Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 63

Mộc Mộc Chi

2025-03-15 14:47:52

Vài ngày trước Tần phụ Tần mẫu cầm rất nhiều đậu phộng tới nên sau khi Giang Oản Oản suy nghĩ thì định làm món đậu phộng chiên. Lấy đậu phộng rửa sạch sẽ, đánh hai quả trứng gà, bỏ một ít bột mì và một ít tinh bột vào rồi quấy đều sau đó bỏ đậu phộng vào nồi chiên mềm vớt ra.

Sau đó cho vào nồi một muỗng đường to và một muỗng nước sạch, quấy tới khi nước đường chuyển dần từ bọt đến khi hết bọt thì cho thêm ớt bột, bột thì là, vừng trắng và một chút muối sau đó đổ đậu phộng đã chiên xong vào không ngừng quấy cho khỏi dính, sau khi tắt bếp lại tiếp tục trộn cho đến khi đậu phộng thành viên tròn là có thể hoàn thành.

Sau khi làm xong món đậu phộng tẩm vị, Giang Oản Oản lại hấp thêm một ít bí đỏ cùng khoai lang, sau khi hấp xong thì nghiền nát từng thứ, làm bánh bí đỏ và bánh khoai lang dựa theo cách làm bánh bí đỏ, lúc nhấc bánh ra khỏi nồi bánh rất thơm ngọt.

Trong phòng gỗ, Tần Tĩnh Trì đang ngồi điêu khắc án thư, đột nhiên thấy bánh bao nhỏ đu trên đùi mình, bánh bao nhỏ huyên thuyên gì đó, còn muốn bám víu vào chân hắn muốn bò lên.

Tần Tĩnh Trì vẫn chưa để ý, ngồi khắc mà không nhúc nhích, mãi đến khi khắc xong lông đuôi cuối cùng mới bỏ dụng cụ xuống, ôm tiểu nhân nhi vào lòng: "Sao vậy? Tìm cha có việc gì không?”

Đoàn Đoàn ôm cổ hắn, vội vã hỏi: “Cha, xe ngựa nhỏ mà chúng ta muốn tặng cho Cẩu Đản ca ca, cha đã làm xong chưa ạ?”

Tần Tĩnh Trì mỉm cười bất lực, hắn còn tưởng là có chuyện gì cơ, mới sáng sớm ra tiểu tử này đã quấn lấy hắn hỏi cả nửa ngày, tuy hôm qua hắn đã làm xong hết rồi, nhưng vẫn không nhịn được muốn trêu chọc cậu bé, bèn lừa cậu bé nói là vẫn chưa làm xong. Bây giờ mới quá trưa, cậu bé lại vội vã chạy qua hỏi tiếp.

 Tần Tĩnh Trì nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu bé: "Xong rồi, không biết con hỏi biết bao nhiêu lần rồi!”

Đoàn Đoàn hài lòng cười rộ lên, vội vàng nói: “Vậy cha mau cho Đoàn Đoàn nhìn thử đi, có phải cũng đẹp như cái của Đoàn Đoàn không.”

Tần Tĩnh Trì mở rương gỗ lấy chiếc xe ngựa nhỏ ra đưa cho cậu bé.

Đoàn Đoàn cẩn thận quan sát: "Oa! Đẹp như cái của Đoàn Đoàn luôn, cũng ngầu như của con luôn!”

Chiếc xe ngựa hắn mới làm này cũng không khác mấy cái hắn làm cho Đoàn Đoàn, chỉ có con ngựa kéo xe và hình dáng xe ngựa là hơi khác, đặc biệt nhất là trên chóp xe ngựa có khắc thêm mấy chữ ‘sinh nhật vui vẻ’, còn lại những chỗ khác thì gần như là giống nhau hết.

 “Cha, đây là cái gì ạ?” Tiểu tử chỉ vào mấy chữ trên chóp xe ngựa, hỏi.

Tần Tĩnh Trì chỉ vào từng chữ đọc cho cậu bé nghe, giải thích cho cậu bé: “Mấy chữ này là ‘sinh nhật vui vẻ’.

Đoàn Đoàn gật gật đầu: "Oa! Vậy nhất định Cẩu Đản ca ca sẽ còn thích hơn!”

Cậu bé nói xong thì cầm chiếc xe ngựa nhỏ lên ngắm nghía, rồi nhảy xuống khỏi đùi Tần Tĩnh Trì: "Cha, con muốn mang cho nương xem!”

Thấy cậu bé tung tăng nhảy nhót đi ra ngoài, Tần Tĩnh Trì mới cầm dụng cụ điêu khắc lên tiếp tục làm việc.

“Nương, nương! Cha làm xong xe ngựa nhỏ tặng cho Cẩu Đản ca ca rồi, đẹp như của Đoàn Đoàn luôn!”

Giang Oản Oản thấy cậu bé vui vẻ nhảy tưng tưng, vội vàng mở miệng: “Đi chậm thôi, ngã bây giờ.”

Lúc này tiểu tử mới đi chậm lại, đến trước mặt nàng, đưa chiếc xe ngựa nhỏ ra trước mặt Giang Oản Oản: "Nương mau nhìn nè!”

Giang Oản Oản nhận lấy chiếc xe ngựa nhỏ ngắm nghía một hồi, đường nét điêu khắc cũng rất tinh tế, nhìn thấy trên chóp xe có khắc mấy con chữ nhỏ cứng cáp, Giang Oản Oản ngơ ra một lúc. À đúng rồi, Tần Tĩnh Trì từng đi học mấy năm, trong khoảng thời gian này nàng chưa từng thấy hắn viết chữ nên cũng quên mất việc này.

Thấy nàng chỉ cầm chiếc xe ngựa nhỏ ngắm nhưng lại không nói lời nào, Đoàn Đoàn cho rằng nàng cũng thích xe ngựa nhỏ: "Nương ơi nương, có phải nương cũng thích xe ngựa nhỏ không? Nương có thể chơi cùng Đoàn Đoàn ạ, còn cái này là quà tặng cho Cẩu Đản ca ca, chúng ta không thể chơi đâu.”

Giang Oản Oản đặt lại chiếc xe ngựa nhỏ vào tay cậu bé: "Nương không chơi đâu, nương chỉ đang nghĩ tới chuyện khác thôi.”

“Nương đã làm xong đồ ăn vặt rồi, Đoàn Đoàn mau đi nếm thử đi.”

Nghe thấy có đồ ăn vặt, đôi mắt tiểu tử sáng lên, kéo ống tay áo của Giang Oản Oản, nôn nóng hỏi: "Là món gì vậy nương?”

Giang Oản Oản mang bánh bí đỏ, bánh khoai lang, đậu phộng tẩm gia vị đưa cho cậu một ít, thạch trái cây còn phải chờ đông nên chưa cho lấy cho cậu bé: "Mau ăn đi!”

Đoàn Đoàn đã từng ăn bánh bí đỏ, cho nên cậu bé thấy hứng thú với đậu phộng tẩm vị hơn, cậu bé bỏ một hạt đậu phộng vào miệng nhai thử, rồi hai mắt sáng bừng: "Nương, đây là cái gì vậy ạ? Ăn ngon quá đi! Vừa thơm vừa giòn!”

“Là đậu phộng mà hôm đó gia gia nãi nãi cho chúng ta đó.”

“Dạ?” Đoàn Đoàn kinh ngạc mở to hai mắt, cái đậu phộng đó nó mới ăn được hai hạt là đã không muốn ăn nữa rồi, nhạt thếch chẳng có vị gì, thế mà đậu phộng nương nó làm lại ăn ngon cực kỳ!

Giang Oản Oản ngồi bên cạnh cậu bé, hai mẫu tử cùng nhau ăn một bát đậu phộng nhỏ, Tần Tĩnh Trì đi vào: "Đại Ngưu ca bảo chúng ta qua sớm một chút qua, tẩu tử sắp làm cơm xong rồi.”

Giang Oản Oản gật đầu, Đoàn Đoàn đưa bát đậu phộng đến trước mặt Tần Tĩnh Trì: "Cha, cha ăn đậu phộng đi, nương làm đó, vừa thơm vừa giòn ăn rất ngon!”

Tần Tĩnh Trì sờ đầu cậu bé, bốc một ít đậu phộng trong bát ăn từng hạt một, Giang Oản Oản thấy hắn ăn ngon miệng, hỏi: “Thế nào?”

“Ăn ngon, thơm lắm!”

Giang Oản Oản mỉm cười: "Vậy sau này ta sẽ làm nhiều hơn, lúc rảnh các ngươi có thể ăn vặt?”

Sao mà Tần Tĩnh Trần có thể không đồng ý, hắn vội gật đầu, Tiểu Đoàn Đoàn cũng học cha, nghiêm trang gật đầu.

“Đã chuẩn bị xong hết rồi đúng không? Chúng ta đi thôi.”

Giang Oản Oản lắc đầu: "Khoan đã.”

Nói xong nàng đứng lên đi ra chỗ cửa sổ lấy thạch hoa quả vào, vén lớp màng học ra, nước quýt và nước nho bên trong đã đông thành thạch trái cây trong suốt long lanh, còn có thể nhìn thấy múi quýt và nho xanh trong thạch trái cây, nhìn đẹp lắm.

Vốn dĩ Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn chỉ tò mò tiến lên nhìn thử, kết quả là vừa nhìn thấy thạch trái cây bên trong, hai người đều kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Giang Oản Oản buồn cười không thôi, không hổ là phụ tử, vẻ mặt giống hệt nhau.

“Đây là cái gì thế? Có thể ăn được không?”

“Nương, đẹp quá đi! Là đồ chơi ạ? Nhưng sao lại để trong bát thế nương? Bên trong còn có quýt với nho nữa.”

Đoàn Đoàn gãi đầu, không nghĩ ra.

Giang Oản Oản lấy chiếc giỏ tre mấy hôm trước Tần phụ đan cho, chiếc giỏ tre được cố ý đan thành hai tầng, vừa khéo có thể được cả thạch trái cây, nàng bỏ một bát thạch trái cây vào giỏ, còn dư lại vài bát.

Nàng để lại một bát thạch quýt và một bát thạch nho đưa cho hai phụ tử, còn lại thì cất lên tủ bếp, nàng đưa thìa cho Đoàn Đoàn, nói: “Đương nhiên là để ăn rồi, cái này gọi là thạch trái cây, mau nếm thử đi! Nhưng nếu ăn cái này no rồi mà lát nữa phải đến nhà người ta ăn cơm, đến lúc đó mà không ăn nổi cơm người ta làm thì rất không lễ phép.”

Đoàn Đoàn nhanh chóng nhận lấy cái thìa, đầu tiên múc một thìa to đút cho Giang Oản Oản, rồi lại múc một thìa to đút cho Tần Tĩnh Trì, rồi tiểu tử này mới tự ăn một thìa.

Miếng thạch trái cây vừa vào miệng ăn mát mát lành lạnh, dai dai đàn hồi, còn có thể ăn được thịt quả ngọt thanh bên trong, Đoàn Đoàn thích lắm: "A! Nương, quả này ăn ngon quá!”

Giang Oản Oản thấy nó ăn vui vẻ, cũng lười sửa lại cho cậu bé rằng đây gọi là thạch trái cây, chứ không phải quả.

Ngay cả Tần Tĩnh Trì là người không quá thích ăn ngọt cũng ăn liền mấy miếng: "Nếu món thạch trái cây này lạnh hơn một chút thì ăn sẽ ngon hơn nhiều.”

“Chờ đến mùa đông thì ta sẽ làm thêm chút thạch lạnh, cũng sẽ không bị hỏng.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0