Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 47

Mộc Mộc Chi

2025-03-15 14:47:52

Giang Oản Oản ngồi bên cạnh, khi thấy dáng vẻ khóc thút thít của cậu bé, trái tim đau như bị d.a.o cứa, nàng vội vàng ôm cậu bé vào lòng rồi xin lỗi: “Bảo bối, nương xin lỗi, nương không cố ý nói vậy, nương cực kỳ rất yêu con, không cố ý mắng con đâu.”

Đoàn Đoàn cảm thấy rất đau lòng, cậu bé nức nở: “Nương... Đừng... Đừng biến thành nương của lúc trước! Đoàn Đoàn không... Không thích đâu! Đoàn Đoàn muốn nương của bây giờ, thích nương của bây giờ cơ!”

Trong lòng Giang Oản Oản vô cùng chua xót nhưng nàng không thể làm gì với những việc trước kia nguyên chủ đã làm, vì vậy chỉ có thể ôm chặt cậu bé và liên tục đảm đảm: “Bảo bối đừng khóc, là nương sai, sau này nương sẽ không bao giờ mắng con nữa, nương sẽ không thay đổi đâu!”

Đoàn Đoàn co người nằm khóc trong lòng nàng, gương mặt vô cùng ấm ức, một bàn tay của Giang Oản Oản xoa đầu nó, bàn tay còn lại nắm chặt lấy cánh tay của Tần Tĩnh Trì.

Tẫn Tĩnh Trì nhìn hai người, hắn chỉ cảm thấy cả hai như thỏ mẹ và thỏ con vậy, đôi mắt đỏ hoe, trông vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, hắn vươn tay ôm cả hai mẫu tử vào trong lòng, im lặng an ủi họ.

Qua một hồi lâu, Đoàn Đoàn mới dần dừng khóc thút thít, cậu bé vùi đầu vào trong cổ Giang Oản Oản và buồn rầu nói: “Nương sẽ không mắng Đoàn Đoàn nữa đúng không ạ? Sẽ không thay đổi nữa, sẽ luôn đối xử tốt với Đoàn Đoàn đúng không ạ?”

 Đối mặt với ba câu hỏi liên tiếp của nó, Giang Oản Oản vội vàng gật đầu, nàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu bé rồi hôn lên vài cái và nói: “Nương đảm bảo sẽ luôn đối xử tốt với Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn là người quan trọng nhất với cha và nương, là bảo bối của hai chúng ta, sau này nương sẽ không mắt bảo bối của nương đâu.”

Đoàn Đoàn “Vâng” một tiếng rất khẽ, cậu bé ngẩng đầu lên khỏi cổ nàng rồi thơm lên mặt nàng một cái: “Vậy nương cũng là bảo bối của Đoàn Đoàn!”

Sau đó cậu bé quay người thơm Tần Tĩnh Trì một cái: “Cha cũng vậy!”

Tần Tĩnh Trì dịu dàng hôn Đoàn Đoàn một cái, rồi lại hôn Giang Oản Oản, sau đó hắn ôm cả hai người vào lòng rồi nói: “Đoàn Đoàn và Oản Oản cũng là bảo bối của cha.”

 Đôi mắt của Giang Oản Oản ngập nước, nàng nhìn hắn một cái nhưng lại không hề nói gì mà chỉ thầm hạ quyết tâm ở trong lòng.

Đoàn Đoàn khóc rất lâu, bây giờ cuối cùng cũng dần nín khóc và cũng không còn đau lòng nữa, cậu bé nằm trong lòng Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì, giọng điệu trẻ con của cậu bé câu được câu không bắt đầu nói về băn khoăn lúc đầu của mình: “Cha nương… Hai người giúp Đoàn Đoàn nghĩ xem nên tặng quà gì cho Cẩu Đản ca ca đi ạ.”

Giang Oản Oản nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu bé, nàng nghiêm túc gợi ý: “Hay là chờ khi nào sinh nhật ca ca, nương sẽ dạy con làm chút điểm tâm, hoặc là bảo cha con làm một chú chuồn chuồn nhỏ hay thứ gì đó để tặng cho ca ca được không?”

Tần Tĩnh Trì cũng không chịu thua kém nói: “Nếu không cha làm một con ngựa gỗ nhỏ để làm quà nhé?”

Đoàn Đoàn nghe thấy vậy, cậu bé mím môi và ấm ức nói: “Cha vẫn chưa làm ngựa gỗ cho Đoàn Đoàn mà!”

Tần Tĩnh Trì nghe thấy vậy, hắn hơi khựng lại, trong lòng cảm thấy rất khó chịu. Trước đây hắn làm nghề mộc cũng là vì để kiếm tiền nhưng lại chưa từng nghĩ tới chuyện làm một món đồ chơi cho thằng bé, hắn chợt cảm thấy mình không xứng làm cha, vì vậy vội vàng đè lòng áy náy xuống rồi dỗ dành cậu bé, đồng thời còn tát vài cái lên mặt mình: “Cha xin lỗi bảo bối, là cha không đúng, con tha thứ cho cha được không, sau này cha chỉ làm đồ chơi cho mình Đoàn Đoàn được không?”

Đoàn Đoàn thấy hắn tự tát vào mặt mình thì vội vàng ôm cả hai tay của hắn vào trong lòng mình, cậu bé nói: “Cha đừng đánh nữa nhé? Đoàn Đoàn biết cha bận rất nhiều việc, Đoàn Đoàn có chuồn chuồn nhỏ của tiểu thúc thúc rồi, chơi với nó cũng rất vui!”

Tần Tĩnh Trì nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn này của Đoàn Đoàn, hắn mềm lòng và liên tục thơm lên mặt cậu bé.

Giang Oản Oản ở bên cạnh nghe thấy vậy, nàng cực kỳ yêu tiểu bảo bối ngoan ngoãn khéo hiểu lòng người này.

Đoàn Đoàn bị cha thơm lên mặt chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cậu bé liên tục cười khanh khách.

Chỉ là trước đó cậu bé đã khóc rất lâu nên cảm thấy rất mệt mỏi, chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi, khi ngủ cậu bé vẫn còn nở nụ cười trên môi, hai tay còn nắm chặt lấy Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản.

Hai người thấy cậu bé vừa ngủ thì cũng nằm xuống, Đoàn Đoàn co người như một quả bóng nhỏ nằm ngủ say giữa hai người, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nằm đối mặt nhìn đối phương thật lâu.

Giang Oản Oản do dự một hồi lâu, sau đó nàng chậm rãi nói: “Tĩnh Trì, ta có chuyện muốn nói với chàng, chàng... Đừng sợ.”

Tần Tĩnh Trì khẽ nhíu mày, hắn nghi ngờ chờ lời nói tiếp theo của nàng.

Giang Oản Oản né tránh ánh mắt của hắn, nàng nhắm mắt lại rồi khó khăn nói: “Thật ra, ta... Không phải là Giang Oản Oản, ta đến từ một nơi rất xa và đã c.h.ế.t rồi, nhưng không biết vì sao sau khi ta tỉnh lại thì đã ở trong cơ thể của nàng ấy...”

Tần Tĩnh Trì cắn chặt răng, như thể căng thẳng lại cũng như sợ hãi, nhưng hai loại cảm xúc này không xuất hiện vì chuyện Giang Oản Oản chiếm cơ thể của nguyên chủ, mà là sợ... Sợ rằng nàng sẽ rời đi...

Giang Oản Oản mãi không nghe thấy hắn nói gì, nàng cho rằng hắn đang sợ mình, oán hận vì mình đã chiếm lấy cơ thể nương tử của hắn, khi nàng vừa muốn nói gì đó thì lại bị Tần Tĩnh Trì chặn miệng, nàng có thể cảm nhận được bờ môi lành lạnh của hắn đang khẽ run...

Giang Oản Oản rơi nước mắt, một lát sau nàng thả tay Đoàn Đoàn ra rồi xoa đầu Tần Tĩnh Trì và nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn. Trong khoảnh khắc này, nàng đã nhìn thấy hàng ngàn vì sao trong đôi mắt của hắn, dường như tất cả những trải nghiệm phi thực tế cũng bắt đầu có dấu vết để lần theo.

Có lẽ từ rất lâu, cuộc gặp gỡ của bọn họ đã được sắp xếp...

Tần Tĩnh Trì dần dần tỉnh táo lại từ trong nụ hôn của nàng, hắn vừa ôm vừa hôn lên mái tóc mềm mại của nàng, như thể sợ làm phiền tới nàng mà nhẹ giọng hỏi: “Vậy... Nàng có rời đi không?”

Giang Oản Oản nhìn hắn, nàng nghiêm túc lắc đầu: “Không ạ!” Nàng biết nguyên chủ quả thực đã hoàn toàn c.h.ế.t rồi, bây giờ cơ thể này thuộc về chính nàng.

Tần Tĩnh Trì nghe thấy vậy, cục đá ngàn cân treo trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng rơi xuống: “Vậy thì tốt rồi!”

Trong lòng Tần Tĩnh Trì có rất nhiều suy nghĩ, có ngàn vạn vấn đề muốn nói ra, nhưng khi biết nàng sẽ không rời đi thì dường như tất cả vấn đề đã không còn quan trọng nữa.

Bây giờ khi nàng nói ra những lời này, cuối cùng hắn mới biết rõ lý do tất cả xảy ra thay đổi, một con người ích kỷ vừa lười nhác vừa lạnh lùng với mình và Đoàn Đoàn có thể trở nên hiền lành dịu dàng, một người vốn không biết nấu cơm lại có thể làm ra những món ngon tuyệt vời, thì ra là bởi không phải là người ban đầu...

Giang Oản Oản ngẩng đầu lên nhìn hắn, nàng cười nói: “Bí mật quan trọng nhất của ta cũng đã nói cho chàng biết rồi chàng... Không có gì muốn hỏi sao?”

Tần Tĩnh Trì cẩn thận nhìn nàng, hắn khẽ nói: “Hai người giống nhau sao?”

Giang Oản Oản cười một tiếng: “Giống như như đúc, đến tên cũng giống.”

Tần Tĩnh Trì lại hỏi: “Vậy... Nàng đến từ... Đâu?”

Giang Oản Oản tạm ngừng, nàng im lặng một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Thế giới lúc trước của ta rất kinh khủng, có rất nhiều quái vật đặc biệt, chỉ cần bị những con quái vật kia cắn một cái thôi thì con người sẽ lập tức biến thành quái vật.”

Giang Oản Oản khẽ vỗ vào tay hắn rồi tiếp tục nói: “Một ngày nào đó, ta và những người trong căn cứ của chúng ta... Cứ xem như là người một thôn cùng đi vào một cái thôn làng khác để tìm thức ăn, kết quả đến khi sắp xong thì đột nhiên xuất hiện rất nhiều quái vật... Sau đó ta tỉnh lại thì đã ở đây rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0