Bạch Hồ Giẫm Tuyết, Ưng Đạp Nguyệt
Chương 16
Mỗi Tuần Đều Có Mưa
2025-02-28 08:00:08
Hắn nghe ngóng được rằng ta đến tuổi này mà vẫn chưa có một trắc phu nào.
Ta nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của hắn hiện lên ý cười, nhưng chỉ trong chốc lát lại ỉu xìu xuống.
Có người nói: "Sở thích của Tam điện hạ đối với nam yêu thật sự rất khó đoán, nhưng chung quy là không thích kiểu hồ ly tinh. Nghe nói trước kia có một hồ ly tinh muốn bò lên giường Tam điện hạ, suýt chút nữa bị đánh cho hồn phi phách tán."
Bạch Toái Tuyết với chút tích lũy ít ỏi của mình đã dò hỏi được đôi điều về ta.
"Ưng tộc vốn bạc tình, Ưng Vương có tám mươi tám trắc phu, bốn vị thiếu quân không phải là cơ thiếp thành đàn thì cũng là cô độc một mình, không có tâm tư yêu đương."
Hắn ở trong căn phòng nhỏ tối tăm của mình suy nghĩ rất lâu.
"Nếu làm trắc phu của người, e rằng không bao lâu sẽ bị người vứt bỏ, giống như mẫu thân ta vậy..."
Mẫu thân của hắn từng bị Chúc Long Vương vứt bỏ, sau đó lại bị Hồ Vương ghét bỏ, chẳng trách hắn lại có suy nghĩ như vậy.
Một lúc lâu sau, hắn âm thầm nắm chặt móng vuốt: "Sẽ có một ngày, ta sẽ khiến người nhìn thấy ta."
Ta tiếp tục đi theo hắn, thấy hắn cố ý để mình bị loại, vừa mừng vừa thất vọng: "Quả nhiên không nhận ra ta."
Thấy hắn bị đưa đến chỗ tên Đại yêu có sở thích bệnh hoạn, hắn liều c.h.ế.t phản kháng.
Tứ chi hắn đều bị chặt đứt, tuyệt vọng nằm đó. Tên yêu đó mỉm cười dâm tà, chậm rãi tiến lại gần hắn, đến giây phút cuối cùng đột nhiên bị c.h.é.m ngang lưng, lộ ra bóng dáng ta cầm kiếm.
Ta không thèm nhìn hắn một cái, xoay người rời đi.
Kiếp trước, chính ta đã đích thân đi g.i.ế.c tên Đại yêu có sở thích biến thái đó, cũng chính là sau khi trở về từ lần đó, Nhạn Trạch đã khiến Tiêu Tiêu c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt hắn, vì vậy kiếp này ta mới phái Tiêu Tiêu đi tiêu diệt.
Ta đi theo Bạch Toái Tuyết nửa đời người, nhìn hắn liều mạng tu luyện, suýt c.h.ế.t vô số lần.
Nhìn hắn ôm chiếc lông vũ của ta khổ sở chống đỡ trong vực sâu vạn trượng, hang quỷ ngàn thước.
Nhìn hắn dò la tin tức của ta, khi nhận được tin của ta thì hoảng loạn.
Nhìn hắn gào khóc thảm thiết khi nhìn thấy t.h.i t.h.ể ta, ngậm t.h.i t.h.ể ta cùng Nhạn Trạch, Nguyệt Dao đồng quy vu tận.
Thu Vũ Miên Miên
Thời gian xoay chuyển.
Kiếp này, hắn nhìn thấy Tiêu Tiêu trong hình dạng nam yêu thân mật với ta thì đầu óc trống rỗng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn cuống cuồng bỏ chạy, chạy rất lâu dưới ánh trăng, cuối cùng ngây ngốc nhận ra, hắn không chỉ coi ta là ân nhân.
Sau đó, hắn mang ta bị Nhạn Trạch và Nguyệt Dao ám toán chạy trốn, bị thương nặng, lại nghe thấy những chuyện Nhạn Trạch đã làm với ta mà tức giận đến mức hôn mê bất tỉnh.
Cũng chính là lúc đó, khi mở mắt ra, hắn đã nhớ lại kiếp trước.
...
Ta lập tức nhìn thấy Bạch Toái Tuyết.
Thấy ta tỉnh lại, mắt hắn sáng lên, nhưng chỉ trong chốc lát lại bị một tầng sương mù bao phủ: "Người, người đều biết rồi sao?"
Ta không biết nên nói gì.
Im lặng hồi lâu, sắc mặt Bạch Toái Tuyết dần dần trở nên xám xịt.
Hắn cụp mắt xuống, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Nếu sư phụ muốn đuổi ta đi, chi bằng cứ g.i.ế.c ta đi."
Hắn vừa nói vừa nắm lấy tay ta và đặt lên chiếc cổ thon dài của mình.
Hắn nhắm mắt lại, hàng mi như lông vũ khẽ run rẩy.
Yết hầu trượt trên lòng bàn tay ta.
Làm sao ta nỡ làm vậy chứ?
Ta thở dài: "Ngươi còn quá nhỏ, đợi ngươi đến một trăm tuổi đi."
Hắn hiểu ra, ngạc nhiên mở mắt, hai cái tai hồ ly dựng lên: "Thật, thật sao?"
Ta gật đầu.
Hắn nhào vào lòng ta.
Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên nói: "Một trăm tuổi lâu quá, có thể, có thể..."
Ta véo tai hồ ly của hắn nói: "Không thể."
Yêu sinh dài đằng đẵng, tay cầm kiếm, dắt theo hồ ly, hà tất phải vội vàng?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro