Xuyên Thành Tra A Đánh Dấu Chị Đại
Quả cam của cô
Phúc Tạp Phúc Phúc
2025-03-24 10:30:07
Tòa nhà bệnh viện lúc chạng vạng, ánh đèn trắng lạnh lẽo, mùi thuốc sát trùng mãi không tan.
Một không gian rộng lớn phủ đầy sắc trắng, toàn bộ căn phòng lạnh lẽo, chỉ có hơi ấm từ hệ thống sưởi mang lại chút hơi thở của nhân gian.
Khi Bạch Tân và Đường Giai đến, người cần rời đi đã rời đi hết. Đường Giai lái xe, suốt đường phóng nhanh như bay, nhưng ngay lúc vào cửa, trợ lý lại gọi điện đến.
Trên đường đã có một cuộc gọi, nhưng Đường Giai bận lái xe nên không bắt máy.
"Cô đừng lo, còn cần bao nhiêu tiền?"
Thấy người đang nhận cuộc gọi, Bạch Tân bèn đi thẳng vào phòng bệnh.
Trong phòng, mùi hương thanh mát của vỏ cam lấn át không khí ảm đạm của bệnh viện.
Đồng Ngôn Hi nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, còn Trình Quý Thanh ngồi cạnh, trong tay đang gọt vỏ một quả cam.
Đồng Ngôn Hi nói: "Ôi chao, Bạch đại mỹ nhân cũng bị kinh động đến đấy à, đúng là tội lỗi."
Còn có tâm trạng đùa giỡn, xem ra bệnh tình không nghiêm trọng.
Bạch Tân và Trình Quý Thanh trao nhau ánh nhìn, người sau lên tiếng: "Lại đây."
Giọng không mang vẻ ra lệnh, nhưng Đồng Ngôn Hi vẫn kinh ngạc khi thấy Bạch Tân lập tức ngoan ngoãn bước tới, hơn nữa còn đi thẳng đến bên cạnh Trình Quý Thanh, cúi đầu với dáng vẻ hiền lành như một cô vợ nhỏ.
Đồng Ngôn Hi: "......"
Thật là sống đủ lâu mới thấy điều kỳ lạ.
Trên người Bạch Tân chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, Trình Quý Thanh liếc qua hỏi: "Áo khoác đâu?"
Trước khi kiểm tra, cô để lại áo khoác trong văn phòng của Đường Giai, sau đó nghe tin liền cùng Đường Giai vội vã đến đây, chẳng nhớ gì cả. Mãi đến khi xuống lầu mới cảm thấy lạnh.
Nhìn vẻ mặt không mấy hài lòng của Trình Quý Thanh, Bạch Tân giải thích: "Tại vội gặp em, nên để quên ở văn phòng Đường Giai."
Hai chữ đó vừa thốt ra, biểu cảm của Đồng Ngôn Hi hơi khựng lại.
Trình Quý Thanh khẽ bĩu môi, đã nói đến vậy thì cô làm sao nỡ nói nặng được: "Cũng không thấy lạnh sao? Thể chất chị như vậy sao mà chịu đựng được? Ở kia có ghế kìa."
Bạch Tân lắc đầu, chỉ đứng ở phía sau cô, tay mềm mại đặt lên vai Trình Quý Thanh: "Em cứ lo gọt của em đi."
Đồng Ngôn Hi: "... Hai người các cô vậy là đủ....."
Còn chưa nói hết câu, cửa phòng bệnh bật mở từ bên ngoài, bóng dáng của Đường Giai hiện trong tầm mắt cô.
Trình Quý Thanh quay đầu nhìn, tiếp lời: "Chị nói chuyện tử tế chút đi, sao chưa gì đã mắng người?"
Khóe môi Bạch Tân cong lên, không thèm nhìn ai, ánh mắt chỉ dừng lại trên đôi tay đang gọt vỏ cam của Trình Quý Thanh.
Quả cam rất to, những ngón tay thon dài, trắng trẻo nắm lấy, không hoàn toàn ôm trọn, bàn tay trắng nõn lại gợi cảm, cô chậm rãi tiếp lời: "Ừ, nói đúng đấy."
Đồng Ngôn Hi: "....."
Cô không thèm để ý đến cặp tình nhân đáng ghét kia, ánh mắt nhàn nhạt nhìn người mới đến: "Cậu tới đây làm gì?"
"Bác sĩ Đường cũng vội vã đến, quên cả thay đồ à?" Trình Quý Thanh bật cười.
Đường Giai: "......"
Ngón tay Đồng Ngôn Hi đặt trên chăn khẽ giật giật, nhưng không ai nhận ra. Người vừa vào khoác áo blouse trắng, lộ ra bên trong áo len cao cổ màu đen, dáng người thẳng tắp, tóc ngắn màu đen làm nổi bật làn da thêm trong trẻo... Lại thêm cặp kính toát lên chút quyến rũ khó cưỡng.
Vẫn như mọi khi, hoàn toàn chạm đúng vào điểm X của cô.
Nhưng đối phương là tra nữ, dẫu có chạm đúng cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cô dời ánh mắt, giữ vẻ mặt lãnh đạm, như thể rất không ưa.
Đường Giai khẽ ho một tiếng, đưa tay chỉnh cặp kính bạc: "Chỉ qua xem tình hình thôi. Bác sĩ bảo sao? Đã làm kiểm tra hết chưa?"
Đồng Ngôn Hi trả lời: "Người ta cũng là bệnh viện chính quy mà."
Đường Giai: "Tôi đâu có nói là không chính quy, sao lúc nào cậu cũng phải gắt thế?"
Giọng nói bình thản, nghe kỹ sẽ thấy chút bất lực.
"Tôi thích gắt đấy, giờ cậu mới biết à?"
"....."
Không khí giữa họ có chút kỳ lạ, nhưng lại mang theo điều gì đó khó gọi tên.
Trình Quý Thanh vừa lúc bóc xong lớp màng mỏng của quả cam, nói: "Bác sĩ Đường, nếu không bận thì ngồi đây xem một lúc nhé. Tôi đói rồi, ra ngoài ăn chút gì đã."
Cô khẽ nhún vai, người phía sau lập tức phối hợp: "Tôi cũng đói."
Trình Quý Thanh đứng dậy, chuẩn bị đưa quả cam cho Đồng Ngôn Hi trên giường bệnh. Nhưng tay vừa giơ ra, một bàn tay khác đã từ phía sau chặn lại, lấy mất quả cam.
Trình Quý Thanh ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy Bạch Tân lạnh lùng nói: "Đi thôi."
Đồng Ngôn Hi còn đang giơ tay lên giữa không trung: "......?"
Giọng nói của Bạch Tân vẫn thanh lạnh như thường, dường như chẳng thấy vấn đề gì: "Của ai nhà nấy lo."
Ý muốn nói, cam nhà cô gọt thì tất nhiên là của cô, người khác muốn ăn thì tự đi mà gọt.
Trình Quý Thanh thấy buồn cười, nhưng hành động này và câu nói ấy khiến tim cô khẽ rung động. Cô chỉ có thể nói bâng quơ: "Nghe cũng có lý."
Đồng Ngôn Hi chỉ tay về phía cửa: "Mau đi, đi, đi, đi!"
Trình Quý Thanh và Bạch Tân rời phòng. Đường Giai đi tới, im lặng lấy một quả cam mới từ giỏ trái cây.
Trong phòng vang lên giọng nói thấp của Đường Giai: "Vậy bác sĩ nói sao rồi?"
"Liên quan gì đến cậu."
"..."
***
Gần 7 giờ tối, trời đã tối hẳn.
Trình Quý Thanh và Bạch Tân rời bệnh viện, lái xe về khu Nam Dương.
Cả hai thường ở cả hai nơi, nhưng Nam Dương chỉ ở khoảng một tuần một lần, tiện ghé thắp lửa bếp núc.
"Sao em thấy hai người đó vẫn còn cơ hội quay lại nhỉ?" Trình Quý Thanh vừa lái xe vừa nói.
Bạch Tân bóc một múi cam cho vào miệng, không chua, cô đáp: "Dù sao thì Đường Giai vẫn chưa quên."
"Đã từng nói với chị lý do ly hôn chưa?"
"Có thể là vì một người phụ nữ." Bạch Tân rất ít khi nói về những chuyện như thế này, vốn không ưa, nhưng trước mặt Trình Quý Thanh lại muốn kể: "Đồng Ngôn Hi có một người yêu cũ. Lần trước Đường Giai còn thấy hai người họ cùng đi khám phụ sản."
Nghe đến đây, Trình Quý Thanh thắc mắc: "Đồng Ngôn Hi ngoại tình với người yêu cũ?" Không thể nào, Đồng Ngôn Hi rõ ràng không phải loại người như vậy.
Bạch Tân đáp: "Cô ấy không phải kiểu người đó. Nhưng hai người họ kết hôn chỉ vì bị gia đình thúc ép... Đại khái là thế."
Nhưng Đường Giai lại động lòng.
"Đồng Ngôn Hi là người đề nghị ly hôn trước. Còn cụ thể vì chuyện gì thì không rõ." Bạch Tân nói xong, nhìn người bên cạnh hiếm khi có hứng thú tò mò như vậy: "Em muốn biết à? Để chị hỏi thử."
"Đừng đừng đừng. Chuyện của người ta, mình không xen vào."
"Ờ." Bạch Tân hỏi: "Vậy em muốn biết không?"
"Lúc chị hỏi thì đừng lộ liễu quá, biết không?" Trình Quý Thanh nghiêm trang đáp.
Nghe vậy, Bạch Tân cắn múi cam, cười khẽ.
Trình Quý Thanh nói xong cũng bật cười, rồi thêm: "Đùa thôi, nếu người ta không muốn nói thì đừng hỏi."
"Há miệng."
Đúng lúc phía trước không có xe, Trình Quý Thanh nghiêng đầu há miệng, để Bạch Tân đút cho múi cam lạnh. Vị chua ngọt lan tỏa, cô nhướng mày nói: "Cũng ngon phết, mọng nước nữa."
Nghe vậy, Bạch Tân quay sang nhìn cô một lúc. Dưới ánh sáng vàng nhạt, ánh mắt cô dừng trên động tác nhai chậm rãi của Trình Quý Thanh, rồi lại thu về. Trong đầu thoáng hiện lên cảnh tối hôm đó khi cô trói Trình Quý Thanh lại...
Cảm giác được tuyến thể thứ hai lập tức phản ứng, mang đến chút ẩm ướt.
Bạch Tân cúi đầu, lại cho một múi cam vào miệng, giải tỏa phần nào cơn khát.
Khi xe gần đến Nam Dương, điện thoại của Bạch Tân bất ngờ đổ chuông.
Sắc mặt cô lạnh hẳn: "Bạch Triệu Lương."
Nghe xong cuộc gọi, cô nói: "Bạch Triệu Lương đến đây rồi."
"Để em đi với chị nhé?" Trình Quý Thanh hỏi.
"Không muốn họ làm phiền em, em chờ chị một chút." Bạch Tân trả lời.
Trình Quý Thanh tiếp tục lái vào bên trong: "Để em lái vào gần trước đã."
Bạch thị phá sản, Bạch Triệu Lương lại còn nợ một khoản lớn, với Bạch Tân mà nói, coi như là mối thù đã được báo. Giờ đây, trước mặt Bạch Triệu Lương, cô và Trình Quý Thanh không cần phải giấu diếm mối quan hệ của mình nữa.
Nhưng cô biết, Bạch Tân làm vậy là vì muốn tốt cho cô. Xe vừa đến khu chung cư, từ xa Trình Quý Thanh đã nhìn thấy xe của Bạch Triệu Lương, từng gặp qua nên nhận ra ngay.
Nghĩ một chút, cô nói: "Vậy chị đi đi."
Dù sao, cô vẫn có thể nhìn thấy tình hình từ xa.
"Ừm."
"Này, khoan đã." Trình Quý Thanh nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô: "Mặc áo của em vào."
Bạch Tân khẽ đáp: "Ừm."
Tuy chỉ đáp một chữ, nhưng lại mang theo sự thuận theo.
Bạch Tân xuống xe.
Ánh đèn đường là màu trắng lạnh lẽo.
Tuyết hôm qua vẫn chưa tan hết, đọng thành đống hai bên đường. Mặt đất ướt nhẹp, ánh sáng chiếu xuống càng làm không khí thêm phần giá lạnh.
Trên cây chỉ còn lại một nửa số lá, run rẩy treo trên cành, chẳng biết khi nào sẽ rụng hết, kết thúc những ngày đông tàn này.
"Tiểu Tân."
Bạch Triệu Lương bước xuống xe, cùng lúc đó, một cánh cửa khác cũng mở ra.
Chu Bình cũng đến.
"Con tự về sao? Không lái xe à? Trời lạnh thế này sao lại không mặc thêm chút gì?"
Ánh mắt Bạch Tân lạnh lùng, biểu cảm còn băng giá hơn cả thời tiết: "Có chuyện gì thì nói đi."
Thực ra, không cần nói cô cũng đoán được.
Cô thích cách sống hiện tại của mình, ẩn dật và làm việc phía sau màn, mang lại cảm giác an toàn. Những năm qua, cô đã quen với lối sống này. Vì vậy, hiện tại cô đang làm việc cho XM, đánh tiếng bên ngoài là được Chu Úc Thư mời về, một phần nhân viên nghỉ việc ở Bạch thị cũng chuyển sang XM.
Nguyên nhân Bạch Triệu Lương mang theo Chu Bình đến đây, chẳng qua cũng chỉ để nhờ cô nói giúp vài lời với Chu Úc Thư.
Vì khoản nợ của Bạch thị, hai phần ba có liên quan đến Chu Úc Thư.
Dù sau này thân phận có thay đổi, cô công khai vị trí bà chủ của XM thì cũng vô ích, vì khoản nợ này về mặt pháp luật chỉ liên quan đến Chu Úc Thư.
Bạch Triệu Lương có muốn chối bỏ cũng không được.
Quả nhiên.
"Tiểu Tân, nhà không còn đường sống nữa rồi... Ba muốn nhờ con nói giúp với Chu tổng, xin thêm chút thời gian. Những gì có thể bán được đều đã bán hết, chỉ còn lại căn biệt thự cũ." Bạch Triệu Lương tiến lên, định nắm tay cô để thể hiện thiện ý.
Ánh mắt Bạch Tân lạnh đi, né tránh: "Lần trước ông cũng bảo tôi đi nhờ vả Trình Quý Thanh, giờ lại bảo tôi đi nhờ vả Chu Úc Thư. Tôi có mặt mũi lớn vậy sao? Dù gì thì bao năm qua tôi cũng chỉ là nhân viên làm thuê ở Bạch thị, mỗi tháng lĩnh mức lương chết một vạn mà thôi."
*1 vạn tệ = 10.000 tệ = 34 triệu VND.
"Cô có còn là người nhà họ Bạch nữa không? Sao cô không nghĩ nhà họ Bạch đã nuôi cô bao nhiêu năm nay? Ba cô đã xuống nước nói chuyện tử tế với cô, cô còn..."
"Câm miệng! Tôi dẫn cô đến đây để làm gì?!" Bạch Triệu Lương ngắt lời Chu Bình.
Những mối quan hệ có thể tìm đều đã tìm, nhưng Chu Úc Thư chỉ nói một câu - Cứ làm theo hợp đồng, không trả được thì đưa ra tòa.
Ông ta cũng nhắc đến chuyện từng hợp tác ở Y2, nhưng Chu Úc Thư lại càng không nể tình.
'Bạch thị thì tính là cái thá gì?'
Còn nhắc nhở thêm - Đừng nghĩ chạy ra nước ngoài là có thể trốn, người còn chưa đến sân bay tôi đã có thể bắt về.
Không có chút tình người, cũng không chừa lại con đường nào.
Ép bọn họ chỉ còn cách trả nợ.
Bạch Tân là người cuối cùng ông ta có thể nghĩ tới.
Chu Bình bị Bạch Triệu Lương ngăn lại, ánh mắt vẫn trừng Bạch Tân, cơn giận trong lòng mãi mới đè nén được.
Bạch Tân cười nhạt, nước từ một nhánh cây nào đó nhỏ xuống, đập vào má cô. Ngón tay cô nhẹ nhàng lau đi, giọng trầm lạnh: "Những câu hỏi ngu ngốc thế này mà tôi cũng phải nghe à?"
Mặt Chu Bình tái đi. Vốn đã không tình nguyện đến đây để xin xỏ, trong lòng chất đầy lửa giận vì vụ phá sản của Bạch thị, nay càng bùng lên.
Bạch Tân nói tiếp: "Đến khi cần tôi thì mới nhớ ra tôi họ Bạch? Nuôi tôi nhiều năm? Sao? Tuổi càng lớn, da mặt càng dày à? Ồ, không đúng, vốn dĩ mặt bà đã dày như vậy suốt mười năm nay rồi."
"Đồ hỗn xược! Mày dám nói chuyện với tao như thế à!" Chu Bình vừa nói vừa định xông lên.
Bạch Triệu Lương ngăn lại, sắc mặt cũng khó coi vô cùng: "Con nói cũng đã nói rồi, ba biết trước kia đã đối xử không tốt với con. Nhưng con và nhà họ Bạch là một. Nhà không tốt, sau này con ra ngoài có thể tốt hơn sao? Tuy leo lên được XM, nhưng chỉ có gia đình mới là chỗ dựa của con!"
"Chỗ dựa? Ông nghe thử câu nói này có buồn cười không?" Bạch Tân cười, cô nhớ lại cảnh Bạch Triệu Lương bỏ rơi mẹ mình, dường như thấy cây cột đổ sập đè lên mẹ, thấy ông gỡ tay mẹ ra, để bà lại trong biển lửa...
"Tôi đã bảo anh đừng đến rồi! Anh xem nó có giống người sẽ giúp đỡ không? Còn hy vọng gì ở nó chứ! Con tiện nhân này chỉ mong chúng ta chết! Ban đầu không nên đồng ý để đón nó trở về, nó chính là tai họa! Từ khi về, nhà chẳng được yên ngày nào!" Chu Bình bị lời của Bạch Tân khơi lên lửa giận, không thể kìm chế.
Bạch Tân bật cười lạnh, giọng từ bi: "Nói đúng lắm, dù sao thì Bạch gia vẫn còn món nợ 30 tỷ, sống càng lâu, chịu khổ càng nhiều. Chết sớm có khi là chuyện tốt."
Bạch Triệu Lương sững sờ, không ngờ nghe được những lời đại nghịch bất đạo như vậy từ miệng cô, trong phút chốc đứng hình.
Bạch Tân vẫn chưa dừng lại, cô nhìn Chu Bình: "Vả lại, con gái bà còn đang ngồi tù. Lần trước nghe nói bị bạn tù đánh một trận, dạo này đạp máy khâu chăm chỉ lắm, đang cố gắng để được giảm án đấy..."
"Mày! Mày nói lại lần nữa, tao sẽ xé nát cái miệng mày! Đồ khốn!"
Chu Bình tức đến mức giận dữ, định giơ tay.
"Tôi cứ bảo đêm hôm khuya khoắt, không biết ai mà mồm miệng thối thế?"
Một giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng, bất chợt phá tan bầu không khí căng thẳng.
Trình Quý Thanh từ tốn bước đến gần mọi người.
Một không gian rộng lớn phủ đầy sắc trắng, toàn bộ căn phòng lạnh lẽo, chỉ có hơi ấm từ hệ thống sưởi mang lại chút hơi thở của nhân gian.
Khi Bạch Tân và Đường Giai đến, người cần rời đi đã rời đi hết. Đường Giai lái xe, suốt đường phóng nhanh như bay, nhưng ngay lúc vào cửa, trợ lý lại gọi điện đến.
Trên đường đã có một cuộc gọi, nhưng Đường Giai bận lái xe nên không bắt máy.
"Cô đừng lo, còn cần bao nhiêu tiền?"
Thấy người đang nhận cuộc gọi, Bạch Tân bèn đi thẳng vào phòng bệnh.
Trong phòng, mùi hương thanh mát của vỏ cam lấn át không khí ảm đạm của bệnh viện.
Đồng Ngôn Hi nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh, còn Trình Quý Thanh ngồi cạnh, trong tay đang gọt vỏ một quả cam.
Đồng Ngôn Hi nói: "Ôi chao, Bạch đại mỹ nhân cũng bị kinh động đến đấy à, đúng là tội lỗi."
Còn có tâm trạng đùa giỡn, xem ra bệnh tình không nghiêm trọng.
Bạch Tân và Trình Quý Thanh trao nhau ánh nhìn, người sau lên tiếng: "Lại đây."
Giọng không mang vẻ ra lệnh, nhưng Đồng Ngôn Hi vẫn kinh ngạc khi thấy Bạch Tân lập tức ngoan ngoãn bước tới, hơn nữa còn đi thẳng đến bên cạnh Trình Quý Thanh, cúi đầu với dáng vẻ hiền lành như một cô vợ nhỏ.
Đồng Ngôn Hi: "......"
Thật là sống đủ lâu mới thấy điều kỳ lạ.
Trên người Bạch Tân chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, Trình Quý Thanh liếc qua hỏi: "Áo khoác đâu?"
Trước khi kiểm tra, cô để lại áo khoác trong văn phòng của Đường Giai, sau đó nghe tin liền cùng Đường Giai vội vã đến đây, chẳng nhớ gì cả. Mãi đến khi xuống lầu mới cảm thấy lạnh.
Nhìn vẻ mặt không mấy hài lòng của Trình Quý Thanh, Bạch Tân giải thích: "Tại vội gặp em, nên để quên ở văn phòng Đường Giai."
Hai chữ đó vừa thốt ra, biểu cảm của Đồng Ngôn Hi hơi khựng lại.
Trình Quý Thanh khẽ bĩu môi, đã nói đến vậy thì cô làm sao nỡ nói nặng được: "Cũng không thấy lạnh sao? Thể chất chị như vậy sao mà chịu đựng được? Ở kia có ghế kìa."
Bạch Tân lắc đầu, chỉ đứng ở phía sau cô, tay mềm mại đặt lên vai Trình Quý Thanh: "Em cứ lo gọt của em đi."
Đồng Ngôn Hi: "... Hai người các cô vậy là đủ....."
Còn chưa nói hết câu, cửa phòng bệnh bật mở từ bên ngoài, bóng dáng của Đường Giai hiện trong tầm mắt cô.
Trình Quý Thanh quay đầu nhìn, tiếp lời: "Chị nói chuyện tử tế chút đi, sao chưa gì đã mắng người?"
Khóe môi Bạch Tân cong lên, không thèm nhìn ai, ánh mắt chỉ dừng lại trên đôi tay đang gọt vỏ cam của Trình Quý Thanh.
Quả cam rất to, những ngón tay thon dài, trắng trẻo nắm lấy, không hoàn toàn ôm trọn, bàn tay trắng nõn lại gợi cảm, cô chậm rãi tiếp lời: "Ừ, nói đúng đấy."
Đồng Ngôn Hi: "....."
Cô không thèm để ý đến cặp tình nhân đáng ghét kia, ánh mắt nhàn nhạt nhìn người mới đến: "Cậu tới đây làm gì?"
"Bác sĩ Đường cũng vội vã đến, quên cả thay đồ à?" Trình Quý Thanh bật cười.
Đường Giai: "......"
Ngón tay Đồng Ngôn Hi đặt trên chăn khẽ giật giật, nhưng không ai nhận ra. Người vừa vào khoác áo blouse trắng, lộ ra bên trong áo len cao cổ màu đen, dáng người thẳng tắp, tóc ngắn màu đen làm nổi bật làn da thêm trong trẻo... Lại thêm cặp kính toát lên chút quyến rũ khó cưỡng.
Vẫn như mọi khi, hoàn toàn chạm đúng vào điểm X của cô.
Nhưng đối phương là tra nữ, dẫu có chạm đúng cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cô dời ánh mắt, giữ vẻ mặt lãnh đạm, như thể rất không ưa.
Đường Giai khẽ ho một tiếng, đưa tay chỉnh cặp kính bạc: "Chỉ qua xem tình hình thôi. Bác sĩ bảo sao? Đã làm kiểm tra hết chưa?"
Đồng Ngôn Hi trả lời: "Người ta cũng là bệnh viện chính quy mà."
Đường Giai: "Tôi đâu có nói là không chính quy, sao lúc nào cậu cũng phải gắt thế?"
Giọng nói bình thản, nghe kỹ sẽ thấy chút bất lực.
"Tôi thích gắt đấy, giờ cậu mới biết à?"
"....."
Không khí giữa họ có chút kỳ lạ, nhưng lại mang theo điều gì đó khó gọi tên.
Trình Quý Thanh vừa lúc bóc xong lớp màng mỏng của quả cam, nói: "Bác sĩ Đường, nếu không bận thì ngồi đây xem một lúc nhé. Tôi đói rồi, ra ngoài ăn chút gì đã."
Cô khẽ nhún vai, người phía sau lập tức phối hợp: "Tôi cũng đói."
Trình Quý Thanh đứng dậy, chuẩn bị đưa quả cam cho Đồng Ngôn Hi trên giường bệnh. Nhưng tay vừa giơ ra, một bàn tay khác đã từ phía sau chặn lại, lấy mất quả cam.
Trình Quý Thanh ngạc nhiên quay đầu, chỉ thấy Bạch Tân lạnh lùng nói: "Đi thôi."
Đồng Ngôn Hi còn đang giơ tay lên giữa không trung: "......?"
Giọng nói của Bạch Tân vẫn thanh lạnh như thường, dường như chẳng thấy vấn đề gì: "Của ai nhà nấy lo."
Ý muốn nói, cam nhà cô gọt thì tất nhiên là của cô, người khác muốn ăn thì tự đi mà gọt.
Trình Quý Thanh thấy buồn cười, nhưng hành động này và câu nói ấy khiến tim cô khẽ rung động. Cô chỉ có thể nói bâng quơ: "Nghe cũng có lý."
Đồng Ngôn Hi chỉ tay về phía cửa: "Mau đi, đi, đi, đi!"
Trình Quý Thanh và Bạch Tân rời phòng. Đường Giai đi tới, im lặng lấy một quả cam mới từ giỏ trái cây.
Trong phòng vang lên giọng nói thấp của Đường Giai: "Vậy bác sĩ nói sao rồi?"
"Liên quan gì đến cậu."
"..."
***
Gần 7 giờ tối, trời đã tối hẳn.
Trình Quý Thanh và Bạch Tân rời bệnh viện, lái xe về khu Nam Dương.
Cả hai thường ở cả hai nơi, nhưng Nam Dương chỉ ở khoảng một tuần một lần, tiện ghé thắp lửa bếp núc.
"Sao em thấy hai người đó vẫn còn cơ hội quay lại nhỉ?" Trình Quý Thanh vừa lái xe vừa nói.
Bạch Tân bóc một múi cam cho vào miệng, không chua, cô đáp: "Dù sao thì Đường Giai vẫn chưa quên."
"Đã từng nói với chị lý do ly hôn chưa?"
"Có thể là vì một người phụ nữ." Bạch Tân rất ít khi nói về những chuyện như thế này, vốn không ưa, nhưng trước mặt Trình Quý Thanh lại muốn kể: "Đồng Ngôn Hi có một người yêu cũ. Lần trước Đường Giai còn thấy hai người họ cùng đi khám phụ sản."
Nghe đến đây, Trình Quý Thanh thắc mắc: "Đồng Ngôn Hi ngoại tình với người yêu cũ?" Không thể nào, Đồng Ngôn Hi rõ ràng không phải loại người như vậy.
Bạch Tân đáp: "Cô ấy không phải kiểu người đó. Nhưng hai người họ kết hôn chỉ vì bị gia đình thúc ép... Đại khái là thế."
Nhưng Đường Giai lại động lòng.
"Đồng Ngôn Hi là người đề nghị ly hôn trước. Còn cụ thể vì chuyện gì thì không rõ." Bạch Tân nói xong, nhìn người bên cạnh hiếm khi có hứng thú tò mò như vậy: "Em muốn biết à? Để chị hỏi thử."
"Đừng đừng đừng. Chuyện của người ta, mình không xen vào."
"Ờ." Bạch Tân hỏi: "Vậy em muốn biết không?"
"Lúc chị hỏi thì đừng lộ liễu quá, biết không?" Trình Quý Thanh nghiêm trang đáp.
Nghe vậy, Bạch Tân cắn múi cam, cười khẽ.
Trình Quý Thanh nói xong cũng bật cười, rồi thêm: "Đùa thôi, nếu người ta không muốn nói thì đừng hỏi."
"Há miệng."
Đúng lúc phía trước không có xe, Trình Quý Thanh nghiêng đầu há miệng, để Bạch Tân đút cho múi cam lạnh. Vị chua ngọt lan tỏa, cô nhướng mày nói: "Cũng ngon phết, mọng nước nữa."
Nghe vậy, Bạch Tân quay sang nhìn cô một lúc. Dưới ánh sáng vàng nhạt, ánh mắt cô dừng trên động tác nhai chậm rãi của Trình Quý Thanh, rồi lại thu về. Trong đầu thoáng hiện lên cảnh tối hôm đó khi cô trói Trình Quý Thanh lại...
Cảm giác được tuyến thể thứ hai lập tức phản ứng, mang đến chút ẩm ướt.
Bạch Tân cúi đầu, lại cho một múi cam vào miệng, giải tỏa phần nào cơn khát.
Khi xe gần đến Nam Dương, điện thoại của Bạch Tân bất ngờ đổ chuông.
Sắc mặt cô lạnh hẳn: "Bạch Triệu Lương."
Nghe xong cuộc gọi, cô nói: "Bạch Triệu Lương đến đây rồi."
"Để em đi với chị nhé?" Trình Quý Thanh hỏi.
"Không muốn họ làm phiền em, em chờ chị một chút." Bạch Tân trả lời.
Trình Quý Thanh tiếp tục lái vào bên trong: "Để em lái vào gần trước đã."
Bạch thị phá sản, Bạch Triệu Lương lại còn nợ một khoản lớn, với Bạch Tân mà nói, coi như là mối thù đã được báo. Giờ đây, trước mặt Bạch Triệu Lương, cô và Trình Quý Thanh không cần phải giấu diếm mối quan hệ của mình nữa.
Nhưng cô biết, Bạch Tân làm vậy là vì muốn tốt cho cô. Xe vừa đến khu chung cư, từ xa Trình Quý Thanh đã nhìn thấy xe của Bạch Triệu Lương, từng gặp qua nên nhận ra ngay.
Nghĩ một chút, cô nói: "Vậy chị đi đi."
Dù sao, cô vẫn có thể nhìn thấy tình hình từ xa.
"Ừm."
"Này, khoan đã." Trình Quý Thanh nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô: "Mặc áo của em vào."
Bạch Tân khẽ đáp: "Ừm."
Tuy chỉ đáp một chữ, nhưng lại mang theo sự thuận theo.
Bạch Tân xuống xe.
Ánh đèn đường là màu trắng lạnh lẽo.
Tuyết hôm qua vẫn chưa tan hết, đọng thành đống hai bên đường. Mặt đất ướt nhẹp, ánh sáng chiếu xuống càng làm không khí thêm phần giá lạnh.
Trên cây chỉ còn lại một nửa số lá, run rẩy treo trên cành, chẳng biết khi nào sẽ rụng hết, kết thúc những ngày đông tàn này.
"Tiểu Tân."
Bạch Triệu Lương bước xuống xe, cùng lúc đó, một cánh cửa khác cũng mở ra.
Chu Bình cũng đến.
"Con tự về sao? Không lái xe à? Trời lạnh thế này sao lại không mặc thêm chút gì?"
Ánh mắt Bạch Tân lạnh lùng, biểu cảm còn băng giá hơn cả thời tiết: "Có chuyện gì thì nói đi."
Thực ra, không cần nói cô cũng đoán được.
Cô thích cách sống hiện tại của mình, ẩn dật và làm việc phía sau màn, mang lại cảm giác an toàn. Những năm qua, cô đã quen với lối sống này. Vì vậy, hiện tại cô đang làm việc cho XM, đánh tiếng bên ngoài là được Chu Úc Thư mời về, một phần nhân viên nghỉ việc ở Bạch thị cũng chuyển sang XM.
Nguyên nhân Bạch Triệu Lương mang theo Chu Bình đến đây, chẳng qua cũng chỉ để nhờ cô nói giúp vài lời với Chu Úc Thư.
Vì khoản nợ của Bạch thị, hai phần ba có liên quan đến Chu Úc Thư.
Dù sau này thân phận có thay đổi, cô công khai vị trí bà chủ của XM thì cũng vô ích, vì khoản nợ này về mặt pháp luật chỉ liên quan đến Chu Úc Thư.
Bạch Triệu Lương có muốn chối bỏ cũng không được.
Quả nhiên.
"Tiểu Tân, nhà không còn đường sống nữa rồi... Ba muốn nhờ con nói giúp với Chu tổng, xin thêm chút thời gian. Những gì có thể bán được đều đã bán hết, chỉ còn lại căn biệt thự cũ." Bạch Triệu Lương tiến lên, định nắm tay cô để thể hiện thiện ý.
Ánh mắt Bạch Tân lạnh đi, né tránh: "Lần trước ông cũng bảo tôi đi nhờ vả Trình Quý Thanh, giờ lại bảo tôi đi nhờ vả Chu Úc Thư. Tôi có mặt mũi lớn vậy sao? Dù gì thì bao năm qua tôi cũng chỉ là nhân viên làm thuê ở Bạch thị, mỗi tháng lĩnh mức lương chết một vạn mà thôi."
*1 vạn tệ = 10.000 tệ = 34 triệu VND.
"Cô có còn là người nhà họ Bạch nữa không? Sao cô không nghĩ nhà họ Bạch đã nuôi cô bao nhiêu năm nay? Ba cô đã xuống nước nói chuyện tử tế với cô, cô còn..."
"Câm miệng! Tôi dẫn cô đến đây để làm gì?!" Bạch Triệu Lương ngắt lời Chu Bình.
Những mối quan hệ có thể tìm đều đã tìm, nhưng Chu Úc Thư chỉ nói một câu - Cứ làm theo hợp đồng, không trả được thì đưa ra tòa.
Ông ta cũng nhắc đến chuyện từng hợp tác ở Y2, nhưng Chu Úc Thư lại càng không nể tình.
'Bạch thị thì tính là cái thá gì?'
Còn nhắc nhở thêm - Đừng nghĩ chạy ra nước ngoài là có thể trốn, người còn chưa đến sân bay tôi đã có thể bắt về.
Không có chút tình người, cũng không chừa lại con đường nào.
Ép bọn họ chỉ còn cách trả nợ.
Bạch Tân là người cuối cùng ông ta có thể nghĩ tới.
Chu Bình bị Bạch Triệu Lương ngăn lại, ánh mắt vẫn trừng Bạch Tân, cơn giận trong lòng mãi mới đè nén được.
Bạch Tân cười nhạt, nước từ một nhánh cây nào đó nhỏ xuống, đập vào má cô. Ngón tay cô nhẹ nhàng lau đi, giọng trầm lạnh: "Những câu hỏi ngu ngốc thế này mà tôi cũng phải nghe à?"
Mặt Chu Bình tái đi. Vốn đã không tình nguyện đến đây để xin xỏ, trong lòng chất đầy lửa giận vì vụ phá sản của Bạch thị, nay càng bùng lên.
Bạch Tân nói tiếp: "Đến khi cần tôi thì mới nhớ ra tôi họ Bạch? Nuôi tôi nhiều năm? Sao? Tuổi càng lớn, da mặt càng dày à? Ồ, không đúng, vốn dĩ mặt bà đã dày như vậy suốt mười năm nay rồi."
"Đồ hỗn xược! Mày dám nói chuyện với tao như thế à!" Chu Bình vừa nói vừa định xông lên.
Bạch Triệu Lương ngăn lại, sắc mặt cũng khó coi vô cùng: "Con nói cũng đã nói rồi, ba biết trước kia đã đối xử không tốt với con. Nhưng con và nhà họ Bạch là một. Nhà không tốt, sau này con ra ngoài có thể tốt hơn sao? Tuy leo lên được XM, nhưng chỉ có gia đình mới là chỗ dựa của con!"
"Chỗ dựa? Ông nghe thử câu nói này có buồn cười không?" Bạch Tân cười, cô nhớ lại cảnh Bạch Triệu Lương bỏ rơi mẹ mình, dường như thấy cây cột đổ sập đè lên mẹ, thấy ông gỡ tay mẹ ra, để bà lại trong biển lửa...
"Tôi đã bảo anh đừng đến rồi! Anh xem nó có giống người sẽ giúp đỡ không? Còn hy vọng gì ở nó chứ! Con tiện nhân này chỉ mong chúng ta chết! Ban đầu không nên đồng ý để đón nó trở về, nó chính là tai họa! Từ khi về, nhà chẳng được yên ngày nào!" Chu Bình bị lời của Bạch Tân khơi lên lửa giận, không thể kìm chế.
Bạch Tân bật cười lạnh, giọng từ bi: "Nói đúng lắm, dù sao thì Bạch gia vẫn còn món nợ 30 tỷ, sống càng lâu, chịu khổ càng nhiều. Chết sớm có khi là chuyện tốt."
Bạch Triệu Lương sững sờ, không ngờ nghe được những lời đại nghịch bất đạo như vậy từ miệng cô, trong phút chốc đứng hình.
Bạch Tân vẫn chưa dừng lại, cô nhìn Chu Bình: "Vả lại, con gái bà còn đang ngồi tù. Lần trước nghe nói bị bạn tù đánh một trận, dạo này đạp máy khâu chăm chỉ lắm, đang cố gắng để được giảm án đấy..."
"Mày! Mày nói lại lần nữa, tao sẽ xé nát cái miệng mày! Đồ khốn!"
Chu Bình tức đến mức giận dữ, định giơ tay.
"Tôi cứ bảo đêm hôm khuya khoắt, không biết ai mà mồm miệng thối thế?"
Một giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng, bất chợt phá tan bầu không khí căng thẳng.
Trình Quý Thanh từ tốn bước đến gần mọi người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro