Bá Tổng Và Tiền Tôi Nhất Định Phải Chọn Một

Chương 3:

Tửu Tửu Bất Hát

2025-03-24 14:45:54

Chương 3: Đến trưa, trông Cố Thượng An đã có chút tiều tụy.

Tôi sợ hắn đói nên không nghe lời khuyên cả trợ lý Lý, vẫn mang đến một phần cơm bò lớn, và nó lại đi vào bụng của trợ lý Lý.

Tim người bằng da bằng thịt, nhưng dường như tim của Cố Thượng An thì làm bằng máy in tiền. Thấy hắn hành hạ bản thân như vậy, tôi vẫn thấy hơi xót.

Bá tổng như vậy, tám chín phần mười là đang đau khổ vì tình rồi.

“Chủ tịch, mới thất bại một lần, anh đừng nản lòng. Con gái ấy mà, hơi ngượng ngùng hướng nội thôi, dù sao kết hôn cũng là chuyện cả đời, kiểu gì cũng phải có chút do dự chứ.”

Cố Thượng An như có điều suy nghĩ: “Cô thấy tôi nên thử lại lần nữa thật sao?”

“Đúng vậy, anh nên thể hiện rõ quyết tâm của mình.”

Tôi vỗ vai hắn tỏ ý khuyến khích.

Ai ngờ mới vỗ nhẹ một cái như vậy đã khiến Cố Thượng An ngất xỉu luôn.



Tôi lái chiếc Bentley của Cố Thượng An, cùng trợ lý Lý đưa hắn đến bệnh viện.

Tim tôi đập thình thịch liên hồi, một là vì tôi sợ mình đã vỗ ra vấn đề gì đó, hai là vì tôi sợ lái hỏng xe.

Nếu hắn có mệnh hệ gì, không biết 30 triệu tôi mới kiếm được kia có đủ đền không nữa.

Vì lo lắng nên tôi đã đặt hẳn lịch khám sức khỏe tổng quát cho Cố Thượng An đang hôn mê.

Đắt quá trời đắt, hết tận 2.000 tệ.

Mãi mới khiến Cố Thượng An tỉnh lại được, dưới sự thúc giục của tôi, hắn tái mặt làm xong buổi kiểm tra sức khỏe kéo dài bốn tiếng.

Vừa hay hắn cũng chưa ăn gì, rất thích hợp để làm kiểm tra.

Sau khi kiểm tra xong, sắc mặt của Cố Thượng An lại càng tái hơn, vừa về đến phòng bệnh hắn đã lại ngất đi, khóe mắt như còn ngấn lệ.

Đúng là hôm nay tôi đã rất hào phóng thật, nhưng anh đâu cần phải cảm động đến thế.

Người bạn bác sĩ mà mỗi tổng tài đều có cuối cùng cũng đến, mang theo chai glucose đã pha sẵn treo lên cho Cố Thượng An.

“Chỉ vậy thôi á?”

“Chỉ vậy thôi.”

“Vậy, không phải do tôi vỗ ngất à?”

“Chủ tịch của mấy người có phải làm bằng giấy đâu, chỉ là do chưa ăn uống gì nên bị tụt đường huyết thôi.”

“Vậy 2.000 tệ của tôi thì sao?” Chỉ khám ra được bệnh tụt đường huyết thôi á?

“Các báo cáo khác phải vài ngày nữa mới có.”

“Vậy hay là...”

“Cố Thượng An, anh tỉnh lại được rồi đấy, còn không tỉnh nữa sợ là cô thư ký nhỏ của anh sẽ lại đặt thêm lịch khám cho anh.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cố Thượng An kịp thời mở mắt, yếu ớt nhưng quật cường lắc đầu.

Chai glucose này đúng là hiệu quả thật, bảo tỉnh là tỉnh ngay.

Chờ đến khi truyền xong nước đã là đêm khuya.

Tôi ăn vội hộp cơm rồi đi ngủ, vừa ngã người xuống ghế sofa đã ngủ say như chết.

Cuối cùng là Cố Thượng An dùng cánh tay vẫn còn vết kim truyền dịch lái xe đưa tôi về nhà.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


Vừa đến cổng khu dân cư, tôi như có thần giao cách cảm mà bừng tỉnh, chuẩn bị xuống xe.

“Giang Hàm Nghiên, cô lại cứu tôi một lần nữa.”

Chủ tịch bị tôi vỗ ngất còn phải cảm ơn tôi?

“Chủ tịch khách sáo quá rồi. Anh bị tụt đường huyết cũng là do tôi sơ suất, anh chỉ cần thanh toán tiền thuốc men là được.”

“Không được, tôi trước nay luôn thưởng phạt phân minh.”



Trên bàn làm việc của tôi lại có thêm một lá cờ cẩm nữa.

【Yêu nghề kính nghiệp, diệu thủ hồi xuân.】

Hay, hay thật đấy, thật sự khiến tôi phải chịu đủ mọi lời chế giễu.

“Tiểu Nghiên, mấy hôm nay cô toàn đi làm việc nghĩa à.”

“Khăn quàng đỏ trước n.g.ự.c lại tươi thắm hơn rồi.”

Tôi không ngẩng đầu lên nổi, đành phải “tiến cung lần hai”.

“Chủ tịch, chẳng phải anh nói anh là người thưởng phạt phân minh sao? Nhưng phần thưởng này của anh khác gì muốn tôi c.h.ế.t vì nhục đâu.”

Chủ tịch đẩy mắt kính gọng vàng lên: “Cô lại muốn lựa chọn?”

Tôi ngạc nhiên mở to mắt: “Tôi có thể sao?”

“Cô vẫn có thể chọn gả cho tôi, hoặc là 30 triệu.”

“Tôi chọn 30 triệu.”

“...”

Xin lỗi, đáng lẽ tôi nên do dự một chút để tỏ ý tôn trọng mới phải.

Chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ ngượng ngùng một hồi lâu, cuối cùng Cố Thượng An đứng dậy, đi đi lại lại trước cửa sổ sát đất, sau lưng là khung cảnh thành phố phồn hoa.

Giống như trang khởi động của WeChat ấy.

“Giang Hàm Nghiên, cô có biết từ năm 19 tuổi tôi đã có khối tài sản ròng trị giá 2,48 tỷ tệ rồi không?”

“Chủ tịch, đương nhiên tôi biết anh có giá trị hơn 30 triệu, nhưng tôi là một người thiển cận, tôi chỉ biết 30 triệu có giá trị là 30 triệu, anh có giá trị sâu không lường được, đối với tôi, đó là một ẩn số.”

“Vậy bây giờ cô biết rồi đấy.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Bá Tổng Và Tiền Tôi Nhất Định Phải Chọn Một

Số ký tự: 0