Bạch Hồ Giẫm Tuyết, Ưng Đạp Nguyệt
Chương 11
Mỗi Tuần Đều Có Mưa
2025-02-28 08:00:08
Nhạn Trạch bây giờ ăn toàn là thiên tài địa bảo quý giá nhất, dùng toàn là pháp bảo tốt nhất.
Mẫu quân không nỡ để hắn ta vất vả tu luyện, còn đưa nội đan của Đại yêu bị đánh bại trước đó cho hắn ta.
Gặp lại hắn ta, cả người hắn ta đã béo lên một vòng, ôm một quả trứng trong ngực, trên mặt là vẻ ung dung lười biếng của kẻ được nuông chiều từ bé.
"Đây không phải là Tam điện hạ sao? Không biết Tam điện hạ có hối hận vì ngày đó đã nương tay với ta không?"
"Gặp phụ quân còn không hành lễ?"
Hắn ta lại áp dụng những thứ học được từ đâu đó vào yêu tộc.
Thu Vũ Miên Miên
Ta không hề nao núng.
Hắn ta ra lệnh cho tùy tùng ép ta hành lễ nhưng những tùy tùng vốn nghe lời hắn ta răm rắp lại không ai dám động thủ.
Hắn ta tức giận vung roi dài, một luồng ánh sáng xanh lóe lên, tùy tùng ngã xuống đất, sống c.h.ế.t không rõ.
Đó là pháp bảo mà mẫu quân thường dùng, uy lực vô cùng lớn, khó trách bây giờ hắn ta lại không hề sợ hãi như vậy.
Hắn ta rót yêu lực vào roi, đánh về phía ta: "Thấy roi như thấy Ưng Vương!"
Roi này, ta không thể không nhận.
Trong chớp mắt, bóng dáng màu trắng chắn trước mặt ta.
Khóe miệng Bạch Toái Tuyết trào máu, loạng choạng ngã vào lòng ta.
Vết roi trên lưng kéo dài từ vai phải đến eo trái.
Ta lạnh lùng nhìn Nhạn Trạch, hắn ta sợ hãi lùi lại một bước, ôm quả trứng như bùa hộ mệnh: "Ngươi không thể động vào ta! Sau này con ta chính là Ưng Vương!"
Hắn ta thật sự là cái gì cũng không biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sắc mặt của Bạch Toái Tuyết trong lòng ta tái nhợt, vẫn cố gắng nói với ta: "Sư phụ, ta không sao, người đừng vì ta mà đắc tội với Ưng Vương và Thanh Xà Quân."
Hắn chớp chớp mắt, nở một nụ cười với ta, ta lập tức đau lòng.
Ta cướp lấy quả trứng trong tay Nhạn Trạch, một chưởng đánh hắn ta hộc m.á.u ngã xuống đất.
Hắn ta nằm bẹp dưới đất, oán độc trừng mắt nhìn ta: "Ngươi dám, dám... Ngươi cứ chờ xem!"
Ta chỉ dùng ba phần lực, chỉ là hắn ta quá yếu.
"Sư phụ, người vì ta mà đối xử với hắn như vậy, người sẽ không sao chứ?" Bạch Toái Tuyết lo lắng nắm lấy tay ta, cả người tiến lại gần, cách ta rất gần.
Ta an ủi: "Ta tự có chừng mực, ngươi đừng lo lắng."
Lúc này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, không chống đỡ nổi nữa mà ngã vào lòng ta.
Ta đưa hắn về, lấy thuốc tốt nhất trong kho riêng ra.
Hắn nhận lấy thuốc trị thương, muốn nói lại thôi, cuối cùng cười nói: "Ta tự làm được, sư phụ người đi nghỉ ngơi trước đi."
"Ngươi bị thương ở lưng, sao có thể tự làm được?" Ta ngồi xuống giường của hắn, ra hiệu cho hắn lại gần.
Hắn lập tức đỏ mặt, nắm chặt vạt áo, chậm rãi đi tới.
"Sư phụ, thật sự có thể sao?" Đôi mắt hoa đào của hắn cẩn thận nhìn ta.
"Có gì mà không thể, ngươi vẫn còn là ấu tể..."
Nhìn hắn cởi áo, lộ ra cơ bụng sáu múi hoàn mỹ, ta nuốt xuống những lời còn lại.
Vậy mà đã lớn đến thế này rồi.
Động tác của hắn rất chậm, chậm đến mức ta nhìn rõ ràng, chậm đến mức mặt ta nóng lên, chậm đến mức ta hoàn hồn định giục hắn, hắn mới xoay người lại, lộ ra vết m.á.u dữ tợn trên lưng.
Không biết vì sao, khi rời đi bước chân ta lại vội vàng đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro