Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 50

Mộc Mộc Chi

2025-03-15 14:47:52

Mấy ngày nay bọn họ không thấy Giang Oản Oản tới bày hàng bán, ngày đầu tiên mấy người Thẩm Nham không được ăn khoai tây nanh sói đã rất khó chịu.

Kết quả ngày hôm sau mấy người Giang Oản Oản vẫn không tới, nhưng bên cạnh quầy hàng của bọn họ lại có một nữ nhân khác bắt đầu bán khoai tây, mấy thư sinh cũng không thèm để ý tới giá cả mà thèm khát mà mua mỗi người mấy phần, ai người nữ nhân kia lại rất keo kiệt, khoai tây nấu chín bằng nước, cảm giác đã không bằng được, đến gia vị cũng không có gì mà chỉ có một chút vị cay, quả thực vô cùng khó ăn.

Bọn họ chỉ ăn một miếng đã lập tức cho mấy người ăn mày ở ven đường, vốn định chờ mấy người Giang Oản Oản tới rồi mua, kết quả hai ngày liền không thấy mở bán, bọn họ đều cho rằng hôm nay chắc chắn cũng không bán nên đều ở lại học viện ăn cơm.

Vốn dĩ Thẩm Nham định về nhà ăn cơm, nhưng sau một hồi suy nghĩ, cậu ấy vẫn đi vòng để xem thử.

 Ai ngờ vừa tới đã nhìn thấy bóng người Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn, cậu ấy vừa mừng vừa sợ, vì vậy vội vàng đi tới: “Lão bản! Các ngươi đã tới rồi, mấy ngày nay chúng ta không được ăn khoai tây nanh sói của các ngươi, thật sự đã rất thèm đó!”

Kết quả còn chưa đợi Giang Oản Oản kịp nói thêm gì đó, nữ nhân ở bên cạnh nàng vừa thấy Thẩm Nham ăn mặc đẹp, vừa nhìn là biết dạng có tiền, vì vậy bà ta đã tươi cười như một đóa hoa cúc và ân cần nói: “Tiểu lang quân, quần hàng của ta cũng bán khoai tây này, mà giá chỉ có ba văn mà thôi!”

Thẩm Nham liếc mắt nhìn, vốn dĩ cậu ấy định mặc kệ bà ta, ai ngờ Lâm Nhịn Nương này lại không hết hy vọng mà bắt đầu kéo cậu ấy đi tới quầy hàng của mình.

Thẩm Nham hất tay bà ta ra, cậu ấy không thể nhịn được nữa mà nói: “Khoai tây của ngươi khó ăn muốn chết, đến heo cũng không thèm ăn, bổn thiếu gia không mua nổi!”

 Nữ nhân kia nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức tái xanh, bà ta giận dữ trừng mắt nhìn Giang Oản Oản một cái, khi thấy sắc mặt của Thẩm Nham không tốt lắm, bà ta không dám nói gì nữa mà chỉ có thể thức thời trở về, đồng thời không nói gì thêm.

Giang Oản Oản cũng lười phản ứng lại bà ta, nàng nhìn Thẩm Nham nói: “Vậy hôm nay ngươi mua mấy phần khoai tây? Hôm nay chúng ta còn có sản phẩm mới, tên là cá viên chiên, trước tiên ta chiên cho ngươi nếm thử một ít nhé!”

Thẩm Nham phấn khích gật đầu: “Được! Nếu có sản phẩm mới thì ta phải ăn thử mới được!”

Chẳng mấy chốc, những viên cá viên chiên vàng giòn đã ra lò, Giang Oản Oản biết cậu ấy thích ăn đậm đà nên đã cố ý cho thêm bột ớt lên trên đó: “Mau ăn lúc còn nóng đi!”

Thẩm Nham nóng lòng cầm lấy cái tăm xiên một miếng cá viên chiên và cho vào trong miệng, vừa ăn đã có thể cảm nhận được vị cay giòn, thịt cá bên trong dai dai, Thẩm Nham vừa ăn một miếng đã cảm thấy rất ngon!

Sau khi ăn hết viên cá viên chiên cuối cùng, Thẩm Nham vội vàng nói: “Lão bản, ngươi chiên nhiều khoai tây lên đi, cả cái cá viên này nữa, ngon quá đi thôi! Tất cả đều chiên nhiều hơn! Có lẽ mấy người Vương Lâm Chi vẫn chưa ăn cơm, để ta đi gọi bọn họ!”

Giang Oản Oản vừa định trả lời cậu ấy, người đã chạy ra xa, nàng mỉm cười lắc đầu nhìn bóng lưng chạy nhanh như bay, trong lòng cũng bắt đầu yên ổn. Tần Tĩnh Nghiễn thấy cuối cùng cũng có khách, không còn lo lắng xoa vạt áo nữa, chuyên tâm giúp đỡ.

Khoai tây vừa ra khỏi nồi, Thẩm Nham đã dẫn theo một đám người hớn hở quay trở lại, Giang Oản Oản vội vàng trộn khoai tây, chia thành từng phần, đưa cho bọn họ.

Một đám người mấy ngày nay không được ăn khoai tây, rất thèm, cầm lấy ống tre bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Giang Oản Oản thừa dịp bọn họ đang ăn khoai tây, nhanh chóng cho viên cá vào nồi chiên, đợi bọn họ ăn xong khoai tây, viên cá cũng đã chiên vàng giòn, nàng vừa rắc ớt bột lên, Thẩm Nham đã vội vàng nhận lấy, nóng lòng ăn, vừa ăn vừa thúc giục những người khác: "Các ngươi mau nếm thử đi, viên này siêu ngon, đừng nhìn bề ngoài giòn rụm, thịt bên trong lại dai dai, ta cảm thấy còn ngon hơn cả khoai tây!"

Mọi người nghe lời cậu ấy, càng thêm mong đợi viên cá chiên, vội vàng nếm thử, vừa ăn xong một viên liền sáng mắt nhìn Giang Oản Oản, đồng thanh nói: "Lão bản, viên cá của ngươi còn bao nhiêu? Quá ngon, chiên hết đi!"

Giang Oản Oản nhìn chậu gỗ chỉ còn lại một nửa viên cá, suy nghĩ một chút, vẫn giải thích: "Viên cá của ta bán đắt hơn khoai tây nanh sói một chút, một phần tám văn, nếu các ngươi muốn ta sẽ chiên hết."

Mọi người đều là người không thiếu tiền, nào để ý tám văn tiền: "Chiên hết, chiên hết! Chúng ta nhiều người chưa chắc đã đủ!"

Miệng vẫn tiếp tục nhai viên cá vui vẻ, có người ăn nhanh, ví dụ như Vương Lâm Chi, sau khi ăn xong còn muốn cắm vào ống tre của người khác, nào ngờ những người bạn học cùng này ngày thường nói chuyện rất dễ nghe, bây giờ lại không ai muốn chia cho cậu ấy một viên.

Giang Oản Oản bên này lửa cháy rất lớn, một nồi viên cá rất nhanh đã ra khỏi nồi, nghĩ đến vừa rồi có người cảm thấy không đủ cay, nàng liền rắc thêm ớt bột, mới đưa từng phần ra ngoài.

Mọi người vây quanh quầy hàng nhỏ của nàng ăn ngon lành, quầy hàng của Lâm Nhị Nương bên cạnh vốn cũng có một số người vây quanh, những người đó đều là những bà thím, họ sống ở huyện cũng không thiếu tiền. Tuy rằng đã sớm nghe nói khoai tây nanh sói ngon nhưng đều cảm thấy Giang Oản Oản bán đắt nên đều không mua, hai ngày nay Lâm Nhị Nương bán rẻ, liền đều muốn mua một hai phần nếm thử.

Tuy nhiên, họ ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ phía Giang Oản Oản, lại thấy các học sinh trong thư viện đều ăn ngon như vậy, dần dần, liền vây quanh Giang Oản Oản.

Bọn họ bị thèm đến không chịu được, cắn răng cũng nói muốn một phần viên cá chiên, kết quả vừa mở miệng, đã bị các học sinh mắng lại, mỉa mai nói: "Các ngươi không phải thích ăn khoai tây bên cạnh sao? Cái đó rẻ! Viên cá bên này chúng ta còn chưa đủ ăn, nào có phần của các ngươi!"

Giang Oản Oản ở một bên cũng không tiện đem chuyện làm ăn kể ra bên ngoài, liền nói: "Viên cá quả thực không còn, nhóm khách này đều đã đặt hết nhưng khoai tây vẫn còn, các ngươi cũng có thể nếm thử khoai tây."

Mấy người bất đắc dĩ cũng chỉ có thể chọn mua khoai tây, mỗi người muốn một phần khoai tây, khoai tây chín rất nhanh, thêm vào đó không có mấy phần, rất nhanh đã ra khỏi nồi, Giang Oản Oản nhanh chóng trộn đều liền đưa cho bọn họ. Mấy người bưng khoai tây vừa ra khỏi nồi, ngửi thấy mùi vị cay nồng nóng hổi liền nóng lòng muốn ăn thử, vừa ăn thử liền không thể ngừng lại, chỉ trong chốc lát bọn họ đã ăn sạch sẽ phần khoai tây trong tay mình. Sau đó, hai mắt bọn họ sáng lên nhìn Giang Oản Oản lại muốn thêm mấy phần, còn nói muốn mang về cho phu quân và con ăn.

Giang Oản Oản bên này thu tiền vui vẻ, mà Lâm Nhị Nương bên kia lại sắp vò nát vạt áo trong tay.

Bà ta căm tức nhìn chằm chằm Giang Oản Oản, không hiểu tại sao Giang Oản Oản bán đắt mà những người này vẫn mua nhiều như vậy, rõ ràng bà ta bán rẻ thế mà!

Mấy ngày trước, bà ta thấy quầy hàng nhỏ này bán đồ rất đông người mua, liền tiến lên xem, phát hiện khoai tây mà Giang Oản Oản cho vào nồi tuy hình dạng kỳ quái nhưng lại rất giống thứ mà cha bà ta đào được từ trên núi.

Nhìn khách khứa đến lui trên quầy hàng nhỏ, trong lòng bà ta thầm nghĩ, dù sao thứ gọi là khoai tây này cũng không đáng tiền, bà ta cho dù chỉ bán ba văn một phần cũng là kiếm được lời!

Vì vậy, rất nhanh đã dựng lên một quầy hàng nhỏ nhưng bà ta nào nỡ dùng nhiều dầu chiên như vậy, vì thế liền dùng nước luộc khoai tây cho chín, ớt đơn thuần rất cay lưỡi, căn bản không có ai ăn, cũng không đáng tiền nên bỏ nhiều một chút. Muối và nước tương gì đó lại có chút đắt, mỗi lần đều chỉ bỏ một chút, cho nên nhóm Thẩm Nham cảm thấy khó ăn cũng là có lý do.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0