10 Văn Tiền Đổi Được Một Thái Tử

Chương 4

Khuyết Danh

2025-03-27 09:03:33

Trên mặt Lục Kiến Minh rốt cuộc cũng có chút biến động.

Thần sắc hắn khó lường, như thể đang tự giễu, lại như đang châm biếm điều gì đó.

Hắn nói:

“Không. Bọn họ chỉ mong ta c.h.ế.t sớm một chút.”

Lời ấy làm ta nghẹn họng.

Ta đưa tay gãi gãi mặt:

“Vậy thì ngươi càng phải sống cho ra hồn người, cho bọn họ sáng mắt. Ngay cả ông trời còn chưa muốn thu nhận ngươi, ngươi——”

Ánh mắt Lục Kiến Minh rơi lên người ta.

Ánh mắt trước nay vẫn mang vẻ lạnh lùng, ngạo nghễ chẳng màng bụi trần kia, bỗng có chút ánh sáng mờ nhạt lay động:

“Không.”

“Ngài ấy đã tới thu nhận ta rồi.”

Trên đóa hoa hải đường vàng bỗng điểm thêm một tầng m.á.u đỏ thẫm.

Ta trợn trừng mắt nhìn Lục Kiến Minh, chỉ thấy đầu hắn khẽ nghiêng sang một bên, ho sặc sụa máu, rồi ngã xuống chõng.

Những tiểu ăn mày ở trấn Thái Bình, ai mà chưa từng chịu chút thương tích?

Vết thương rỉ m.á.u thì đổ ít rượu mạnh vào, băng bó sơ qua là xong;

Không thấy m.á.u thì cứ nằm lỳ ở đó mấy hôm, gắng gượng qua được thì vài bữa sau lại tung tăng như cũ.

Ai ai cũng đều sống thế cả.

Ta ngồi bên cạnh Lục Kiến Minh, nghĩ bụng, sao chỉ riêng người này lại đặc biệt chịu đựng giỏi như thế?

Nếu không phải mời đại phu tới xem, ta còn không biết thương tích hắn nặng tới vậy.

Đổi lại là đám ăn mày khác, sợ là sớm đã đi gặp Diêm Vương mấy lượt rồi.

Ta nhìn chằm chằm Lục Kiến Minh đang hôn mê.

Có lẽ phụ mẫu hắn thật sự mong hắn c.h.ế.t quách đi, nhưng cái tên này — thật sự rất hay.

Sau khi uống thuốc, vết thương có m.á.u trên người hắn không còn rỉ mủ, cơn sốt cũng dần hạ.

Chỉ là cái hầu bao của ta… thì xong đời rồi.

Ta nhăn nhó kiểm lại tài sản của mình —

Ban đầu ta gần tích đủ một lượng bạc, giờ thì sạch trơn như bàn tay mới rửa nước xong, lách cách trong túi chỉ còn đúng một đồng tiền đồng, bóng loáng như vừa mới đánh xong.

Ta tự an ủi mình: Người này mắt sáng tâm tường, lại còn tuấn tú thế kia, chỉ tốn có mười văn tiền mà đã rước được, chẳng phải quá lời rồi ư?

Mẫu thân ta từng nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.

“Dậy mau! Lục Kiến Minh! Nếu ngươi mà c.h.ế.t thật, thì đống tiền ta đổ vào người ngươi phải tính sao đây! Tiền của ta, bánh bao thịt nóng hôi hổi của ta!”

Ta giận đến nỗi đ.ấ.m n.g.ự.c giậm chân.

Nhưng chẳng ích gì.

Tim ta như rỉ máu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Suốt một đêm, ta không chợp mắt.

Không ngừng thay khăn ướt nhúng nước lạnh, đắp lên trán hắn cho hạ nhiệt.

Dân gian vẫn truyền nhau một cách — thường thì thầm bên tai người bệnh, có khi sẽ gọi được một chút sinh khí trở về.

Thế là ta lẩm bẩm không ngớt:

“Không thể lỗ được… không thể lỗ… người khác không mong ngươi sống thì đã sao, ta vẫn mong ngươi sống kia mà, ngươi đừng có c.h.ế.t đấy…”

Cứ thế lẩm bẩm đến tận khi gà gáy, ta mới vùi đầu xuống bên tay Lục Kiến Minh thiếp đi.

Lúc ấy, Lục Kiến Minh chậm rãi mở đôi mắt đầy tia m.á.u ra.

Hắn vẫn chưa ngủ.

Những năm tháng sống trong cảnh nơm nớp lo sợ, đã khiến hắn trở nên vô cùng nhạy bén với âm thanh, tai thính đến lạ thường.

Huống chi, bên tai là tiếng thì thầm kéo dài cả một đêm.

Khóe miệng hắn giật giật, như muốn cười, nhưng không cười nổi.

Vẫn chưa c.h.ế.t được.

Ánh mắt hắn nhìn thiếu nữ ngồi bên mép giường, như đang nhìn một sinh vật kỳ lạ, ánh nhìn phức tạp khó tả.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Nói nàng là người thiện lương ư—Nàng thực sự rất thực dụng.

Bảo nàng lanh lợi ư—nàng lại dốc sạch tiền mua về một kẻ không rõ lai lịch, vì một sinh mạng chẳng liên quan mà lải nhải suốt cả đêm. Thật ngốc nghếch, thật đáng thương.

Trái tim hắn vốn đã phủ bụi bao năm, bỗng trong khoảnh khắc ấy, trái tim hắn như bị một thứ gì đó ấm áp vô hình chạm khẽ vào.

Thì ra — ông trời vẫn chưa thu nhận hắn.

Vận mệnh, đúng là trớ trêu.

Hai mươi năm đầu đời của hắn, từng ngông nghênh vô song, phong hoa tuyệt đại, nhưng sau cùng chỉ là hoa trong gương, trăng đáy nước, tất cả đều đổ nát như lâu đài cát.

Vậy mà khi hắn đã chấp nhận số kiếp, giữ chút ngạo khí cuối cùng để tìm đến cái c.h.ế.t — lại có người ngồi bên tai hắn thì thầm cả đêm, chỉ cầu hắn đừng chết.

Lục Kiến Minh nghĩ: “Có lẽ… ta phải trả lại nàng mười văn tiền này trước đã?”



Thật là mệt.

Ta ngủ một mạch tới tận chiều tối, còn mơ một giấc mộng.

Không phải giấc mộng tốt — trong mơ, Lục Kiến Minh một mình rời đi, ta đuổi theo phía sau, đuổi mãi, đuổi mãi rồi lạc đường.

Trong cơn mơ hồ, nghe thấy có người hỏi ta:

【Đuổi cái gì mà đuổi? Hắn sống hay c.h.ế.t thì liên quan gì tới ngươi?】

Ta vốn định giơ hầu bao ra mà hỏi: “Sao lại không liên quan được?”

Ai ngờ còn chưa kịp mở miệng, thì đột nhiên nghĩ tới —

Xong rồi.

Chẳng lẽ là hắn đã c.h.ế.t thật, giờ đang báo mộng cho ta?

Chẳng lẽ là quỷ sai dưới âm phủ đến bảo ta đừng đuổi theo hắn nữa, ta và hắn đã âm dương cách biệt rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện 10 Văn Tiền Đổi Được Một Thái Tử

Số ký tự: 0