Bạn Cùng Phòng Của Tôi Có Chút Kỳ Quái
Chương 9
Phong Phong
2025-03-19 22:15:41
Chu Kỳ chậm rãi tiến lại gần tôi, đột nhiên đè tôi lên cửa.
Tôi bị dọa ngây người. Bề ngoài nhìn anh ấy yếu đuối thế nhưng khí lực không ngờ lại lớn như vậy.
“Ách… Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, cậu buông tôi ra đi.”
Anh ấy dùng một tay chế trụ hai cổ tay của tôi, giơ lên đặt trên đỉnh đầu tôi.
Giữ nguyên loại tư thế xấu hổ này, ở khoảng cách thân mật như thế nhìn chăm chú khuôn mặt trắng nõn đẹp trai của anh ấy, khiến tim tôi đập nhanh hơn.
“Chu, Chu Kỳ.” Sắc mặt anh ấy ngưng trọng, tôi thử gọi tên anh ấy.
“Tôi thích cậu.” Chu Kỳ dùng ánh mắt đưa tình nhìn tôi.
“Bởi vì tôi rất thích cậu, nhưng cậu chỉ coi tôi là bạn. Điều đó khiến tôi rất buồn bực, không biết làm thế nào mới ổn. Vì có thể trở nên thân cận với cậu một chút nên tôi mới làm như vậy.”
Vốn dĩ tôi chỉ muốn hỏi anh ấy tại sao lại cố tình làm ướt chăn tôi, nhưng không ngờ anh ấy lại dứt khoát tỏ tình.
Đầu óc tôi lập tức c.h.ế.t máy, ngoại trừ trừng mắt thì tôi không có phản ứng nào khác.
Nếu đã đ.â.m thủng cửa sổ giấy, Chu Kỳ quyết định không thèm đếm xỉa gì nữa.
Anh ấy vén tóc mái của tôi một cái, ánh mắt đói khát: “Tôi có thể hôn cậu không?”
Không đợi tôi mở miệng, anh ấy đã nâng mặt tôi lên rồi hôn.
Tôi kinh ngạc, gắt gao cắn chặt răng, ngậm chặt miệng.
Nụ hôn của anh ấy rất dịu dàng, cũng rất khắc chế, từ đầu đến cuối chỉ dùng môi cọ vào tôi chứ không còn bất kỳ động tác xâm nhập nào khác.
Đúng như ấn tượng của tôi về anh ấy, loại chuyện này anh ấy rất ngây ngô.
Trán của anh ấy có chút nóng, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Thu Vũ Miên Miên
“Thẩm Thư... Tôi thích cậu.” Anh ấy phát ra tiếng thở dốc trầm thấp, giọng nói tràn ngập mê hoặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi gần như bị lạc trong cái bẫy nhẹ nhàng ấy.
Khoảnh khắc anh ấy đưa tay ra sau lưng, ôm lấy tôi, tôi đột nhiên tỉnh táo lại, ra sức đẩy anh ấy ra.
Tôi sững sờ tại chỗ, không biết làm sao: “Chu Kỳ, cậu đừng như vậy. Lời tỏ tình của cậu quá đột ngột, tôi còn chưa chuẩn bị.”
Nhìn thấy mặt đỏ cùng sự hoảng hốt của tôi, Chu Kỳ mỉm cười.
“Trong sách nói, hôn người mình thích sẽ có cảm giác như phát sốt, hóa ra là thật.”
Tôi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, đưa tay thăm dò trán anh ấy, không ngờ nhiệt độ cơ thể lại cao đến vậy.
“Không phải đấy chứ, Chu Kỳ, cậu sốt rồi! Trời ạ, sốt tới bao nhiêu độ rồi, lúc nãy tôi không chú ý tới.”
Anh ấy chớp chớp mắt, vẻ mặt mệt mỏi, trong lúc nhất thời thân thể mất đi cân bằng, hôn mê ngã dựa vào vai tôi.
“Này! Chu Kỳ, cậu tỉnh lại đi!”
Tôi đỡ anh ấy đến ghế sô pha của tôi nằm, sau đó mình thì đi lục lọi tìm thuốc hạ sốt.
Anh ấy mất ý thức, không có cách nào nuốt, nước cũng không rót vào được. Trong lòng tôi sốt ruột, lập tức học theo cách làm của Lâm Hàn lần trước. Đầu tiên tôi nhét thuốc vào lưỡi Chu Kỳ, sau đó uống một ngụm nước, đút nước vào miệng anh ấy, nâng cằm anh ấy lên giúp anh ấy nuốt.
Nhìn thấy yết hầu anh ấy lăn lộn, uống hết thuốc, tôi mới yên lòng.
Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau, tôi nhỏ giọng nói thầm: “Rốt cuộc cậu thích tôi lúc nào? Sao tôi không cảm giác được. Lúc tôi nói tôi là gay, không phải cậu còn rất kháng cự sao?”
Tôi lo lắng cho thân thể Chu Kỳ nên lấy điện thoại di động ra, định tìm một bạn học đến hỗ trợ, cùng nhau đỡ anh ấy ấy đến bệnh viện trường.
Lúc này, chuông điện thoại của tôi đột nhiên vang lên.
“Alo?” Giọng tôi nặng nề.
Bên kia Lâm Hàn nói: “Tôi sắp tới rồi, bây giờ cậu xuất phát đi, đến cổng trường học.”
“Tôi không đi đâu. Chu Kỳ sốt rồi, trong phòng không có ai, tôi phải chăm sóc cậu ấy.”
Tôi bị dọa ngây người. Bề ngoài nhìn anh ấy yếu đuối thế nhưng khí lực không ngờ lại lớn như vậy.
“Ách… Có chuyện gì thì cứ từ từ nói, cậu buông tôi ra đi.”
Anh ấy dùng một tay chế trụ hai cổ tay của tôi, giơ lên đặt trên đỉnh đầu tôi.
Giữ nguyên loại tư thế xấu hổ này, ở khoảng cách thân mật như thế nhìn chăm chú khuôn mặt trắng nõn đẹp trai của anh ấy, khiến tim tôi đập nhanh hơn.
“Chu, Chu Kỳ.” Sắc mặt anh ấy ngưng trọng, tôi thử gọi tên anh ấy.
“Tôi thích cậu.” Chu Kỳ dùng ánh mắt đưa tình nhìn tôi.
“Bởi vì tôi rất thích cậu, nhưng cậu chỉ coi tôi là bạn. Điều đó khiến tôi rất buồn bực, không biết làm thế nào mới ổn. Vì có thể trở nên thân cận với cậu một chút nên tôi mới làm như vậy.”
Vốn dĩ tôi chỉ muốn hỏi anh ấy tại sao lại cố tình làm ướt chăn tôi, nhưng không ngờ anh ấy lại dứt khoát tỏ tình.
Đầu óc tôi lập tức c.h.ế.t máy, ngoại trừ trừng mắt thì tôi không có phản ứng nào khác.
Nếu đã đ.â.m thủng cửa sổ giấy, Chu Kỳ quyết định không thèm đếm xỉa gì nữa.
Anh ấy vén tóc mái của tôi một cái, ánh mắt đói khát: “Tôi có thể hôn cậu không?”
Không đợi tôi mở miệng, anh ấy đã nâng mặt tôi lên rồi hôn.
Tôi kinh ngạc, gắt gao cắn chặt răng, ngậm chặt miệng.
Nụ hôn của anh ấy rất dịu dàng, cũng rất khắc chế, từ đầu đến cuối chỉ dùng môi cọ vào tôi chứ không còn bất kỳ động tác xâm nhập nào khác.
Đúng như ấn tượng của tôi về anh ấy, loại chuyện này anh ấy rất ngây ngô.
Trán của anh ấy có chút nóng, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Thu Vũ Miên Miên
“Thẩm Thư... Tôi thích cậu.” Anh ấy phát ra tiếng thở dốc trầm thấp, giọng nói tràn ngập mê hoặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi gần như bị lạc trong cái bẫy nhẹ nhàng ấy.
Khoảnh khắc anh ấy đưa tay ra sau lưng, ôm lấy tôi, tôi đột nhiên tỉnh táo lại, ra sức đẩy anh ấy ra.
Tôi sững sờ tại chỗ, không biết làm sao: “Chu Kỳ, cậu đừng như vậy. Lời tỏ tình của cậu quá đột ngột, tôi còn chưa chuẩn bị.”
Nhìn thấy mặt đỏ cùng sự hoảng hốt của tôi, Chu Kỳ mỉm cười.
“Trong sách nói, hôn người mình thích sẽ có cảm giác như phát sốt, hóa ra là thật.”
Tôi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, đưa tay thăm dò trán anh ấy, không ngờ nhiệt độ cơ thể lại cao đến vậy.
“Không phải đấy chứ, Chu Kỳ, cậu sốt rồi! Trời ạ, sốt tới bao nhiêu độ rồi, lúc nãy tôi không chú ý tới.”
Anh ấy chớp chớp mắt, vẻ mặt mệt mỏi, trong lúc nhất thời thân thể mất đi cân bằng, hôn mê ngã dựa vào vai tôi.
“Này! Chu Kỳ, cậu tỉnh lại đi!”
Tôi đỡ anh ấy đến ghế sô pha của tôi nằm, sau đó mình thì đi lục lọi tìm thuốc hạ sốt.
Anh ấy mất ý thức, không có cách nào nuốt, nước cũng không rót vào được. Trong lòng tôi sốt ruột, lập tức học theo cách làm của Lâm Hàn lần trước. Đầu tiên tôi nhét thuốc vào lưỡi Chu Kỳ, sau đó uống một ngụm nước, đút nước vào miệng anh ấy, nâng cằm anh ấy lên giúp anh ấy nuốt.
Nhìn thấy yết hầu anh ấy lăn lộn, uống hết thuốc, tôi mới yên lòng.
Xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau, tôi nhỏ giọng nói thầm: “Rốt cuộc cậu thích tôi lúc nào? Sao tôi không cảm giác được. Lúc tôi nói tôi là gay, không phải cậu còn rất kháng cự sao?”
Tôi lo lắng cho thân thể Chu Kỳ nên lấy điện thoại di động ra, định tìm một bạn học đến hỗ trợ, cùng nhau đỡ anh ấy ấy đến bệnh viện trường.
Lúc này, chuông điện thoại của tôi đột nhiên vang lên.
“Alo?” Giọng tôi nặng nề.
Bên kia Lâm Hàn nói: “Tôi sắp tới rồi, bây giờ cậu xuất phát đi, đến cổng trường học.”
“Tôi không đi đâu. Chu Kỳ sốt rồi, trong phòng không có ai, tôi phải chăm sóc cậu ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro