Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 69
Mộc Mộc Chi
2025-03-15 14:47:52
Trên trâm cài tóc có vài đóa hoa lan nho nhỏ được điêu khắc rất sống động, đôi mắt của Lý Tuyết Trân sáng bừng lên như những ngôi sao, nàng ấy nhận lấy và liên tục nghịch nó, mặc dù không quý giá nhưng lại thích tới mức không rời tay, nàng ấy nhẹ giọng nói: “Cảm ơn, ta... Rất thích.”
Mắt thấy đã sắp tới chỗ quầy hàng, Tần Tĩnh Nghiễn nhìn nàng ấy rồi nói khẽ: “Vậy... Ta và tẩu tử về trước đây.”
Khi thấy cậu sắp đi, Lý Tuyết Trân gắng sức nắm chặt hầu bao ở trong tay áo, nàng ấy nhanh chóng lấy ra, nhét vào trong tay cậu rồi lập tức kéo Tiểu Ngọc nhanh chóng rời đi.
Tần Tĩnh Nghiễn ngơ ngác nhìn bóng lưng của nàng ấy, mãi đến khi hai người biến mất ở khúc cua thì cậu mới vô thức cúi đầu nhìn cái hầu bao ở trong tay, chiếc hầu bao màu xanh biếc được thêu mấy ngọn tre trông rất trang nhã, thậm chí còn có thể mơ hồ ngửi được mùi hương thoang thoảng của nó.
Tẫn Tĩnh Nghiễn vu.ốt ve ngọn tre xanh trên đó, trong mắt tràn ngập sự hạnh phúc vui vẻ.
Giang Oản Oản thấy vẻ mặt vui vẻ của cậu nàng ho nhẹ một tiếc: “Khụ... Chúng ta phải đi rồi.”
Tẫn Tĩnh Nghiễn nhìn tẩu tử đang cười trêu chọc mình, cậu hơi đỏ mặt, sau đó vội vàng nhét hầu bao vào trong ngực: “Khụ... Tẩu tử, chúng ta... Chúng ta đi thôi.”
Khi về đến nhà, Đoàn Đoàn, Cẩu Đản và Nhị Oa đang ngồi trong sân ăn bánh quy hôm qua Giang Oản Oản làm cho mấy đứa nó.
Tẫn Tĩnh Nghiễn dọn dẹp đồ đạc ở trên xe đẩy, còn Giang Oản Oản đi tới xoa đầu ba đứa bé, nàng nhìn Cẩu Đản và Nhị Oa đang ăn rất ngon lành thì hỏi: “Sao nào, bánh quy thẩm thẩm làm có ngon không?”
“Ngon lắm ạ!”
“Ngon ạ!” Nhị Oa vẫn còn đang ăn bánh quy nên nói không rõ lắm.
Đoàn Đoàn kéo tay nàng, cậu bé chỉ vào cái mâm sắt và cối đá xay ở trong góc khuất rồi ngẩng đầu lên hỏi nàng: “Nương ơi nương! Đó là cái gì vậy ạ? Cha nói nó làm được món ngon, là thật sao ạ?”
Giang Oản Oản khẽ véo cái mũi nhỏ của cậu bé: “Đúng rồi, lát nữa nương sẽ dùng nó để làm món ngon cho Đoàn Đoàn nhà chúng ta ăn!”
Tần Tĩnh Trì ra khỏi phòng làm gỗ, khi thấy nàng đã về thì cũng vội vàng đi tới, hắn chỉ vào cái cối đá xay: “Lát nữa sẽ làm à?”
“Vâng ạ, dù sao cũng rảnh rỗi, làm xong thì tối nay, chúng ta có thể ăn thử.”
Nhưng mà hôm nay Cẩu Đản và Nhị Oa phải về sớm nên sẽ không có cơ hội ăn đậu phụ.
Tần phụ và Tần mẫu về cho heo ăn ở nhà cũ cũng đã trở về, hai người cùng tới giúp đỡ rửa sạch cái cối đá xay này.
Giang Oản Oản đặt thùng đậu nành to mà sáng nay đã được ngâm sang bên cạnh cối đá xay, trong lúc Tần Tĩnh Trì đẩy cái máy đá xay, Giang Oản Oản múc một thìa đậu nành và nước cho vào miệng cối đá xay. Theo sự chuyển động của nó, sữa đậu nành trắng ngà từ từ chảy ra từ miệng cối đá xay, chẳng mấy chốc đã đầy một thùng lớn.
Mọi người nhìn sữa đậu nành chảy ra, tất cả đều cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ những hạt đậu nành này lại cho ra được loại nước mịn màng trắng ngà như thế, bọn họ cũng bắt đầu tin tưởng Giang Oản Oản có thể làm ra một món ngon kỳ lạ.
Tần mẫu quan sát một hồi lâu thì cũng đã học được, Giang Oản Oản lập tức đưa thìa gỗ cho bà: “Nương, nương bỏ thêm đậu nành vào đi ạ, con xách thùng sữa đậu nành này vào bếp nấu.”
Ngoài sân đang xay đậu nành, còn trong bếp mùi thơm nóng hổi của đậu đang liên tục lan tỏa khắp nơi, Giang Oản Oản đã lọc bã đậu xong, nàng bắt đầu cho thêm nước chát, trong quá trình cho nước chát vào phải từ từ khuấy sữa đậu nành để tạo ra hỗn hợp sữa đậu nành và nước chát.
Trong lúc khuấy đều, những mảng tào phớ dần dần nổi lên, Giang Oản Oản nuốt nước miếng, nàng múc miếng tào phớ non mịn ra một cái chậu gỗ nhỏ.
Qua gần nửa canh giờ, đậu phụ đã dần đông lại: “Tĩnh Trì! Chàng mau vào giúp ta cho nồi đậu phụ vào trong khay làm đậu đi!”
Tần Tĩnh Trì nghe thấy tiếng gọi của nàng, hắn vội vàng đi vào giúp đỡ.
Bận rộn hơn một canh giờ, cuối cùng đã cho đậu phụ vào khuôn ép xong, bây giờ chỉ cần chờ nó định hình lại là được.
Mặc dù đậu phụ đang được ép nhưng tào phớ ở trong chậu gỗ lại có rất nhiều, Giang Oản Oản biết khẩu vị của mọi người không giống nhau nên đã nấu hai loại nước sốt mặn ngọt.
Cho ngũ vị hương, ớt, muối, hành, xì dầu, giấm thơm và bột tiêu vào trong bát, sau đó đổ dầu nóng lên trên, một bát nước sốt chua cay đã ra lò.
Một phần sốt ngọt khác được làm bằng cách cho đường đỏ vào trong nước, kết hợp với hoa quế khô và nho khô được nàng phơi từ tháng trước vào.
Múc tào phớ còn nóng hổi vào mấy cái bát nhỏ, sau đó lần lượt rưới hai loại nước sốt khác nhau vào từng bát: “Được rồi, mọi người mau tới ăn thử tào phớ đi, con làm hai vị, mọi người đều nếm thử xem có thích không?”
Đoàn Đoàn và Tần mẫu là người thích ăn ngọt, hai người quyết đoán cầm bát tào phớ sốt ngọt lên, múc một thìa thật lớn cho vào trong miệng.
Tào phớ mặn có vị thơm chua cay, còn tào phớ ngọt có vị trái cây của hoa quế và nho khô, đồng thời thơm ngọt đến mức kỳ lạ, cả hai loại tào phớ đều mềm mịn, tan chảy ở trong miệng.
“A! Ngon quá đi mất thôi, mịn màng, ngọt ngào! Ăn giống như thạch vậy!”
Tần mẫu cũng gật đầu, bà liên tục ăn: “Không ngờ đậu nành lại có thể làm ra được món ngon như thế!”
Giang Oản Oản cũng ăn tào phớ ngọt, cảm nhận được vị mềm mịn của nó, trong mắt nàng tràn đầy ý cười, quả thực rất thành công!
Tần Tĩnh Trì, Tần Tĩnh Nghiễn và Tần phụ ăn tào phớ mặn, cả ba ăn rất ngon lành.
Tần Tĩnh Trì thấy nàng và Đoàn Đoàn đều ăn ngọt, vì vậy hắn đã đút cho hai người tào phớ mặn trong bát của mình rồi cười nói: “Vị mặn ăn ngon lắm đó.”
Đoàn Đoàn ăn miếng tào phớ mặn mà cha đút cho, cậu bé ngậm trong miệng: “Cha, ăn ngọt ngon hơn nhiều!” Nói xong, cậu bé còn đút cho Tần Tĩnh Trì một thì, sau khi hắn ăn thì lắc đầu: “Mặn ngon hơn một chút.”
Đoàn Đoàn cau mày: “Ngọt ngon hơn mà!”
Tần Tĩnh Trì nhàn nhã ăn thêm một thìa tào phớ mặn: “Mặn ngon hơn!”
Đoàn Đoàn chán ghét nhìn hắn, cậu bé cảm thấy cha mình không biết ăn một chút nào, nhưng cậu bé cũng chỉ có thể đi tới bên cạnh Giang Oản Oản rồi nhỏ giọng phàn nàn: “Nương ơi, có phải ngọt ngon hơn không ạ? Cha đúng là không biết ăn mà.”
Giang Oản Oản đang ăn tào phớ, khi nghe thấy cậu bé nói vậy thì dở khóc dở cười, cũng không biết có phải là thằng bé nghe thấy nàng nói hay không mà cũng biết từ “không biết ăn” này.
“Nương, nương! Nương thấy đúng không ạ?”
Đoàn Đoàn thấy nàng không trả lời mình, cậu bé không nhịn được mà cầm tay áo của nàng rồi tiếp tục hỏi.
Quả nhiên, cuộc chiến giữa hai phe tào phớ mặn và tào phớ ngọt vẫn chưa kết thúc.
“Nương cảm thấy cả hai đều ngon hết.”
Đoàn Đoàn bĩu môi, cậu bé nghi ngờ nhìn nàng một cái như thể muốn xem nàng có đang nói dối hay không, khi thấy nàng vẫn đang ăn tào phớ, Đoàn Đoàn thở dài, quả nhiên nương đã bị cha làm hư rồi, cũng không biết ăn như cha vậy.
Sau khi ăn tào phớ xong, đậu phụ ở trong khuôn đã được ép chặt thành một hình vuông vức.
Bây giờ đã gần tối rồi, bọn họ vừa ăn tào phớ xong nên vẫn còn rất no, hơn nữa hôm nay Giang Oản Oản bận rộn cả ngày nên có hơi mệt, vì vậy nàng không rán đậu phụ mà định cứ để đó, ngày mai sẽ làm.
Hôm nay Đoàn Đoàn được ăn tào phớ nên có cảm thấy rất phấn khích, sau khi mặc một cái áo ngủ thật dày thì lăn lộn trên giường chơi đùa, Giang Oản Oản ngồi trên đầu giường, thỉnh thoảng nàng sẽ nhìn nó, tiện thể lau mái tóc còn ướt.
Tần Tĩnh Trì tắm xong, hắn để trần nửa người trên đi vào phòng, Giang Oản Oản thấy hắn như vậy thì cảm thấy lạnh thay: “Chàng mặc nhiều vào, bây giờ thời tiết lạnh như thế, nhỡ bị cảm lạnh thì sao?”
Mắt thấy đã sắp tới chỗ quầy hàng, Tần Tĩnh Nghiễn nhìn nàng ấy rồi nói khẽ: “Vậy... Ta và tẩu tử về trước đây.”
Khi thấy cậu sắp đi, Lý Tuyết Trân gắng sức nắm chặt hầu bao ở trong tay áo, nàng ấy nhanh chóng lấy ra, nhét vào trong tay cậu rồi lập tức kéo Tiểu Ngọc nhanh chóng rời đi.
Tần Tĩnh Nghiễn ngơ ngác nhìn bóng lưng của nàng ấy, mãi đến khi hai người biến mất ở khúc cua thì cậu mới vô thức cúi đầu nhìn cái hầu bao ở trong tay, chiếc hầu bao màu xanh biếc được thêu mấy ngọn tre trông rất trang nhã, thậm chí còn có thể mơ hồ ngửi được mùi hương thoang thoảng của nó.
Tẫn Tĩnh Nghiễn vu.ốt ve ngọn tre xanh trên đó, trong mắt tràn ngập sự hạnh phúc vui vẻ.
Giang Oản Oản thấy vẻ mặt vui vẻ của cậu nàng ho nhẹ một tiếc: “Khụ... Chúng ta phải đi rồi.”
Tẫn Tĩnh Nghiễn nhìn tẩu tử đang cười trêu chọc mình, cậu hơi đỏ mặt, sau đó vội vàng nhét hầu bao vào trong ngực: “Khụ... Tẩu tử, chúng ta... Chúng ta đi thôi.”
Khi về đến nhà, Đoàn Đoàn, Cẩu Đản và Nhị Oa đang ngồi trong sân ăn bánh quy hôm qua Giang Oản Oản làm cho mấy đứa nó.
Tẫn Tĩnh Nghiễn dọn dẹp đồ đạc ở trên xe đẩy, còn Giang Oản Oản đi tới xoa đầu ba đứa bé, nàng nhìn Cẩu Đản và Nhị Oa đang ăn rất ngon lành thì hỏi: “Sao nào, bánh quy thẩm thẩm làm có ngon không?”
“Ngon lắm ạ!”
“Ngon ạ!” Nhị Oa vẫn còn đang ăn bánh quy nên nói không rõ lắm.
Đoàn Đoàn kéo tay nàng, cậu bé chỉ vào cái mâm sắt và cối đá xay ở trong góc khuất rồi ngẩng đầu lên hỏi nàng: “Nương ơi nương! Đó là cái gì vậy ạ? Cha nói nó làm được món ngon, là thật sao ạ?”
Giang Oản Oản khẽ véo cái mũi nhỏ của cậu bé: “Đúng rồi, lát nữa nương sẽ dùng nó để làm món ngon cho Đoàn Đoàn nhà chúng ta ăn!”
Tần Tĩnh Trì ra khỏi phòng làm gỗ, khi thấy nàng đã về thì cũng vội vàng đi tới, hắn chỉ vào cái cối đá xay: “Lát nữa sẽ làm à?”
“Vâng ạ, dù sao cũng rảnh rỗi, làm xong thì tối nay, chúng ta có thể ăn thử.”
Nhưng mà hôm nay Cẩu Đản và Nhị Oa phải về sớm nên sẽ không có cơ hội ăn đậu phụ.
Tần phụ và Tần mẫu về cho heo ăn ở nhà cũ cũng đã trở về, hai người cùng tới giúp đỡ rửa sạch cái cối đá xay này.
Giang Oản Oản đặt thùng đậu nành to mà sáng nay đã được ngâm sang bên cạnh cối đá xay, trong lúc Tần Tĩnh Trì đẩy cái máy đá xay, Giang Oản Oản múc một thìa đậu nành và nước cho vào miệng cối đá xay. Theo sự chuyển động của nó, sữa đậu nành trắng ngà từ từ chảy ra từ miệng cối đá xay, chẳng mấy chốc đã đầy một thùng lớn.
Mọi người nhìn sữa đậu nành chảy ra, tất cả đều cảm thấy rất kinh ngạc, không ngờ những hạt đậu nành này lại cho ra được loại nước mịn màng trắng ngà như thế, bọn họ cũng bắt đầu tin tưởng Giang Oản Oản có thể làm ra một món ngon kỳ lạ.
Tần mẫu quan sát một hồi lâu thì cũng đã học được, Giang Oản Oản lập tức đưa thìa gỗ cho bà: “Nương, nương bỏ thêm đậu nành vào đi ạ, con xách thùng sữa đậu nành này vào bếp nấu.”
Ngoài sân đang xay đậu nành, còn trong bếp mùi thơm nóng hổi của đậu đang liên tục lan tỏa khắp nơi, Giang Oản Oản đã lọc bã đậu xong, nàng bắt đầu cho thêm nước chát, trong quá trình cho nước chát vào phải từ từ khuấy sữa đậu nành để tạo ra hỗn hợp sữa đậu nành và nước chát.
Trong lúc khuấy đều, những mảng tào phớ dần dần nổi lên, Giang Oản Oản nuốt nước miếng, nàng múc miếng tào phớ non mịn ra một cái chậu gỗ nhỏ.
Qua gần nửa canh giờ, đậu phụ đã dần đông lại: “Tĩnh Trì! Chàng mau vào giúp ta cho nồi đậu phụ vào trong khay làm đậu đi!”
Tần Tĩnh Trì nghe thấy tiếng gọi của nàng, hắn vội vàng đi vào giúp đỡ.
Bận rộn hơn một canh giờ, cuối cùng đã cho đậu phụ vào khuôn ép xong, bây giờ chỉ cần chờ nó định hình lại là được.
Mặc dù đậu phụ đang được ép nhưng tào phớ ở trong chậu gỗ lại có rất nhiều, Giang Oản Oản biết khẩu vị của mọi người không giống nhau nên đã nấu hai loại nước sốt mặn ngọt.
Cho ngũ vị hương, ớt, muối, hành, xì dầu, giấm thơm và bột tiêu vào trong bát, sau đó đổ dầu nóng lên trên, một bát nước sốt chua cay đã ra lò.
Một phần sốt ngọt khác được làm bằng cách cho đường đỏ vào trong nước, kết hợp với hoa quế khô và nho khô được nàng phơi từ tháng trước vào.
Múc tào phớ còn nóng hổi vào mấy cái bát nhỏ, sau đó lần lượt rưới hai loại nước sốt khác nhau vào từng bát: “Được rồi, mọi người mau tới ăn thử tào phớ đi, con làm hai vị, mọi người đều nếm thử xem có thích không?”
Đoàn Đoàn và Tần mẫu là người thích ăn ngọt, hai người quyết đoán cầm bát tào phớ sốt ngọt lên, múc một thìa thật lớn cho vào trong miệng.
Tào phớ mặn có vị thơm chua cay, còn tào phớ ngọt có vị trái cây của hoa quế và nho khô, đồng thời thơm ngọt đến mức kỳ lạ, cả hai loại tào phớ đều mềm mịn, tan chảy ở trong miệng.
“A! Ngon quá đi mất thôi, mịn màng, ngọt ngào! Ăn giống như thạch vậy!”
Tần mẫu cũng gật đầu, bà liên tục ăn: “Không ngờ đậu nành lại có thể làm ra được món ngon như thế!”
Giang Oản Oản cũng ăn tào phớ ngọt, cảm nhận được vị mềm mịn của nó, trong mắt nàng tràn đầy ý cười, quả thực rất thành công!
Tần Tĩnh Trì, Tần Tĩnh Nghiễn và Tần phụ ăn tào phớ mặn, cả ba ăn rất ngon lành.
Tần Tĩnh Trì thấy nàng và Đoàn Đoàn đều ăn ngọt, vì vậy hắn đã đút cho hai người tào phớ mặn trong bát của mình rồi cười nói: “Vị mặn ăn ngon lắm đó.”
Đoàn Đoàn ăn miếng tào phớ mặn mà cha đút cho, cậu bé ngậm trong miệng: “Cha, ăn ngọt ngon hơn nhiều!” Nói xong, cậu bé còn đút cho Tần Tĩnh Trì một thì, sau khi hắn ăn thì lắc đầu: “Mặn ngon hơn một chút.”
Đoàn Đoàn cau mày: “Ngọt ngon hơn mà!”
Tần Tĩnh Trì nhàn nhã ăn thêm một thìa tào phớ mặn: “Mặn ngon hơn!”
Đoàn Đoàn chán ghét nhìn hắn, cậu bé cảm thấy cha mình không biết ăn một chút nào, nhưng cậu bé cũng chỉ có thể đi tới bên cạnh Giang Oản Oản rồi nhỏ giọng phàn nàn: “Nương ơi, có phải ngọt ngon hơn không ạ? Cha đúng là không biết ăn mà.”
Giang Oản Oản đang ăn tào phớ, khi nghe thấy cậu bé nói vậy thì dở khóc dở cười, cũng không biết có phải là thằng bé nghe thấy nàng nói hay không mà cũng biết từ “không biết ăn” này.
“Nương, nương! Nương thấy đúng không ạ?”
Đoàn Đoàn thấy nàng không trả lời mình, cậu bé không nhịn được mà cầm tay áo của nàng rồi tiếp tục hỏi.
Quả nhiên, cuộc chiến giữa hai phe tào phớ mặn và tào phớ ngọt vẫn chưa kết thúc.
“Nương cảm thấy cả hai đều ngon hết.”
Đoàn Đoàn bĩu môi, cậu bé nghi ngờ nhìn nàng một cái như thể muốn xem nàng có đang nói dối hay không, khi thấy nàng vẫn đang ăn tào phớ, Đoàn Đoàn thở dài, quả nhiên nương đã bị cha làm hư rồi, cũng không biết ăn như cha vậy.
Sau khi ăn tào phớ xong, đậu phụ ở trong khuôn đã được ép chặt thành một hình vuông vức.
Bây giờ đã gần tối rồi, bọn họ vừa ăn tào phớ xong nên vẫn còn rất no, hơn nữa hôm nay Giang Oản Oản bận rộn cả ngày nên có hơi mệt, vì vậy nàng không rán đậu phụ mà định cứ để đó, ngày mai sẽ làm.
Hôm nay Đoàn Đoàn được ăn tào phớ nên có cảm thấy rất phấn khích, sau khi mặc một cái áo ngủ thật dày thì lăn lộn trên giường chơi đùa, Giang Oản Oản ngồi trên đầu giường, thỉnh thoảng nàng sẽ nhìn nó, tiện thể lau mái tóc còn ướt.
Tần Tĩnh Trì tắm xong, hắn để trần nửa người trên đi vào phòng, Giang Oản Oản thấy hắn như vậy thì cảm thấy lạnh thay: “Chàng mặc nhiều vào, bây giờ thời tiết lạnh như thế, nhỡ bị cảm lạnh thì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro