Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 190

Mộc Mộc Chi

2025-03-15 14:47:52

Đoàn Đoàn bĩu môi nhìn cha rồi lại cúi đầu quan sát mình: "Hừ! Nương nói, Đoàn Đoàn sẽ lớn lên!"

Tần Tĩnh Trì lười tranh luận với tiểu tử này, hai phụ tử nghỉ ngơi một lát, Tần Tĩnh Trì mới lại dắt Đoàn Đoàn từ từ chạy về nhà.

Khi hai người về đến nhà, mới thấy trong sân có mấy người đang vây quanh.

Tần Tĩnh Trì đóng cửa lại, nghi hoặc hỏi: "Tam thúc, mọi người có chuyện gì vậy?"

Tần phụ ở bên cạnh nói: "Trước Tết Tam thúc các con thấy nhóm người Đại Ngưu đi bán đậu phụ, giờ mở tiệm nướng, bán chẳng được bao nhiêu, muốn hỏi xem có thể làm đậu phụ mỗi ngày để bán cho họ không, giờ trong thôn không bận rộn, họ định chở đi bán ở các trấn khác."

Nhìn vẻ mặt lo lắng của họ, Tần Tĩnh Trì cười nói: "Tam thúc, mọi người đợi một lát chuyện này phải để nương tử con quyết định, con đi hỏi nàng ấy."

Tần tam thúc gật đầu liên tục: "Đương nhiên rồi!"

Tiếp đó, Đoàn Đoàn cũng chạy theo sau Tần Tĩnh Trì, hai phụ tử lên lầu.

Trên lầu phòng ngủ, Giang Oản Oản mới vừa tỉnh dậy đang định xuống giường thì thấy hai người họ đi vào.

Thấy vẻ mặt như đã dậy từ lâu của họ, Giang Oản Oản hỏi: "Hôm nay hai phụ tử đi chạy à?"

Tần Tĩnh Trì gật đầu, nói: "Hôm nay tam thúc đến, nói là muốn mua một ít đậu phụ ở đây mang đi bán ở các trấn khác, nàng nghĩ sao?"

 Giang Oản Oản nghe xong, gật đầu: "Tất nhiên là được rồi, dù sao cũng chỉ cần đậu phụ tươi, có gì mà không được."

Nghĩ một lúc, Giang Oản Oản lại cau mày nói: "Chỉ là nếu chúng ta làm đậu phụ để bán thì rất mệt, phiền phức lắm!"

"Hay là thế này nhé, chúng ta mở một xưởng làm đậu phụ tìm người trong thôn đến làm đậu phụ, những người không thể đến xưởng làm đậu phụ có thể đến lấy hàng, giá nhập hàng thống nhất khi họ mang đậu phụ ra ngoài bán cũng phải thống nhất giá."

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Ý kiến này không tệ, mọi người trong thôn có thể tìm việc làm, chắc chắn đều đồng ý!"

"Vậy chàng hãy đi nói với tam thúc, bảo thúc ấy đợi chúng ta mở xưởng làm đậu phụ xong rồi hãy đến lấy hàng."

"Được!"

Trước đây khi Đại Ngưu bán đậu phụ rán, đã có rất nhiều người muốn mua riêng đậu phụ trắng, chỉ là họ luôn bận rộn nên không quản chuyện đậu phụ, giờ đây cửa hàng không cần họ lo lắng quá nhiều nên có thể mở xưởng làm đậu phụ rồi. Đến lúc đó không chỉ có đậu phụ, còn có thể làm các sản phẩm từ đậu như đậu phụ rán, đậu phụ khô, tàu hũ ky.

 Nói là làm, chỉ mười mấy ngày, Tần Tĩnh Trì đã tìm được một số người trong thôn, cùng nhau giúp xây một xưởng làm đậu phụ ở phía bên kia ngôi nhà cũ.

Sau đó, nhờ trưởng thôn rao tin tuyển người làm.

Tin tức này vừa truyền ra, ngày hôm sau trong sân và ngoài sân nhà họ đã tụ tập rất nhiều người trong thôn.

"Thật không ngờ một tháng được tám trăm văn!"

"Đúng vậy! Còn có thể làm ngay trong thôn, hy vọng chúng ta đều có thể vào xưởng làm đậu phụ đó!"

"Không biết tuyển bao nhiêu người? Nhưng ta đoán là không cần nhiều người, ta thấy là chúng ta khó mà vào được!"

Tần tam thúc nghe thấy ở bên cạnh, liền cười nói: "Không vào xưởng làm đậu phụ cũng không sao, chúng ta có thể bán đậu phụ mà! Tĩnh Trì đã nói, chúng ta có thể đến lấy hàng, bán ra ngoài cũng có thể kiếm được nhiều tiền, hẳn là không kém gì làm công!"

Nghe đến đây, một nữ nhân bên cạnh lên tiếng: "Ôi, vậy ta có thể để tướng công ta đi bán đậu phụ! Dù sao giờ cũng không bận rộn, rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi."

"Trương tẩu tử, nếu tẩu có thể làm công trong xưởng làm đậu phụ, Trương ca lại đi bán đậu phụ, đây cũng là một khoản thu nhập không nhỏ! Chỉ không biết đậu phụ có dễ bán không?"

Tần tam thúc cười nói: "Các ngươi không biết Tần Đại Ngưu bán đậu phụ chiên kiếm được bao nhiêu tiền đâu! Giờ đã mở tiệm ở huyện rồi! Cho nên đậu phụ này chắc chắn dễ bán!"

...

Lúc này, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản đi ra, nhìn thấy một đám đông trong sân thì cũng giật mình, họ cần gì nhiều người như vậy chứ!

Giang Oản Oản nghĩ một lúc rồi lên tiếng: "Các vị thúc bá thẩm hãy yên lặng một chút."

Đợi sân không còn tiếng động, nàng mới tiếp tục nói: "Xưởng làm đậu phụ của chúng ta không lớn, không cần quá nhiều người."

"Ừm… Ước chừng chỉ cần khoảng mười người thôi."

Nhìn ánh mắt mong đợi và lo lắng của mọi người, Giang Oản Oản không biết phải làm sao.

Tần Tĩnh Trì kéo nàng vào nhà rồi nói: "Thế này nhé, chúng ta chỉ cần những người có hoàn cảnh nhà không tốt thôi, những người khác có thể để họ lấy đậu phụ đi bán."

Giang Oản Oản gật đầu: "Được, nghe chàng."

Đi ra ngoài, Tần Tĩnh Trì nói: "Vì mọi người đến quá đông, chúng ta chỉ có thể lấy mười người, chúng ta đã bàn bạc, chỉ cần những người có hoàn cảnh nhà khó khăn nhưng những người khác cũng đừng nản lòng. Sau này lấy đậu phụ ra ngoài bán cũng rất kiếm tiền, sẽ không ít hơn làm công trong xưởng làm đậu phụ."

Mọi người nghe vậy, đều hiểu mà gật đầu.

Tần Tĩnh Trì thấy vậy, nhìn mọi người nói: "Vậy thì Trương tẩu tử, Lý Nguyệt... Tần Đại Trụ, những người này ngày mai đến làm nhé."

Mọi người nghe thấy những lời này càng không nói gì nữa, ngược lại còn nhìn họ với ánh mắt khác, Trương tẩu tử một mình nuôi một tiểu tôn tử, hài nhi và nhi tức năm ngoái không may qua đời, giờ đây trong nhà rất nghèo khó!

Lý Nguyệt một mình nuôi ấu đệ, trên còn có một nương nằm liệt giường phải chăm sóc... Đây đều là những gia đình nghèo khó trong thôn.

Thấy mọi người đều không có ý kiến gì, Giang Oản Oản liền nói: "Đợi làm xong đậu phụ, mọi người hãy đến lấy hàng, lấy đậu phụ ở đây hai văn một cân, mọi người mang ra ngoài bán thì giá thống nhất là ba văn một cân."

Mọi người đều nghe rất chăm chú, đợi nói xong, mọi người mới dần dần rời đi.

Nhưng cuối cùng trong sân vẫn còn lại hai nam nhân.

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì, Tần Thiết mới ngập ngừng hỏi: "Chúng... Chúng tôi không có tiền, có thể nợ một ít, bán đậu phụ xong rồi trả lại được không?"

Tần Tĩnh Trì biết hai người này đều là người thật thà trong thôn, đương nhiên là không có vấn đề gì.

"Được, đến lúc đó các ngươi đến nói một tiếng là được."

Những ngày sau đó, mười người được chọn đều đến phường đậu phụ từ rất sớm, sau khi ký vào thỏa thuận không được truyền công thức ra ngoài, họ theo Tần phụ Tần mẫu học trong hai ngày, sau đó đều có thể thành thạo.

Hôm nay, trời vừa sáng, từng mẻ đậu phụ trắng nõn đã được bày lên bàn, người trong thôn biết hôm nay có thể lấy hàng nên đã sớm đứng chờ ở bên ngoài phường đậu phụ, giờ khi đậu phụ vừa làm xong mọi người đều vây quanh.

Tuy nhiên, vẫn có một số người dù đã đến nhưng không chen lên lấy hàng, họ đứng quan sát ở một bên, đều muốn đợi những người lấy hàng đi bán, xem tình hình thế nào rồi tính tiếp.

Tần Thiết đã nói trước với nhóm người Tần Tĩnh Trì, cho nên hôm nay khi đến, hắn ta lấy luôn năm mươi cân.

Hầu hết những người khác chỉ mua hai ba mươi cân, thấy hắn ta lấy nhiều như vậy không khỏi khuyên can: "Tần Thiết, sao ngươi lại mua nhiều thế? Lỡ bán không hết thì không được trả lại đâu!"

"Đúng vậy! Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, số tiền này phải mất đến một trăm văn tiền đấy!"

...

Mọi người khuyên can hắn ta nhưng Tần Thiết đều không để tâm, nhớ tới việc hiện tại nhóm người Tần Đại Ngưu đều muốn xây nhà khiến hắn ta không khỏi phấn chấn, họ chính là nhờ bán đậu phụ này mà kiếm được nhiều tiền như vậy. Mỗi ngày hắn ta chỉ cần đi nhiều nơi hơn là được, thế nào cũng bán hết! Nếu ngày nào cũng bán tốt như vậy thì cuối năm nhà hắn ta cũng có thể xây nhà mới rồi!

Nhưng giờ hắn ta không biết rằng, mục tiêu này có thể sớm sẽ đạt được!

Đến khi mặt trời ngả về tây, những người đi bán đậu phụ đều vui vẻ trở về thôn.

Nhưng mọi người đều không vội về nhà mình, vừa vào thôn đã chạy đến phường đậu phụ.

Vào đến phường đậu phụ đã thấy một nhóm người vây quanh Tần phụ bắt đầu nói chuyện rôm rả về việc muốn lấy thêm đậu phụ.

"Tần bá, ngày mai ta muốn lấy năm mươi cân! Bá nhất định phải giữ lại cho ta đấy! Bên nương gia của nương tử ta ở trấn trên bán rất chạy! Nếu không phải hơi xa thì ta đã về sớm rồi!"

"Còn ta nữa, ta nữa, ta muốn lấy ba mươi cân!"

"Ta cũng muốn lấy năm mươi cân!"

...

Tần phụ ngơ ngác nhìn họ liên tục gật đầu: "Được, được, được!"

Tần Tĩnh Trì đi đến nhìn cảnh này mới lên tiếng: "Mọi người đừng vội, ngày đầu đậu phụ bán chạy có thể là vì mọi người thấy lạ, sau này chưa chắc đã bán chạy như vậy, mọi người nên cẩn thận thì hơn, nếu không lãng phí cũng không tốt!"

Thực ra mọi người cũng chỉ nhất thời bốc đồng mới đến đặt thêm, giờ nghe hắn nói cũng đã bình tĩnh lại đôi chút.

Tần Tĩnh Trì nói đúng, ai nhìn thấy đồ mới lạ cũng muốn thử nhưng không ai cũng có thể mua mỗi ngày!

Nghĩ đến điều này, nhiều người đã từ bỏ ý định đặt thêm, vẫn lấy theo số lượng như hôm nay.

Nhưng một số người vẫn muốn thử thì cũng chỉ tăng thêm khoảng hai mươi cân so với số lượng bán hết hôm nay.

Trong khi đó, Tần Thiết đang từ thị trấn bên cạnh khiêu gánh trở về, hắn ta bước nhanh như bay vô cùng phấn khích, hắn ta đi đến trấn Vĩnh Phong mất gần một canh giờ nhưng chỉ mất hơn nửa canh giờ để bán hết đậu phụ, lúc hắn ta rời đi vẫn còn nhiều người chưa mua được đã đặt hàng với hắn ta!

Tần Thiết nghĩ, ngày mai phải đi nhiều một chút! Thêm vài chục cân nữa chắc chắn cũng có thể bán hết dễ dàng!

Nhưng khi đến phường đậu phụ lại nghe Tần Tĩnh Trì nói vậy, hắn ta có chút do dự nhưng vẫn muốn thử: "Vậy... Vậy ngày mai ta lấy tám mươi cân, nếu bán không hết ở trấn trên, ta cũng có thể đi đến các thôn gần đó! Ta nghĩ là không sau đâu!"

Thấy hắn ta kiên quyết, Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Được, vậy ngày mai ngươi cứ đến lấy."

Sau đó thấy Tần Thiết lấy túi tiền ra, Tần Tĩnh Trì nói: "Ngươi không cần trả cho ta, mấy ngày nay ngươi có thể nợ, đợi hai ngày nữa kiếm đủ tiền vốn rồi trả ta cũng không muộn."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0