Áng Thơ Tình Tặng Em

Tôi yêu em

Thức Thần

2025-03-27 12:00:02

Tôi yêu em âm thầm, không hy vọng*

Nhưng lửa lòng nào giấu được đâu em

Đành thả rong cho hồn lạc mộng tưởng

Gom thương nhớ tấu nên khúc trăng tình.

*Câu thơ đầu tiên này mình lấy từ bài "Tôi yêu em" - Puskin, nguồn cảm hứng để mình viết nên bốn câu hoàn chỉnh và chương truyện này.

26.3.25

Cuộc đời ngắn ngủi của Nam từng trải qua rất nhiều việc rồ dại, ngốc nghếch. Nhưng điều điên cuồng nhất mà nó từng làm cho tới nay có lẽ là vào ngày hè năm mười bốn tuổi, Nam ngồi trên con xe Wave độ, phóng như bay theo chiếc xe buýt chở đứa con gái đã cứu nó khỏi tay bọn nghiện.

Nam đuổi theo cô bé qua năm trạm dừng, đi hơn mười cây số đến con đường mà thậm chí còn chẳng hiện rõ ràng trên bản đồ điện tử. Cuối cùng, ở nơi hoàng hôn loang trên dòng biển và ngàn dặm xanh mở ra trước mắt, Nam nghe thấy cái tên khiến đáy lòng nó chao nghiêng mãi về sau.

An Thi. An Thi. Áng thơ dịu dàng nhất trong tim nó.

Từ đó, Nam mắc một căn bệnh. Bệnh này không phải nan y, không gây nguy hiểm đến tính mạng, thuốc chữa cũng ở ngay trước mắt nhưng chẳng dễ để trị xong - bệnh tương tư.

Sau khi tra ra được Facebook chính thức của võ đường nhà Thi, Nam lại thức cả đêm xem xét từng bài đăng, căng mắt soi từng nút Like trên đó để lần tìm cho ra tài khoản em. Nó không dám gửi lời mời kết bạn, cũng chẳng có dũng cảm để mà bắt chuyện với Thi. Việc duy nhất nó làm là chú ý mọi động thái của em. Cái việc "rình rập" này cũng chưa hẳn vô ích, vì qua vài dòng bình luận vu vơ với bạn bè, Nam biết cô bé muốn thi vào trường cấp ba Đông Giang.

Nhưng biết rồi thì làm gì nữa đây? Dẫu ôm tâm lý cầu may nhưng Nam cũng phần nào lượng được sức học hiện tại. Với cái kiểu lơ mơ chểnh mảng này, nó chưa rớt đã là phúc tổ ba đời để lại chứ đừng nói đến việc đậu vào một ngôi trường có điểm trúng tuyển cao ngất như Đông Giang.

Song, Nam là đứa gàn bướng, hễ nhận định việc gì thì nó sẽ cố đến cùng mới thôi. Không, dù cùng đường nó cũng phải tông tường mà đi, quyết không chùn bước! Sự thật chứng minh, Nam đã "tông tường" như lời nó nói. Ngày hay tin thằng báo nhà mình đậu Đông Giang, ba mẹ Nam đã cúng hai bàn thức ăn, thắp hương tạ ơn gia tiên năm đời tộc Bùi Chí rồi còn đắc ý mời cả xóm đến chung vui.

- Dạ đúng rồi, thằng Nam nhà em đậu Đông Giang. Bình thường có thấy hắn học hành chi đâu mà tự nhiên cái tới lúc thi xuất thần được hơn năm chục điểm.

Nghe ba mẹ tự hào khoe khoang về mình, Nam cụp mắt, không hé môi nửa lời. Nó có học bài chứ, rất chăm chỉ là đằng khác. Nó đâu phải thiên tài chỉ cần "tập trung một chút" hay "đọc sách giáo khoa" là lấy lại bằng hết mớ kiến thức căn bản mà mình đã rơi rụng. Suốt một năm trời, nó dành toàn thời gian cho việc học. Học trên trường, học phụ đạo, học Youtube, học đến bốn năm giờ sáng, học đến mức có khi trong giấc mơ chỉ thấy toàn hệ số góc với căn bậc hai. Nhưng ba mẹ nó không biết. Họ đâu biết gì nữa, ngoài công việc ở xưởng đá và nỗi buồn khi mất đứa con trai đầu lòng.

Nam không trách ba mẹ, chỉ là trong phút giây ngắn ngủi đó, nó bất chợt cảm thấy cô đơn.

***

Nam thức cả đêm, trong đầu chỉ loanh quanh về những câu chuyện quá khứ và việc nhỏ Giang đã biết bí mật của mình. Đến rạng sáng, thấy chẳng kịp ngủ nghe gì nữa, nó đành vò đầu sửa soạn đi học luôn.

Mới sáu giờ hơn, cả trường vắt ngắt không một bóng người. Nam cầm ổ bánh mỳ, vừa đi vừa gặm. Nó nghĩ bản thân đã đi học sớm lắm rồi, vậy mà vừa bước lên cầu thang, Nam vội khựng lại khi thấy ba bóng dáng quen thuộc đang đi đằng trước.

- Cái chi? - Giọng nhỏ Hân cao vút, vang xa cả hành lang. Cũng may Giang vội vàng giơ tay ý nhắc, Hân mới chịu nhỏ giọng xuống. - Nhỏ bí thư tối qua lập nhóm chat năm, sáu đứa để năn nỉ mày tham gia văn nghệ á hả?

Nhóm chat? Nam nhíu mày, thả chậm bước chân. Thấy ba người phía trước dừng lại, nó cũng đứng khuất sau góc hành lang, cẩn thận lắng nghe từng cuộc trò chuyện.

- Tụi nó lập mà không thêm thằng Nam vô luôn? Má, chắc thấy hắn bênh mày nên mới chơi cái trò giấu diếm chứ chi!

- Mày đồng ý rồi hả Thi?

- Ừ. - Thi đáp, giọng uể oải. - Nó nói chơi đại một bản thôi, "Con cò bé bé" hay "Gánh gánh gồng gồng" chi cũng được.

Giang, người vẫn luôn trầm ngâm từ đầu cuộc trò chuyện bỗng đột nhiên lên tiếng, giọng nghiêm túc đến lạ:

- Không quan trọng là bài dài hay ngắn, khó hay dễ mà là mày muốn hay không. Thi, mày phải học cách từ chối đi, mày không có lỗi chi hết. Tao ủng hộ mày tham gia văn nghệ. Mày ưa chơi vĩ cầm, dương cầm hay cái quái chi cũng được, nhưng tiền đề là nó phải xuất phát từ chính mong muốn của mày.

Một khoảng lặng yên kéo dài rất lâu. Mãi đến khi Nam ló đầu ra xem xét, trên hành lang đã chẳng còn một bóng người. Nam không lên lớp nữa mà nó vòng ngược xuống căn-tin mua một que kẹo mút. Đã mấy năm rồi Nam không hút thuốc nên mỗi khi căng thẳng hay có việc cần suy nghĩ, nó sẽ dùng kẹo mút lấp kín miệng mình.

Nam ngồi dưới ghế đá đến khi trống đánh vào lớp thì mới chậm rãi vác cặp lên. Lúc này, nhỏ Tâm bí thư đang đứng trên bục giảng, gương mặt hớn hở khác hẳn hôm qua. Con bé vừa định nói gì đó thì Nam bước vào, tự nhiên chen lời:

- Tao đăng ký tham gia văn nghệ.

Giọng điệu của nó nhẹ bẫng, bâng quơ nhưng lại khiến cả lớp phải há mồm vì sốc. Đúng là Nam hăng hái tham gia khá nhiều hoạt động ngoại khóa, nhưng mà biểu diễn văn nghệ á? Ngoại trừ cái mặt đẹp trai thì thấy nó có tài lẻ quái gì đâu!

Con Thùy là đứa đập bàn đứng lên đầu tiên:

- Hôm qua mình bàn để bạn Thi lên biểu diễn rồi mà!

- Bàn chứ chưa chốt. Hay các bạn chốt lúc nào mà không báo cho tôi?

Nhìn gương mặt lạnh băng của Nam, nhỏ Tâm bí thư run lên một chút như chột dạ. Vài đứa có mặt trong nhóm chat hôm qua cúi đầu không dám nói gì, riêng Thùy vẫn quyết cãi cọ tới cùng. Thùy cảm thấy mình làm đúng. Nhỏ không thể nào chịu nổi việc Nam cứ bênh Thi chằm chặp, mà thẳng thắn mạnh dạn theo đuổi người mình thích thì có gì sai đâu chứ!

- Thi đã đồng ý với bọn mình rồi, đúng không Thi?

Cả mấy chục con mắt nhìn chằm chằm về phía mình, Thi gật nhẹ đầu. Nhìn vẻ mặt đắc thắng của nhỏ Thùy, Nam không hề hoang mang gì. Nó nâng cằm, chậm rãi quăng quả bom thứ hai:

- Ờ, thế tôi biểu diễn chung với Thi. Đứa đàn đứa hát, cấm à?

Phản ứng đầu tiên của cả lớp là: chắc chắn Nam bị đứa nào chơi ngải!

Chẳng trách bọn trẻ suy nghĩ thái quá thế được, bởi vì từ lúc quen biết nhau, Nam luôn cho mọi người cảm giác về một đứa "con nhà người ta", từ tốn và trưởng thành. Tất nhiên nó không phải thần đồng làm gì cũng xuất sắc, nhưng ít nhất trên khuôn mặt điển trai kia chưa bao giờ lấp ló cái vẻ thách thức, ngông nghênh như bây giờ.

Từ tốn cái quần què, Nam rủa xả trong lòng. Cứ hễ câu chuyện liên quan đến Thi thì nó chưa bao giờ giữ nổi sự điềm tĩnh, nhẹ nhàng mà bản thân cố vờ vịt bấy lâu nay được nữa. Nó là như thế đấy - trẻ trâu, nóng tính, ngang ngược!

Thấy không khí lớp học căng thẳng quá, bí thư vội vàng lên tiếng giảng hòa:

- Rồi rồi, Nam và Thi. Có còn ai muốn đăng ký nữa không?

Tuy chẳng hiểu sao đột nhiên thằng Nam lại trổ chứng như thế, nhưng nó bằng lòng tham gia văn nghệ cũng không phải chuyện xấu gì. Thấy thằng bạn chí cốt của mình tham gia, Huân vội vàng nhảy cẫng lên xung phong.

- Tao! Tao! Tao nè Tâm ơi!

- Rồi, mày làm được cái chi? - Nhỏ Tâm nhướng mày, hỏi.

- Tao múa ba-lê. Violin, hát, ba-lê... kết hợp quá hợp lý, quá quý tộc!

Cu cậu vừa nói còn vừa đứng lên tung chân nhảy nhót như con bướm, xoay một vòng trong tràng cười khoái chí của cả lớp. Dưới sự hóm hỉnh của Huân, không khí nhanh chóng thoải mái trở lại. Vài đứa ham vui cũng lần lượt đăng ký theo, bao gồm cả nhỏ Thùy và nhỏ Hân. Mặc kệ lý do tham gia của tụi nó là gì nhưng ít nhất đội văn nghệ của 11/6 cũng đã ra hình ra dáng lắm rồi, không phải bị phê bình nữa, nhỏ Tâm hạnh phúc đến rớt nước mắt.

Vào tiết học, Nam về lại chỗ ngồi mở sách ra, không dám nhìn sang Thi vì chẳng biết nên giải thích với em như thế nào. Khi Nam còn đang bối rối, đột nhiên nó cảm nhận được có thứ gì mềm mềm chọc lên bắp tay mình. Cơ thể Nam căng lên, cứng đờ bởi nó nhận ra đó là ngón tay Thi. Nam quay đầu sang, động tác ngập ngừng như con robot. Nó nhìn thấy cặp mắt em đầy dịu dàng và cảm kích, đôi môi hồng nhạt khép mở, mấp máy vài từ trong im lặng:

- Thi cảm ơn nghe!

Nam thừa nhận vì câu "cảm ơn" này, dù có bắt nó làm trò hề trên sân khấu, nó cũng nguyện lòng tham gia. Nam vụng dại và thơ trẻ, nên nó không quan tâm thứ lý lẽ khuyên con người ta cần phải tỉnh táo trong tình yêu. Ít nhất thì, với Thi, nó không thể.

Tối hôm đấy Nam vừa tắm rửa xong thì nhận được tin nhắn của Thi. Thấy màn hình hiển thị thông báo, nó lao lên giường ngay mà không thèm sấy tóc.

[Thi: Nam nghĩ muốn hát bài chi chưa?]

Nam ngồi cắn móng tay suy nghĩ. Nó gõ gõ xóa xóa một hồi, rốt cuộc cũng nhấn nút gửi đi. Vừa gửi xong Nam vội quẳng điện thoại xuống đệm, lấy chăn đè lên, bịt chặt tai để không nghe được tiếng chuông thông báo. Tim nó như muốn trào lên từ đường thực quản, khuôn mặt đỏ bừng đầy căng thẳng, bối rối. Năm phút rồi mười phút, mãi vẫn chưa thấy điện thoại rung lên, nó không kìm được mà mở chăn ra kiểm tra. Màn hình vẫn hiển thị tin nhắn Nam vừa gửi.

[Nam: Tôi yêu em.]

Thi chưa xem. Chẳng biết là em đã thấy nhưng không ấn vào hay đang bận việc nên không kiểm tra tin nhắn. Nam ủ rũ vò vò mái tóc ẩm ướt, nhắn bồi thêm mấy dòng.

[Nam: Ý Nam là bài "Я вас любил" phổ từ thơ của Puskin ấy. Thi thấy được không?]

[Thi: Bài này hơi khó á Nam...]

Mãi mười lăm phút sau Thi mới trả lời. Cô bé hình như còn đang gõ gì nữa nhưng Nam đã nhanh chóng nhắn ngắt ngang.

[Nam: Để ngày mai Nam hỏi ý mọi người rồi chọn bài khác.]

Thi gõ rồi xóa, xóa rồi gõ một hồi, cuối cùng chỉ gửi cho nó hình ảnh một con thỏ đang làm động tác "OK". Nam bật cười, lục lọi trong album mãi cũng không thấy tấm meme nào đáng yêu để trả lời em nên chỉ đành thả một trái tim đỏ. Cuộc trò chuyện cứ thế kết thúc trong sự rầu rĩ của Nam.

Xa xa cách nhà Nam mười mấy cây số, người làm nó thương nhớ cũng đang đứng trên ban công, mặc cho gió đông ập vào người lạnh ngắt. Cô bé cầm di động, màn hình vẫn là cuộc hội thoại lúc nãy với Nam. Ánh trăng nhàn nhạt hôn lên gương mặt xinh xắn, khiến hai gò má đỏ rực càng thêm nổi bật giữa đêm đen.

Tối nay có hai bạn nhỏ mất ngủ. Một kẻ nghĩ mình thất tình, một người lại đang dần say trong men yêu.

Ờm, giải thích lý do mình lặn sâu thế thì như mình nói Thơ tình được viết ra để mình xả stress. Mình ngưng viết không phải vì đã hết stress mà mình chuyển từ trạng thái stress rảnh rỗi sang stress bận rộn. Thế thôi, mong các vợ đều còn nhớ Nam :)))

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Áng Thơ Tình Tặng Em

Số ký tự: 0