10 Văn Tiền Đổi Được Một Thái Tử
Chương 6
Khuyết Danh
2025-03-27 09:03:33
Nhưng kỳ thực, người nghèo như ta — đến cái bụng còn chẳng no nổi — thì làm gì có tư cách nói ngon hay dở, sạch hay bẩn?
Ta nào có để tâm chuyện đó.
Thấy hắn ủ rũ như vậy, ta cũng không khách sáo nữa, đường hoàng bưng bát lên, cắm đầu ăn hết nửa bát cháo lẫn phần bánh bao còn lại, vừa ăn vừa lầu bầu: "Lắm chuyện quá..."
Cái bụng trống rỗng được lấp đầy, ấm áp đến tận ruột gan.
Ừ thì...
Tên tiểu tử này đúng là hơi lắm chuyện thật.
Nhưng nếu hắn nhất định thấy áy náy như vậy…
Thì coi như cũng có lương tâm đi.
Ta lau sạch miệng, nhận ra mình đang mỉm cười, vội vàng quay mặt đi, thổi tắt ngọn đèn dầu quý giá.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ăn no uống đủ, phải ngủ sớm một chút.
Ngày mai mới có sức kiếm tiền.
Kiếm tiền để nuôi bản thân, nuôi cả vị thần tiên này nữa.
Ta lấy chăn, chuẩn bị trải chiếu nằm dưới đất.
Lục Kiến Minh đột nhiên cất tiếng:
“… Dưới đất lạnh, ngươi có thể… cùng ta nằm trên đây ngủ.”
Ta quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn.
Chỉ thấy khuôn mặt băng thanh ngọc khiết kia thoáng ửng đỏ, không tự nhiên.
Chỉ trong một thoáng, ta chợt nghĩ vu vơ —
Ai bảo ta không lời to?
Nửa nén hương sau, ta và Lục Kiến Minh cứng đờ nằm chung trên chõng, mỗi người một bên, cả thân thể lẫn tâm trí đều thấy khó chịu, chỗ nào cũng không ổn.
Lạc Huyên à, ngươi là một đại cô nương đàng hoàng đấy, đúng không?
Sao vừa rồi chỉ vì phút chốc háo sắc, ngươi liền chui lên nằm cùng một chõng với một nam nhân?
Nhưng mà… hắn thật sự rất đẹp.
Ban đầu ngươi chẳng phải cũng bị dung mạo ấy thu hút đó sao?
Trong lòng ta giằng co giữa lý trí và cảm xúc, lăn qua lăn lại, không sao chợp mắt được.
Một bàn tay gầy guộc, lạnh như rắn chắc, bất ngờ nắm lấy cổ tay ta.
Trong đầu ta ong một tiếng, cả người căng cứng, như có pháo hoa nở bung trong lòng, mất cả khả năng suy nghĩ.
Còn chưa kịp cà lăm mắng hắn một câu “Ngươi định làm gì đấy?”, thì lòng bàn tay đã bị nhét vào một vật lành lạnh, mang theo hơi ấm cơ thể.
Lục Kiến Minh khẽ giọng nói:
“Cầm lấy mà bán, đổi lấy chút bạc đi.”
Sáng hôm sau, ta dậy từ sớm, đứng trước tiệm cầm đồ, nhờ ánh nắng đầu ngày mới nhìn rõ, chiếc ngọc bội kia đẹp đến nhường nào.
Trên mặt ngọc còn khắc những ký tự ta chẳng đọc nổi.
Dựa vào mấy ngày từng ăn cơm chay cứu tế trong chùa khi đói gần chết, ta đoán chắc đây là chữ Phạn trong kinh thư nào đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng ai mà biết?
Chỉ là, một cảm giác mơ hồ mách bảo ta —
Thứ này đối với Lục Kiến Minh, nhất định rất quan trọng.
Ta đứng tần ngần thật lâu trước cửa tiệm cầm đồ, rồi mới đẩy cửa bước vào.
Ta chẳng qua chỉ là một kẻ ăn mày thực dụng.
Ta chỉ là một tiểu ăn mày thực dụng, quen tính toán thiệt hơn.
Ba lượng bạc, cũng đủ để ta nuôi Lục Kiến Minh sống yên ổn một thời gian rồi.
...
Rời khỏi tiệm cầm đồ, ta xa xỉ lắm — mua hẳn hai cái bánh bao nhân thịt và hai cái màn thầu.
Sau đó liền đi tìm Lý Ma Tử.
Hắn ngạc nhiên đón lấy cái màn thầu, vẻ mặt kinh hãi hỏi:
"Huyên ca, đừng nói là hôm qua huynh thật sự đi làm nam sủng đấy nhé? Phát tài rồi à?"
"Cút cút cút!"
Ta không buồn nhìn bộ dạng ăn vội như lang như hổ của hắn, trong bụng lại thầm nghĩ —
chó đen ở Hẻm Chuột hôm qua ăn bánh còn tao nhã hơn hắn nhiều.
"Mẫu thân ngươi đâu? Mấy hôm nay đỡ hơn chưa?"
Ta nhón chân nhìn vào trong nhà.
Lý Ma Tử nghẹn lời, nét mặt thoáng cứng lại.
Hắn né mắt sang chỗ khác, nói khẽ:
“Đỡ nhiều rồi. Nhưng mà Huyên ca, dạo này huynh nên bớt ra ngoài một chút.”
“Hai hôm nay huynh không xuất hiện, có mấy vị đại nhân không thể đắc tội nổi vừa tới trấn Thái Bình, người nào người nấy thân cao tám thước, mắt tròn như chuông đồng, gặp ai cũng hỏi — có thấy một chiếc ngọc bội nào không. Ai nói không ra đầu đuôi, liền bị đánh cho một trận tơi tả!”
Ta nghe tai này lọt tai kia, chẳng mấy để tâm.
Trấn Thái Bình này vốn hỗn tạp, người đi tìm người, ngày nào mà chẳng có?
Lý Ma Tử lau miệng, đem nửa cái bánh còn lại trân trọng đặt vào đĩa, chừa lại cho mẫu thân hắn.
Ta khẽ thở dài.
Lấy một lượng bạc đặt vào lòng bàn tay hắn:
“Coi như là tiền lãi cho bát cháo hôm qua.”
Lý Ma Tử sững người.
Hôm qua thấy hắn nhìn chằm chằm vào hầu bao của ta, ta đã đoán được — chắc mẫu thân hắn lại đau ốm, mà hắn thì vẫn còn nợ ta không ít, hẳn là ngại chẳng dám mở miệng vay tiếp.
Hắn xoa tay, lúng túng kêu “ai da” mấy tiếng, cuối cùng cũng cắn răng nhận lấy.
Ta buộc lại hầu bao, nói dõng dạc:
“Có vay có trả, lần sau còn dễ vay tiếp. Gia đây trọng chữ nghĩa phải không? Thay ta gửi lời hỏi thăm tới mẫu thân ngươi, ta đi trước đây.”
Khi ta trở về, Lục Kiến Minh phát hiện chiếc hầu bao bằng gấm Tô Châu mà ta luôn nâng niu như trân bảo đã không còn.
Ta nào có để tâm chuyện đó.
Thấy hắn ủ rũ như vậy, ta cũng không khách sáo nữa, đường hoàng bưng bát lên, cắm đầu ăn hết nửa bát cháo lẫn phần bánh bao còn lại, vừa ăn vừa lầu bầu: "Lắm chuyện quá..."
Cái bụng trống rỗng được lấp đầy, ấm áp đến tận ruột gan.
Ừ thì...
Tên tiểu tử này đúng là hơi lắm chuyện thật.
Nhưng nếu hắn nhất định thấy áy náy như vậy…
Thì coi như cũng có lương tâm đi.
Ta lau sạch miệng, nhận ra mình đang mỉm cười, vội vàng quay mặt đi, thổi tắt ngọn đèn dầu quý giá.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ăn no uống đủ, phải ngủ sớm một chút.
Ngày mai mới có sức kiếm tiền.
Kiếm tiền để nuôi bản thân, nuôi cả vị thần tiên này nữa.
Ta lấy chăn, chuẩn bị trải chiếu nằm dưới đất.
Lục Kiến Minh đột nhiên cất tiếng:
“… Dưới đất lạnh, ngươi có thể… cùng ta nằm trên đây ngủ.”
Ta quay đầu lại, kinh ngạc nhìn hắn.
Chỉ thấy khuôn mặt băng thanh ngọc khiết kia thoáng ửng đỏ, không tự nhiên.
Chỉ trong một thoáng, ta chợt nghĩ vu vơ —
Ai bảo ta không lời to?
Nửa nén hương sau, ta và Lục Kiến Minh cứng đờ nằm chung trên chõng, mỗi người một bên, cả thân thể lẫn tâm trí đều thấy khó chịu, chỗ nào cũng không ổn.
Lạc Huyên à, ngươi là một đại cô nương đàng hoàng đấy, đúng không?
Sao vừa rồi chỉ vì phút chốc háo sắc, ngươi liền chui lên nằm cùng một chõng với một nam nhân?
Nhưng mà… hắn thật sự rất đẹp.
Ban đầu ngươi chẳng phải cũng bị dung mạo ấy thu hút đó sao?
Trong lòng ta giằng co giữa lý trí và cảm xúc, lăn qua lăn lại, không sao chợp mắt được.
Một bàn tay gầy guộc, lạnh như rắn chắc, bất ngờ nắm lấy cổ tay ta.
Trong đầu ta ong một tiếng, cả người căng cứng, như có pháo hoa nở bung trong lòng, mất cả khả năng suy nghĩ.
Còn chưa kịp cà lăm mắng hắn một câu “Ngươi định làm gì đấy?”, thì lòng bàn tay đã bị nhét vào một vật lành lạnh, mang theo hơi ấm cơ thể.
Lục Kiến Minh khẽ giọng nói:
“Cầm lấy mà bán, đổi lấy chút bạc đi.”
Sáng hôm sau, ta dậy từ sớm, đứng trước tiệm cầm đồ, nhờ ánh nắng đầu ngày mới nhìn rõ, chiếc ngọc bội kia đẹp đến nhường nào.
Trên mặt ngọc còn khắc những ký tự ta chẳng đọc nổi.
Dựa vào mấy ngày từng ăn cơm chay cứu tế trong chùa khi đói gần chết, ta đoán chắc đây là chữ Phạn trong kinh thư nào đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng ai mà biết?
Chỉ là, một cảm giác mơ hồ mách bảo ta —
Thứ này đối với Lục Kiến Minh, nhất định rất quan trọng.
Ta đứng tần ngần thật lâu trước cửa tiệm cầm đồ, rồi mới đẩy cửa bước vào.
Ta chẳng qua chỉ là một kẻ ăn mày thực dụng.
Ta chỉ là một tiểu ăn mày thực dụng, quen tính toán thiệt hơn.
Ba lượng bạc, cũng đủ để ta nuôi Lục Kiến Minh sống yên ổn một thời gian rồi.
...
Rời khỏi tiệm cầm đồ, ta xa xỉ lắm — mua hẳn hai cái bánh bao nhân thịt và hai cái màn thầu.
Sau đó liền đi tìm Lý Ma Tử.
Hắn ngạc nhiên đón lấy cái màn thầu, vẻ mặt kinh hãi hỏi:
"Huyên ca, đừng nói là hôm qua huynh thật sự đi làm nam sủng đấy nhé? Phát tài rồi à?"
"Cút cút cút!"
Ta không buồn nhìn bộ dạng ăn vội như lang như hổ của hắn, trong bụng lại thầm nghĩ —
chó đen ở Hẻm Chuột hôm qua ăn bánh còn tao nhã hơn hắn nhiều.
"Mẫu thân ngươi đâu? Mấy hôm nay đỡ hơn chưa?"
Ta nhón chân nhìn vào trong nhà.
Lý Ma Tử nghẹn lời, nét mặt thoáng cứng lại.
Hắn né mắt sang chỗ khác, nói khẽ:
“Đỡ nhiều rồi. Nhưng mà Huyên ca, dạo này huynh nên bớt ra ngoài một chút.”
“Hai hôm nay huynh không xuất hiện, có mấy vị đại nhân không thể đắc tội nổi vừa tới trấn Thái Bình, người nào người nấy thân cao tám thước, mắt tròn như chuông đồng, gặp ai cũng hỏi — có thấy một chiếc ngọc bội nào không. Ai nói không ra đầu đuôi, liền bị đánh cho một trận tơi tả!”
Ta nghe tai này lọt tai kia, chẳng mấy để tâm.
Trấn Thái Bình này vốn hỗn tạp, người đi tìm người, ngày nào mà chẳng có?
Lý Ma Tử lau miệng, đem nửa cái bánh còn lại trân trọng đặt vào đĩa, chừa lại cho mẫu thân hắn.
Ta khẽ thở dài.
Lấy một lượng bạc đặt vào lòng bàn tay hắn:
“Coi như là tiền lãi cho bát cháo hôm qua.”
Lý Ma Tử sững người.
Hôm qua thấy hắn nhìn chằm chằm vào hầu bao của ta, ta đã đoán được — chắc mẫu thân hắn lại đau ốm, mà hắn thì vẫn còn nợ ta không ít, hẳn là ngại chẳng dám mở miệng vay tiếp.
Hắn xoa tay, lúng túng kêu “ai da” mấy tiếng, cuối cùng cũng cắn răng nhận lấy.
Ta buộc lại hầu bao, nói dõng dạc:
“Có vay có trả, lần sau còn dễ vay tiếp. Gia đây trọng chữ nghĩa phải không? Thay ta gửi lời hỏi thăm tới mẫu thân ngươi, ta đi trước đây.”
Khi ta trở về, Lục Kiến Minh phát hiện chiếc hầu bao bằng gấm Tô Châu mà ta luôn nâng niu như trân bảo đã không còn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro