Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 71

Mộc Mộc Chi

2025-03-15 14:47:52

Đôi phu thê Lý Quý không biết đậu phụ là cái gì, nhưng mà mùi thơm kia khiến người khác phải thèm ăn nên cũng không muốn hỏi nhiều, còn Tiểu Bảo đã đi vào trong sân từ lâu, cậu bé đang ăn miếng đậu phụ mà Đoàn Đoàn thổi nguội cho mình.

Ăn ngon đến mức nheo mắt lại, vô cùng hưởng thụ.

Giang Oản Oản thấy phu thê bọn họ đi vào thì vội vàng lấy bát và đũa ra, sau đó còn giúp hai người bọn họ gắp mấy miếng đậu phụ còn nóng hổi vào bát.

Hai người vẫn hơi xấu hổ nhưng điều này không thể kìm nổi mùi thơm của món ngon trước mặt, đến khi tỉnh táo lại thì đã nhận lấy bát đũa và đang ăn ngon lành rồi.

Hai người nào từng ăn thử món ngon này, hơn nữa dường như đậu phụ còn nóng đã phóng đại hương vị thơm ngon cay nồng của nó lên vô số lần thậm chí còn cảm thấy ngon hơn cả bữa tiệc được tổ chức mấy ngày trước.

“Ngon quá!”

 “Oản Oản, tay nghề nấu nướng của muội tốt thật đấy!”

“Nhưng mà đây là loại thịt gì vậy? Sao lại mềm như vậy? Hình như còn hơi giống món trứng hấp mà muội dạy ta làm đấy.” Lý Thị vừa ăn đậu phụ vừa nghi ngờ hỏi.

Mấy người nghe thấy vấn đề này của nàng ta thì đều bật cười thành tiếng, còn Đoàn Đoàn buột miệng nói: “Bá nương, đây là đậu phụ chứ không phải là thịt ạ.”

Giang Oản Oản xoa đầu nhi tử nhà mình, nàng bổ sung: “Cái này được làm từ đậu nành ạ.”

“Ồ...”

 “Hả?”

Đôi phu thê Lý Quý ngạc nhiên tới mức mở to mắt nhìn, trong lòng cả hai đều cảm thấy khó tin.

Bọn họ thật sự không thể nghĩ được tại sao những con cá tanh tưởi lại có thể biến thành mùi thơm ngào ngạt, sau khi được Giang Oản Oản giải thích, ít nhiều gì bọn họ cũng có thể lý giải được, nhưng miếng đậu phụ non mềm này thì có liên quan gì đến những hạt đậu rắn chắc kia chứ!

Đoàn Đoàn thấy dáng vẻ kinh ngạc của hai người họ, cậu bé che miệng cười trộm, còn Tiểu Bảo đang ăn đậu phụ thơm ngon ngơ ngác nhìn Đoàn Đoàn ca ca bật cười, vì vậy cậu bé cũng cười theo.

Đôi phu thê Lý Quý nghe thấy tiếng cười giòn tan của Tiểu Bảo nhà mình thì mới tỉnh táo lại, bọn họ đã biết được những miếng đậu phụ này được làm từ hạt đậu, vậy quá trình làm chắc chắn không đơn giả, có lẽ nó còn được xem là cách làm bí mật của nhà người ta nên cả hai đều thức thời không tiếp tục hỏi nữa.

Một chảo đậu phụ chiên sốt cay nhanh chóng bị ăn sạch, lúc này Giang Oản Oản lại lấy thêm hai dải đậu phụ vuông vức ra, cắt thành từng miếng rồi chiên vàng.

Đôi phu thê Lý Quý thấy những miếng đậu phụ ban đầu trắng như tuyết, trong lòng càng không thể bình tĩnh được, cả hai đều cảm thấy rất thần kỳ, những hạt đậu ố vàng bình thường lại có thể làm thành những miếng đậu phụ trắng nõn này, điều này sao có thể khiến người ta không kích động được chứ?

Chẳng mấy chốc, mùi thơm của chảo đậu phụ chiên sốt cay đã bắt đầu lan tỏa ra khắp nơi, đôi phu thê cũng không quan tâm đến điều khác nữa mà tiếp tục cầm bát nhanh chóng ăn.

Giang Oản Oản thấy mọi người sôi nổi ăn đậu phụ chiên sốt cay ở trong sân thì cảm thấy rất vui, nếu có thời gian làm đồ nướng để ăn, có lẽ sẽ càng ngon hơn.

Cả nhà Lý Quý ăn đậu phụ xong rồi ôm bụng trở về nhà, Giang Oản Oản còn đưa cho bọn họ mấy miếng đậu phụ để mang về, cho dù dùng đậu phụ để nấu canh cũng không tệ.

Bọn họ làm rất nhiều đậu phụ, nếu để vài ngày nữa mang đi bán hàng thì sẽ không còn tươi nữa, vì vậy Giang Oản Oản đã bảo Tần Tĩnh Trì đưa vài miếng cho Cẩu Đản và Nhị Oa.

Mấy ngày nay, cả nhà ăn rất nhiều món được nấu từ đậu phụ, nào là canh đậu phụ cá diếc, đậu phụ Tứ Xuyên, đậu phụ nấu cải thảo, tất cả các món đều ăn từ một nguyên liệu giống nhau nhưng lại có hương vị khác nhau, vì vậy mọi người vẫn không cảm thấy ngán.

Ngày hôm sau sẽ có phiên chợ lớn, vì vậy Giang Oản Oản đã làm gần hai trăm cân đậu phụ, cả hai khuôn làm đậu đều đầy ắp.

Bây giờ căn nhà mới của bọn họ đã được xây xong, Tần mẫu không cần phải ở nhà nữa, vì vậy bà sẽ lên huyện bán đậu phụ với Giang Oản Oản, còn Tần phụ ở nhà giúp Tần Tĩnh Trì làm một vài đồ dùng trong nhà, nhưng mà ông cũng không quá giỏi việc này nên chỉ có thể làm được một vài món đơn giản.

Hiện tại trời đang rất lạnh nên Giang Oản Oản không muốn dẫn Đoàn Đoàn đi theo, nhưng đã rất lâu thằng bé không được lên huyện chơi, hôm trước đã quấn lấy nàng làm nũng, mà Giang Oản Oản bị cậu bé quấy rầy thật sự không còn cách nào nữa, vì vậy đành phải đồng ý dẫn cậu bé đi theo.

Trước đó không lâu, Giang Oản Oản đã tới tiệm vải mua một cuộn vải dày với chất liệu tốt, ở mép vải được đính rất nhiều lông, mặc dù giá rất đắt nhưng Giang Oản Oản vẫn cắn răng mua một chút, tổng cộng nàng bỏ ra năm lượng bạc để mua, nhưng mà vẫn đủ để làm cho Đoàn Đoàn một bộ y phục và một chiếc mũ lông, đúng lúc hôm nay có thể cho cậu bé mặc.

Giang Oản Oản cầm tấm vải chất liệu tốt, cũng không nỡ tùy tiện làm bừa, cẩn thận thiết kế một lúc rồi mới giao chất liệu vải và bản thiết kế cho Tần mẫu.

Tần mẫu cầm tấm vải này ngay tức khắc bà biết đây là đồ tốt, chắc chắn không rẻ, thế là cũng nghiêm túc hơn, cộng thêm bản thiết kế của Giang Oản Oản, cuối cùng làm ra bộ quần áo nhỏ tinh xảo lại đáng yêu.

Trên áo gấm màu xanh lục nhạt thêu chú thỏ nhỏ trắng mập mạp, vạt áo, tay áo và cổ áo đều là lông tơ màu trắng sữa dài, ngay cả cúc áo cũng là những chú thỏ nhỏ ngộ nghĩnh, những chiếc cúc này Tần mẫu đã mất mấy ngày mới thêu xong, vừa khéo phối với chú thỏ trắng nhỏ mập trên áo.

Mũ cũng màu xanh lục nhạt, viền toàn là lông tơ, trên đỉnh mũ còn làm hai tai thỏ hơi rủ xuống, dưới mũ nối liền với chiếc khăn quàng cổ nhỏ ấm áp, vừa đáng yêu lại vừa giữ ấm.

Giang Oản Oản thấy hôm nay gió hơi to, đoán rằng tiểu tử này đến huyện thành sẽ không chịu nổi, thế là lấy bộ quần áo nhỏ này ra, định mặc cho cậu bé.

Sau khi Tần mẫu làm xong bộ quần áo này thì đưa cho Giang Oản Oản cất đi, cho nên Đoàn Đoàn cũng chưa từng thấy, đột nhiên thấy nương mình lấy ra một bộ quần áo mới, cậu bé vui mừng không thôi.

Đợi Giang Oản Oản trải quần áo ra, cậu bé mới nhìn thấy những chú thỏ đáng yêu trên áo: "Oa! Thỏ con! Đáng yêu quá!"

Đoàn Đoàn sờ sờ chú thỏ mập lớn trên áo, lại sờ sờ những chiếc cúc áo thỏ con ngộ nghĩnh, khiến cậu bé vô cùng thích.

Giang Oản Oản lại cầm chiếc mũ bên cạnh đưa cho cậu bé, mỉm cười nói: "Còn có mũ nhỏ nữa này."

"A a a! Nương! Là tai thỏ!"

Cậu bé không cần ai dạy cũng tự đội mũ lên đầu, trên tay cầm chiếc khăn quàng cổ nối với mũ, nghi hoặc hỏi: "Nương, cái này dùng để làm gì vậy?"

Giang Oản Oản cười quấn khăn quàng cổ cho cậu bé: "Đây gọi là khăn quàng cổ, quấn mấy vòng quanh cổ là ấm áp lắm."

Đoàn Đoàn rụt cổ lại: "Thật sự ấm áp quá!"

"Được rồi, hôm nay trời lạnh quá, gió cũng to, nương mặc quần áo mới cho con nhé."

"Vâng vâng!"

Đợi mặc xong quần áo mới, mũ cũng chỉnh tề, trông cậu bé giống y như một viên bánh nếp màu xanh lục nhạt.

Tần Tĩnh Trì từ ngoài cửa đi vào, vừa đóng cửa vừa nói: "Hôm nay bên ngoài lạnh quá, nàng đi sớm về sớm, hay là Đoàn Đoàn đừng đi..."

Hắn vừa đóng chặt cửa nhà quay lại thì thấy khuôn mặt nhỏ của Đoàn Đoàn được bọc trong chiếc mũ lông tơ, trông mềm mại vô cùng, trên người mặc bộ quần áo nhỏ cũng lông tơ như vậy, hắn đến gần nhìn kỹ, trên quần áo nhỏ còn có những chú thỏ đáng yêu.

Tần Tĩnh Trì đi đến bên giường rồi bế tiểu tử lên hôn mấy cái, cười tươi như hoa nói với Giang Oản Oản: "Nhi tử bảo bối của chúng ta thật sự quá đáng yêu! Bộ quần áo mới này cũng đẹp quá!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0