Xuyên Thành Tra A Đánh Dấu Chị Đại
Tình cảm
Phúc Tạp Phúc Phúc
2025-03-24 10:30:07
Trình Quý Thanh bị ánh mắt sắc lẹm như dao cắt qua, suy nghĩ một lúc, hay là không thích bị gọi là"Tần tiểu thư" nhỉ?
Nhưng có lẽ cô nên thấy may mắn vì lúc này "Tần Ngữ Phù" vẫn chưa biểu hiện ra phản ứng nào quá khích...
Ít nhất cô vẫn có thể thử tiếp tục giao tiếp.
Đổi một cách xưng hô khác.
Trình Quý Thanh hỏi: "Cô cảm thấy ổn không?"
Bạch Tân dùng đầu lưỡi áp chặt vào hàm răng, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Cô lặp lại từng chữ một: "Cảm, thấy, ổn, không?"
Giọng nói rất nhẹ, khàn khàn và yếu ớt.
Nhưng giọng điệu thì lạnh lẽo, như thể giết người xong rồi ném xác cho chó ăn.
Trình Quý Thanh im lặng một lúc, ừ thì, nếu đổi lại là cô, bị bắt cóc, bị chuốc thuốc, bị... liệu có thể thấy ổn không?
Nguyên chủ của thân phận này thật sự là một kẻ tồi tệ, ánh mắt Trình Quý Thanh dừng lại trên những vết bầm xanh tím trên cổ người phụ nữ.
Không hiểu sao lại thoáng qua một ý tưởng, có khi nào "Tần Ngữ Phù" còn có một ý nghĩa khác hay không?
Vừa rồi trên ban công, ánh sáng đủ rõ ràng, những dấu cắn trên cổ "Tần Ngữ Phù" đã bắt đầu đóng vảy, đó là do bị răng cô cào xước. Ngoài ra, trên eo và chân của người phụ nữ cũng có dấu vết do dùng sức quá mạnh mà để lại.
Những dấu vết này đều là chứng cứ cho hành vi 'lái xe' sai trái của cô.
*Lái xe là tiếng lóng của làm tình
Nhớ lại cảnh tượng làm loạn hoang đường tối qua, Trình Quý Thanh có chút đỏ mặt. Nếu không phải đang ở trong hoàn cảnh này, cô thật sự muốn xin lỗi người ta vì không có kinh nghiệm trong chuyện đó.
Vì cô biết, người phụ nữ này cũng là lần đầu tiên.
Càng nghĩ cô càng thêm nghi ngờ, vừa rồi người phụ nữ này lặp lại câu hỏi của cô, phải chăng là đang khinh bỉ hành vi xấu hổ trơ trẽn của cô, hay là đang mỉa mai về năng lực và kỹ thuật của cô nhỉ?
......Cô cảm thấy ổn không?
......Trong lòng cô không tự chấm điểm được à?
Trình Quý Thanh giả vờ như không hiểu được hàm ý đó, nhẹ nhàng nói: "Ý tôi là cô có cần đến bệnh viện không? Cổ cô... có đau không?"
Cô thật lòng hỏi.
Sau khi bắt nữ chính đến biệt thự, bản thân cô và nữ chính đều đã bị chuốc một loại thuốc dẫn dụ tin tức tố.
Cũng chính là cái hay được gọi là thuốc kích dục.
Tình trạng mất ý thức của cô tối qua, hẳn là có liên quan đến thứ này.
Bây giờ thì cô không còn cảm giác gì, nhưng cô không chắc liệu Omega trên giường có sao không.
Cái gọi là ABO, được chia thành ba loại: Alpha, Omega và Beta.
Nếu phân chi tiết hơn thì có sáu giới tính.
*6 giới tính: Alpha nam/nữ, Omega nam/nữ, Beta nam/nữ.
Alpha có thể đánh dấu Omega, bất kể là nam hay nữ.
Về mặt cấu trúc sinh lý, Alpha và Omega có thêm một đặc điểm giới tính, đó là ngoài cơ quan bình thường thì họ còn có thêm một tuyến thể.
Trong thế giới này, số lượng Beta là nhiều nhất nhưng cấp bậc tương đối thấp, tương đương với người bình thường trong thế giới cũ, chỉ khác là gen của Beta rất khó phân hóa ra Alpha hoặc Omega cấp cao.
Alpha chiếm tỷ lệ 0.01 %.
Omega lại càng ít hơn, và cũng độc đáo hơn. Vì ngoài các cấp bậc D, C, B, A, S, SS, còn có một cấp bậc cực kỳ hiếm — cấp SSS.
Cấp bậc này hầu như chỉ là truyền thuyết trong thế giới này, người ta nói rằng những Omega cấp SSS có đặc điểm giới tính rất đặc biệt.
Còn sự đặc biệt đó là gì, Trình Quý Thanh cũng không hoàn toàn hiểu được.
Còn về nguyên thân, cũng chính là bản thân cô hiện tại, cô là một Alpha cấp S hiếm thấy, đây cũng là một trong những lý do khiến bản thân có thể ngang tàng hoành hành ở bên ngoài.
Còn về người phụ nữ mảnh mai yếu ớt kia, không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy là một Omega.
Loại thuốc mà nguyên thân dùng tối qua khi vào cơ thể sẽ kích thích thời kỳ kích động của Alpha và thời kỳ phát tình của Omega, hơn nữa nó có ảnh hưởng lớn đối với Omega hơn là Alpha.
Bởi vì theo thuộc tính tự nhiên của AO, bình thường Omega vốn đã dễ bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Alpha, chứ đừng nói đến một Omega bị ép buộc bước vào thời kỳ phát tình do tác dụng của thuốc, lại còn phải đối diện với một Alpha đang ở giai đoạn kích động chỉ biết lao vào một cách mù quáng.
Nói một cách đơn giản, Omega này đã bị cô bắt nạt rất tàn nhẫn tối qua.
Bạch Tân nghe câu hỏi của Trình Quý Thanh, trong ánh mắt lạnh lùng lóe lên một tia dò xét.
Cả người cô nhức mỏi, vầng trán trắng nõn giữa đôi mày khẽ cau lại, sắc đỏ trên gương mặt tối qua đã tan biến, lúc này lộ ra vẻ tái nhợt và suy yếu.
Cô nhìn Trình Quý Thanh, thái độ này tuyệt đối không phải là tác phong của Trình Quý Thanh.
Con người không thể thay đổi chỉ sau một đêm, trừ khi có mục đích khác.
Bàn tay mảnh khảnh của Bạch Tân dưới tấm chăn khẽ siết lại, cô bắt đầu hồi tưởng lại những gì đã xảy ra hôm qua...
Từ tin nhắn của Tần Ngữ Phù gửi đến, bảo cô rằng công trình có vấn đề và cần gặp gấp ở khu vực gần đó, đến ly nước mà Bạch Hạnh Hạnh đưa cho uống, và cuối cùng là khi chân cô mềm nhũn dưới tòa biệt thự đã hẹn, bị bịt mắt và tiêm thuốc.
Rốt cuộc là ai đã tính toán hãm hại cô? Có lẽ, ai cũng có khả năng.
Bạch Tân đặt nghi vấn lên tất cả mọi người xung quanh.
Quanh cô không có ai là đáng tin.
Ngay cả Tần Ngữ Phù, người trông có vẻ vô hại... cô cũng không tin. Trước mặt người khác, cô luôn giấu đi thân phận Omega của mình bằng cách giả làm Alpha, mà Tần Ngữ Phù là người biết rõ điều này.
Tất nhiên, bây giờ Trình Quý Thanh cũng đã biết.
Hoặc cũng có thể có một khả năng khác, đó là cô ta đã biết từ trước, nên mới hạ thuốc cô.
"Các người cùng một nhóm?"
Cuối cùng Bạch Tân cũng mở miệng.
Giọng nói của cô vẫn còn khàn, ánh mắt không có chút cảm xúc, không tỏ vẻ tức giận, mà chỉ đang dò xét.
Trải qua chuyện như vậy mà vẫn giữ được sự bình tĩnh đến thế.
Trình Quý Thanh nhìn vào đôi mắt của Bạch Tân, trong đó như có những dây leo kỳ dị đang héo rũ. Cô không hiểu tại sao lại có cảm giác mâu thuẫn như vậy.
Thật quá hoang đường, đến mức cô thậm chí có chút không đành lòng.
Nói về một nhóm... nếu phân tích cho kỹ thì đúng là một nhóm người gây ra chuyện này.
Kể cả bản thân cô trước đây cũng là một phần của nhóm rác rưởi đó.
Nhưng giờ thì, ít nhất trong tình huống này, chưa thể nói rõ mọi thứ được.
Trình Quý Thanh nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, nói gì cũng chỉ là biện hộ. Tôi cũng không biết làm sao để bù đắp cho cô, dù sao thì bù đắp gì cũng vô dụng."
Bạch Tân: "......"
Người này đầu óc có bệnh sao, tự mình nói hết luôn rồi.
Trình Quý Thanh tiếp tục: "Cô muốn giải quyết chuyện này thế nào? Tôi sẽ nghe theo cô."
Nhân không phải do cô gieo, nhưng quả là cô đã hưởng.
Cô chỉ hy vọng rằng, sau này khi nữ chính quyết định cùng phản diện đồng thời là vợ trước giết cô, họ sẽ nhớ lại chút tình cảm 419 này.
Nếu có thể...
Dù sao, cô thực sự không muốn chết, mà toàn bộ câu chuyện này cô hoàn toàn vô tội.
Nghĩ lại, Trình Quý Thanh đã sống chăm chỉ suốt 28 năm, vất vả lắm mới nổi tiếng rồi đoạt giải Ảnh hậu, còn chưa kịp làm đối thủ tức chết; con mèo mới mua còn chưa kịp ôm nựng; nhà mới còn chưa kịp ở; điều quan trọng nhất là ngôi nhà cũ sắp bị giải tỏa, giá trị con người đã lên đến cả trăm triệu mà cô vẫn chưa kịp tiêu một xu nào!
Vậy mà lại bị ném vào cuốn tiểu thuyết này trong tình huống không có một sự chuẩn bị nào.
Đã vậy còn phải vào vai kẻ pháo hôi cặn bã do antifan viết.
Ai mà không thấy khổ chứ?
Bạch Tân nhìn vẻ mặt đầy hối lỗi và khổ sở của Trình Quý Thanh, cứ như thể cô ấy mới là người bị ép buộc trong vụ này.
Bạch Tân nheo mắt lại: "Cô không đi làm diễn viên thật đáng tiếc."
Lời khen này Trình Quý Thanh nghe đã nhàm, vô thức đáp: "Cảm ơn."
Bạch Tân: "......"
Trình Quý Thanh: "... Cảm ơn vì cô vẫn còn sẵn lòng nói chuyện với tôi."
Cô phản ứng rất nhanh.
Nghe câu nói sau, Bạch Tân lạnh lùng cười một tiếng.
Omega sở hữu một khuôn mặt tuyệt sắc, đôi mắt đào hoa với đuôi mắt dài hơi cong, khi không cười cũng toát lên vẻ yêu kiều và mong manh.
Lúc cô cong môi cười lạnh, phía dưới má trái hiện lên một lúm đồng tiền mờ ảo.
Nụ cười ấy phủ lên vẻ lạnh lùng của cô một sự ngọt ngào nguy hiểm.
Trình Quý Thanh lại ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng của hoa bách hợp, tất cả tin tức tố của Omega đều có mùi dễ chịu như vậy sao? Cô đột nhiên cảm thấy hơi khát.
Sau khi tiếp xúc gần gũi, cô coi tin tức tố của Omega như một sự riêng tư, vì vậy cô lùi lại một bước nhỏ.
Trình Quý Thanh nhìn đôi môi phớt hồng, hơi khô nứt của Omega.
"Để tôi rót nước cho cô trước đã."
Nói xong cô quay người đi.
Bên tai bỗng vang lên một tiếng ting!
Sau đó, trong đầu cô thoáng qua một câu nói — Lời khuyên để bảo vệ mạng sống: ngăn cản phản diện hắc hóa, hoàn thành cứu rỗi chính mình.
Cô chợt nhớ lại, dường như đây là giấc mơ mà cô đã có đêm qua.
Nhưng hiện tại chỉ nhớ được câu nói này mà thôi.
Trình Quý Thanh nhíu mày, cảm thấy mơ hồ, sao bây giờ lại nhớ đến giấc mơ đêm qua?
Cô không để tâm nhiều, chuẩn bị tiếp tục tiến về phía máy pha trà.
Chỉ trong khoảnh khắc đó.
Năng lực phát giác nguy hiểm của Alpha cấp S đột nhiên hiện lên!
Trình Quý Thanh theo bản năng nghiêng người tránh đi, ngay giây sau, chiếc bàn trà bằng kính phía trước cô bị va chạm với bình hoa rồi lập tức vỡ tan, mảnh sứ và mảnh kính văng tung tóe trên thảm.
Lòng cô hơi trầm xuống, lập tức trở tay bắt giữ hành động tấn công của Omega.
Nếu không để tâm cây bút sắc nhọn trên tay người phụ nữ, thì bàn tay ấy trong mắt cô thật yếu ớt làm sao.
Nhưng cô vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Khi bế Omega lên giường, cô không mặc quần áo cho người ta, vì vậy "Tần Ngữ Phù" hiện tại hoàn toàn không có gì trên người.
Dù vậy, "Tần Ngữ Phù" vẫn ra tay.
Nếu cái bình hoa rơi trúng đầu cô, thì không chỉ đơn giản là nở hoa.
Đây rõ ràng là có ý định nghiêm túc muốn chơi chết cô.
"Ra tay tàn nhẫn ghê?!" Trình Quý Thanh không thể dịu dàng như cũ, lập tức vung tay đoạt cây bút khỏi tay cô ấy.
Bạch Tân không dừng lại ở đó, một đòn không thành công, Alpha chắc chắn sẽ không buông tha cho cô ấy. Giờ thì tỏ ra yếu đuối cũng đã muộn.
Thật đáng tiếc, Bạch Tân vẫn đánh giá thấp sức mạnh của Trình Quý Thanh.
Động tác tấn công cuối cùng của cô là co gối đá vào, nhưng cũng dễ dàng bị Trình Quý Thanh bắt được.
Trình Quý Thanh một tay giữ chặt cổ tay Bạch Tân, tay kia nắm lấy chân cô rồi cả hai cùng mất thăng bằng, như một chiếc thuyền bị sóng lớn đánh bật lên, đột ngột ngã xuống...
Tiếng người rơi xuống thảm nghe rất nặng nề.
Cũng sẽ đau.
Tối qua Trình Quý Thanh cũng bị đẩy, giờ lưng vẫn còn cảm giác đau.
Có lẽ vì lý do này, khi cô lao xuống và đè lên người Omega, phản ứng đầu tiên của cô là, 'Tần Ngữ Phù' yếu đuối như vậy, chắc chắn sẽ càng đau.
Phản ứng thứ hai là, chuyện này có vẻ phát triển phức tạp hơn trước, xem ra càng khó xử lý.
Trình Quý Thanh mặc một chiếc quần xám thể thao, còn người bị cô giữ chặt thì lại đang không mặc gì. Hương hoa bách hợp từ làn da trắng như tuyết tỏa ra qua từng lỗ chân lông, khiến tay cô vô thức siết chặt hơn.
Chưa bao giờ cô cảm thấy hương bách hợp lại thơm đến thế, lưỡi cô khẽ cuộn trong miệng...
Nhưng Trình Quý Thanh không dám buông tay, sợ rằng người kia sẽ phản kích.
Cô buộc bản thân chỉ nhìn vào mắt của Omega, cố ý làm mờ từ phần đầu cơ thể trở xuống.
"Rồi mắc gì cô hung dữ vậy?"
Trình Quý Thanh nhìn đôi mắt sâu thẳm như phía dưới hồ băng: "Được rồi, hung dữ cũng đúng."
Người ta đâu có lý do gì để đối xử dịu dàng với cô.
Trình Quý Thanh nói: "Giờ tôi buông cô ra, cô có đảm bảo sẽ không ra tay không?"
Bạch Tân nhìn Trình Quý Thanh hai giây, khẽ mở miệng: "Có thể."
Đây gần như là câu trả lời không cần suy nghĩ nhiều.
Trình Quý Thanh: "Chơi lừa nhau à? Nếu cô nghĩ hơn ba giây thì có khi tôi còn tin."
Bạch Tân: "..."
Ngực Bạch Tân phập phồng dữ dội, càng lúc càng giận.
Thực tế bây giờ Bạch Tân thật sự không thể ra tay. Cô và Trình Quý Thanh, ngoài việc vị trí thay đổi, gần như vẫn trong tư thế giống hệt đêm qua.
Và cơ thể cô khi lại gần với Trình Quý Thanh, lại một lần nữa có phản ứng giống như ban tối.
Thêm vào đó... trên người Trình Quý Thanh có một hương rượu độc đáo, dường như hòa lẫn với hương hoa nào đó mà cô chưa thể nhận ra. Chỉ cảm thấy tin tức tố của Alpha đôi khi mang tính xâm lược, có đôi khi lại thật dịu dàng.
Toàn bộ sức lực của Bạch Tân bị rút cạn, cơ thể mềm nhũn như nước, cô làm sao còn có thể vùng vẫy phản kháng?
Trình Quý Thanh vẫn chưa quen thuộc với đặc tính của ABO, cũng không nghĩ rằng Bạch Tân có phản ứng là vì kỳ phát tình. Điều duy nhất cô cảm nhận được là làn da của người đang cách một lớp quần áo với cô hình như đang vừa nóng vừa ướt.
Trong lòng bàn tay cũng bị cảm giác nóng sốt làm cho hơi dinh dính.
Hai chân của Omega thì co rút lại như ốc sên chui vào vỏ.
Trong giới giải trí, hình tượng của Trình Quý Thanh là một ngọc nữ theo phong cách cấm dục. Có người nói cô giả vờ nhưng thực tế không phải vậy. Trước giờ cô thật sự không có ý tưởng gì.
Nhưng dù có không ý tưởng gì thì cô cũng là một người phụ nữ có đủ thất tình lục dục. Cô biết hành vi này có ý nghĩa gì.
Lỗ tai Trình Quý Thanh nóng lên, cô dịch ra một chút, lập tức nghe Omega nghiến răng run rẩy nói: "Đứng dậy!"
Cô ấy thật sự rất nhạy cảm.
Vào lúc này, trong đầu Trình Quý Thanh bất giác nảy ra một ý nghĩ kỳ quái.
"Muốn tôi đứng dậy thì cô đừng đánh tôi nữa, ok không?"
"......"
Trình Quý Thanh chăm chú nhìn vào mắt của Omega, thử buông lỏng tay. Cô cứ nhìn mãi, ánh mắt bất giác lướt qua má của cô ấy.
Lúc nãy khi cười, lúm đồng tiền ấy thật đẹp.
Lúm đồng tiền...
Lúm đồng tiền?
Lúm đồng tiền?
'Cô không thể động đậy, chỉ có thể nhìn Bạch Tân cầm dao mổ dính máu trong tay, đôi môi nhếch lên mỉm cười, lúm đồng tiền bên má trái hiện rõ, trông giống như một ma nữ quyến rũ từ địa ngục, nâng lưỡi hái tử thần đòi mạng." - Trích từ "Phản kích dã man"
Trình Quý Thanh mở to mắt, bất chợt cảm nhận được điều mà người ta gọi là giác quan của phụ nữ.
Dựa trên trí nhớ của cô về nội dung tiểu thuyết, tác giả chỉ miêu tả một nhân vật duy nhất có lúm đồng tiền mà thôi.
Đó là vợ cũ đã điên còn xinh của nữ chính, phản diện... Bạch Tân.
Chị Bạch.
Trình Quý Thanh cảm thấy sinh mệnh mình đang dần rời xa.
Nếu nói cô đánh dấu nữ chính, rồi cố gắng sống tốt nỗ lực làm người thì còn có chút hy vọng sống sót. Nhưng nếu đánh dấu Bạch Tân thì chỉ còn bốn chữ có thể hình dung:
Không còn đường sống.
Dĩ nhiên, nếu đã thật là vậy, thì cô cũng tuyệt đối sẽ không trở thành thịt cá để mặc người xâu xé.
Trình Quý Thanh vẫn giữ lại chút hy vọng mong manh rằng, người này có lẽ không phải là Bạch Tân.
Tiểu thuyết đâu có viết thế này.
Biết đâu ngày mai nữ chính bỗng dưng lại mọc thêm một cái lúm đồng tiền thì sao?
Trình Quý Thanh thầm tự khen bản thân vẫn còn có thể tự trào vào lúc này. Tay cô một lần nữa nắm lấy cổ tay của Omega.
Nhưng lần này nhẹ nhàng hơn.
Dù sao, cô cũng không thể ngốc nghếch mà hỏi thẳng xem người ta có phải là Bạch Tân hay không.
"Bạch tiểu thư, tôi buông cô ra, chúng ta nói chuyện được không?" Trình Quý Thanh đề nghị.
Tuyến thể của Bạch Tân sắp không chịu nổi áp lực, cô không còn giữ được sự bình tĩnh, gần như nghiến răng nghiến lợi đáp: "Được, nói chuyện gì?"
Trình Quý Thanh: "..."
Rồi xong.
Nhưng có lẽ cô nên thấy may mắn vì lúc này "Tần Ngữ Phù" vẫn chưa biểu hiện ra phản ứng nào quá khích...
Ít nhất cô vẫn có thể thử tiếp tục giao tiếp.
Đổi một cách xưng hô khác.
Trình Quý Thanh hỏi: "Cô cảm thấy ổn không?"
Bạch Tân dùng đầu lưỡi áp chặt vào hàm răng, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Cô lặp lại từng chữ một: "Cảm, thấy, ổn, không?"
Giọng nói rất nhẹ, khàn khàn và yếu ớt.
Nhưng giọng điệu thì lạnh lẽo, như thể giết người xong rồi ném xác cho chó ăn.
Trình Quý Thanh im lặng một lúc, ừ thì, nếu đổi lại là cô, bị bắt cóc, bị chuốc thuốc, bị... liệu có thể thấy ổn không?
Nguyên chủ của thân phận này thật sự là một kẻ tồi tệ, ánh mắt Trình Quý Thanh dừng lại trên những vết bầm xanh tím trên cổ người phụ nữ.
Không hiểu sao lại thoáng qua một ý tưởng, có khi nào "Tần Ngữ Phù" còn có một ý nghĩa khác hay không?
Vừa rồi trên ban công, ánh sáng đủ rõ ràng, những dấu cắn trên cổ "Tần Ngữ Phù" đã bắt đầu đóng vảy, đó là do bị răng cô cào xước. Ngoài ra, trên eo và chân của người phụ nữ cũng có dấu vết do dùng sức quá mạnh mà để lại.
Những dấu vết này đều là chứng cứ cho hành vi 'lái xe' sai trái của cô.
*Lái xe là tiếng lóng của làm tình
Nhớ lại cảnh tượng làm loạn hoang đường tối qua, Trình Quý Thanh có chút đỏ mặt. Nếu không phải đang ở trong hoàn cảnh này, cô thật sự muốn xin lỗi người ta vì không có kinh nghiệm trong chuyện đó.
Vì cô biết, người phụ nữ này cũng là lần đầu tiên.
Càng nghĩ cô càng thêm nghi ngờ, vừa rồi người phụ nữ này lặp lại câu hỏi của cô, phải chăng là đang khinh bỉ hành vi xấu hổ trơ trẽn của cô, hay là đang mỉa mai về năng lực và kỹ thuật của cô nhỉ?
......Cô cảm thấy ổn không?
......Trong lòng cô không tự chấm điểm được à?
Trình Quý Thanh giả vờ như không hiểu được hàm ý đó, nhẹ nhàng nói: "Ý tôi là cô có cần đến bệnh viện không? Cổ cô... có đau không?"
Cô thật lòng hỏi.
Sau khi bắt nữ chính đến biệt thự, bản thân cô và nữ chính đều đã bị chuốc một loại thuốc dẫn dụ tin tức tố.
Cũng chính là cái hay được gọi là thuốc kích dục.
Tình trạng mất ý thức của cô tối qua, hẳn là có liên quan đến thứ này.
Bây giờ thì cô không còn cảm giác gì, nhưng cô không chắc liệu Omega trên giường có sao không.
Cái gọi là ABO, được chia thành ba loại: Alpha, Omega và Beta.
Nếu phân chi tiết hơn thì có sáu giới tính.
*6 giới tính: Alpha nam/nữ, Omega nam/nữ, Beta nam/nữ.
Alpha có thể đánh dấu Omega, bất kể là nam hay nữ.
Về mặt cấu trúc sinh lý, Alpha và Omega có thêm một đặc điểm giới tính, đó là ngoài cơ quan bình thường thì họ còn có thêm một tuyến thể.
Trong thế giới này, số lượng Beta là nhiều nhất nhưng cấp bậc tương đối thấp, tương đương với người bình thường trong thế giới cũ, chỉ khác là gen của Beta rất khó phân hóa ra Alpha hoặc Omega cấp cao.
Alpha chiếm tỷ lệ 0.01 %.
Omega lại càng ít hơn, và cũng độc đáo hơn. Vì ngoài các cấp bậc D, C, B, A, S, SS, còn có một cấp bậc cực kỳ hiếm — cấp SSS.
Cấp bậc này hầu như chỉ là truyền thuyết trong thế giới này, người ta nói rằng những Omega cấp SSS có đặc điểm giới tính rất đặc biệt.
Còn sự đặc biệt đó là gì, Trình Quý Thanh cũng không hoàn toàn hiểu được.
Còn về nguyên thân, cũng chính là bản thân cô hiện tại, cô là một Alpha cấp S hiếm thấy, đây cũng là một trong những lý do khiến bản thân có thể ngang tàng hoành hành ở bên ngoài.
Còn về người phụ nữ mảnh mai yếu ớt kia, không còn nghi ngờ gì nữa, cô ấy là một Omega.
Loại thuốc mà nguyên thân dùng tối qua khi vào cơ thể sẽ kích thích thời kỳ kích động của Alpha và thời kỳ phát tình của Omega, hơn nữa nó có ảnh hưởng lớn đối với Omega hơn là Alpha.
Bởi vì theo thuộc tính tự nhiên của AO, bình thường Omega vốn đã dễ bị ảnh hưởng bởi tin tức tố của Alpha, chứ đừng nói đến một Omega bị ép buộc bước vào thời kỳ phát tình do tác dụng của thuốc, lại còn phải đối diện với một Alpha đang ở giai đoạn kích động chỉ biết lao vào một cách mù quáng.
Nói một cách đơn giản, Omega này đã bị cô bắt nạt rất tàn nhẫn tối qua.
Bạch Tân nghe câu hỏi của Trình Quý Thanh, trong ánh mắt lạnh lùng lóe lên một tia dò xét.
Cả người cô nhức mỏi, vầng trán trắng nõn giữa đôi mày khẽ cau lại, sắc đỏ trên gương mặt tối qua đã tan biến, lúc này lộ ra vẻ tái nhợt và suy yếu.
Cô nhìn Trình Quý Thanh, thái độ này tuyệt đối không phải là tác phong của Trình Quý Thanh.
Con người không thể thay đổi chỉ sau một đêm, trừ khi có mục đích khác.
Bàn tay mảnh khảnh của Bạch Tân dưới tấm chăn khẽ siết lại, cô bắt đầu hồi tưởng lại những gì đã xảy ra hôm qua...
Từ tin nhắn của Tần Ngữ Phù gửi đến, bảo cô rằng công trình có vấn đề và cần gặp gấp ở khu vực gần đó, đến ly nước mà Bạch Hạnh Hạnh đưa cho uống, và cuối cùng là khi chân cô mềm nhũn dưới tòa biệt thự đã hẹn, bị bịt mắt và tiêm thuốc.
Rốt cuộc là ai đã tính toán hãm hại cô? Có lẽ, ai cũng có khả năng.
Bạch Tân đặt nghi vấn lên tất cả mọi người xung quanh.
Quanh cô không có ai là đáng tin.
Ngay cả Tần Ngữ Phù, người trông có vẻ vô hại... cô cũng không tin. Trước mặt người khác, cô luôn giấu đi thân phận Omega của mình bằng cách giả làm Alpha, mà Tần Ngữ Phù là người biết rõ điều này.
Tất nhiên, bây giờ Trình Quý Thanh cũng đã biết.
Hoặc cũng có thể có một khả năng khác, đó là cô ta đã biết từ trước, nên mới hạ thuốc cô.
"Các người cùng một nhóm?"
Cuối cùng Bạch Tân cũng mở miệng.
Giọng nói của cô vẫn còn khàn, ánh mắt không có chút cảm xúc, không tỏ vẻ tức giận, mà chỉ đang dò xét.
Trải qua chuyện như vậy mà vẫn giữ được sự bình tĩnh đến thế.
Trình Quý Thanh nhìn vào đôi mắt của Bạch Tân, trong đó như có những dây leo kỳ dị đang héo rũ. Cô không hiểu tại sao lại có cảm giác mâu thuẫn như vậy.
Thật quá hoang đường, đến mức cô thậm chí có chút không đành lòng.
Nói về một nhóm... nếu phân tích cho kỹ thì đúng là một nhóm người gây ra chuyện này.
Kể cả bản thân cô trước đây cũng là một phần của nhóm rác rưởi đó.
Nhưng giờ thì, ít nhất trong tình huống này, chưa thể nói rõ mọi thứ được.
Trình Quý Thanh nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, nói gì cũng chỉ là biện hộ. Tôi cũng không biết làm sao để bù đắp cho cô, dù sao thì bù đắp gì cũng vô dụng."
Bạch Tân: "......"
Người này đầu óc có bệnh sao, tự mình nói hết luôn rồi.
Trình Quý Thanh tiếp tục: "Cô muốn giải quyết chuyện này thế nào? Tôi sẽ nghe theo cô."
Nhân không phải do cô gieo, nhưng quả là cô đã hưởng.
Cô chỉ hy vọng rằng, sau này khi nữ chính quyết định cùng phản diện đồng thời là vợ trước giết cô, họ sẽ nhớ lại chút tình cảm 419 này.
Nếu có thể...
Dù sao, cô thực sự không muốn chết, mà toàn bộ câu chuyện này cô hoàn toàn vô tội.
Nghĩ lại, Trình Quý Thanh đã sống chăm chỉ suốt 28 năm, vất vả lắm mới nổi tiếng rồi đoạt giải Ảnh hậu, còn chưa kịp làm đối thủ tức chết; con mèo mới mua còn chưa kịp ôm nựng; nhà mới còn chưa kịp ở; điều quan trọng nhất là ngôi nhà cũ sắp bị giải tỏa, giá trị con người đã lên đến cả trăm triệu mà cô vẫn chưa kịp tiêu một xu nào!
Vậy mà lại bị ném vào cuốn tiểu thuyết này trong tình huống không có một sự chuẩn bị nào.
Đã vậy còn phải vào vai kẻ pháo hôi cặn bã do antifan viết.
Ai mà không thấy khổ chứ?
Bạch Tân nhìn vẻ mặt đầy hối lỗi và khổ sở của Trình Quý Thanh, cứ như thể cô ấy mới là người bị ép buộc trong vụ này.
Bạch Tân nheo mắt lại: "Cô không đi làm diễn viên thật đáng tiếc."
Lời khen này Trình Quý Thanh nghe đã nhàm, vô thức đáp: "Cảm ơn."
Bạch Tân: "......"
Trình Quý Thanh: "... Cảm ơn vì cô vẫn còn sẵn lòng nói chuyện với tôi."
Cô phản ứng rất nhanh.
Nghe câu nói sau, Bạch Tân lạnh lùng cười một tiếng.
Omega sở hữu một khuôn mặt tuyệt sắc, đôi mắt đào hoa với đuôi mắt dài hơi cong, khi không cười cũng toát lên vẻ yêu kiều và mong manh.
Lúc cô cong môi cười lạnh, phía dưới má trái hiện lên một lúm đồng tiền mờ ảo.
Nụ cười ấy phủ lên vẻ lạnh lùng của cô một sự ngọt ngào nguy hiểm.
Trình Quý Thanh lại ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng của hoa bách hợp, tất cả tin tức tố của Omega đều có mùi dễ chịu như vậy sao? Cô đột nhiên cảm thấy hơi khát.
Sau khi tiếp xúc gần gũi, cô coi tin tức tố của Omega như một sự riêng tư, vì vậy cô lùi lại một bước nhỏ.
Trình Quý Thanh nhìn đôi môi phớt hồng, hơi khô nứt của Omega.
"Để tôi rót nước cho cô trước đã."
Nói xong cô quay người đi.
Bên tai bỗng vang lên một tiếng ting!
Sau đó, trong đầu cô thoáng qua một câu nói — Lời khuyên để bảo vệ mạng sống: ngăn cản phản diện hắc hóa, hoàn thành cứu rỗi chính mình.
Cô chợt nhớ lại, dường như đây là giấc mơ mà cô đã có đêm qua.
Nhưng hiện tại chỉ nhớ được câu nói này mà thôi.
Trình Quý Thanh nhíu mày, cảm thấy mơ hồ, sao bây giờ lại nhớ đến giấc mơ đêm qua?
Cô không để tâm nhiều, chuẩn bị tiếp tục tiến về phía máy pha trà.
Chỉ trong khoảnh khắc đó.
Năng lực phát giác nguy hiểm của Alpha cấp S đột nhiên hiện lên!
Trình Quý Thanh theo bản năng nghiêng người tránh đi, ngay giây sau, chiếc bàn trà bằng kính phía trước cô bị va chạm với bình hoa rồi lập tức vỡ tan, mảnh sứ và mảnh kính văng tung tóe trên thảm.
Lòng cô hơi trầm xuống, lập tức trở tay bắt giữ hành động tấn công của Omega.
Nếu không để tâm cây bút sắc nhọn trên tay người phụ nữ, thì bàn tay ấy trong mắt cô thật yếu ớt làm sao.
Nhưng cô vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Khi bế Omega lên giường, cô không mặc quần áo cho người ta, vì vậy "Tần Ngữ Phù" hiện tại hoàn toàn không có gì trên người.
Dù vậy, "Tần Ngữ Phù" vẫn ra tay.
Nếu cái bình hoa rơi trúng đầu cô, thì không chỉ đơn giản là nở hoa.
Đây rõ ràng là có ý định nghiêm túc muốn chơi chết cô.
"Ra tay tàn nhẫn ghê?!" Trình Quý Thanh không thể dịu dàng như cũ, lập tức vung tay đoạt cây bút khỏi tay cô ấy.
Bạch Tân không dừng lại ở đó, một đòn không thành công, Alpha chắc chắn sẽ không buông tha cho cô ấy. Giờ thì tỏ ra yếu đuối cũng đã muộn.
Thật đáng tiếc, Bạch Tân vẫn đánh giá thấp sức mạnh của Trình Quý Thanh.
Động tác tấn công cuối cùng của cô là co gối đá vào, nhưng cũng dễ dàng bị Trình Quý Thanh bắt được.
Trình Quý Thanh một tay giữ chặt cổ tay Bạch Tân, tay kia nắm lấy chân cô rồi cả hai cùng mất thăng bằng, như một chiếc thuyền bị sóng lớn đánh bật lên, đột ngột ngã xuống...
Tiếng người rơi xuống thảm nghe rất nặng nề.
Cũng sẽ đau.
Tối qua Trình Quý Thanh cũng bị đẩy, giờ lưng vẫn còn cảm giác đau.
Có lẽ vì lý do này, khi cô lao xuống và đè lên người Omega, phản ứng đầu tiên của cô là, 'Tần Ngữ Phù' yếu đuối như vậy, chắc chắn sẽ càng đau.
Phản ứng thứ hai là, chuyện này có vẻ phát triển phức tạp hơn trước, xem ra càng khó xử lý.
Trình Quý Thanh mặc một chiếc quần xám thể thao, còn người bị cô giữ chặt thì lại đang không mặc gì. Hương hoa bách hợp từ làn da trắng như tuyết tỏa ra qua từng lỗ chân lông, khiến tay cô vô thức siết chặt hơn.
Chưa bao giờ cô cảm thấy hương bách hợp lại thơm đến thế, lưỡi cô khẽ cuộn trong miệng...
Nhưng Trình Quý Thanh không dám buông tay, sợ rằng người kia sẽ phản kích.
Cô buộc bản thân chỉ nhìn vào mắt của Omega, cố ý làm mờ từ phần đầu cơ thể trở xuống.
"Rồi mắc gì cô hung dữ vậy?"
Trình Quý Thanh nhìn đôi mắt sâu thẳm như phía dưới hồ băng: "Được rồi, hung dữ cũng đúng."
Người ta đâu có lý do gì để đối xử dịu dàng với cô.
Trình Quý Thanh nói: "Giờ tôi buông cô ra, cô có đảm bảo sẽ không ra tay không?"
Bạch Tân nhìn Trình Quý Thanh hai giây, khẽ mở miệng: "Có thể."
Đây gần như là câu trả lời không cần suy nghĩ nhiều.
Trình Quý Thanh: "Chơi lừa nhau à? Nếu cô nghĩ hơn ba giây thì có khi tôi còn tin."
Bạch Tân: "..."
Ngực Bạch Tân phập phồng dữ dội, càng lúc càng giận.
Thực tế bây giờ Bạch Tân thật sự không thể ra tay. Cô và Trình Quý Thanh, ngoài việc vị trí thay đổi, gần như vẫn trong tư thế giống hệt đêm qua.
Và cơ thể cô khi lại gần với Trình Quý Thanh, lại một lần nữa có phản ứng giống như ban tối.
Thêm vào đó... trên người Trình Quý Thanh có một hương rượu độc đáo, dường như hòa lẫn với hương hoa nào đó mà cô chưa thể nhận ra. Chỉ cảm thấy tin tức tố của Alpha đôi khi mang tính xâm lược, có đôi khi lại thật dịu dàng.
Toàn bộ sức lực của Bạch Tân bị rút cạn, cơ thể mềm nhũn như nước, cô làm sao còn có thể vùng vẫy phản kháng?
Trình Quý Thanh vẫn chưa quen thuộc với đặc tính của ABO, cũng không nghĩ rằng Bạch Tân có phản ứng là vì kỳ phát tình. Điều duy nhất cô cảm nhận được là làn da của người đang cách một lớp quần áo với cô hình như đang vừa nóng vừa ướt.
Trong lòng bàn tay cũng bị cảm giác nóng sốt làm cho hơi dinh dính.
Hai chân của Omega thì co rút lại như ốc sên chui vào vỏ.
Trong giới giải trí, hình tượng của Trình Quý Thanh là một ngọc nữ theo phong cách cấm dục. Có người nói cô giả vờ nhưng thực tế không phải vậy. Trước giờ cô thật sự không có ý tưởng gì.
Nhưng dù có không ý tưởng gì thì cô cũng là một người phụ nữ có đủ thất tình lục dục. Cô biết hành vi này có ý nghĩa gì.
Lỗ tai Trình Quý Thanh nóng lên, cô dịch ra một chút, lập tức nghe Omega nghiến răng run rẩy nói: "Đứng dậy!"
Cô ấy thật sự rất nhạy cảm.
Vào lúc này, trong đầu Trình Quý Thanh bất giác nảy ra một ý nghĩ kỳ quái.
"Muốn tôi đứng dậy thì cô đừng đánh tôi nữa, ok không?"
"......"
Trình Quý Thanh chăm chú nhìn vào mắt của Omega, thử buông lỏng tay. Cô cứ nhìn mãi, ánh mắt bất giác lướt qua má của cô ấy.
Lúc nãy khi cười, lúm đồng tiền ấy thật đẹp.
Lúm đồng tiền...
Lúm đồng tiền?
Lúm đồng tiền?
'Cô không thể động đậy, chỉ có thể nhìn Bạch Tân cầm dao mổ dính máu trong tay, đôi môi nhếch lên mỉm cười, lúm đồng tiền bên má trái hiện rõ, trông giống như một ma nữ quyến rũ từ địa ngục, nâng lưỡi hái tử thần đòi mạng." - Trích từ "Phản kích dã man"
Trình Quý Thanh mở to mắt, bất chợt cảm nhận được điều mà người ta gọi là giác quan của phụ nữ.
Dựa trên trí nhớ của cô về nội dung tiểu thuyết, tác giả chỉ miêu tả một nhân vật duy nhất có lúm đồng tiền mà thôi.
Đó là vợ cũ đã điên còn xinh của nữ chính, phản diện... Bạch Tân.
Chị Bạch.
Trình Quý Thanh cảm thấy sinh mệnh mình đang dần rời xa.
Nếu nói cô đánh dấu nữ chính, rồi cố gắng sống tốt nỗ lực làm người thì còn có chút hy vọng sống sót. Nhưng nếu đánh dấu Bạch Tân thì chỉ còn bốn chữ có thể hình dung:
Không còn đường sống.
Dĩ nhiên, nếu đã thật là vậy, thì cô cũng tuyệt đối sẽ không trở thành thịt cá để mặc người xâu xé.
Trình Quý Thanh vẫn giữ lại chút hy vọng mong manh rằng, người này có lẽ không phải là Bạch Tân.
Tiểu thuyết đâu có viết thế này.
Biết đâu ngày mai nữ chính bỗng dưng lại mọc thêm một cái lúm đồng tiền thì sao?
Trình Quý Thanh thầm tự khen bản thân vẫn còn có thể tự trào vào lúc này. Tay cô một lần nữa nắm lấy cổ tay của Omega.
Nhưng lần này nhẹ nhàng hơn.
Dù sao, cô cũng không thể ngốc nghếch mà hỏi thẳng xem người ta có phải là Bạch Tân hay không.
"Bạch tiểu thư, tôi buông cô ra, chúng ta nói chuyện được không?" Trình Quý Thanh đề nghị.
Tuyến thể của Bạch Tân sắp không chịu nổi áp lực, cô không còn giữ được sự bình tĩnh, gần như nghiến răng nghiến lợi đáp: "Được, nói chuyện gì?"
Trình Quý Thanh: "..."
Rồi xong.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro