Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 96

Mộc Mộc Chi

2025-03-15 14:47:52

Thôn Giang gia cách huyện thành Khúc Phong rất xa, người trong thôn họ thường đi chợ hoặc mua đồ gì đó ở trên trấn gần hơn, hôm nay Giang Ngọc Phương sắp đính hôn nên mới được cha nương dẫn đến huyện thành mua sắm một chút, nào ngờ lại nhìn thấy cảnh này.

Hai người còn đang ngẩn ngơ, Giang phụ Giang mẫu đã đi ra từ cửa tiệm bên cạnh, lúc bước ra khỏi cửa Giang mẫu còn không ngừng mắng mỏ: "Bánh ngọt gì mà bán đắt thế! Cướp tiền à?"

Hai tỷ muội nhìn thấy họ đi ra cũng không quan tâm họ có mua được gì hay không, Giang Ngọc Phương vội vàng kích động nói: "Cha nương! Chúng con vừa nhìn thấy Oản Oản tỷ nhà nhị thúc!"

Giang mẫu đang bực mình với chủ cửa tiệm, nào còn tâm trí để ý đến ai khác. Thấy nhi nữ ồn ào, bà ta túm lấy tai Giang Ngọc Phương và mắng: "Con bé này, ồn ào cái gì? Nhìn thấy thì nhìn thấy, chẳng phải chuyện gì to tát! Kích động cái gì?"

Giang Ngọc Phương ôm lấy tai mình, uất ức nói: "Nương!"

Giang phụ ở bên cạnh bực bội nói: "Được rồi, ra thể thống gì nữa!"

Giang Ngọc Mai ở bên cạnh nói: "Nương, người đừng trách tiểu muội, chúng con nhìn thấy Giang Oản Oản đi ra từ cửa tiệm đối diện, hình như cửa tiệm đó là của nàng ta."

Giang mẫu nheo mắt nhìn cánh cửa đóng kín đối diện, nghi ngờ nói: "Thật ư? Vậy chẳng phải Giang Oản Oản chỉ lấy một người thợ mộc nghèo sao?"

Sau đó, bà ta lại khinh thường nói: "Hai người lén lút gian díu bị phu thê Giang Hiền Vũ ép gả đi, ngần ấy năm trôi qua cũng chẳng thấy nàng ta quay về."

 Giang Ngọc Mai vẫn còn chút lý trí: "Có lẽ là họ mở đấy, con thấy nàng ta đi ra với một nhóm người, sau đó còn khóa cửa lại."

"Hơn nữa, sáng nay chúng ta đi ngang qua đây còn nghe tiếng pháo nổ, có lẽ là cửa tiệm mới khai trương."

Giang phụ cau mày: "Mấy người đừng quan tâm chuyện của người khác nữa, chúng ta nên về thôi."

Nghe lời ông ta, Giang Ngọc Phương bĩu môi, nhớ ra điều gì đó, nói: "Nương, nương mua bánh gì thế?"

Nghe nhi nữ mình nhắc đến chuyện này, Giang mẫu càng tức giận hơn: "Mua gì mà mua! Đắt muốn chết!"

"Nương!" Giang Ngọc Phương hét lên một tiếng rồi đau lòng đi về phía trước, Giang Ngọc Mai vội vàng đuổi theo: "Muội muội, cha nương vẫn luôn như vậy, lúc trước đừng nói là tỷ đính hôn, đến lúc thành thân nương cũng chẳng nỡ sắm sửa thêm gì đâu."

 Giang Ngọc Phương nắm chặt tay, cũng không nói gì.

Giang Ngọc Mai thấy muội muội như vậy, nàng ta thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.

Bốn người đi một canh giờ, cuối cùng cũng đến thôn Giang gia, xuống xe bò đi vài bước, vừa hay nhìn thấy phu thê Giang Hiền Vũ đang đứng ngoài nhà, Giang mẫu cười tiến lên: "Nhị ca nhị tẩu, nhà hai người có Oản Oản thật là có triển vọng, con bé mở một quán bán đồ ăn ở trong huyện đấy!"

Trong lòng Lý Tam Nương không khỏi xao động khi nghe lời bà ta nói, nhịn không được liếc nhìn Giang Hiền Vũ bên cạnh, thấy ông ấy vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, trong lòng khẽ thở dài.

Giang mẫu thấy hai phu thê đều không mở miệng nói chuyện, bèn lên tiếng: "Nhị ca, sao Oản Oản nhà huynh không về thăm hai người?"

Giang Hiền Vũ lúc này mới mở miệng: "Chúng ta và nó đã đoạn tuyệt quan hệ từ trước, sau này mọi người không cần nhắc đến chuyện này nữa."

Nói xong, ông ấy ra hiệu cho Lý Tam Nương một cái rồi đi vào nhà trước.

Lý Tam Nương khẽ cười với Giang mẫu cũng quay về theo.

Bước vào trong nhà, thấy Giang Hiền Vũ ngồi im lặng không nói một lời, trong lòng Lý Tam Nương khó chịu không thôi, không khỏi oán trách: "Đều tại chàng, chàng nói xem lúc trước tại sao lại ép buộc Oản Oản như vậy, khiến nhi nữ bao nhiêu năm nay không về nhà, ngay cả khi thiếp đi thăm nó cũng không chịu gặp thiếp!"

Giang Hiền Vũ liếc nhìn bà ấy một cái, sau một lúc lâu mới nói: "Nàng nói xem lúc trước nó làm chuyện gì? Nó là một nữ nhi, ta còn cho nó đi học ở trường nữ học, chẳng phải là muốn nó tìm được một người phu quân tốt sao, kết quả thì sao? Nó lại làm ra chuyện như vậy!"

Lý Tam Nương nhỏ giọng nói: "Nhưng chàng chẳng phải cũng đã để nó gả đi rồi sao?"

Giang Hiền Vũ nghe đến đây liền nổi giận: "Nó bị nam nhân kia ôm ấp lôi kéo đi ra ngoài, vậy mà còn không muốn gả qua đó, nó muốn làm gì!"

"Nàng cũng đừng nói nữa, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ với nó, bao nhiêu năm nay chúng ta cũng coi như không có đứa nhi nữ này, sau này cũng sẽ như vậy!"

Lý Tam Nương cúi đầu không nói, cũng không biết đang nghĩ gì.

Bên kia, Giang Oản Oản vừa về đến nhà liền kéo Tần Tĩnh Trì đi đến nhà Đại Ngưu đón Đoàn Đoàn.

Hôm nay họ về muộn, Đại Ngưu bán hết đậu phụ từ sớm nên đã về nhà, lúc này đi qua vừa hay họ cũng đang ở nhà.

"Đoàn Đoàn, cha và nương đến đón con về nhà!"

Lúc hai người được Kim Thị dẫn vào nhà, tiểu tử kia vẫn đang chơi đùa vui vẻ với Cẩu Đản, không nghe thấy lời nương nói.

Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì nhìn nhau cười khổ, tiểu tử này quả nhiên là có bạn chơi liền quên mất cha nương.

Tần Tĩnh Trì lặng lẽ đi lên phía trước, bế Đoàn Đoàn từ phía sau lên.

Tiểu gia hỏa hoảng sợ trợn tròn mắt: "A!"

Đợi đến khi cậu bé quay đầu lại, nhìn thấy nửa khuôn mặt của Tần Tĩnh Trì liền vui mừng cười thành tiếng: "Haha... Cha!"

Cúi đầu lại nhìn thấy Giang Oản Oản đang mỉm cười, lại vui vẻ nói: "Nương, cuối cùng hai người cũng đến đón Đoàn Đoàn rồi!"

Nói xong, cậu bé lại mếu máo chu môi.

Tần Tĩnh Trì đưa bàn tay to lớn xoa đầu cậu bé: "Được rồi, không phải chúng ta đã đến rồi sao, bây giờ chúng ta về nhà thôi."

Đoàn Đoàn cười hì hì đáp: "Dạ!"

Sau đó, cậu bé lại nói với Cẩu Đản: "Cẩu Đản ca ca, Đoàn Đoàn về nhà đây, ngày khác chúng ta lại chơi cùng nhau nhé."

Cẩu Đản vội vàng gật đầu: "Ừ ừ, được."

Lại chào hỏi phu thê Đại Ngưu, hai người liền đưa Đoàn Đoàn trở về.

"Gia gia, nãi nãi! Tiểu thúc thúc!"

Tiểu gia hỏa vừa được cha bế vào cửa, liền kích động kêu lên.

"Đoàn Đoàn đã về! Mọi người có nhớ Đoàn Đoàn không?"

Tần mẫu vội vàng đón Đoàn Đoàn vào lòng ôm lấy: "Tôn tử ngoan của nãi nãi ơi! Nãi nãi nhớ cháu muốn chết!"

"Hihi... Đoàn Đoàn cũng nhớ nãi nãi, ừm... Cũng nhớ gia gia, cũng nhớ tiểu thúc thúc!"

Tần Tĩnh Nghiễn ở bên cạnh nghe thấy giọng nói mềm mại của cậu bé, vội vàng nói: "Tiểu thúc thúc cũng nhớ Đoàn Đoàn nhà chúng ta!"

Sau đó, cậu đưa tay ra nói: "Nương, nương mau đưa Đoàn Đoàn cho con bế."

Tần mẫu không tình nguyện nhưng vẫn cẩn thận đưa Đoàn Đoàn cho cậu: "Con cẩn thận một chút, đừng làm rơi tôn tử ngoan của nương!"

"Con biết rồi, con biết rồi!"

Đoàn Đoàn được Tần Tĩnh Nghiễn đón vào lòng, cũng cười phụ họa: "Vâng ạ, Đoàn Đoàn sẽ ôm chặt tiểu thúc thúc!"

Tần Tĩnh Nghiễn cười ha ha, ôm tiểu gia hỏa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tinh xảo của cậu bé, không nhịn được cảm thán: "Đoàn Đoàn nhà chúng ta thật là tuấn tú, vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp!"

Đoàn Đoàn bĩu môi, nói: "Sai rồi sai rồi, Đoàn Đoàn là tuấn tú, không phải xinh đẹp! Xinh đẹp là để nói con gái, giống như Tiểu Như tỷ tỷ nhà Đại Lâm thúc thúc mới là xinh đẹp! Tiểu thúc thúc ngốc nghếch!"

Mọi người nghe lời tiểu gia hỏa nói, đều không khỏi bật cười, còn biết tuấn tú nữa chứ, cũng không biết học ở đâu.

Buổi tối, Đoàn Đoàn nằm sấp bên cạnh Giang Oản Oản, nhỏ giọng thương lượng với nàng: "Nương ơi, ngày mai cho Đoàn Đoàn đi cùng được không?"

Chưa đợi Giang Oản Oản nói, Tần Tĩnh Trì đã xoa đầu cậu bé: "Cha nương, gia gia nãi nãi đều rất bận, không thể chăm sóc con được."

Đoàn Đoàn cau mày, không chịu thua, kéo tay áo Tần Tĩnh Trì lắc nhẹ, nói: "Đoàn Đoàn sẽ ngoan ngoãn ngồi trên ghế nhỏ, không đi đâu cả được không?"

Giang Oản Oản nghe thấy giọng nói tủi thân của nhi tử, trong lòng mềm nhũn, vội vàng ôm cậu bé vào lòng, nói với Tần Tĩnh Trì: "Hay là cho con đi cùng đi?"

Tần Tĩnh Trì nhìn hai mẫu tử họ đều đang nhìn hắn với ánh mắt mong đợi, bất lực che mắt. Một lúc sau, hắn đưa tay ra véo hai má mềm mại của hai mẫu tử họ, cười nói: "Thật là không có cách nào với hai người."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0