Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 19

Mộc Mộc Chi

2025-03-15 14:47:52

Tần Tĩnh Trì điều chỉnh vị trí một chút, tới gần hai mẫu tử, ôm họ vào trong lòng.

Giang Oản Oản gối đầu lên cánh tay hắn, trái tim đập thình thịch, nàng nằm cứng ngắc, có chút căng thẳng ngủ không được.

Một lát sau, cảm giác được đôi môi lành lạnh của Tần Tĩnh Trì rơi xuống trán mình, nàng khiếp sợ ngẩng đầu, Tần Tĩnh Trì lại che đi ánh mắt nàng, ấn đầu của nàng vào trong n.g.ự.c mình, ho nhẹ một tiếng: "Mau… Mau ngủ đi!"

Giang Oản Oản cảm giác được hắn cũng hơi căng thẳng, không hiểu sao lại thả lỏng, khẽ cười một tiếng, thì ra hắn cũng biết căng thẳng đấy…

"Được, ngươi cũng vậy, ngày mai còn phải bận rộn đấy."

Ngày hôm sau, Tần Tĩnh Nghiễn đã tới đây từ sáng sớm, hôm nay cậu cùng với đại ca đi lên núi tìm vật liệu gỗ làm bàn.

Buổi sáng Giang Oản Oản đã nấu cháo đơn giản, hai huynh đệ ăn xong lập tức lên núi, có thể phải ở trên núi tìm một ngày.

Tần Tĩnh Trì cảm thấy án thư kia tinh xảo như vậy, khẳng định không thể dùng gỗ bình thường, hắn tính tìm nhiều một chút.

 "Có thể gần tối chúng ta mới trở về, giữa trưa nàng đừng nấu cơm chờ chúng ta."

Giang Oản Oản lo lắng nói: "Vậy hai người các ngươi đợi ta một chút, ta làm điểm tâm cho các ngươi mang theo ăn."

Cuối cùng hai huynh đệ mỗi người cầm theo vài bao thức ăn lên núi, đồ ăn trong bao không bỏ dầu, cho dù ăn lạnh cũng sẽ không bị tiêu chảy.

Giữa trưa, Giang Oản Oản đã nấu cho Đoàn Đoàn một bát mì đơn giản để ăn.

Tới buổi chiều, nhìn thấy ống khói của mỗi nhà mỗi hộ trong thôn đều bắt đầu nổi lên khói trắng, Giang Oản Oản cũng bắt đầu nấu cơm, hôm nay hai huynh đệ họ đã mệt mỏi cả một ngày, phải làm nhanh lên, tránh cho hai người họ trở về không có gì ăn.

Giang Oản Oản đi nấu cơm trước, sau đó đến bên cạnh giếng, lấy chân giò hôm qua lên, trước tiên hơ lửa chân giò để đốt hết lông đi rồi lại lấy ra rửa.

 Cắt chân giò thành từng miếng nhỏ, cho vào nồi rồi ướp với hoa hồi trước.

Đợi chân giò gần chín, Giang Oản Oản múc chân giò ra, đổ dầu vào nồi phi thơm hành, gừng, tỏi, hạt tiêu, ớt cho đến khi thơm thì trút chân giò vào, thêm vài miếng đường phèn và xì dầu, đậy nắp đun nhỏ lửa.

Khi chân giò vừa om xong lấy ra khỏi nồi, Đoàn Đoàn đã ngửi thấy mùi liền vội vàng chạy vào bếp, nhìn trái nhìn phải cũng chẳng có gì để ăn, Đoàn Đoàn lo lắng gọi Giang Oản Oản: "Nương ơi nương…"

Giang Oản Oản lau mặt cho cậu bé, mỉm cười, mới đi ra ngoài chơi có một lát, đã thành tiểu hoa miêu rồi!

"Đừng vội, thịt còn chưa nấu xong, bây giờ còn chưa ăn được, chờ cha con với tiểu thúc thúc trở về là có thể ăn rồi."

Đoàn Đoàn nghe xong liền ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh bếp, ân cần nói: "Được rồi, vậy chúng ta chờ cha và tiểu thúc thúc về cùng nhau ăn."

Giang Oản Oản cực kỳ thích dáng vẻ vừa nhỏ vừa đáng yêu này của cậu bé, nàng ôm cậu bé vào trong n.g.ự.c vừa hôn vừa xoa. Đoàn Đoàn cười lớn trong lòng nàng: "Nương nương… Hahahaha, Đoàn Đoàn nhột…"

Chơi đùa với Đoàn Đoàn một lúc thì trời dần tối, chân giò trong nồi phát ra tiếng kêu lục bục, Giang Oản Oản mở nắp, đổ khoai tây đã thái vào, tiếp tục hầm.

Lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng mở cửa, Đoàn Đoàn phấn khích đứng dậy: "Chắc chắn là cha và tiểu thúc thúc về rồi!" Nói xong liền chạy ra ngoài.

Một lát sau, Tần Tĩnh Trì nắm tay Đoàn Đoàn đi vào bếp, Giang Oản Oản thấy trong mắt hắn đầy ý vười, dáng vẻ rất vui vẻ, nàng hỏi: "Sao lại vui thế?"

Tần Tĩnh Trì phấn khởi nói: "Vận khí hôm nay của chúng ta quá tốt, tìm được một cây gỗ mun!! Đủ để làm án thư kia rồi!"

"Mặc dù loại gỗ này không phải là tốt nhất, nhưng chất lượng cũng thuộc hàng thượng hạng! Dùng để làm án thư cũng không mất giá!"

Giang Oản Oản nghe xong cũng rất vui: "Vậy thì tốt!"

Tần Tĩnh Trì ngửi thấy mùi thơm khắp nhà, bụng liền kêu ùng ục: "Hôm nay nàng nấu món gì?"

Giang Oản Oản nghe xong lời này, mới sực nhớ ra vẫn còn đang hầm chân giò.

Nàng vội vàng đến trước bếp, mở nắp nồi khiến khắp phòng đều lan tỏa mùi thơm cay nồng.

Giang Oản Oản dùng đũa gắp một chút, chân giò và khoai tây đều hầm mềm nhừ, nàng lại thêm chút muối và tỏi tây vào đảo đều vài lần, sau khi ngấm gia vị thì cầm đũa gắp cho hai phụ tử mỗi người một miếng để nếm thử!

Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn ăn miếng chân giò trong miệng, hai người nhắm mắt thưởng thức, biểu cảm giống hệt nhau, Giang Oản Oản bật cười, quả nhiên là phụ tử!

Tần Tĩnh Nghiễn vốn đang ngồi nghỉ trong sân, lúc này cũng ngửi thấy mùi thơm liền tìm đến: "Tẩu tử! Tẩu lại nấu gì thế? Thơm quá!"

"Nấu chân giò!"

Tần Tĩnh Nghiễn không nghe rõ, cậu cũng không nghe rõ, vội vàng bước tới: "Nhanh! Nhanh gắp cho đệ một miếng đi!"

Nếu như trước đây Tần Tĩnh Nghiễn nào dám tùy ý như vậy, chính là mấy ngày nay tẩu tử của cậu quá tốt cho nên không tự chủ được mà thốt ra.

Giang Oản Oản bất đắc dĩ mỉm cười, gắp cho cậu một miếng: "Cẩn thận bỏng!"

Tần Tĩnh Nghiễn ăn vào miệng, cảm thấy mùi vị rất khác nhưng lại ngon hơn cả thịt kho.

"Tẩu tử, đây là thịt gì thế? Sao lại thơm thế này!?"

Tần Tĩnh Trì không ưa cái vẻ ngốc nghếch của cậu, lập tức vỗ đầu cậu: "Đã bảo là chân giò rồi!" Sau đó cùng Giang Oản Oản bưng chân giò và cơm, dắt theo Đoàn Đoàn đi ra khỏi bếp.

Chỉ còn lại Tần Tĩnh Nghiễn ngạc nhiên trong bếp, cậu vội đuổi theo: "Thật sự là chân giò, chân giò vừa hôi vừa thối! Tẩu tử, tẩu lợi hại quá, làm thế nào vậy?"

Đoàn Đoàn đang nắm tay cha cậu bé thì nghe thấy tiếng tiểu thúc thúc, cậu bé đi phía trước che miệng cười trộm: "Cha! Tiểu thúc thúc ngốc quá! Đúng không?"

"Đoàn Đoàn nói đúng!"

Một nồi lớn chân giò kho tàu được đặt lên bàn, vì đã ướp trước rồi mới kho nên vừa cay nồng vừa thơm, nhưng lại có mùi thơm kho đậm đà.

Giang Oản Oản múc cho mọi người đầy ắp bát cơm, đột nhiên nhớ đến cái bụng thèm ăn của bánh bao nhỏ tối qua, liền lại lấy ra một cái bát gốm rồi múc đầy một bát chân giò, ở giữa còn trộn lẫn một ít khoai tây mềm nhừ.

Tần Tĩnh Trì nghi hoặc nhìn nàng, Giang Oản Oản mỉm cười đưa bát cho Tần Tĩnh Trì: "Ngươi đưa bát chân giò này cho Tiểu Bảo trước đi. Dù sao chúng ta cũng làm nhiều, thế là đủ rồi!"

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Ta đi đưa ngay!"

Tốc độ của Tần Tĩnh Trì rất nhanh, chẳng bao lâu đã đến trước cửa nhà Lý Quý, hắn ở ngoài vỗ cửa: "Tam ca, mở cửa!"

Lý Quý đang giúp nương tử rửa thịt, hôm nay hắn ta cố ý đến huyện mua thịt từ sớm.

Hắn ta nghi hoặc đi mở cửa: "Tĩnh Trì, làm sao vậy? Gấp gáp thế!"

Tần Tĩnh Trì vội vàng nhét bát chân giò còn nóng hổi trong tay vào tay hắn ta: "Oản Oản làm chân giò, bảo đệ đưa cho Tiểu Bảo một bát!"

Lý Quý vội vàng từ chối: "Sao có thể được, hôm qua tiểu tử nhà ta mới đến nhà đệ ăn, hôm nay còn đưa đến làm gì! Giữ lại cho nhà đệ ăn đi, hoàn cảnh nhà đệ cũng không tốt lắm, cứ cho Tiểu Kỳ An ăn nhiều một chút là được!"

Tuy chân giò không đắt nhưng dù sao cũng là thịt.

Tần Tĩnh Trì vẻ mặt bất đắc dĩ: "Tam ca, huynh cứ nhận lấy đi, nhà làm rất nhiều, đủ ăn rồi."

"Với lại, trước kia lúc đệ không ở nhà, tẩu tử cũng thường giúp đệ cho Đoàn Đoàn ăn một miếng, những điều này đệ đều nhớ trong lòng."

Lý Quý còn muốn từ chối, chân mình đã bị một nhóc con bám lấy, còn nhìn chằm chằm vào cái bát trong tay Tần Tĩnh Trì: "Cha… Ăn!"

Lý Quý bất lực bật cười, véo mặt cậu bé: "Con nha!"

Sau đó mới vô cùng ngượng ngùng nhận lấy bát trong tay Tần Tĩnh Trì: "Vậy thì đa tạ đệ! Tĩnh Trì."

Tần Tĩnh Trì đưa bát cho hắn ta rồi cúi người xoa đầu Tiểu Bảo, nói với Lý Quý: "Tam ca, vậy đệ về trước, Oản Oản và mọi người còn chờ đệ ăn cơm."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0