Chương 10
Zhihu
2025-03-21 20:31:59
Khi ta trở về cung Phượng Nghi,
Quý phi và Hoàng hậu đang cùng Thục tần bụng bầu chơi bài địa chủ.
Mặt ai nấy đều dán đầy những mảnh giấy nhỏ, nhiều ít khác nhau.
Mặt Quý phi dán nhiều nhất.
Cả ba người thấy ta trở về, đồng loạt đặt những lá bài trên tay xuống.
Một lúc sau, Hoàng hậu thở dài.
"Ngươi đã có ơn cứu mạng với ta, ta cũng không phải là người quá vô tình. Chuyện giữa ngươi và Cẩn nhi, ta chấp thuận."
Tên đầy đủ của Lục hoàng tử là Nam Cung Cẩn.
Ta tái mặt: "Hoàng hậu nương nương, người hiểu lầm rồi! Nô tỳ và Lục hoàng tử hoàn toàn trong sạch!"
"Thôi được rồi, nếu ngươi muốn ngôi vị chính thê, cứ nhận lấy. Ta không phải là kiểu cha mẹ chỉ biết môn đăng hộ đối, không hiểu lý lẽ."
"Hoàng hậu nương nương nghĩ xa quá rồi. Khi Sương Thượng cung xuất giá, ta đương nhiên sẽ nhận nàng ấy làm muội muội. Lý gia ta là bậc nguyên lão ba triều, chẳng lẽ không đủ làm chỗ dựa cho nàng ấy hay sao?" Quý phi cười khẩy.
Thục phi ngồi bên cạnh, xoa bụng, không dám lên tiếng.
Sau đó, hai người họ lại bắt đầu tranh cãi xem của hồi môn của ai thì bủn xỉn, ai mới là đồ keo kiệt.
Có ai thèm quan tâm đến ý kiến của ta không vậy?
Ta và Lục hoàng tử vốn dĩ không thân thiết mà!
Mùa đông năm đó, Đột Quyết xâm phạm biên giới.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Nhị hoàng tử chủ động xin ra trận g.i.ế.c giặc.
Hoàng đế vô cùng hài lòng, phong hắn làm Ngự tiền tướng quân, cùng huynh trưởng của Quý phi nương nương ra trận đánh giặc.
Ngày xuất chinh, hắn đã c.h.é.m đầu tướng lĩnh Hung Nô ngay dưới vó ngựa.
Chưa đầy hai tháng sau, hắn đã phá tan năm thành trì của Hung Nô, đại thắng khải hoàn.
Từ đó, danh tiếng Nhị hoàng tử vang dội khắp nơi.
Bức thư gửi nhanh về kinh thành là do chính tay Nhị hoàng tử viết.
Trong thư viết những điều mắt thấy tai nghe của hắn trong hai tháng ngắn ngủi ở biên ải: cảnh dân chúng ly tán, cuộc sống lầm than vì bị ngoại bang quấy phá.
Hắn xin Hoàng đế cho phép mình được trấn thủ biên cương quanh năm, bảo vệ đất nước, ngăn chặn quân Đột Quyết xâm phạm.
Hoàng đế đọc đi đọc lại bức thư đó suốt cả đêm, cuối cùng phê chuẩn bằng mực son, chấp thuận lời thỉnh cầu của Nhị hoàng tử.
Cùng ngày hôm đó, Thục tần hạ sinh một hoàng tử, Hoàng đế vô cùng vui mừng, đặt tên cho hoàng tử là Nam Cung Chiến, tấn phong Thục tần lên làm Thục phi.
Khi Thục phi ở cữ, nhân lúc Hoàng đế không có ở cung, ta cùng Hoàng hậu và Quý phi đến thăm nàng ấy một lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù cung nữ đi thăm phi tần là trái với quy tắc cung đình, nhưng giờ đây họ đều rất rộng lượng với ta.
Có lẽ vì cảm xúc sau sinh không ổn định, Thục phi chẳng màng đến sự hiện diện của Hoàng hậu và Quý phi, nước mắt nước mũi tèm lem, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta xúc động nói: "A Sương, ta đã sinh một đứa con cho chúng ta!"
Hoàng hậu kinh ngạc!
Quý phi kinh ngạc!
Ta cũng kinh ngạc!
Thục phi nương nương, người có chắc là mình đang tỉnh táo không vậy?
Ba năm sau, Hoàng đế băng hà vì bạo bệnh.
Trước khi băng hà, Hoàng đế đã lập Lục hoàng tử làm tân vương, đồng thời gả con gái út của Tể tướng cho hắn làm Hoàng hậu.
Tân hoàng đăng cơ, mọi chuyện diễn ra vô cùng vội vã.
Hoàng hậu trở thành Thái hậu, Quý phi thành Quý Thái phi, Thục phi thành Thục Thái phi.
Còn ta, vẫn là Sương Thượng cung.
Bên ngoài tiếng chuông tang không ngừng vang lên, bên trong, bốn chúng ta đang lén lút tụ tập trong cung Từ Ninh đánh mạt chược.
Hiện tại, Thái hậu đã chuyển đến cung Từ Ninh, cung Phượng Nghi là nơi ở của Tân Hoàng hậu.
"A Sương, ngươi đừng buồn. Ai gia đảm bảo với ngươi, dù không thể làm Hoàng hậu, ngươi cũng ít nhất là Hoàng quý phi. Hơn nữa, Cẩn nhi chỉ yêu một mình ngươi, không ai có thể lay chuyển được vị trí của ngươi. Bát vạn." Thái hậu vừa đánh bài vừa nói.
"Thái hậu nương nương, nô tỳ thực sự không có tình cảm với Hoàng thượng. Tây phong." Ta bất lực, tin đồn này đã lan truyền bao nhiêu năm mà vẫn chưa lắng xuống.
"Đông phong. Không thích mà năm xưa còn ôm ấp với Hoàng thượng trong phòng ngự trù?" Quý Thái phi buôn chuyện.
"Phỗng. Nhị bính. A Sương, Hoàng đế cũng là một người tốt, sao ngươi không thử suy nghĩ?" Thục Thái phi tiếp lời.
Ta: Có thể tập trung đánh mạt chược được không vậy!
Đúng lúc hệ thống thức tỉnh, cũng là ngày Tân Hoàng hậu tìm đến ta.
Dạo gần đây, Hoàng thượng bận lo quốc tang, chỉ ghé qua thăm ta một lần, dặn dò ta nhất định phải chờ hắn, rồi sau đó bặt vô âm tín.
Ta thắc mắc, đợi hắn để làm gì? Ta không hề có tình cảm với hắn, ta không muốn thành thân với người mình không yêu.
[Ký chủ, chúc mừng ngài đã thành công sống sót đến đại kết cục. Dù với đầu óc của ngài, đây giống như một lỗi hệ thống hơn, nhưng vẫn xin chúc mừng ngài.]
"Cái gì mà với đầu óc của ta? Ta là một độc giả trung thành gạo cội của tiểu thuyết cung đấu, hậu cung này chẳng qua là chuyện nhỏ như con thỏ." Ta bất mãn lầm bầm.
[Hôm nay là ngày ngài rời khỏi thế giới này. Hệ thống sẽ cung cấp cho ngài một bình rượu độc, uống vào sẽ gây đau đớn. Ngài sẽ rời đi với kết cục bị đầu độc.]
"Cái gì? Uống vào còn đau đớn nữa sao? Ta đã hoàn thành nhiệm vụ viên mãn mà ngươi còn bắt ta phải chịu đau đớn? Ta không quan tâm, ngươi phải nghĩ cách khác cho ta!"
[Vậy được rồi. Ta sẽ đổi cho ngài một bình rượu độc không gây đau đớn, nhưng ngài phải uống hết.]
Uống hết thì uống hết, cũng không vấn đề gì.
Quý phi và Hoàng hậu đang cùng Thục tần bụng bầu chơi bài địa chủ.
Mặt ai nấy đều dán đầy những mảnh giấy nhỏ, nhiều ít khác nhau.
Mặt Quý phi dán nhiều nhất.
Cả ba người thấy ta trở về, đồng loạt đặt những lá bài trên tay xuống.
Một lúc sau, Hoàng hậu thở dài.
"Ngươi đã có ơn cứu mạng với ta, ta cũng không phải là người quá vô tình. Chuyện giữa ngươi và Cẩn nhi, ta chấp thuận."
Tên đầy đủ của Lục hoàng tử là Nam Cung Cẩn.
Ta tái mặt: "Hoàng hậu nương nương, người hiểu lầm rồi! Nô tỳ và Lục hoàng tử hoàn toàn trong sạch!"
"Thôi được rồi, nếu ngươi muốn ngôi vị chính thê, cứ nhận lấy. Ta không phải là kiểu cha mẹ chỉ biết môn đăng hộ đối, không hiểu lý lẽ."
"Hoàng hậu nương nương nghĩ xa quá rồi. Khi Sương Thượng cung xuất giá, ta đương nhiên sẽ nhận nàng ấy làm muội muội. Lý gia ta là bậc nguyên lão ba triều, chẳng lẽ không đủ làm chỗ dựa cho nàng ấy hay sao?" Quý phi cười khẩy.
Thục phi ngồi bên cạnh, xoa bụng, không dám lên tiếng.
Sau đó, hai người họ lại bắt đầu tranh cãi xem của hồi môn của ai thì bủn xỉn, ai mới là đồ keo kiệt.
Có ai thèm quan tâm đến ý kiến của ta không vậy?
Ta và Lục hoàng tử vốn dĩ không thân thiết mà!
Mùa đông năm đó, Đột Quyết xâm phạm biên giới.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Nhị hoàng tử chủ động xin ra trận g.i.ế.c giặc.
Hoàng đế vô cùng hài lòng, phong hắn làm Ngự tiền tướng quân, cùng huynh trưởng của Quý phi nương nương ra trận đánh giặc.
Ngày xuất chinh, hắn đã c.h.é.m đầu tướng lĩnh Hung Nô ngay dưới vó ngựa.
Chưa đầy hai tháng sau, hắn đã phá tan năm thành trì của Hung Nô, đại thắng khải hoàn.
Từ đó, danh tiếng Nhị hoàng tử vang dội khắp nơi.
Bức thư gửi nhanh về kinh thành là do chính tay Nhị hoàng tử viết.
Trong thư viết những điều mắt thấy tai nghe của hắn trong hai tháng ngắn ngủi ở biên ải: cảnh dân chúng ly tán, cuộc sống lầm than vì bị ngoại bang quấy phá.
Hắn xin Hoàng đế cho phép mình được trấn thủ biên cương quanh năm, bảo vệ đất nước, ngăn chặn quân Đột Quyết xâm phạm.
Hoàng đế đọc đi đọc lại bức thư đó suốt cả đêm, cuối cùng phê chuẩn bằng mực son, chấp thuận lời thỉnh cầu của Nhị hoàng tử.
Cùng ngày hôm đó, Thục tần hạ sinh một hoàng tử, Hoàng đế vô cùng vui mừng, đặt tên cho hoàng tử là Nam Cung Chiến, tấn phong Thục tần lên làm Thục phi.
Khi Thục phi ở cữ, nhân lúc Hoàng đế không có ở cung, ta cùng Hoàng hậu và Quý phi đến thăm nàng ấy một lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù cung nữ đi thăm phi tần là trái với quy tắc cung đình, nhưng giờ đây họ đều rất rộng lượng với ta.
Có lẽ vì cảm xúc sau sinh không ổn định, Thục phi chẳng màng đến sự hiện diện của Hoàng hậu và Quý phi, nước mắt nước mũi tèm lem, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta xúc động nói: "A Sương, ta đã sinh một đứa con cho chúng ta!"
Hoàng hậu kinh ngạc!
Quý phi kinh ngạc!
Ta cũng kinh ngạc!
Thục phi nương nương, người có chắc là mình đang tỉnh táo không vậy?
Ba năm sau, Hoàng đế băng hà vì bạo bệnh.
Trước khi băng hà, Hoàng đế đã lập Lục hoàng tử làm tân vương, đồng thời gả con gái út của Tể tướng cho hắn làm Hoàng hậu.
Tân hoàng đăng cơ, mọi chuyện diễn ra vô cùng vội vã.
Hoàng hậu trở thành Thái hậu, Quý phi thành Quý Thái phi, Thục phi thành Thục Thái phi.
Còn ta, vẫn là Sương Thượng cung.
Bên ngoài tiếng chuông tang không ngừng vang lên, bên trong, bốn chúng ta đang lén lút tụ tập trong cung Từ Ninh đánh mạt chược.
Hiện tại, Thái hậu đã chuyển đến cung Từ Ninh, cung Phượng Nghi là nơi ở của Tân Hoàng hậu.
"A Sương, ngươi đừng buồn. Ai gia đảm bảo với ngươi, dù không thể làm Hoàng hậu, ngươi cũng ít nhất là Hoàng quý phi. Hơn nữa, Cẩn nhi chỉ yêu một mình ngươi, không ai có thể lay chuyển được vị trí của ngươi. Bát vạn." Thái hậu vừa đánh bài vừa nói.
"Thái hậu nương nương, nô tỳ thực sự không có tình cảm với Hoàng thượng. Tây phong." Ta bất lực, tin đồn này đã lan truyền bao nhiêu năm mà vẫn chưa lắng xuống.
"Đông phong. Không thích mà năm xưa còn ôm ấp với Hoàng thượng trong phòng ngự trù?" Quý Thái phi buôn chuyện.
"Phỗng. Nhị bính. A Sương, Hoàng đế cũng là một người tốt, sao ngươi không thử suy nghĩ?" Thục Thái phi tiếp lời.
Ta: Có thể tập trung đánh mạt chược được không vậy!
Đúng lúc hệ thống thức tỉnh, cũng là ngày Tân Hoàng hậu tìm đến ta.
Dạo gần đây, Hoàng thượng bận lo quốc tang, chỉ ghé qua thăm ta một lần, dặn dò ta nhất định phải chờ hắn, rồi sau đó bặt vô âm tín.
Ta thắc mắc, đợi hắn để làm gì? Ta không hề có tình cảm với hắn, ta không muốn thành thân với người mình không yêu.
[Ký chủ, chúc mừng ngài đã thành công sống sót đến đại kết cục. Dù với đầu óc của ngài, đây giống như một lỗi hệ thống hơn, nhưng vẫn xin chúc mừng ngài.]
"Cái gì mà với đầu óc của ta? Ta là một độc giả trung thành gạo cội của tiểu thuyết cung đấu, hậu cung này chẳng qua là chuyện nhỏ như con thỏ." Ta bất mãn lầm bầm.
[Hôm nay là ngày ngài rời khỏi thế giới này. Hệ thống sẽ cung cấp cho ngài một bình rượu độc, uống vào sẽ gây đau đớn. Ngài sẽ rời đi với kết cục bị đầu độc.]
"Cái gì? Uống vào còn đau đớn nữa sao? Ta đã hoàn thành nhiệm vụ viên mãn mà ngươi còn bắt ta phải chịu đau đớn? Ta không quan tâm, ngươi phải nghĩ cách khác cho ta!"
[Vậy được rồi. Ta sẽ đổi cho ngài một bình rượu độc không gây đau đớn, nhưng ngài phải uống hết.]
Uống hết thì uống hết, cũng không vấn đề gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro