Xuyên Thành Tra A Đánh Dấu Chị Đại

Du lịch thực tế

Phúc Tạp Phúc Phúc

2025-03-24 10:30:07

Ngày 22 tháng Giêng năm mới.

Trình Quý Thanh và Trình Cảnh gặp nhau một lần, là buổi hẹn đã định từ vài ngày trước.

Vẫn là Tiểu Nam Châu, không phải vì không có nơi nào khác để đi, chỉ là Trình Cảnh nhắc qua một câu, Trình Quý Thanh không để tâm chỗ nào, thế là quyết định vậy.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, Tiểu Nam Châu, một nhà hàng kiểu Trung Hoa điển hình, được trang trí cả trong lẫn ngoài ngập tràn không khí lễ hội.

Trong phòng riêng, chiếc đèn lồng đỏ nhỏ treo trên cửa, nhẹ nhàng đung đưa trong làn gió ấm.

Chưa gọi món.

Chỉ lấy một ấm hồng trà.

"Công việc vất vả lắm sao? Hình như gầy đi rồi?" Trình Cảnh rót cho cô một tách, đưa sang.

Trình Quý Thanh cảm ơn, lắc đầu: "Có một bộ phim cổ trang, mấy ngày nay em đang kiểm soát cân nặng."

Mái tóc ngắn màu nâu của Trình Cảnh đã dài hơn, không còn sắc bén như trước, nhưng khí chất tích lũy qua thương trường bao năm vẫn không thay đổi.

Cô lấy từ trong túi ra một tập tài liệu: "Cái này em xem đi."

Trình Quý Thanh nhận lấy, nhìn thoáng qua vẻ mặt nghiêm túc của Trình Cảnh, tò mò mở ra.

Khi thấy dòng chữ in đậm trên trang đầu tiên: "Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần", cô bỗng sững sờ.

Ngẩng đầu lên, chưa kịp nói gì thì Trình Cảnh đã lên tiếng: "Những tài liệu này bao gồm tất cả cổ phần của chị trong Trình thị, cùng một số tài sản dưới danh nghĩa. Em ký tên đi, việc chuyển nhượng sẽ cần chút thời gian..."

"Khoan đã." Trình Quý Thanh ngắt lời: "Chị đang làm gì vậy? Em không hiểu."

Hành vi này của Trình Cảnh khiến cô hơi ngơ ngác.

Hiển nhiên Trình Cảnh đã dự liệu trước, cô dịu giọng nói: "Em không cần lo lắng gì, nếu không yên tâm thì có thể tìm luật sư xem qua. Chỉ cần ký tên, tất cả sẽ thuộc về em."

Trình Quý Thanh hỏi: "Tại sao chị lại làm thế này?"

Nghe vậy, Trình Cảnh nhìn Trình Quý Thanh một lúc rồi nói: "Cho đến trước khi Trình Lan qua đời, chị chưa từng được bà ấy coi trọng. Từ nhỏ, chị đặc biệt căm hận Trình Lan. Chị luôn nghĩ bà ấy sinh ra chị nhưng không hề yêu thương chị, không hề quan tâm chị. Chị cứ nghĩ là do mình không đủ tốt. Nhưng có một ngày, Phó Vinh Quân nói cho chị biết, chị không phải con ruột của Trình Lan. Nghe xong lời bà ấy nói, chị liều mạng học hành, liều mạng phấn đấu. Cũng nghe lời bà ấy, từ đó mục tiêu cả đời chị là giành được Trình thị."

Cô ngừng lại một chút: "Cho đến khi em xuất hiện, chị mới cảm nhận được hương vị của tình thân. Thế nên chị nghĩ, cho dù Trình thị cuối cùng thuộc về em thì cũng không sao."

Kể từ lúc đó, tính cách tranh giành hiếu thắng của cô đã thu bớt lại.

Trình Quý Thanh đã cứu rỗi những suy nghĩ cực đoan thời niên thiếu của cô. Chỉ là mọi chuyện không như ý, cô có một người mẹ cường thế và tham lam.

"Sau khi Trình Lan qua đời, thật bất ngờ, theo di chúc chị trở thành người nắm quyền của Trình thị. Mọi chuyện sau đó đều vô cùng suôn sẻ. Chị chưa bao giờ nghĩ Trình Lan sẽ giao công ty cho mình, chị chỉ nghĩ có lẽ vì em còn nhỏ. Nhưng không sao, dù gì chị cũng sẽ bảo vệ em."

Nhưng Phó Vinh Quân lại không chịu để Trình Quý Thanh học kinh tế.

Thậm chí còn muốn đưa Trình Quý Thanh ra nước ngoài.

Phó Vinh Quân nắm giữ 40% cổ phần, nhiều hơn cô, và có thể can thiệp vào các công việc của công ty. Nhưng Phó Vinh Quân, dù mang dáng vẻ của dòng dõi thư hương, suy cho cùng vẫn xuất thân từ một gia đình nhỏ, không hiểu gì về công ty.

*Dòng dõi thư hương ý chỉ gia đình trí thức, có truyền thống học vấn nhiều đời, ví dụ các gia đình giáo sư tiến sĩ v...v. Ở VN có gia đình dòng dõi thư hương nổi tiếng như gia đình giáo sư Nguyễn Lân, gia đình giáo sư Tôn Thất Tùng.

Bà ta chỉ dựa vào quyền phát ngôn để ép buộc cô, yêu cầu không được bận tâm đến chuyện của Trình Quý Thanh.

Sau này cô mới biết, lý do là vì Phó Vinh Quân sợ rằng sẽ xuất hiện một bản di chúc thứ hai.

Vì thế, bà ta luôn nhằm vào Trình Quý Thanh, muốn ép cô ra đi, hủy hoại cô, làm xấu danh tiếng của cô.

Sau khi biết được chuyện này, cô đã hoàn toàn thất vọng về Phó Vinh Quân. Nhưng lúc đó, cô vẫn không nỡ đoạn tuyệt với người mẹ ruột của mình.

Cũng chưa nhận ra những tổn thương mà mình vẫn luôn gây ra cho Trình Quý Thanh.

Mãi đến ngày giỗ của Trình Lan, qua cuộc đối thoại hôm đó, cô mới bừng tỉnh. Những điều mà cô tự cho là tốt với Trình Quý Thanh, hóa ra chẳng khác nào lưỡi dao sắc nhọn.

Khi cô nghe thấy Phó Vinh Quân vẫn định tiếp tục nhằm vào Trình Quý Thanh, cô hoàn toàn buông bỏ.

Cô không thể thay đổi được Phó Vinh Quân, mà những lần nhượng bộ của cô lại càng khiến bà ta được đà lấn tới.

Trình Cảnh nhấp một ngụm trà, nói: "Chị không biết bản di chúc đó có thật hay không. Nếu có, chị sẽ giao 30% cổ phần của mình cho em. Người giữ bản di chúc nhất định sẽ tìm đến em. Nếu không, những cổ đông mà Trình Lan để lại, bao gồm cả chị, cũng sẽ ủng hộ em tuyệt đối. Cho dù Phó Vinh Quân nắm 40% cổ phần, điều đó cũng vô nghĩa."

Quyền phát ngôn không đồng nghĩa với quyền kiểm soát.

Nói cách khác, Trình Cảnh đã dọn sạch con đường phía trước cho Trình Quý Thanh. Những năm qua, Trình thị đã nằm trong tay cô. Chỉ cần Trình Quý Thanh đồng ý, sẽ không ai có thể lay chuyển được.

Kể cả Phó Vinh Quân.

Ý của Trình Cảnh là hoàn toàn đoạn tuyệt với Phó Vinh Quân.

Trình Quý Thanh vừa kinh ngạc, vừa cảm thấy chua xót.

"Phó Vinh Quân sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu." Trình Quý Thanh nói.

"Trước đây, chị nhường nhịn vì không có cách nào khác. Lớn lên, chị nhượng bộ vì bà ấy là mẹ chị. Nhưng, Cam Cam, chị chưa bao giờ biết rằng tất cả những điều đó đều xây dựng trên nỗi đau của em."

Hiện tại đã biết, cũng đến lúc mọi chuyện cần phải thay đổi.

"Coi như là sự bù đắp?"

"Là bù đắp, cũng là tâm ý." Trình Cảnh nói: "Có những chuyện em không thể tha thứ, chị hiểu. Chị không mong cầu điều đó, nhưng chị phải làm gì đó."

Ít nhất, không thể để Phó Vinh Quân tiếp tục như vậy. Cô hy vọng Cam Cam nắm giữ Trình thị, để Phó Vinh Quân nhận ra quyết tâm của cô.

"Chị giao hết cho em, còn chị thì sao?"

"Chị sẽ ở lại công ty giúp em. Đợi đến khi em ổn định, rồi tính tiếp."

"Chị chắc chứ? Em ký rồi, chị sẽ trắng tay, không hối hận được đâu."

Trình Cảnh mỉm cười, ánh mắt vẫn cưng chiều như xưa: "Ký đi."

Trình Quý Thanh cúi đầu, im lặng một lúc, Trình Cảnh không thúc giục, chỉ ngồi chờ.

Nhìn vào tập tài sản thật sự trước mặt, lòng cô khẽ rung động. Nguyên chủ từng coi Trình Cảnh là người chị thân thiết nhất. Dù có oán trách Trình Cảnh, nhưng tình yêu thương giữa người thân cũng từng tồn tại.

Nếu nguyên chủ biết Trình Cảnh đã làm đến bước này, liệu có tha thứ và buông bỏ không?

Cô không biết.

Cô nghĩ, nếu có một ngày nguyên chủ xuất hiện trong giấc mơ của cô.

Cô hy vọng mình sẽ biết được câu trả lời.

Trình Quý Thanh nhìn vào bản hợp đồng, lặng lẽ một lúc lâu, sau đó mở cây bút máy màu đen Trình Cảnh đặt trên bàn, ký từng chữ một.

Cô không hứng thú với Trình thị, nhưng đây thực sự là cách để kiềm chế Phó Vinh Quân.

Cô không phải là người quá tốt, cũng không phải thánh mẫu.

Những gì Phó Vinh Quân đã làm với nguyên chủ, những tổn thương Trình Cảnh gây ra cho nguyên chủ, phải trả giá thì có gì không đáng?

Huống chi, đây là thứ được đưa đến tận tay cô.

"Ký thì ký rồi, nhưng hợp đồng để tạm ở chỗ em." Trình Quý Thanh nói: "Nhưng đúng là em không có sức, cũng chẳng hứng thú quản lý công ty. Chị nói sẽ ở lại giúp em, vậy thì..."

Cô nói tiếp: "Trình thị cứ để chị quản lý. Đợi khi nào em cần, em sẽ lấy lại. Chị có thể chấp nhận không?"

Trình Cảnh cầm cây bút máy trên tay, trông như đang nghịch, nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ nhẹ nhõm. Với người ngoài, lời này của Trình Quý Thanh có vẻ vô lý.

Nhưng cô hiểu, Trình Quý Thanh đang hỏi cô có cần một cơ hội để tự giải thoát hay không.

Những chuyện đã qua, với Trình Quý Thanh là gánh nặng tâm lý, với cô cũng vậy.

Ở lại công ty để giúp Trình Quý Thanh, bảo vệ Trình Quý Thanh, đó là điều cô mong muốn.

"Được."

Trên bàn đặt một bức tranh cắt giấy cây mai, hàng rào bên cạnh dán chữ Phúc. Cây mai quay tròn trên bàn theo làn gió ấm.

Bóng in lên mặt bàn, loang lổ, rải rác.

Sau phút lặng lẽ.

Trình Quý Thanh đột nhiên nhớ ra điều gì, cô nhẹ nhàng hỏi: "Vậy chị có biết mẹ ruột của em là ai không?"

Những chuyện liên quan đến thời thơ ấu của nguyên chủ, cô biết rất ít. Việc điều tra bí mật này vô cùng khó khăn.

Nguyên chủ có lẽ đến khi biến mất cũng không biết mẹ ruột của mình là ai.

Ánh mắt Trình Cảnh trầm lắng, chậm rãi nói: "Biết."

Trình Quý Thanh nhận ra ánh mắt kỳ lạ của Trình Cảnh, trong lòng dâng lên một vài suy đoán.

Cô lắng nghe Trình Cảnh nói: "Phó Vinh Quân không nói hết mọi chuyện với chị, nhưng chị đã lần theo manh mối và nhờ người điều tra. Cam Cam... mẹ ruột của em, bà ấy đã không còn nữa."

Kể từ khi Phó Vinh Quân nói rằng cô và Trình Quý Thanh không có quan hệ huyết thống, lời đó đã khắc sâu vào tâm trí Trình Cảnh.

Lớn lên, cô âm thầm điều tra, từ những mảnh ghép nhỏ nhoi tìm ra chút manh mối.

Trước khi cưới Phó Vinh Quân, Trình Lan từng có một mối tình đầu. Nhưng vì cuộc hôn nhân sắp đặt của gia đình, bà buộc phải lấy Phó Vinh Quân. Trên thực tế, lúc đó, Phó Vinh Quân cũng đã có người yêu.

Những chuyện như vậy không phải hiếm gặp.

Tình yêu và hôn nhân trong cái giới thượng lưu này giống như núi cao và sa mạc — hoàn toàn khác biệt.

Năm Trình Lan và Phó Vinh Quân kết hôn, Phó Vinh Quân lấy cớ sinh non và hạ sinh cô. Đương nhiên, cô không phải con ruột của Trình Lan.

Chuyện này, cả Trình Lan và Phó Vinh Quân đều biết rõ. Nhưng với một gia đình như họ, những bê bối như vậy không thể lộ ra ngoài. Thế là cuộc sống cứ thế tiếp diễn.

Sau này, khi nhà họ Phó ngày càng suy tàn, Phó Vinh Quân xem Trình Lan như chỗ dựa và dần nảy sinh tình cảm.

Đáng tiếc, trái tim Trình Lan vẫn luôn hướng về người khác. Những năm qua, bà chưa từng quên.

Đến năm thứ bảy sau khi kết hôn, nhà họ Trình bùng nổ một tin đồn: Trình Lan bị chụp ảnh gặp gỡ một người phụ nữ ở nước ngoài.

Người phụ nữ đó chính là mối tình đầu của Trình Lan.

Khi Trình Cảnh cho người điều tra về người phụ nữ này, cô mới biết rằng bà ấy đã qua đời 23 năm trước vì khó sinh.

Nếu tính ngược lại, đó chính là năm Trình Quý Thanh chào đời.

Những sự việc còn lại chỉ cần suy đoán một chút là có thể kết luận.

Sau khi mẹ ruột Trình Quý Thanh qua đời, Trình Lan mang cô về nhà họ Trình. Để bảo vệ danh tiếng gia đình và tránh để Trình Quý Thanh mang tiếng là con ngoài giá thú, cuối cùng bà giao cô cho Phó Vinh Quân nuôi dưỡng.

Câu chuyện này cũng trở thành nguồn gốc của lòng hận thù mà Phó Vinh Quân dành cho Trình Lan và Trình Quý Thanh.

Những năm qua, việc Trình Cảnh chịu đựng Phó Vinh Quân cũng có phần vì lý do này. Dù biết lòng hận thù đó chẳng hợp lý, nhưng Phó Vinh Quân rốt cuộc vẫn là mẹ ruột của cô.

Tuy nhiên, mọi ân oán đời trước từ đầu đến cuối đều chẳng liên quan gì đến Trình Quý Thanh.

Chính họ đã kéo Trình Quý Thanh vào vòng xoáy này.

Trước đây, Trình Quý Thanh từng coi Phó Vinh Quân là mẹ, nhưng đổi lại chỉ là tổn thương. Khó khăn lắm mới biết được rằng mình có mẹ ruột, thì bà lại đã qua đời.

"Cam Cam, em ổn không?"

Trình Cảnh hơi nhíu mày, rõ ràng cô luôn lo lắng chuyện này sẽ khiến Trình Quý Thanh đau lòng.

Trình Quý Thanh cảm thấy lồng ngực hơi tức, như thể bị cây mai trên bàn va trúng.

Một lúc sau, cô khẽ nói: "Cuộc đời luôn có những điều nuối tiếc, đúng không?"

Chỉ là của nguyên chủ thì nhiều hơn một chút.

Cô đau lòng, nhưng đó không phải là trải nghiệm của chính mình, vì vậy cũng không quá sâu sắc – cô chưa từng đi qua con đường của nguyên chủ, dù có nhìn từ đầu đến cuối, cũng không thể cảm nhận như chính mình trải qua.

Cô đau lòng, chỉ là vì nguyên chủ.

Chỉ cảm thấy, nguyên chủ sống một đời, dường như chẳng có được gì, rồi cứ thế mà biến mất.

"Em còn muốn hỏi một câu. Chị và Bạch Triệu Lương đã giao dịch điều gì?"

Trình Cảnh đáp: "Chính là chuyện huyết thống. Ông ta biết chị không phải con ruột của Trình Lan, cũng biết em và chị không có quan hệ huyết thống. Trình Lan quan tâm nhà họ Bạch là vì Lục Mạn đã cứu em, còn Phó Vinh Quân và chị vì không muốn em biết những chuyện này nên mới giao dịch. Ông ta giữ bí mật chuyện huyết thống, còn chị và mẹ giữ bí mật việc ông ta bỏ rơi Lục Mạn."

Chỉ là Bạch Triệu Lương cảm thấy giao dịch này không công bằng lắm, nên những năm qua không biết xấu hổ ngấm ngầm chiếm không ít lợi lộc từ nhà họ Trình.

Nghe vậy, Trình Quý Thanh quả thực đã có thể hiểu được phần nào.

Nhưng vẫn cảm thấy mình dường như bỏ qua điều gì đó.

Dù sao đến nước này, Trình Cảnh cũng không đến mức còn giấu diếm cô chuyện gì.

Dạo này trời khá quang đãng.

Khi ra ngoài, dù có gió nhưng dưới chân vẫn sạch sẽ.

Khí lạnh tràn ngập, Trình Quý Thanh kéo khăn quàng cổ lên đến cằm, miễn cưỡng ngăn cản cơn gió thổi vào cổ.

Trình Cảnh đứng đối diện cô.

Sau mười mấy giây im lặng, cô nghiêm túc nhìn Trình Quý Thanh, nói: "Cam Cam, em mãi mãi là người thân quan trọng nhất trong lòng chị."

Nghe vậy, Trình Quý Thanh khẽ cong môi.

Cô nghĩ, giá như nguyên chủ có thể biết được.

"Chúc mừng năm mới."

Trình Cảnh nói.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến năm mới, ít nhất năm nay họ không thể cùng nhau đón Tết.

Trình Cảnh chờ hai giây, rồi xoay người chuẩn bị rời đi.

Trình Quý Thanh nhẹ nhàng nói từ phía sau cô.

"Chúc mừng năm mới."

"Trình Cảnh."

Trình Quý Thanh đột nhiên gọi cô lại, giọng nói theo cơn gió trở nên trong trẻo: "Em không hiểu về công ty, nhưng em hiểu lòng người. Nếu Trình Lan thực sự không coi trọng chị, thì bà ấy lẽ ra đã sớm chèn ép chị nhiều hơn, chứ không để chị tự do trưởng thành, rèn luyện bản lĩnh như hiện tại. Nếu sau khi bà ấy qua đời, các cổ đông từng ủng hộ bà ấy vẫn dễ dàng chấp nhận chị, thì điều đó cũng không hẳn chỉ vì tài năng của chị."

"Chị có thể cảm thấy bà ấy không đủ quan tâm chị, nhưng chưa chắc bà ấy không có tình cảm."

***

Trên chiếc Maybach đen, Trình Cảnh tựa vào lưng ghế, ánh mắt xa xăm lướt qua những chữ "Phúc" đỏ rực dán đầy trên các cánh cửa dọc hai bên đường.

Ký ức năm nào bất chợt ùa về.

Một năm nọ, Trình Lan mang về một hộp pháo hoa lớn. Khi ấy, Trình Quý Thanh chỉ mới năm tuổi, nghe tiếng đã chạy đến, ôm lấy Trình Lan.

Pháo hoa suýt rơi, cô kịp thời đỡ lấy.

Trình Lan nhìn cô, chỉ nói một câu: "Chút nữa chơi cùng em nhé."

Tối đó, khi đang đốt pháo, một tia lửa bắn vào áo cô. May mắn không bị thương, nhưng suýt chút nữa thì Trình Quý Thanh đã bị ảnh hưởng.

Trình Lan thấy thế, sắc mặt đen lại, kéo cô sang một bên, giọng nặng nề: "Con làm gì thế?"

Cô vừa sợ vừa ấm ức, cúi gằm mặt không nói.

Phó Vinh Quân khi ấy một câu cũng không hỏi, chỉ thản nhiên nói: "Đi thay áo đi."

Nhưng chỉ có đôi bàn tay nhỏ bé của Trình Quý Thanh là nắm lấy tay cô, ngước mắt hỏi: "Chị, chị có bị bỏng không?"

Trình Cảnh hạ cửa kính xe xuống một chút. Cái lạnh nhè nhẹ ùa vào, xua đi hơi ấm trên đôi mắt cô.

Cô nhớ lại đêm ấy, khi xuống bếp, vô tình thấy Trình Lan ngồi trong phòng khách, tay cầm tờ báo.

Trình Lan không ngẩng đầu, chỉ khẽ hỏi một câu, giọng bình thản.

"Có bị thương không?"

....

"Trình tổng?"

Giọng nói của thư ký Lưu kéo Trình Cảnh ra khỏi dòng hồi tưởng. Ký ức tựa như cuộn thước thép bị kéo căng, khi thả ra lập tức bật ngược lại, để lại chút đau nhói nơi lòng bàn tay.

Thư ký Lưu đang nói về lịch trình mấy ngày tới. Gần Tết rồi, có vài việc cần giải quyết trước kỳ nghỉ.

Trình Cảnh gật nhẹ, tâm trí dần trở về hiện thực.

Sau đó hỏi: "Đi đâu?"

"Berlin."

Địa chỉ công tác.

Đúng vào đêm trước giao thừa.

Thư ký Lưu dường như nhớ ra điều gì, liền bổ sung: "Đến Đan Mạch thì cũng gần thôi."

Hiện tại, Đồ Tú Tú đang ở Copenhagen, Đan Mạch. Từ Berlin qua đó, nhanh thì chỉ mất khoảng một giờ.

Trình Cảnh không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không rõ đang nghĩ gì.

***

Trước đêm giao thừa.

Tại một nhà hát opera ở Copenhagen, Đan Mạch.

Nhà hát này nhỏ hơn so với nhà hát ở phố Zealand trước đó, nhưng lại thu hút nhiều khán giả người Hoa hơn, được xem như chi nhánh. Đồ Tú Tú giờ đây đã có chút danh tiếng, thỉnh thoảng cũng đến đây biểu diễn.

Hôm sau là giao thừa, nên khách đến càng đông.

Vì tình cảm, vì ngày lễ.

Lúc này là ba giờ chiều ở Đan Mạch. Buổi tối, Đồ Tú Tú còn phải đến nhà hát chính để diễn mở màn. Buổi đầu tiên đã chật kín khán giả.

Trình Cảnh vẫn chọn một góc khuất, không quá nổi bật.

Hôm nay, Đồ Tú Tú biểu diễn vở "Tần Lâu", kể về nữ chính - hậu duệ của một vị tướng quân. Trong lúc quốc gia lâm nguy, cô bỏ qua đất nước và cả trăm ngàn dân chúng, chỉ để cứu người tình đang bị giam cầm trong Tần Lâu.

Vì một người mà từ bỏ cả thế giới.

Nhưng cuối cùng, cô và người yêu cũng đành chia tay mỗi người một ngả.

Khi được sống lại một đời, nữ chính chọn con đường hoàn toàn trái ngược với kiếp trước. Nhưng Tần Lâu bị thiêu rụi, cô tận mắt chứng kiến người yêu lìa đời.

Có được tất cả, nhưng mất đi người mình yêu nhất.

Cuối cùng, nữ chính hóa điên, hồn phách biến thành Tần Lâu, suốt đời canh giữ nơi ấy.

Vở diễn kết thúc.

Nội dung này không thực sự phù hợp với không khí vui tươi của ngày lễ, nhưng vẫn khiến nhiều khán giả hiểu được câu chuyện phải rơi nước mắt.

Ngón tay Trình Cảnh khẽ xoay nắp tách trà, nâng lên rồi hạ xuống, lặp đi lặp lại mấy lần. Cô nhớ lại ngày trước, Đồ Tú Tú từng kể cho mình nghe về câu chuyện này.

Khi ấy, vở "Tần Lâu" còn có tên đầy đủ là "Phong Tình Tần Lâu".

Giờ đây, "phong tình" đã không còn, chỉ còn lại Tần Lâu thê lương.

Trà trong tách trước sau vẫn không uống.

Trước đây, Đồ Tú Tú hay trách cô rằng: "Chị cái gì cũng chịu được, chỉ có chuyện kén chọn này là không sửa được."

Tiếng 'cạch' nhẹ vang lên.

Trình Cảnh đặt nắp tách xuống, chỉnh lại vạt áo, chuẩn bị rời đi.

Ngay lúc này, một nhân viên mặc trường bào bước đến, cung kính nói: "Trình Tổng, Đồ tiểu thư mời chị ra hậu trường uống trà."

Trình Cảnh khẽ sững người.

***

Trà đã dọn, người mới đến.

Đồ Tú Tú vẫn còn mặc nguyên trang phục biểu diễn, chỉ tháo trâm cài trên đầu xuống. Một ánh mắt, một nụ cười đều dịu dàng, duyên dáng.

"Em còn tưởng mình nhìn nhầm rồi."

Trình Cảnh lại nói: "Lúc đi, cũng nên chào một tiếng."

Đồ Tú Tú: "Em nghĩ là... không cần thiết."

"Cũng đúng thôi." Trình Cảnh cười nhạt, dùng nắp tách trà khẽ cào vào thành chén, nhận ra đúng loại trà mà Đồ Tú Tú thích: "Em nên trách tôi mới phải."

"Vậy sao chị còn đến đây?"

"Xem thử thôi." Trình Cảnh nhấp một ngụm trà, bình thản nói: "Giờ thế này cũng tốt."

Hậu trường làm bằng gỗ, sắc nâu đậm phủ khắp nơi, thiết kế đơn giản nhưng hài hòa, các món bài trí thì có phần cứng nhắc. Thế mà trong mắt Trình Cảnh, cũng chỉ là tạm được.

Cuộc trò chuyện ngừng lại khi một người phụ nữ mặc y phục diễn màu xanh bước vào từ cửa bên. Vẻ ngoài thanh tú dịu dàng, cô ấy liếc nhìn Trình Cảnh, khẽ gật đầu rồi đi đến bên Đồ Tú Tú: "Tú Tú, xong chưa? Đến lúc vào tập rồi."

Nói xong, cô ấy vỗ nhẹ lên vai gầy của Đồ Tú Tú.

Ánh mắt của Đồ Tú Tú vô thức hướng về phía Trình Cảnh, nhưng cô không né tránh, chỉ đáp lại: "Biết rồi."

Ánh mắt Trình Cảnh dừng lại một thoáng nơi bàn tay đó, rồi nhanh chóng rời đi. Cô đặt chén trà xuống: "Trà ngon lắm, em bận việc thì cứ làm, tôi không làm phiền."

"Chuyện của chị và Trình Quý Thanh là em nói cho Bạch Tân biết."

Đồ Tú Tú bất ngờ cắt ngang động tác đứng dậy của Trình Cảnh.

Trình Cảnh ngước mắt lên, biểu cảm không hề có chút dao động nào. Cô chỉ nhàn nhạt đáp: "Tôi biết."

Chuyện nhỏ nhặt thế này, làm sao cô không hiểu rõ được chứ.

Nhưng lúc biết, cô cũng không tức giận. Thậm chí, chính cô còn thấy điều này thật lạ lùng. Khi bí mật bị vạch trần, lòng cô thực ra không hề hoàn toàn lo lắng, mà còn có chút nhẹ nhõm.

Có lẽ khi bị một bí mật đè nén quá lâu, con người cũng cần được thở.

Đồ Tú Tú khẽ ngước mắt: "Chị không giận sao?"

Trình Cảnh nhìn Đồ Tú Tú, lại liếc sang người phụ nữ bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm như hổ rình mồi, cuối cùng khẽ cúi đầu, cười nhẹ: "Tú Tú, nếu tôi giận, em làm sao có thể an ổn hát ở đây được."

Nếu muốn trả thù, cô dễ dàng thực hiện.

Nhưng với Đồ Tú Tú, cô không đến mức phải dùng những thủ đoạn như vậy.

Ba năm bên nhau, người không phải cỏ cây.

Trình Cảnh đứng dậy, xoay người đi ra ngoài: "Tú Viên đã sang tên cho em rồi, nếu không muốn dùng thì cứ để đó. Sau này, tự mình bảo trọng nhé."

Đồ Tú Tú nhìn bóng lưng của Trình Cảnh, ánh đèn vàng nhạt rọi vào, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Cách vài giây, cô đưa tay cầm lấy tách trà bên cạnh mình, nhấp một ngụm.

Người phụ nữ bên cạnh hỏi: "Tú Tú, sao em khóc vậy?"

Đồ Tú Tú không trả lời.

Đâu chỉ Trình Cảnh là người kén chọn, mấy năm nay cô chẳng phải cũng được nuôi thành kén chọn hay sao?

Trà bình thường chỉ nhấp một ngụm đã thấy khó uống.

Bộ sườn xám vừa mặc lên, chỉ cần vải xước nhẹ cũng thấy khắp nơi không thoải mái.

Món ăn trình bày không đẹp mắt, lập tức làm mất cả khẩu vị.

Con người, từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo lại khó.

Sự việc là vậy, lòng người cũng thế.

***

Đêm giao thừa năm ấy, tuyết vừa ngừng rơi.

Một số nhân viên của XM chọn ở lại làm việc tại công ty.

Kể từ khi Bạch Tân thường xuyên xuất hiện tại XM, đội ngũ cấp cao nơi này luôn trong trạng thái thấp thỏm. Trước đây khi do Chu Úc Thư phụ trách, dù lạnh lùng nhưng cũng không đến mức khiến người ta không dám lại gần.

Không chỉ nhân viên, ngay cả lãnh đạo cao cấp các phòng ban khi đến họp cũng đều căng thẳng từng chút một. Nhưng chính nhờ vậy, hiệu suất làm việc tăng lên đáng kể.

Khoảng ba giờ chiều, Bạch Tân từ bên ngoài trở về XM, mang theo hơi lạnh còn vương trên áo.

Vừa bước vào đã nghe có người bàn tán.

"Chỉ là phù dung sớm nở tối tàn thôi, chưa ra tác phẩm nào mà ngày nào cũng mua hot search."

"Nhưng Trình Quý Thanh đúng là xinh thật đấy. Khuôn mặt ấy tôi thấy còn đẹp hơn cả Lý Vân Lam, mà kiểu đẹp này lại càng nhìn càng thấy thích."

Cái tên quen thuộc chợt vang lên bên tai.

Bạch Tân dừng bước, Chu Úc Thư cũng đứng cạnh, liếc nhìn sắc mặt của cô, nghĩ rằng câu sau cũng là lời khen, nên không lên tiếng.

Ai ngờ người kia nói tiếp:

"Thì sao chứ, ai biết có phải đã phẫu thuật thẩm mỹ không. Hơn nữa, tôi thấy người này quá khoa trương. Một tân binh mà đã dám hủy hợp đồng với Ức Tân, nghe nói sau lưng có đại gia chống lưng. Nghĩ thử mà xem, không thấy cô ta leo lên nhanh quá à? Giới giải trí ấy mà, toàn dựa vào cách đó để tiến thân thôi."

Chu Úc Thư: "....."

Bạch Tân không chút biểu cảm, tiếp tục bước về phía trước, lướt qua hai người đang bàn tán mà không thèm liếc nhìn, chỉ lạnh lùng nói một câu: "Đuổi việc."

Không thêm một lời thừa thãi.

Chỉ để lại những người phía sau ngơ ngác, khi nhận ra, mặt đã tái mét.

Chu Úc Thư bước tới, nhìn người vừa nói câu cuối: "Chúc mừng năm mới, về nhà ăn Tết đi."

Bình thường cô vốn lạnh lùng, nhưng từ khi có Bạch Tân, cô đành phải đảm nhận vai trò người nhẹ nhàng hơn.

Nhưng miệng lưỡi của cô gái này đúng là không giữ được, nếu là người khác có lẽ không đến mức bị sa thải.

Thấy người kia định mở miệng thanh minh, cô ngắt lời: "Tự trách mình thôi."

Nói ai không nói, lại nói Trình Quý Thanh.

Đến cô còn phải dè chừng, huống hồ là bọn họ.

Đặc biệt là trong thời điểm nhạy cảm này.

Bạch Tân trở lại văn phòng, vì thiếu ngủ nên tâm trạng có phần bực bội.

Chiếc điện thoại trên bàn liên tục rung lên, mất một lúc cô mới cầm lên xem.

Không biết từ khi nào, Đường Gia đã lập một nhóm chat, Đồng Ngôn Hi và Chu Úc Thư cũng có mặt trong đó, chủ đề là chuyện ăn Tết.

Những năm trước, cô chưa từng tham gia vào những việc thế này. Những dịp lễ hội đoàn viên như Tết Nguyên Đán vốn chẳng liên quan gì đến cô.

Cô xoa nhẹ ấn đường, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết vừa ngừng rơi, trên tòa nhà cao tầng đối diện phủ một lớp trắng nhạt, mờ mờ ảo ảo, như làm mờ đi ánh mắt.

Không lâu trước đây, cô đã từng nghĩ rằng mình có thể cùng Trình Quý Thanh trải qua Giáng sinh, đón giao thừa, và cả Tết Nguyên Đán.

Nhưng giờ Tết đã đến, mà Trình Quý Thanh thì không còn ở đây.

Cô thu ánh mắt lại, gõ một dòng vào nhóm chat: [Biết gói sủi cảo không?]

***

Sáu rưỡi tối.

Trùng hợp thay, cảnh quay của Trình Quý Thanh đã kết thúc vào ngày hôm qua.

Tống Lánh đã nói trước hai ngày rằng sẽ đến tìm cô cùng đón giao thừa. Bên ngoài gọi đầu bếp về, chuẩn bị một bàn tiệc Đông - Tây kết hợp, mang theo mấy người bạn ồn ào.

Rượu vang, rượu trắng, bia, đủ loại trên bàn.

Sợ làm phiền người khác, cô mang một chai rượu ngon xuống dưới chào hỏi.

Khi trở lại, trong căn hộ vang lên bài "Chúc May Mắn Đến".

Tống Lánh hòa mình vào cuộc vui, giọng hát đầy cảm xúc, cùng nhóm bạn đồng thanh ca hát. Cô tựa nửa người vào quầy bếp, trông rất hứng thú. Bình thường cô thích yên tĩnh, nhưng sự náo nhiệt này cũng không khiến cô khó chịu.

"Tiểu Trình, lại đây chơi đi!"

Trình Quý Thanh lắc đầu: "Mọi người cứ chơi đi, tôi nhìn thôi cũng thấy mệt rồi."

Cô lắng nghe tiếng cười nói, cảm nhận được không khí vui vẻ, nhưng hôm nay, cô không thể hòa mình vào được. Trong lòng cứ cảm thấy trống vắng một cách lạ kỳ.

Ánh mắt cô dừng lại trên vỏ bọc ghế sofa mà Tống Lánh đang đặt tay lên, màu xanh nước biển nhạt, là vải cotton mới tinh.

Cảm giác rất mềm mại.

Trình Quý Thanh nhìn một lát, cảm thấy hơi khát, liền đi vào bếp. Cô suy nghĩ chốc lát, rồi lấy từ trong tủ một hộp trà.

Lá trà màu đen bóng mượt, khi pha nước tỏa ra hương thơm đậm đà như nhựa thông.

Cô uống trà không cầu kỳ, chỉ tráng qua nước là đủ.

Nhìn lá trà trong ly thủy tinh, nổi lên rồi chìm xuống, ký ức cô bỗng quay lại đêm tuyết rơi nhẹ đó.

"Nếu chị nói, chị muốn theo đuổi lại em thì sao?"

Giữa thành phố ngập tràn băng tuyết, tuyết rơi lất phất từ bầu trời xám xịt. Giọng nói của Omega vì lạnh mà hơi trầm xuống. Không thể phủ nhận rằng sự bực bội của cô lúc đó xuất phát từ sự dao động trong lòng.

Trong "Lên Bờ" có một câu thế này: "Tình yêu có thể ngắn ngủi, cũng có thể dài lâu. Ngắn ngủi đến mức chỉ như một câu nói, dài lâu đến mức nửa đời không quên."

Hôm đó cô từ chối, và Bạch Tân không xuất hiện lại nữa.

Nhưng đoàn phim cô đang quay thường xuyên nhận được trà chiều, thường là nước cam và trà gừng.

Cơm hộp trong đoàn từ đó không bao giờ bị nguội, ngày nào cũng có canh gà nóng hổi, trong veo.

Khu vực nghỉ ngơi chỉ sau một đêm có thêm vài mái che chắn gió, mở hết công suất sưởi ấm.

Mỗi chiếc ghế tựa của diễn viên đều có thêm một lớp đệm lông dày dặn, mềm mại.

Diễn viên trong đoàn nói, chưa từng thấy đoàn phim nào hào phóng và thoải mái đến thế.

Đạo diễn chỉ bảo: "Là nhà đầu tư rộng rãi thôi."

Trình Quý Thanh vẫn luôn im lặng, cố gắng không nghĩ nhiều, sợ nghĩ đến rồi sẽ không thể dừng lại.

Chỉ là nhà đầu tư thôi mà.

"Ôi, lại có tuyết rồi!"

Giữa căn phòng náo nhiệt, không biết ai bất chợt lên tiếng.

Trình Quý Thanh ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết nhỏ rơi từng sợi dài, quấn quýt lấy nhau.

Bên tai cô như vang lên giọng nói của Bạch Tân:

"Cam Cam, em nên biết là. Trên đời này ngoài em ra, chị sẽ không bao giờ vì bất kỳ ai khác như vậy nữa."

"Cam Cam, ra ăn gì đi chứ!"

Trình Quý Thanh giật mình trở lại thực tại, đáp: "Tới ngay đây."

Dù trả lời, nhưng cô chưa vội bước đến. Cúi đầu nhìn ly trà, lá trà trong ly chưa lắng xuống hoàn toàn, hương trà thơm ngát, mờ ảo trong làn hơi nước.

Cô vừa bước về phía nhóm bạn thì điện thoại trong túi rung lên.

Lấy ra xem, là Đồng Ngôn Hi.

[Chị đang dưới tầng nhà em.]

Cô hơi ngạc nhiên, trước đó Đồng Ngôn Hi có hỏi cô có ở nhà không, không ngờ lại đến thẳng như vậy.

Chợt nhớ lại, hôm ở Giang Thành, người dẫn Bạch Tân đến gặp cô cũng là Đồng Ngôn Hi.

Đồng Ngôn Hi: [Giúp Đường Giai đưa đồ thôi.]

Cô mím môi, nhắn lại: [Chờ chút.]

Khoác áo, cô đi xuống lầu.

Tuyết bay lất phất, nhìn gần hay xa đều phủ một lớp trắng, từ sáng chuyển dần sang tối.

Đồng Ngôn Hi mặc áo khoác dày, đứng tại chỗ vận động tay chân, thấy cô tới liền nói: "Mau mau, lạnh chết chị rồi!"

Trình Quý Thanh bước nhanh tới, nhận lấy chiếc túi giữ nhiệt.

Kỳ lạ thay, giờ mỗi lần nhìn thấy những thứ thế này, trong đầu cô đều hiện lên những suy nghĩ không nên có.

Đồng Ngôn Hi nói: "Đường Giai tự tay gói sủi cảo, bảo là để tỏ lòng xin lỗi."

Trình Quý Thanh: "Cô ấy còn biết làm thứ này à?"

"Hôm nay vừa mới học thôi."

"Vậy thay tôi... cảm ơn cô ấy."

Đồng Ngôn Hi nhún vai: "Quên mất, cô ấy còn gửi lời chúc mừng năm mới đến cô."

Nghe vậy, Trình Quý Thanh không biết tại sao bật cười: "Vậy cũng chúc cô ấy năm mới vui vẻ. Chúc đạo diễn Đồng cũng năm mới vui vẻ."

"Được thôi." Đồng Ngôn Hi cười nhẹ: "Đồ giao xong rồi, chị đi đây."

"Đi đường cẩn thận."

Trình Quý Thanh siết chặt cổ áo, nhìn theo Đồng Ngôn Hi bước về phía chiếc xe màu đen đỗ bên đường. Bất chợt, cô cảm giác có điều gì đó khác lạ.

Có vẻ đèn đường đã hỏng.

Tuyết mịn như sương rơi xuống, cô nhìn qua từng lớp chắn, qua lớp kính mờ tối để quan sát. Nhưng không nhìn rõ điều gì.

Phía bên kia, Đồng Ngôn Hi mở cửa xe.

"Không qua gặp một lần sao?"

Bạch Tân dựa vào ghế, cổ nhức mỏi, ánh mắt mờ xa dõi theo bóng dáng Trình Quý Thanh đi lên tầng. Giọng cô lạnh lùng nhưng pha lẫn tình cảm: "Không sao, rất nhanh sẽ gặp thôi."

Trình Quý Thanh, năm mới vui vẻ.

***

Trình Quý Thanh xách túi sủi cảo lên lầu.

Vừa vào cửa, nhóm bạn của Tống Lánh đã xúm lại hỏi đó là gì, ai gửi tới.

Cô đẩy họ ra, mở túi giữ nhiệt, lấy ra chiếc bình giữ nhiệt bên trong. Trên nắp bình không có mảnh giấy nhắn quen thuộc như trước đây.

Tống Lánh đứng bên cạnh, thấy cô lục lọi trong túi, liền hỏi: "Cậu tìm gì thế?"

Trình Quý Thanh khựng lại: "Không có gì."

Cô thật sự đã nghĩ quá nhiều.

Đêm giao thừa ấy, vừa bình thường lại vừa rộn rã.

Nhà họ Tống vốn gia giáo nghiêm khắc, ngày này lẽ ra Tống Lánh phải ở nhà, nhưng lại đến đây với cô, còn mang theo vài người bạn.

Có lẽ nhờ vậy, đêm nay không hề cô quạnh như cô tưởng.

Ngoài khoảnh khắc lúc 0 giờ, khi bông tuyết trắng xóa đầy trời, tiếng pháo hoa rực rỡ vang lên, trong lòng cô dâng lên một cảm giác tiếc nuối nhè nhẹ.

Nuối tiếc đến nhường nào.

Nhưng mà.

Năm mới vui vẻ.

***

Tháng Hai lặng lẽ ghé đến, khi lòng cô đang rối bời, cứ thế mà đến.

Phương Nam đã lập xuân, nhưng Bắc Thành vẫn còn trong mùa đông. Dù nhiệt độ đã tăng so với cái lạnh âm mười mấy độ, tuyết vẫn rơi đều như thường lệ.

Cùng Xuất Phát Nào tập đầu tiên là một đoạn giới thiệu, chặng chính thức đầu tiên sẽ đến Copenhagen, Đan Mạch, từ khi bắt đầu ghi hình đội ngũ sản xuất đã chuẩn bị quay phim.

Tìm được một căn hộ bỏ trống, từ giới thiệu bản thân đến thu dọn quần áo.

Cô từng tham gia show thực tế ở thế giới trước, nên biết đại khái các quy trình.

Tiếp theo, cô cần mang hành lý đến một điểm tập trung tại Châu Thành, sau khi gặp mặt thì sẽ đi đến Đan Mạch.

Từ Bắc Thành đến Châu Thành chỉ mất hơn một giờ.

Trên đường đi, đạo diễn hỏi vài câu.

"Thường ngày Cam Cam có nấu ăn không?"

"Có chứ, chủ yếu là nấu cháo."

"Có thói quen gì đặc biệt không?"

"Hình như không... Ừm, ngủ mà thích kéo kín rèm có tính không?"

Đạo diễn cười nói: "Tính chứ. Thế có điều gì hay thứ gì bạn không thích không? Hoặc là những việc bạn không thích cũng được."

Trình Quý Thanh nghĩ ngợi: "Thỏ thì sao nhỉ, nếu không phải nhìn thấy thì tốt hơn."

"Thỏ dễ thương thế mà?"

Trình Quý Thanh nhún vai, chợt nhớ ra: "Đạo diễn, mùa này của chương trình không có hoạt động trong mật thất đúng không?"

Đạo diễn cười bí hiểm, lại hỏi: "Nếu có thì bạn có ngại không?"

Trình Quý Thanh: "Không ngại, nhưng tôi sẽ chạy đấy."

Đạo diễn và tài xế trên xe đều bật cười, nhìn vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng nói chuyện lại thoải mái và thú vị, kiểu khách mời như cô rất được ưa chuộng trong những buổi quay và phỏng vấn kiểu này.

Trò chuyện đơn giản một lúc.

Đạo diễn nói, đã có ba khách mời đến nơi rồi.

Trình Quý Thanh gật đầu, họ cũng chỉ còn mười phút nữa là tới nơi.

Mười phút sau, Châu Thành và Bắc Thành không khác nhau nhiều, chỉ là địa điểm được chương trình Cùng Xuất Phát Nào chọn làm nơi mở màn khá phù hợp.

Đó là một khu biệt thự rộng lớn.

Không gian rất thoáng đãng, giống như một dạng homestay đặc biệt.

Vừa bước vào là thấy ngay biểu tượng của Cùng Xuất Phát Nào, đến đây thì chỉ còn đạo diễn quay phim theo sát.

Cô làm theo chỉ dẫn trên bảng địa chỉ, cuối cùng cũng tìm được địa điểm.

Trời vẫn lạnh, kéo hành lý đi một đoạn dài, ngón tay đã tím tái vì lạnh, gió thổi qua như muốn rách cả da.

Con đường lát gạch khó đi, Trình Quý Thanh nhẹ nhàng nhấc vali lên.

Rồi bước thẳng tới cửa chính của biệt thự.

Cánh cửa mật mã màu đen, cô có thẻ từ, vừa định chạm thẻ vào và đẩy cửa vào, thì cánh cửa bất ngờ mở ra từ bên trong.

Cô nhanh tay, người bên trong cũng nhanh tay.

Hầu như vừa bước vào là đụng ngay đối phương, hương thơm quen thuộc của hoa bách hợp phả vào mặt, vừa nhìn là sắp ngã, cô theo phản xạ kéo người kia vào lòng bảo vệ thật chặt...

Sắc mặt Trình Quý Thanh hơi sững lại.

Người phụ nữ cởi áo khoác, ngón tay lạnh lẽo của cô qua lớp áo len chạm vào eo người kia, cảm giác săn chắc mà mềm mại.

Ánh mắt cụp xuống chạm phải đôi mắt đào hoa ấy, tim cô khẽ run.

Bạch Tân... sao lại ở đây?

Đang ngập tràn nghi hoặc và kinh ngạc.

Đột nhiên cảm nhận không khí yên ắng trong căn phòng, Trình Quý Thanh ngước mắt lên nhìn, lại sững sờ một lần nữa — Tần Ngữ Phù đang đứng trước ghế sofa, cũng ngạc nhiên nhìn cô.

"......?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Thành Tra A Đánh Dấu Chị Đại

Số ký tự: 0