10 Văn Tiền Đổi Được Một Thái Tử
Chương 13
Khuyết Danh
2025-03-27 09:03:33
Khi cố gắng đem hết toàn tâm toàn ý, chỉ mong trở thành một người tốt, một quân tử chính trực, thì người mà hắn từng quý trọng, lại nhìn hắn đầy căm ghét, nói ra một câu:
“Ngươi còn chưa c.h.ế.t sao?”
Hai mươi năm huy hoàng, hóa ra chỉ là giấc mộng phù du.
Như ánh trăng trong nước, tay vươn mãi cũng chẳng thể chạm vào.
Đến khi mộng tan, hắn mới hiểu ý nghĩa của cái tên “Kiến Minh” —
Thấy được ánh sáng, nhưng không thể nói thành lời. Mà một khi nói ra được, lại chẳng còn nhìn thấy ánh sáng nữa.
Hắn sinh ra, đã là minh chứng nhơ nhuốc cho một tội lỗi.
Là bàn đạp cho kẻ khác bước lên.
Ngay cả cái tên từng khiến hắn tự hào, từng tưởng là nguyện vọng “khiến thiên hạ thấy được ánh sáng”…
Cũng chỉ là một cái gông xiềng xích, một lời nguyền nguy hiểm.
Hắn là kẻ bị vứt bỏ.
Ngay từ khi sinh ra đã là vậy.
Sau khi an bài xong cho những cựu thuộc hạ từng liều mình cứu hắn, hắn cũng chẳng còn gì để lưu luyến.
Thế gian đối với hắn, không còn ý nghĩa gì nữa.
Hào quang không còn, thân phận không còn, người người lạnh nhạt, đạp kẻ sa cơ xuống hố sâu.
Thứ ấy… không phải điều khiến hắn gục ngã.
Thứ thật sự nghiền nát hắn — là niềm tin.
Hắn sống vì điều gì?
Không ai mong hắn sống.
Cõi đời dơ bẩn ngu xuẩn này, khiến người ta chỉ muốn khinh bỉ.
Chỉ có nàng — người duy nhất.
Nàng cứ luôn nói, Lục Kiến Minh thật lợi hại, là món hời lớn nhất trong đời nàng.
Nàng còn nói:
“Phụ mẫu ngươi nhất định là muốn ngươi thấy được ngày mai. Mà nếu họ không mong, thì ta mong. Ngươi đừng c.h.ế.t nhé.”
Đêm đó, nàng lẩm bẩm suốt bên tai, từng câu, từng chữ, kéo hắn từng chút từng chút trở lại nhân gian.
Nàng nói:
“Lần đầu tiên gặp ngươi, ta thấy ngươi như tiên nhân đang chịu kiếp nạn, như vầng trăng rơi xuống nhân thế.”
Lục Kiến Minh siết chặt cô gái đang nép trong lòng mình, lại siết thêm lần nữa.
Hắn khẽ khàng nói:
“Nàng mới là vầng trăng.”
Là vầng trăng đã rọi sáng cho hắn giữa đầm lầy tối tăm, đưa hắn tìm lại được ý nghĩa cuộc đời, tìm lại được… mong cầu để sống tiếp.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta nghe xong chuyện cũ của Lục Kiến Minh, chỉ cảm thấy vòng tay hắn càng lúc càng siết chặt.
Giống như người sắp c.h.ế.t đuối, nắm được chiếc phao cứu mạng, hận không thể hòa làm một với nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn nói:
“Nàng mới là vầng trăng.”
Trong căn nhà nhỏ của một thị trấn nơi biên ải, gió lạnh lùa qua khe cửa, lần đầu tiên ta thấm thía nhận ra:
Không chỉ sự có mặt của hắn mang ý nghĩa với ta.
Mà ta đối với hắn, cũng quan trọng như thế.
Hóa ra, cái đêm ở trấn Thái Bình kia, hắn thật sự vì một tiểu ăn mày chịu đủ điều ấm ức lặt vặt mà hạ quyết tâm:
Bù đắp cho nàng cả một đời ngọt ngào, đem mọi điều tốt đẹp trên thế gian dâng lên cho nàng.
Đó là niệm tưởng của hắn.
Cũng là lý do để hắn một lần nữa rút kiếm, đối diện với thế gian.
Tim ta như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Vừa vui sướng, lại thấy áy náy.
Lúc ấy, chỉ muốn nói thêm một câu dễ nghe nữa, nói cho hay hơn, trọn tình hơn.
Thế nhưng bao nhiêu lời khéo ta từng dùng để dỗ các đại bá đại thẩm khi rong ruổi bán hàng… giờ phút này, lại chẳng còn dùng được nữa.
Ta chỉ có thể nói ra tiếng lòng thật sự:
“Ta sẽ luôn bên chàng. Chàng không phải là người bị vứt bỏ đâu.”
Chợt nhớ ra điều gì đó, ta bật người dậy, luống cuống lục tìm trong người cái hầu bao mới mà hắn đã dùng tiền kiếm được mua cho ta, ta lục lọi móc ra thứ đựng trong hầu bao đến đau cả tay.
“Vật này nhất định là do thân mẫu ruột của chàng để lại, đúng không? Ít nhất, bà ấy chắc chắn không mong chàng sống như thế!”
“Trên đó viết bằng chữ Phạn, nghĩa là ‘bình an vui vẻ’ — chỉ có những vật trong chùa mới được khắc như vậy. Sau này ta tra sách mới biết.”
Ta kéo lấy bàn tay hắn — bàn tay đã siết chặt lại trong vô thức khi nhắc đến chuyện cũ, từng ngón, từng ngón một ta gỡ ra.
“Chàng xem, ta không bán nó.”
“Bình an vui vẻ của chàng, ta giữ lại rồi.”
“Cũng như ta hy vọng — chàng thật sự sẽ được bình an vui vẻ.”
Năm đó, hắn rời đi, chỉ mang theo duy nhất ngọc bội này bên người.
Hẳn là… trong lòng vẫn còn một chút không cam lòng, đúng không?
Ta cứ ngỡ, khi biết được mẫu thân ruột từng có chút lưu tâm đến mình, Lục Kiến Minh sẽ rất vui.
Nhưng hắn lại chẳng động đậy, tay nắm ngọc bội vẫn bất động như tượng đá.
Tựa như cả người hóa thành tảng đá im lìm.
Ngọn đèn dầu dần dần cạn kiệt, “tách tách” cháy nhỏ từng tiếng, mang theo mùi khét vương nhẹ trong không khí.
Hòa lẫn cùng hương xà phòng dịu nhạt vương trên người hắn.
Mãi đến khi ánh sáng tắt lịm, hắn mới khẽ động.
Đôi mắt phượng kia ánh lên một tầng dịu dàng thăm thẳm, tựa sóng nước mùa xuân khẽ lay.
Không quá nồng nàn, không quá lãnh đạm — vừa vặn đủ để chỉ chứa một mình ta.
Trong đáy mắt ấy, hiện lên bóng dáng một thiếu nữ đang nâng ngọc bội trong tay, mang theo bình an vui vẻ, như đang dâng tặng trân bảo quý giá nhất cõi lòng.
“Ngươi còn chưa c.h.ế.t sao?”
Hai mươi năm huy hoàng, hóa ra chỉ là giấc mộng phù du.
Như ánh trăng trong nước, tay vươn mãi cũng chẳng thể chạm vào.
Đến khi mộng tan, hắn mới hiểu ý nghĩa của cái tên “Kiến Minh” —
Thấy được ánh sáng, nhưng không thể nói thành lời. Mà một khi nói ra được, lại chẳng còn nhìn thấy ánh sáng nữa.
Hắn sinh ra, đã là minh chứng nhơ nhuốc cho một tội lỗi.
Là bàn đạp cho kẻ khác bước lên.
Ngay cả cái tên từng khiến hắn tự hào, từng tưởng là nguyện vọng “khiến thiên hạ thấy được ánh sáng”…
Cũng chỉ là một cái gông xiềng xích, một lời nguyền nguy hiểm.
Hắn là kẻ bị vứt bỏ.
Ngay từ khi sinh ra đã là vậy.
Sau khi an bài xong cho những cựu thuộc hạ từng liều mình cứu hắn, hắn cũng chẳng còn gì để lưu luyến.
Thế gian đối với hắn, không còn ý nghĩa gì nữa.
Hào quang không còn, thân phận không còn, người người lạnh nhạt, đạp kẻ sa cơ xuống hố sâu.
Thứ ấy… không phải điều khiến hắn gục ngã.
Thứ thật sự nghiền nát hắn — là niềm tin.
Hắn sống vì điều gì?
Không ai mong hắn sống.
Cõi đời dơ bẩn ngu xuẩn này, khiến người ta chỉ muốn khinh bỉ.
Chỉ có nàng — người duy nhất.
Nàng cứ luôn nói, Lục Kiến Minh thật lợi hại, là món hời lớn nhất trong đời nàng.
Nàng còn nói:
“Phụ mẫu ngươi nhất định là muốn ngươi thấy được ngày mai. Mà nếu họ không mong, thì ta mong. Ngươi đừng c.h.ế.t nhé.”
Đêm đó, nàng lẩm bẩm suốt bên tai, từng câu, từng chữ, kéo hắn từng chút từng chút trở lại nhân gian.
Nàng nói:
“Lần đầu tiên gặp ngươi, ta thấy ngươi như tiên nhân đang chịu kiếp nạn, như vầng trăng rơi xuống nhân thế.”
Lục Kiến Minh siết chặt cô gái đang nép trong lòng mình, lại siết thêm lần nữa.
Hắn khẽ khàng nói:
“Nàng mới là vầng trăng.”
Là vầng trăng đã rọi sáng cho hắn giữa đầm lầy tối tăm, đưa hắn tìm lại được ý nghĩa cuộc đời, tìm lại được… mong cầu để sống tiếp.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta nghe xong chuyện cũ của Lục Kiến Minh, chỉ cảm thấy vòng tay hắn càng lúc càng siết chặt.
Giống như người sắp c.h.ế.t đuối, nắm được chiếc phao cứu mạng, hận không thể hòa làm một với nó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn nói:
“Nàng mới là vầng trăng.”
Trong căn nhà nhỏ của một thị trấn nơi biên ải, gió lạnh lùa qua khe cửa, lần đầu tiên ta thấm thía nhận ra:
Không chỉ sự có mặt của hắn mang ý nghĩa với ta.
Mà ta đối với hắn, cũng quan trọng như thế.
Hóa ra, cái đêm ở trấn Thái Bình kia, hắn thật sự vì một tiểu ăn mày chịu đủ điều ấm ức lặt vặt mà hạ quyết tâm:
Bù đắp cho nàng cả một đời ngọt ngào, đem mọi điều tốt đẹp trên thế gian dâng lên cho nàng.
Đó là niệm tưởng của hắn.
Cũng là lý do để hắn một lần nữa rút kiếm, đối diện với thế gian.
Tim ta như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Vừa vui sướng, lại thấy áy náy.
Lúc ấy, chỉ muốn nói thêm một câu dễ nghe nữa, nói cho hay hơn, trọn tình hơn.
Thế nhưng bao nhiêu lời khéo ta từng dùng để dỗ các đại bá đại thẩm khi rong ruổi bán hàng… giờ phút này, lại chẳng còn dùng được nữa.
Ta chỉ có thể nói ra tiếng lòng thật sự:
“Ta sẽ luôn bên chàng. Chàng không phải là người bị vứt bỏ đâu.”
Chợt nhớ ra điều gì đó, ta bật người dậy, luống cuống lục tìm trong người cái hầu bao mới mà hắn đã dùng tiền kiếm được mua cho ta, ta lục lọi móc ra thứ đựng trong hầu bao đến đau cả tay.
“Vật này nhất định là do thân mẫu ruột của chàng để lại, đúng không? Ít nhất, bà ấy chắc chắn không mong chàng sống như thế!”
“Trên đó viết bằng chữ Phạn, nghĩa là ‘bình an vui vẻ’ — chỉ có những vật trong chùa mới được khắc như vậy. Sau này ta tra sách mới biết.”
Ta kéo lấy bàn tay hắn — bàn tay đã siết chặt lại trong vô thức khi nhắc đến chuyện cũ, từng ngón, từng ngón một ta gỡ ra.
“Chàng xem, ta không bán nó.”
“Bình an vui vẻ của chàng, ta giữ lại rồi.”
“Cũng như ta hy vọng — chàng thật sự sẽ được bình an vui vẻ.”
Năm đó, hắn rời đi, chỉ mang theo duy nhất ngọc bội này bên người.
Hẳn là… trong lòng vẫn còn một chút không cam lòng, đúng không?
Ta cứ ngỡ, khi biết được mẫu thân ruột từng có chút lưu tâm đến mình, Lục Kiến Minh sẽ rất vui.
Nhưng hắn lại chẳng động đậy, tay nắm ngọc bội vẫn bất động như tượng đá.
Tựa như cả người hóa thành tảng đá im lìm.
Ngọn đèn dầu dần dần cạn kiệt, “tách tách” cháy nhỏ từng tiếng, mang theo mùi khét vương nhẹ trong không khí.
Hòa lẫn cùng hương xà phòng dịu nhạt vương trên người hắn.
Mãi đến khi ánh sáng tắt lịm, hắn mới khẽ động.
Đôi mắt phượng kia ánh lên một tầng dịu dàng thăm thẳm, tựa sóng nước mùa xuân khẽ lay.
Không quá nồng nàn, không quá lãnh đạm — vừa vặn đủ để chỉ chứa một mình ta.
Trong đáy mắt ấy, hiện lên bóng dáng một thiếu nữ đang nâng ngọc bội trong tay, mang theo bình an vui vẻ, như đang dâng tặng trân bảo quý giá nhất cõi lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro