Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 200

Mộc Mộc Chi

2025-03-15 14:47:52

"Hi hi... Được ạ!" Đoàn Đoàn cười vui vẻ, mắt híp lại thành một đường chỉ.

Tần Tĩnh Trì thấy Đoàn Đoàn được Giang Oản Oản bế trong lòng thì vội nói: “Nhi tử, đừng ngồi trong lòng nương con, nương con đang mang thai hài tử, sao có thể bế nổi con?"

Đoàn Đoàn nghe xong vội nhảy ra khỏi lòng Giang Oản Oản, sau đó cẩn thận xoa bụng Giang Oản Oản nói: "Nương ơi, bụng có đau không ạ? Đoàn Đoàn quên mất là không được ngồi trong lòng nương rồi."

Giang Oản Oản lắc đầu nói: "Không sao, Đoàn Đoàn của chúng ta mới lớn cỡ nào chứ? Nương bế được."

Tần Tĩnh Trì bế tiểu tử vào lòng mình, cào cào cằm nhỏ của cậu bé, ôn tồn nói: "Sau này để cha bế con nhé, bụng nương con lớn rồi, con không được như vậy nữa, biết chưa?"

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn gật đầu: "Biết rồi ạ! Cha ơi."

Tiểu tử được Tần Tĩnh Trì bế trong lòng, nhớ tới chuyện hôm nay lập tức líu lo kể cho Tần Tĩnh Trì nghe: "Cha ơi, hôm nay Đoàn Đoàn nói với các bằng hữu cùng lớp là sẽ có đệ đệ hoặc muội muội, các bạn đều nói đệ đệ hoặc muội muội chắc chắn sẽ đẹp giống Đoàn Đoàn."

 Tần Tĩnh Trì nhìn khuôn mặt kiêu ngạo của cậu bé, véo mũi cậu bé rồi cười nói: "Các bạn nói đúng, nhi tử của cha là đẹp trai nhất."

"Ha ha... Cha và nương cũng đẹp trai đẹp gái!"

Phụ tử nói chuyện được một lúc, Tần mẫu đã bưng từng món ăn ra, cười nói: "Đoàn Đoàn, đừng chơi với cha nữa, mau đến ăn cơm đi!"

Những ngày này, Giang Oản Oản ít khi nấu cơm, vì sợ khói dầu sẽ làm nàng khó chịu nên Tần mẫu đều giành làm, tuy mùi vị không ngon bằng nàng nấu nhưng mọi người ăn cũng rất vui vẻ, ngay cả Đoàn Đoàn cũng ăn rất thỏa mãn.

Uống hết bát canh cuối cùng, Đoàn Đoàn ôm bụng thở dài: "Đoàn Đoàn no quá! Bụng căng lên rồi!"

 Nói xong, liền kéo tay Tần Tĩnh Trì đặt lên bụng mềm oặt của mình, híp mắt nói: "Cha ơi, cha sờ xem, có phải căng không?"

Tần Tĩnh Trì nhẹ nhàng xoa bụng cho cậu bé, cũng không nói gì thêm.

Đợi Đoàn Đoàn ngồi trên ghế sô pha cho cha xoa bụng một lúc, sau khi tiêu bớt thức ăn lập tức đứng dậy chạy đến móc treo bằng gỗ bên cạnh cửa, lấy cặp sách nhỏ của mình rồi chạy lại, lấy giấy tờ và sách vở trong cặp ra mềm mại nói: "Cha nương ơi, hai người dạy Đoàn Đoàn làm bài tập được không?"

Cậu bé vừa sắp xếp sách vở vừa nói: "Phu tử bảo bọn con chép Tam Tự Kinh, nhưng chữ Đoàn Đoàn viết xấu quá! Hơn nữa còn có rất nhiều chữ Đoàn Đoàn không biết."

Ngay sau đó không biết lại nghĩ đến điều gì, liền cười lên: "Nhưng mà, chữ Tiểu Bao Tử viết cũng xấu lắm."

Giang Oản Oản cười nói: "Các con mới đi học được một hai tháng, đương nhiên vẫn chưa học được nhiều thứ, không biết viết chữ, không biết đọc, đều là chuyện bình thường, huống hồ các con mới ba bốn tuổi, phải từ từ biết chưa?"

Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh giúp Đoàn Đoàn sắp xếp sách vở, giấy và bút lông cùng nghiên mực trong hộp bút.

Vì Đoàn Đoàn đeo cặp sách, không tiện để bút lông và nghiên mực nên Tần Tĩnh Trì đã đặc biệt làm cho cậu bé một hộp bút đặc biệt, vừa vặn để vừa vài cây bút lông và một nghiên mực.

Tần Tĩnh Trì ngồi trên ghế sô pha, bế Đoàn Đoàn ngồi lên đùi mình rồi đặt bút lông vào tay cậu bé, nắm tay nhỏ của cậu bé chấm vào mực nói: "Cha dạy con viết chữ nhé."

"Vâng ạ!"

Hai phụ tử chăm chú viết được mấy tờ chữ, Giang Oản Oản cũng ở bên cạnh chống cằm cười tủm tỉm nhìn.

Tần phụ Tần mẫu thì ở bên cạnh ngâm chân chuẩn bị đi ngủ.

Hai cụ ngủ khá sớm, mỗi ngày đợi cả nhà ba người họ xong việc, hai cụ đã ngủ say rồi.

Nhưng bây giờ đối với Giang Oản Oản và họ mà nói, thời gian vẫn còn sớm.

Dạy Đoàn Đoàn viết được mấy chữ to, Tần Tĩnh Trì liền chỉ vào Tam Tự Kinh trên sách, từng chữ một dạy Đoàn Đoàn đọc: "Nhân chi sơ, tính bản thiện... Thân sư hữu, tập lễ nghi..."

Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đọc theo: "Nhân chi sơ, tính bản thiện..."

Học Tam Tự Kinh một lúc, Đoàn Đoàn đã trải ra một tờ giấy mới, tay nhỏ cầm bút lông nghiêm túc viết bài tập mà phu tử giao.

Nhưng mà, tay trẻ con vốn mềm, lại không có sức nên viết ra những chữ to đều có cảm giác mềm mại, hơn nữa còn nghiêng nghiêng.

Giang Oản Oản cầm bài tập Đoàn Đoàn viết xong, cười nhẹ: "Chữ Đoàn Đoàn viết thật đáng yêu, tròn tròn, xiêu xiêu vẹo vẹo."

Đoàn Đoàn từ trong lòng Tần Tĩnh Trì chui ra, chạy đến bên Giang Oản Oản cùng nàng xem chữ mình vừa viết xong, nghe nàng nói vậy, không khỏi đỏ mặt, mềm mại biện giải: "Sau này Đoàn Đoàn cũng sẽ viết đẹp lắm, viết đẹp như cha nương!"

Giang Oản Oản hôn lên khuôn mặt trắng trẻo của cậu bé nói: "Nhưng mà chữ Đoàn Đoàn viết đã rất đẹp rồi, trước kia cha nương bằng tuổi con, còn chưa biết viết chữ đâu."

Đoàn Đoàn nghe đến đây, cười tít cả mắt, trong nháy mắt cũng không thấy chữ mình viết xấu nữa nói: "Vậy thì Đoàn Đoàn có phải rất lợi hại không? Thực ra..." Đoàn Đoàn nghĩ đến lời phu tử khen mình, không khỏi che mặt, ngượng ngùng nói: "Thực ra phu tử còn khen Đoàn Đoàn đọc được nhiều chữ lắm, Cẩu Đản ca không đọc được nhiều như vậy đâu."

Giang Oản Oản nhìn nhi tử vừa kiêu ngạo vừa ngượng ngùng của mình, không nhịn được ôm cậu bé hôn mấy cái: "Nương biết Đoàn Đoàn của chúng ta thông minh nhất, những thứ này chắc chắn không làm khó được con."

Đoàn Đoàn nghe lời khen của Giang Oản Oản, trong lòng không khỏi lấy hết can đảm, cậu bé nhất định phải học hành chăm chỉ, cố gắng sau một thời gian nữa, có thể học được hết chữ trên sách, cũng phải viết thật đẹp mới được!

Tần Tĩnh Trì thấy tiểu tử nắm chặt tay, vẻ mặt nghiêm túc lại chăm chú, cười nhẹ xoa xoa đầu cậu bé nói: "Được rồi, bài tập cũng làm xong rồi, cha đưa con đi tắm nhé."

"Được ạ~" Nói xong, tiểu tử cẩn thận sắp xếp sách vở và bút mực gọn gàng vào cặp sách, mới được Tần Tĩnh Trì dắt đi tắm.

Sau hơn hai mươi ngày, bên cạnh Tần gia lại dựng lên một ngôi nhà mới một tầng, tuy chỉ có một tầng nhưng trước nhà mới có một cái sân rộng, trồng đầy hoa cỏ, còn ở sân sau thì dựng một cái chuồng gà, có thể nuôi mấy chục con gà con bên nhà Giang Hiền Vũ.

Ban đầu, Tần phụ Tần mẫu thấy tiểu Đoàn Đoàn nhà mình thích ăn thịt gà, cũng muốn mua một ít về nuôi nhưng bị Lý Tam Nương ngăn lại, bọn họ đã nuôi mấy chục con, như thế đã đủ rồi.

Vì thế, Tần phụ Tần mẫu nuôi ba con lợn ở sân sau nhà cũ, đến lúc đó có thể tùy ý ăn thịt lợn thịt gà.

Đợi đến khi nhà mới dọn dẹp xong xuôi, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ bắt đầu thu dọn đồ đạc lặt vặt trong nhà.

Chọn một ngày thời tiết khá đẹp, Tần Tĩnh Trì không đến tiệm mộc, lái xe ngựa chuyển hết hành lý của họ sang nhà mới.

Đi đi lại lại cả ngày mới gần như xong xuôi.

Vì hành lý chưa kịp dọn dẹp nên Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương tạm thời ở bên nhà Giang Oản Oản.

Đoàn Đoàn đã biết tin ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu của mình sắp chuyển đến từ hôm trước, nên khi tan học thấy Tần Tĩnh Trì và Giang Hiền Vũ cùng đến đón mình đã khiến tiểu tử vô cùng phấn khích.

Bất chấp những bằng hữu khác chạy đến cổng học viện, giống như một quả pháo nhỏ lao vào lòng Giang Hiền Vũ, vui mừng gọi: "Ngoại tổ phụ!"

Giang Hiền Vũ cúi người bế ngang đoàn đoàn, hôn lên khuôn mặt mềm mại của cậu bé, cười nói: "Ồ, bảo bối Đoàn Đoàn của chúng ta cuối cùng cũng tan học rồi! Hôm nay ở học đường có ngoan không nào!"

Đoàn Đoàn bị râu Giang Hiền Vũ chọc ngứa, ôm cổ ông ấy cười khanh khách: "Ngoại tổ phụ! Ha ha... Đoàn Đoàn ở học đường rất ngoan, hôm nay phu tử khen Đoàn Đoàn, nói đoàn đoàn biết nhiều chữ nhất!"

Tần Tĩnh Trì tháo dây cương ngựa, nói với ông cháu đang vui vẻ trò chuyện: "Nhạc phụ, chúng ta lên xe đi, Oản Oản và những người khác chắc đã nấu cơm ở nhà chờ chúng ta rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0