trần Kỳ Chiêu rơi xuống mặt bàn, vỡ tan tành, không ít mảnh vụn thủy tinh rơi trên người cậu, bia chảy tràn trên mặt bàn.

Xung quanh bỗng chốc im lặng, mọi người kinh ngạc nhìn Trần Kỳ Chiêu, nhất là Tần Hành Phong.

Tần Hành Phong nhất thời quên mất động tác, cứ ngơ ngác giơ ly rượu như vậy.

Người phục vụ bên cạnh vội vàng chạy tới, thấy cảnh này không khỏi khựng lại.

Ly thủy tinh vỡ tan tành, mảnh vụn văng khắp nơi, còn bắn lên người những người bên cạnh.

Lúc này, đèn chùm trên trần quét qua, chàng trai mặc chiếc áo khoác hàng hiệu ngồi thản nhiên trên ghế sofa, trên cánh tay trắng nõn gầy guộc của cậu lấm tấm vài giọt máu, nhanh chóng tụ lại, trông vừa sắc nhọn vừa đáng sợ trong ánh sáng mờ ảo này.

"Không phải bị sốt à...?" Trần Kỳ Chiêu lẩm bẩm một mình.

Cậu hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên vết máu trên cánh tay một lát, rồi nhanh chóng nhìn sang chàng trai áo sơ mi trắng đối diện, lạnh lùng hỏi: "Anh không bị thương chứ?"

"Không... Không sao." Tần Hành Phong vẫn còn sợ hãi, cảm giác chột dạ khó hiểu dần dâng lên.

Thấy hai người phục vụ tiến đến, Trần Kỳ Chiêu dời mắt đi, dường như có chút tiếc nuối.

Cậu nhìn người phục vụ: "Chào cậu, làm phiền cậu lấy giúp băng gạc y tế và cồn i-ốt."

"Vâng, anh đợi một chút."

Người phục vụ ngẩn người, quay đầu đi lấy hộp y tế.

Những người khác trong ghế dài thấy vậy định lên tiếng, Trần Kỳ Chiêu sau khi dặn dò người phục vụ xong đột nhiên chuyển ánh mắt sang họ, "Uống hơi nhiều, trượt tay."

Mấy chàng trai nghe xong thở phào nhẹ nhõm, lập tức phản ứng lại.

"Uống bia cũng say à, tửu lượng của Kỳ Chiêu tệ quá."

"Sợ chết khiếp, cậu có muốn xử lý mấy mảnh thủy tinh trên người không? Còn tay nữa, tay có bị xước không?"

"Cậu có sao không đấy? Có bị chóng mặt không?"

Trần Kỳ Chiêu nói thêm: "Tỉnh rồi."

Người phục vụ rất nhanh đã mang hộp y tế đến, đồng thời dọn dẹp hiện trường bừa bộn. Sự náo nhiệt của quán bar không bị gián đoạn bởi sự cố nhỏ này, Trần Kỳ Chiêu không chút biểu cảm xử lý vết thương trên tay, cảm giác đau rát do cồn khử trùng nhắc nhở cậu về tính chân thực của khung cảnh nhảm nhí này.

Đây không phải là mơ, cậu thực sự đã trở lại tuổi 18, trở lại cái tuổi khi mọi chuyện chưa xảy ra.

Cậu đảo mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở Tần Hành Phong, giọng điệu tự nhiên nói: "Anh Hành Phong vừa nói đến đâu rồi nhỉ? Uống nhiều đầu óc mơ hồ, nghe không rõ lắm."

Tần Hành Phong có chút kinh ngạc, mặc dù vụ ly vỡ vừa rồi khiến anh ta vẫn còn sợ hãi, nhưng thái độ tốt của Trần Kỳ Chiêu sau khi tỉnh rượu lại khiến anh ta thả lỏng, anh ta tiếp tục nói: "Bản thân tôi cũng bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ khi còn học đại học, tầm quan trọng của kinh nghiệm và trải nghiệm thì khỏi cần nói nhiều. Tôi chỉ kiến nghị như này, nếu cậu muốn nắm giữ quyền lên tiếng thì có thể thử tự tích lũy vốn liếng và kinh nghiệm."

"Thế tích lũy kiểu gì?"

"Anh Hành Phong chỉ cho vài chiêu đi?"

"Gây dựng sự nghiệp không phải là kiến thức lý thuyết, nếu Kỳ Chiêu có hứng thú, tôi có một người bạn đúng lúc đang có một dự án nghiên cứu về trí tuệ nhân tạo, rất có triển vọng, đang tìm kiếm đầu tư khắp nơi." Tần Hành Phong giọng điệu ôn hòa, ánh mắt nhìn Trần Kỳ Chiêu rất thân thiện: "Nếu cậu muốn thử sức mình gây dựng sự nghiệp, có thể cân nhắc đầu tư thử xem, dự án này công ty chúng tôi đã đánh giá qua, không kiếm được nhiều cũng không lỗ, chỉ không biết cậu có hứng thú hay không thôi?"

"Tự đầu tư cũng được, lần trước hình như có người đầu tư vào dự án của sinh viên còn kiếm được đống tiền đấy?"

"Đúng là một lựa chọn không tồi, đến lúc đó Kỳ Chiêu có thành tựu của riêng mình, nếu muốn vào tập đoàn cũng sẽ không bị chèn ép quá đáng."

"Cho dù không vào, có thêm chút vốn liếng cũng có thêm chút tự tin."

Trần Kỳ Chiêu nhìn phân tích lợi hại vừa buồn cười vừa thú vị trước mặt, trong lòng vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn nhớ lại những chuyện xưa cũ đã lâu.

Thời trẻ, cậu và anh trai Trần Thời Minh không hòa thuận, chuyện này ai trong giới cũng biết, thậm chí có người sau lưng lấy chuyện này ra làm đề tài bàn tán, hoặc là ly gián để mưu lợi riêng.

Tần Hành Phong chính là một trong số đó.

Người này trước mặt người ngoài thì trẻ tuổi tài cao, hai mươi mấy tuổi đã rời khỏi gia tộc gây dựng sự nghiệp thành công, thêm vào đó là tính tình ôn hòa nhã nhặn, nên có quan hệ rất tốt trong giới của bọn họ. Vào lúc Trần Kỳ Chiêu và anh trai Trần Thời Minh xảy ra bất hòa vì chuyện nguyện vọng, Tần Hành Phong chỉ bằng vài ba câu đã dẫn dắt chuyện gia đình bình thường thành hành động có ý đồ của Trần Thời Minh, lấy lý do vào tập đoàn sẽ bị Trần Thời Minh chèn ép để thổi phồng sự việc.

Tần Hành Phong cũng rất thông minh, anh ta nói là đưa ra kiến nghị một cách chính trực, thực chất là mượn quyền mưu lợi riêng. Trần Kỳ Chiêu thời trẻ không có chút kiến thức lý thuyết nào, làm sao hiểu được nhiều chi tiết về khởi nghiệp, rất nhanh đã bị những lời ngon ngọt của Tần Hành Phong lừa bịp, nói là hợp tác nhưng thực ra chỉ là đưa tiền cho Tần Hành Phong. Đưa tiền cũng coi như xong, còn khiến Tần Hành Phong dựa vào chuyện này mà leo lên cây đại thụ tập đoàn Trần Thị, ngấm ngầm mưu đồ không biết bao nhiêu lợi ích.

Đợi đến khi chuỗi vốn của Trần thị xuất hiện khủng hoảng, khi cậu nhớ đến dự án này, mới biết được sự hợp tác của cậu và Tần Hành Phong chỉ là một trò cười, số tiền đầu tư đổ sông đổ bể, dự án được thổi phồng lên mây xanh chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch.

Trần Kỳ Chiêu nhìn người bên cạnh, "Có thuốc lá không?"

Người bên cạnh quen tay lấy thuốc lá châm lửa.

Nhưng Trần Kỳ Chiêu dường như không có ý định hút thuốc.

Tần Hành Phong nhìn cậu, tự dưng cảm thấy áp lực.

"Được thôi, nếu anh Hành Phong rảnh thì mang dự án đến cho tôi xem thử." Trần Kỳ Chiêu ngậm điếu thuốc trên tay, nói tiếp: "Chỉ là tôi không hiểu, có vài chuyện còn phải nhờ anh giúp đỡ."

Tần Hành Phong thấy hành động này của cậu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, hóa ra cũng chỉ là kẻ học đòi làm sang.

Ra vẻ như một tay lão luyện, thực ra thuốc lá còn cầm không vững. Anh ta hiểu rõ Trần Kỳ Chiêu, gia giáo của nhà họ Trần không tệ, nhìn cái kiểu Trần Kỳ Chiêu uống rượu tối nay là biết người này trước đây không mấy khi đụng đến rượu, rượu còn không đụng đến, huống chi là hút thuốc.

"Vậy lát nữa tôi sẽ nói kỹ hơn với cậu." Tần Hành Phong lại nói thêm vài chuyện trên thương trường, sau khi trò chuyện mười mấy phút, anh ta nhìn thời gian, đứng dậy nói: "Tôi còn chút việc phải về công ty, các cậu uống ít rượu thôi, lúc về nhớ gọi người lái xe thay."

"Anh Hành Phong cứ yên tâm đi."

"Anh cứ đi trước đi."

Tần Hành Phong nhanh chóng rời đi.

"Anh Hành Phong là người tốt đấy."

"Đúng vậy, lần trước tôi tự mình đầu tư bừa bãi suýt chút nữa gặp vấn đề, may mà hỏi anh ấy."

"Kỳ Chiêu, phẩm chất của anh Hành Phong chúng ta đều biết, người này rất đáng tin."

"Thật à?" Trần Kỳ Chiêu khẽ nhướng mí mắt, "Khá đẹp trai, khuôn mặt không tệ."

Tạo dựng hình tượng rất tốt, kỹ năng diễn xuất và ăn nói cũng không tệ, làm đầu tư thì thật đáng tiếc.

Những người khác nhìn Trần Kỳ Chiêu, dường như không hiểu câu nói của cậu lắm, một người cười ha ha nói: "Anh Hành Phong đúng là đẹp trai thật, có chút cảm giác như công tử nhã nhặn trên phim truyền hình."

Trần Kỳ Chiêu không để ý đến họ, tay cậu thuần thục gõ tàn thuốc vào gạt tàn, mặc cho đốm lửa nhỏ dần tàn lụi.

"Trần Kỳ Chiêu."

Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc mà trẻ trung vang lên sau lưng Trần Kỳ Chiêu.

Trần Kỳ Chiêu sững sờ, đột ngột quay đầu lại—

Ở lối đi phía sau ghế dài, Trần Thời Minh mặc bộ vest chỉnh tề đứng đó, khuôn mặt lạnh lùng.

Ánh mắt hai người chạm nhau, một lúc sau, ánh mắt Trần Thời Minh từ mặt cậu chuyển sang bàn tay đang cầm thuốc lá.



Lời nhắn của tác giả:

Đến rồi đây!

Tiểu Lý mang theo Tiểu Trần không hoàn hảo đến gặp mọi người đây!



Mí bồ cho tui xin 1 like/follow page nha '^' Link page ở trong bio nha huhu

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bí Kíp Giả Ngoan Của Tên Điên

Số ký tự: 0