Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 80

Mộc Mộc Chi

2025-03-15 14:47:52

Thịt heo khô ăn vào có vị thơm ngọt, có vị hơi cay, có hơi dai, nhai một miếng nhỏ cũng có thể nhấm nháp một lúc lâu, càng nhai càng thấy thơm.

Đoàn Đoàn nheo mắt, nói: “Vị ngọt ngọt, ăn ngon lắm ạ!”

Tần Tĩnh Trì ôm Đoàn Đoàn trong ngực, hai cha con ăn thịt khô, quai hàm phồng lên.

Giang Oản Oản nhìn Tần Tĩnh Trì đẹp trai, lại nhìn Đoàn Đoàn đáng yêu mềm mại ngồi trong lòng hắn. Khuôn mặt nàng nở nụ cười hạnh phúc, trong lòng cực kỳ hài lòng.

“Nương ơi! Nương ơi!”

“A.. Hả?”

Giang Oản Oản tỉnh táo lại, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy con?”

Đoàn Đoàn và Tĩnh Trì cười khanh khách, hai người nhìn nhau, Đoàn Đoàn mới che cái miệng nhỏ nhắn lại, cười trộm nói: “Mặt nương dơ quá, giống như mèo con ấy.”

 Tần Tĩnh Trì nhìn Giang Oản Oản, khẽ cười xoa đầu tiểu tử kia: “Con đấy nha!”

Đoàn Đoàn kiêu ngạo quay đầu nhìn hắn nói: “Cha à, Đoàn Đoàn nói rất đúng có phải không? Nương chính là mèo con dơ dáy đó.”

Giang Oản Oản nhìn Tần Tĩnh Trì, bất đắc dĩ hỏi: “Trên mặt ta có phải có gì đúng không?”

Tần Tĩnh Trì vẫy tay với nàng, nói: “Mau tới đây đi, ta lau cho nàng.”

Khi Giang Oản Oản đứng trước mặt hắn cúi đầu xuống, Tần Tĩnh Trì đã cầm khăn tay của nàng, cẩn thận lau sạch.

Đoàn Đoàn không có khăn tay, nhét đôi tay nhỏ nhắn vào trong áo, dùng ống tay áo chìa ra lau qua lại cho nàng như Tần Tĩnh Trì.

 Giang Oản Oản nhắm mắt lại, tận hưởng sự phục vụ của bảo bối lớn và bảo bối nhỏ, nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Một lúc sau, bụi bẩn bám trên mặt nàng đều đã lau sạch thì Đoàn Đoàn mới duỗi hai đôi tay nhỏ của mình ra, chạm vào hai bên má nàng, hôn hai bên má vài cái, mềm mại nói: “Xong rồi ạ. Đoàn Đoàn và cha đã giúp nương lau sạch bẩn. Bây giờ nương sạch sẽ lắm rồi nha!”

Giang Oản Oản hôn một cái lên hai má của cậu bé: “Cảm ơn bảo bối Đoàn Đoàn nha!”

“Được rồi, hai cha con ngồi đây ăn đi. Nương bưng đĩa vào nhà cho cha nương.”

Tần Tĩnh Trì gật đầu: “Ừm, nàng đi đi.”

Khi vào nhà, Tần phụ đang nhàn nhã ngồi uống trà, trên chiếc ghế xích đu mà Tần Tĩnh Trì làm cho ông. Giang Oản Oản bưng thịt lợn kho vào, đúng lúc ông có thể ăn ngay.

Tẫm mẫu thì đang may quần áo. Mùa đông sắp đến rồi, Tẫn mẫu tính may mỗi người trong nhà hai bộ quần áo mùa đông.

“Nương ơi, con mới làm thịt lợn khô, nương mau đến nếm thử xem. Không cần vội khâu quần áo đâu.”

“Ừm, đến ngay đây.”

Tẫn mẫu cắt đường may cuối cùng, mới đi đến trước bàn, cầm thịt khô lên thưởng thức: “Món này có vị hơi giống món thịt bò khô lần trước con làm.”

Giang Oản Oản cười: “Hương vị có vẻ giống nhau một chút, nhưng mùi vị không giống nhau lắm. Con hỏi Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn đều thích ăn thịt bò khô làm lần trước, mà thịt bò khó mua. Con mua thịt lợn về làm thịt khô, còn rẻ hơn một tí.”

Khi hai người nói chuyện, Tần Tĩnh Nghiễn đi vào từ cửa hông, thấy trên bàn có gì đó, hai mắt sáng lên: “Tẩu tử, tẩu lại làm món gì vậy? Để đệ nếm thử!”

“Là thịt lợn khô, không khác thịt bò lắm. Ta làm cho mọi người ăn vặt, khi nào chán có thể nhai.”

Tần Tĩnh Nghiễn ăn liên tiếp vài miếng: “Ăn ngon lắm! Dai dai!”

Đến tối, Đại Ngưu đi về đeo một cái gùi đựng ống tre trên lưng.

Giang Oản Oản đưa tiền cho hắn ta, lại gói cho hắn ta ít thịt lợn khô: “Đại Ngưu ca, đây là đồ ăn vặt muội mới làm, huynh cầm về cho Cẩu Đản và tẩu tử ăn nhé.”

Đại Ngưu mơ hồ ngửi thấy mùi thịt cháy xém, thì nước miếng chảy ra: “Vậy cảm ơn đệ muội! Nương của Cẩu Đản đang chờ ta về ăn cơm, ta về trước nhé!”

Sau khi Đại Ngưu trở về, Giang Oản Oản ngây người nhìn mấy ống tre trước mặt. Nếu sau này bọn họ mở cửa hàng, có lẽ sẽ không làm khoai tây nanh sói và đậu phụ chiên sốt cay. Sau này cũng không cần dùng đến ống tre nữa.

Nhưng nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn ta, nàng có hơi không nói nên lời.

Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn tiễn Tần phụ Tần mẫu ra cửa, khi về thì thấy dáng vẻ buồn rầu của nàng.

“Nàng sao vậy? Mặt mày ủ rũ thế.”

Giang Oản Oản nhìn hắn, lo lắng nói: “Sau này chúng ta không mở quầy hàng, đoán chừng chúng ta không thể khoai tây nanh sói, cá viên chiên, đậu phụ chiên sốt cay nữa.”

“Chỉ là bọn Đại Ngưu ca, Lý Tam ca, và Đắc Chính ca vất vả dựa vào việc chặt ống tre và đánh bắt để kiếm tiền. Bây giờ chúng ta không cần những thứ này nữa, thì bọn họ cũng… Ta thật sự không dám mở miệng nói chuyện này.”

Lúc vừa mới bắt đầu bọn họ không cần nhiều cá nên chỉ nhờ Lý Quý bắt giúp. Sau đó cần nhiều hơn, Tần Đắc Chính cũng bắt đầu mò cá giúp.

Tần Tĩnh Trì cau mày đứng lên suy nghĩ.

Vốn Đoàn Đoàn đang ở bên cạnh chơi thỏ gỗ mới Tần Tĩnh Trì làm cho, nghe thấy giọng nói buồn rầu của nương. Cậu bé bối rối ngẩng đầu lên nghe ngóng, chờ bọn họ nói xong, tiểu tử kia mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Cha nương, chúng ta thực sự không bán món khoai tây và đậu phụ thơm ngon nữa sao?”

Giang Oản Oản ôm cậu bé vào trong lòng, gật đầu nói: “Ừ, không bán nữa. Chúng ta phải mở cửa hàng, bán đồ ăn ngon khác.”

Đoàn Đoàn nhíu mày, nói: “Khoai tây và đậu phụ đều ăn rất ngon ạ. Lần trước các ca ca đều thích ăn, sau này bọn họ cũng không đến ăn nữa ạ?”

Lúc này Giang Oản Oản mới nhớ ra, bọn họ vẫn phải bán đậu phụ thêm một ngày nữa, để giải thích với nhóm khách thư sinh quen thuộc kia mới được. Hơn nữa bọn họ chỉ bán đậu phụ chiên sốt cay này một ngày thôi, khá đáng tiếc.

Giang Oản Oản còn đang định nói chuyện này cho Tần Tĩnh Trì, đã bị hắn cắt ngang: “Oản Oản, ta có một cách, dù sao chúng ta cũng bán nó. Nếu không thì chúng ta dạy món đậu phụ chiên sốt cay này cho bọn họ, chỉ lấy hai mươi phần trăm. Như vậy bọn họ không chỉ kiếm được tiền, mà những vị khách quen với đồ ăn của chúng ta cũng có thể chấp nhận được.”

Hai mắt Giang Oản Oản sáng lên, ôm hắn hôn một cái: “Chàng nói đúng! Tĩnh Trì, chàng thông minh quá!”

Sau đó nàng bắt đầu tự lên kế hoạch: “Đến lúc đó, bọn họ bán ở vài khu chợ cách xa nhau, chắc chắn kinh doanh sẽ tốt.”

Hai người quyết định xong chuyện này. Ngày hôm sau Tần Tĩnh Trì đi mời bọn họ luôn.

Cẩu Đản, Nhị Oa và Tiểu Bảo cũng theo đến, vừa vào nhà đã được Đoàn Đoàn kéo đi chơi. Đoàn Đoàn còn nhỏ mà đã như đại nhân, bưng thịt lợn khô hôm qua nương cậu bé làm chiêu đãi nhóm bạn của cậu bé: “Cẩu Đản ca ca, Nhị Oa ca ca và Tiểu Bảo đệ đệ ơi. Đây là thịt nương ta làm, hương vị rất ngon.”

Ba tiểu gia hoả vừa ngửi thấy thì không kiềm chế được nuốt nước miếng. Thật ra ngày hôm qua Cẩu Đản đã nếm thử rồi.

Hôm qua sau khi cha cậu bé đến giao ống tre, đã mang về một ít. Nhưng cha và nương cậu bé ăn quá nhanh, không lâu sau đó đã ăn hết sạch rồi. Cậu bé mới ăn được ba miếng, khiến ban đêm cậu bé thèm ăn đến mức không ngủ được.

Vì thế hôm nay nhìn thấy thịt khô ngập đĩa thì không nhịn được, ăn từng miếng từng miếng. Nhị Oa và Tiểu Bảo cũng đi ăn theo ngon lành.

Đoàn Đoàn từ từ nhai thịt khô, thấy hai ca ca và Tiểu Bảo đệ đệ đều ăn rất vui vẻ, cậu bé cũng cảm thấy vui vẻ theo.

“Đại Ngưu ca, Đắc Chính ca và Tam ca à. Ta và Oản Oản tính mở một cửa hàng trên huyện, sau này có lẽ không mở quầy hàng nữa. Cho nên chúng ta sẽ không cần ống tre và cá nữa.”

Ba người nghe xong những lời này, vẻ mặt đều không vui. Nhưng cũng không có ý trách cứ, mà là bất đắc dĩ và buồn bã.

Điều buồn bã là hai tháng này bọn họ vất vả kiếm được rất nhiều tiền. Bây giờ công việc của họ mất đi quá nhanh, bất đắc dĩ chính là bọn họ cũng không có cách nào thay đổi được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0