Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 193
Mộc Mộc Chi
2025-03-15 14:47:52
“Oa! Con thỏ nhỏ!” Tiểu Bao Tử nhìn con thỏ trên cửa mà ngạc nhiên vui vẻ lên nói.
Rồi Đoàn Đoàn nhanh chóng lấy chìa khóa của mình ra mở cửa kéo cậu bé vào phòng: “Đệ nhìn xem! Có phải phòng của ca ca rất đẹp đúng không?”
Đoàn Đoàn ôm gấu bông lên giường: "Đệ xem, đây chính là gấu bông thỏ nhỏ mà nãi nãi của huynh đã làm! Còn có gấu bông heo nhỏ!"
Tiếp theo lại vui vẻ bước tới trước bàn đọc sách, chỉ trên giá sách để hình tiểu nhân nhi đất sét, khoe khoang nói: "Đệ xem này, có phải cái này đặc biệt dễ thương không? Đây là huynh! Là tiểu thúc thúc của huynh cố ý làm quà sinh thần tặng huynh nha..."
Tiểu Bao Tử ngây ngẩn nhìn mọi thứ trước mặt, nói: "Đoàn Đoàn ca ca, phòng ngủ ca ca thật là đẹp!"
Nói xong cậu bé nắm chặt tay, giọng nói mềm mại: “Về nhà đệ cũng phải bảo nương và ngoại tổ mẫu giúp đệ làm!”
Đoàn Đoàn mỉm cười rồi kéo tay nhỏ của cậu bé đến bên giường, trước tiên là cởi giày, tiếp đó là nhảy lên giường: “Tiểu Bao Tử, đệ mau lên đây! Giường của ca ca rất mềm đấy!”
Chờ Tiểu Bao Tử bò lên giường, Đoàn Đoàn lập tức nhét gấu bông heo nhỏ cho cậu bé: "Đệ có thể ôm con heo nhỏ ngủ nha!"
Tiểu Bao Tử lăn tới lăn lui ở trên giường, nghe vậy thì vội vàng ôm lấy con heo nhỏ: "Hi hi hi... Được ạ!"
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì dọn dẹp xong ở dưới lầu mới tới xem hai tiểu tử.
Đoàn Đoàn nghe thấy có tiếng gõ cửa, giòn giã nói: "Vào đi ạ!"
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đi vào nhìn hai tiểu tử nằm trong chăn đang được đắp đến tận cằm, hài lòng gật đầu, lại dém chăn cho chúng, kiểm tra xem cửa sổ đã đóng chưa rồi mới đi đến bên giường ngồi xuống, nói: “Hai con mau ngủ đi, đợi các con ngủ rồi cha nương sẽ đi ra.”
Đoàn Đoàn và Tiểu Bao Tử nghe xong, ngoan ngoãn đáp một tiếng, lập tức nhắm chặt mắt lại.
Chỉ một lát sau, tiếng thở đều đều của hai tiểu tử này đã vang lên, thỉnh thoảng còn chóp chép cái miệng.
Tần Tĩnh Trì nhẹ giọng nói: “Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Đợi Giang Oản Oản đến cửa phòng, Tần Tĩnh Trì mới tắt ánh nến rồi từ từ khép cửa phòng lại.
Ngày hôm sau, ánh nắng tràn ngập sân vừa ấm áp vừa dễ chịu, Tiểu Bất Điểm nằm sấp bên chiếc ghế bập bênh của Tần phụ, thỉnh thoảng lại kêu lên hai tiếng.
Mà bên trong nhà, Đoàn Đoàn và Tiểu Bao Tử vừa ăn sáng xong đang chuẩn bị đến học đường.
Giang Oản Oản nhanh chóng đóng gói rất nhiều thịt bò khô cho chúng: "Hai con mang đến học đường ăn nhé, chia cho Cẩu Đản và Nhị Oa hoặc những bạn học khác, biết chưa?"
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đứng đợi, chời tới khi Giang Oản Oản bỏ thịt bò khô được đựng trong chiếc túi có mấy lớp giấy dầu vào cặp thì mới gật đầu: “Biết rồi ạ, nương.”
Vừa nói xong, cậu bé đã kéo tay nhỏ của Tiểu Bao Tử chạy thật nhanh ra sân.
Chưa đầy mấy ngày, hiệu sách của Tần Tĩnh Nghiễn lại có sách mới.
Lần này bởi vì có lòng tin cho nên quyển sách [Đoạn Kiều] này, Tần Tĩnh Nghiễn ước chừng đã in ba trăm bản đều được cậu bày toàn bộ lên bàn sách tầng một.
Từ sau khi [Phi Sa] nổi đình nổi đám, lúc nào hiệu sách của họ cũng tấp nập người ra vào, từ các thư sinh trong học viện đến những người đọc sách khác, ngày nào cũng ghé hiệu sách một vòng.
Nhưng họ cũng không chỉ đến vì [Phi Sa], tầng hai của hiệu sách cho phép họ thoải mái ngồi lại, trong tiệm còn có bánh ngọt ngon và trà thơm, đây cũng là những lý do quan trọng thu hút họ.
Không chỉ có như vậy, thỉnh thoảng trong tiệm còn có cảnh tượng hai phu thê dẫn tiểu hài tử tới mua sách tranh.
Hôm nay, Trương Thần vừa vào tiệm sách đã thấy trên bàn dài để một chồng sách mới khiến biểu cảm của hắn ta vừa mừng vừa sợ.
Đi nhanh đến bên bàn đọc sách, khi thấy hai chữ trên bìa sách là "Nghiễn Thanh", trong lòng hắn ta càng vui mừng hơn.
Chỉ thấy hắn ta lau tay vào trường sam rồi mới trịnh trọng cầm lấy quyển sách trên cùng của chồng sách, lật hai trang, gọi trà và bánh ngọt rồi vén trường sam nhanh chân lên tầng hai.
Ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, nhìn tên sách [Đoạn Kiều], hắn ta cũng không còn quan tâm đến những thứ khác, lật từng trang đọc. Cuốn này quả thực khác với [Phi Sa], [Phi Sa] có phần đầu kể về quá trình chung sống của Cảnh Phóng và nghĩa phụ nên thực ra cũng khá ấm áp, nhưng [Đoạn Kiều] thì ngay từ đầu đã là dịch bệnh bùng phát trong thành, cho nên cả quyển sách từ đầu đến cuối đều tràn ngập bi thương.
Từ trang đầu tiên, mỗi lần lật một trang, lòng Trương Thần đều trở nên căng thẳng, đến khi thấy có người trong thành lén đào đường hầm trốn ra thì tim như treo tận cổ họng.
Nhìn thấy vì mấy người đó mà các thị trấn xung quanh đều hoành hành dịch bệnh, hắn ta vốn dĩ là người đọc sách, cũng không khỏi quên mất lễ nghĩa, miệng không kìm được mà nói vài câu không hay.
Đến khi Lương Úy dẫn người chặt cầu, hắn ta vừa cảm thấy phấn chấn, vừa không khỏi lo lắng cho họ, con đường duy nhất này cũng bị cắt đứt, khả năng họ được cứu chữa càng mong manh.
Dưới cầu là dòng sông, nếu không phải vì quá sợ dịch bệnh sẽ lan rộng hơn thì Lương Úy cũng không tàn nhẫn như vậy, song trong lòng hắn ta cũng biết, cho dù triều đình phái ngự y xuống thì khả năng khống chế cũng không lớn, chỉ có chặt đứt thành bệnh dịch này thì các châu thành khác bên ngoài mới không rơi vào cảnh tuyệt vọng.
Trương Thần đọc đến đây, tự nhiên cũng hiểu rõ điều này khiến lòng hắn ta không khỏi cảm thấy bi thương.
Đến khi Quý Lễ cũng từ dưới lầu cầm [Đoạn Kiều] lên tìm hắn ta thì hắn ta đã đọc đến đoạn kết: "... Lương Úy nhìn hoàng hôn ảm đạm trên tường thành, trong mắt như có một ngọn lửa hy vọng đang lóe lên, cứ nhìn mãi... Đến khi mặt trời lặn hẳn, ông ấy cũng nhắm chặt mắt, nhưng khuôn mặt lại bình thản và dịu dàng, như thể chỉ chìm vào giấc mộng..."
“Trương Thần! Ngươi đọc chưa? Nghiễn Thanh tiên sinh có sáng tác mới!”
Ngay sau đó đã thấy quyển sách mới tính trong tay Trương Thần, Quý Lễ mới cười nói: "Hóa ra ngươi đã thấy rồi?"
Trương Thần đăm chiêu nhìn sách, nhẹ nhàng khép lại rồi mới nhìn Quý Lễ đối diện, hỏi: "Sao giờ ngươi mới đến? Ta đến đây từ trước giờ ngọ, giờ mặt trời sắp lặn rồi, ngươi mới đến!"
Quý Lễ cười nói: “Nhà có chút việc vặt, làm xong việc là đến đây ngay này.”
Sau đó hắn ta lại giơ [Đoạn Kiều] trong tay lên hỏi: “Thế nào? Ngươi đã đọc bao lâu rồi? Có phải cũng nói về thiếu niên anh hùng chinh chiến sa trường không?”
Trương Thần lắc đầu: “Không phải, ngươi đọc thì biết.”
Quý Lễ nghe xong chỉ thấy tiếc nuối, cuốn [Phi Sa] trước hắn ta còn chưa đọc đã nghiền, còn tưởng cuốn mới này cũng cùng thể loại, vừa hay có thể đọc cho thỏa thích!
Nhưng nghĩ đến tác giả là Nghiễn Thanh tiên sinh có thể viết ra [Phi Sa], dù bất kể là thể loại gì thì hắn ta đều vô cùng hứng thú!
“Để ta đọc xem…"
Trương Thần đã đọc xong sách, trong lòng cũng dần thoải mái, tâm trạng cũng không căng thẳng như lúc đọc.
Hắn ta ngồi đối diện, nhàn nhã rót một chén trà ăn bánh ngọt, thong dong nhìn Quý Lễ lật từng trang sách, lúc thì nhíu mày, lúc thì sợ hãi, lúc thì đau buồn, trông có vẻ hả hê.
Đến giờ ngọ, các thư sinh trong học viện cũng đã tan học nên bây giờ tầng hai đã dần dần ngồi đầy người, nhìn kỹ thì thấy hầu hết mọi người đều cầm trên tay một cuốn "Đoạn Kiều".
Cửa sổ tầng hai mở toang, gió mát buổi tối thổi qua, các thư sinh ngồi bên bàn đọc sách lật vài trang sách, rồi lại ngắm hoàng hôn ngoài cửa sổ, không khí yên tĩnh và thanh bình.
Tần Tĩnh Nghiễn nhẹ nhàng đặt trà và bánh ngọt lên bàn đọc sách bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn những thư sinh đang tắm mình trong ánh hoàng hôn, mỉm cười rồi nhẹ nhàng đi xuống lầu.
Đến khi trời tối hẳn, các thư sinh trên lầu vẫn giả vờ như không biết, không thấy ai xuống lầu.
Lý Tuyết Trân bất đắc dĩ nhìn Tần Tĩnh Nghiễn, mỉm cười nói: “Làm sao đây? Câu chuyện của chàng quá thu hút người xem, mọi người đều đọc không nỡ buông!”
Rồi Đoàn Đoàn nhanh chóng lấy chìa khóa của mình ra mở cửa kéo cậu bé vào phòng: “Đệ nhìn xem! Có phải phòng của ca ca rất đẹp đúng không?”
Đoàn Đoàn ôm gấu bông lên giường: "Đệ xem, đây chính là gấu bông thỏ nhỏ mà nãi nãi của huynh đã làm! Còn có gấu bông heo nhỏ!"
Tiếp theo lại vui vẻ bước tới trước bàn đọc sách, chỉ trên giá sách để hình tiểu nhân nhi đất sét, khoe khoang nói: "Đệ xem này, có phải cái này đặc biệt dễ thương không? Đây là huynh! Là tiểu thúc thúc của huynh cố ý làm quà sinh thần tặng huynh nha..."
Tiểu Bao Tử ngây ngẩn nhìn mọi thứ trước mặt, nói: "Đoàn Đoàn ca ca, phòng ngủ ca ca thật là đẹp!"
Nói xong cậu bé nắm chặt tay, giọng nói mềm mại: “Về nhà đệ cũng phải bảo nương và ngoại tổ mẫu giúp đệ làm!”
Đoàn Đoàn mỉm cười rồi kéo tay nhỏ của cậu bé đến bên giường, trước tiên là cởi giày, tiếp đó là nhảy lên giường: “Tiểu Bao Tử, đệ mau lên đây! Giường của ca ca rất mềm đấy!”
Chờ Tiểu Bao Tử bò lên giường, Đoàn Đoàn lập tức nhét gấu bông heo nhỏ cho cậu bé: "Đệ có thể ôm con heo nhỏ ngủ nha!"
Tiểu Bao Tử lăn tới lăn lui ở trên giường, nghe vậy thì vội vàng ôm lấy con heo nhỏ: "Hi hi hi... Được ạ!"
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì dọn dẹp xong ở dưới lầu mới tới xem hai tiểu tử.
Đoàn Đoàn nghe thấy có tiếng gõ cửa, giòn giã nói: "Vào đi ạ!"
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đi vào nhìn hai tiểu tử nằm trong chăn đang được đắp đến tận cằm, hài lòng gật đầu, lại dém chăn cho chúng, kiểm tra xem cửa sổ đã đóng chưa rồi mới đi đến bên giường ngồi xuống, nói: “Hai con mau ngủ đi, đợi các con ngủ rồi cha nương sẽ đi ra.”
Đoàn Đoàn và Tiểu Bao Tử nghe xong, ngoan ngoãn đáp một tiếng, lập tức nhắm chặt mắt lại.
Chỉ một lát sau, tiếng thở đều đều của hai tiểu tử này đã vang lên, thỉnh thoảng còn chóp chép cái miệng.
Tần Tĩnh Trì nhẹ giọng nói: “Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Đợi Giang Oản Oản đến cửa phòng, Tần Tĩnh Trì mới tắt ánh nến rồi từ từ khép cửa phòng lại.
Ngày hôm sau, ánh nắng tràn ngập sân vừa ấm áp vừa dễ chịu, Tiểu Bất Điểm nằm sấp bên chiếc ghế bập bênh của Tần phụ, thỉnh thoảng lại kêu lên hai tiếng.
Mà bên trong nhà, Đoàn Đoàn và Tiểu Bao Tử vừa ăn sáng xong đang chuẩn bị đến học đường.
Giang Oản Oản nhanh chóng đóng gói rất nhiều thịt bò khô cho chúng: "Hai con mang đến học đường ăn nhé, chia cho Cẩu Đản và Nhị Oa hoặc những bạn học khác, biết chưa?"
Đoàn Đoàn ngoan ngoãn đứng đợi, chời tới khi Giang Oản Oản bỏ thịt bò khô được đựng trong chiếc túi có mấy lớp giấy dầu vào cặp thì mới gật đầu: “Biết rồi ạ, nương.”
Vừa nói xong, cậu bé đã kéo tay nhỏ của Tiểu Bao Tử chạy thật nhanh ra sân.
Chưa đầy mấy ngày, hiệu sách của Tần Tĩnh Nghiễn lại có sách mới.
Lần này bởi vì có lòng tin cho nên quyển sách [Đoạn Kiều] này, Tần Tĩnh Nghiễn ước chừng đã in ba trăm bản đều được cậu bày toàn bộ lên bàn sách tầng một.
Từ sau khi [Phi Sa] nổi đình nổi đám, lúc nào hiệu sách của họ cũng tấp nập người ra vào, từ các thư sinh trong học viện đến những người đọc sách khác, ngày nào cũng ghé hiệu sách một vòng.
Nhưng họ cũng không chỉ đến vì [Phi Sa], tầng hai của hiệu sách cho phép họ thoải mái ngồi lại, trong tiệm còn có bánh ngọt ngon và trà thơm, đây cũng là những lý do quan trọng thu hút họ.
Không chỉ có như vậy, thỉnh thoảng trong tiệm còn có cảnh tượng hai phu thê dẫn tiểu hài tử tới mua sách tranh.
Hôm nay, Trương Thần vừa vào tiệm sách đã thấy trên bàn dài để một chồng sách mới khiến biểu cảm của hắn ta vừa mừng vừa sợ.
Đi nhanh đến bên bàn đọc sách, khi thấy hai chữ trên bìa sách là "Nghiễn Thanh", trong lòng hắn ta càng vui mừng hơn.
Chỉ thấy hắn ta lau tay vào trường sam rồi mới trịnh trọng cầm lấy quyển sách trên cùng của chồng sách, lật hai trang, gọi trà và bánh ngọt rồi vén trường sam nhanh chân lên tầng hai.
Ngồi ngay ngắn trước bàn đọc sách, nhìn tên sách [Đoạn Kiều], hắn ta cũng không còn quan tâm đến những thứ khác, lật từng trang đọc. Cuốn này quả thực khác với [Phi Sa], [Phi Sa] có phần đầu kể về quá trình chung sống của Cảnh Phóng và nghĩa phụ nên thực ra cũng khá ấm áp, nhưng [Đoạn Kiều] thì ngay từ đầu đã là dịch bệnh bùng phát trong thành, cho nên cả quyển sách từ đầu đến cuối đều tràn ngập bi thương.
Từ trang đầu tiên, mỗi lần lật một trang, lòng Trương Thần đều trở nên căng thẳng, đến khi thấy có người trong thành lén đào đường hầm trốn ra thì tim như treo tận cổ họng.
Nhìn thấy vì mấy người đó mà các thị trấn xung quanh đều hoành hành dịch bệnh, hắn ta vốn dĩ là người đọc sách, cũng không khỏi quên mất lễ nghĩa, miệng không kìm được mà nói vài câu không hay.
Đến khi Lương Úy dẫn người chặt cầu, hắn ta vừa cảm thấy phấn chấn, vừa không khỏi lo lắng cho họ, con đường duy nhất này cũng bị cắt đứt, khả năng họ được cứu chữa càng mong manh.
Dưới cầu là dòng sông, nếu không phải vì quá sợ dịch bệnh sẽ lan rộng hơn thì Lương Úy cũng không tàn nhẫn như vậy, song trong lòng hắn ta cũng biết, cho dù triều đình phái ngự y xuống thì khả năng khống chế cũng không lớn, chỉ có chặt đứt thành bệnh dịch này thì các châu thành khác bên ngoài mới không rơi vào cảnh tuyệt vọng.
Trương Thần đọc đến đây, tự nhiên cũng hiểu rõ điều này khiến lòng hắn ta không khỏi cảm thấy bi thương.
Đến khi Quý Lễ cũng từ dưới lầu cầm [Đoạn Kiều] lên tìm hắn ta thì hắn ta đã đọc đến đoạn kết: "... Lương Úy nhìn hoàng hôn ảm đạm trên tường thành, trong mắt như có một ngọn lửa hy vọng đang lóe lên, cứ nhìn mãi... Đến khi mặt trời lặn hẳn, ông ấy cũng nhắm chặt mắt, nhưng khuôn mặt lại bình thản và dịu dàng, như thể chỉ chìm vào giấc mộng..."
“Trương Thần! Ngươi đọc chưa? Nghiễn Thanh tiên sinh có sáng tác mới!”
Ngay sau đó đã thấy quyển sách mới tính trong tay Trương Thần, Quý Lễ mới cười nói: "Hóa ra ngươi đã thấy rồi?"
Trương Thần đăm chiêu nhìn sách, nhẹ nhàng khép lại rồi mới nhìn Quý Lễ đối diện, hỏi: "Sao giờ ngươi mới đến? Ta đến đây từ trước giờ ngọ, giờ mặt trời sắp lặn rồi, ngươi mới đến!"
Quý Lễ cười nói: “Nhà có chút việc vặt, làm xong việc là đến đây ngay này.”
Sau đó hắn ta lại giơ [Đoạn Kiều] trong tay lên hỏi: “Thế nào? Ngươi đã đọc bao lâu rồi? Có phải cũng nói về thiếu niên anh hùng chinh chiến sa trường không?”
Trương Thần lắc đầu: “Không phải, ngươi đọc thì biết.”
Quý Lễ nghe xong chỉ thấy tiếc nuối, cuốn [Phi Sa] trước hắn ta còn chưa đọc đã nghiền, còn tưởng cuốn mới này cũng cùng thể loại, vừa hay có thể đọc cho thỏa thích!
Nhưng nghĩ đến tác giả là Nghiễn Thanh tiên sinh có thể viết ra [Phi Sa], dù bất kể là thể loại gì thì hắn ta đều vô cùng hứng thú!
“Để ta đọc xem…"
Trương Thần đã đọc xong sách, trong lòng cũng dần thoải mái, tâm trạng cũng không căng thẳng như lúc đọc.
Hắn ta ngồi đối diện, nhàn nhã rót một chén trà ăn bánh ngọt, thong dong nhìn Quý Lễ lật từng trang sách, lúc thì nhíu mày, lúc thì sợ hãi, lúc thì đau buồn, trông có vẻ hả hê.
Đến giờ ngọ, các thư sinh trong học viện cũng đã tan học nên bây giờ tầng hai đã dần dần ngồi đầy người, nhìn kỹ thì thấy hầu hết mọi người đều cầm trên tay một cuốn "Đoạn Kiều".
Cửa sổ tầng hai mở toang, gió mát buổi tối thổi qua, các thư sinh ngồi bên bàn đọc sách lật vài trang sách, rồi lại ngắm hoàng hôn ngoài cửa sổ, không khí yên tĩnh và thanh bình.
Tần Tĩnh Nghiễn nhẹ nhàng đặt trà và bánh ngọt lên bàn đọc sách bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn những thư sinh đang tắm mình trong ánh hoàng hôn, mỉm cười rồi nhẹ nhàng đi xuống lầu.
Đến khi trời tối hẳn, các thư sinh trên lầu vẫn giả vờ như không biết, không thấy ai xuống lầu.
Lý Tuyết Trân bất đắc dĩ nhìn Tần Tĩnh Nghiễn, mỉm cười nói: “Làm sao đây? Câu chuyện của chàng quá thu hút người xem, mọi người đều đọc không nỡ buông!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro