Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 188

Mộc Mộc Chi

2025-03-15 14:47:52

Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn cũng ngây người tại chỗ, nhất thời không kịp phản ứng.

Sau đó, lão đại phu lại nhìn Tần Tĩnh Trì với vẻ mặt kỳ lạ, tiếp tục nói: "Nhưng tình trạng hôm nay là động thai!"

Tần Tĩnh Trì hoàn hồn, còn chưa kịp vui mừng đã nghe thấy lời này lại lo lắng vô cùng: "Vậy... Vậy nàng ấy có sao không? Phải làm sao bây giờ?"

"Không sao, ta sẽ kê đơn thuốc cho các ngươi, về sắc cho nương tử ngươi uống, dưỡng mấy ngày là khỏi."

"Bây giờ cứ để nương tử ngươi nghỉ ngơi ở đây trước, uống thuốc xong, các ngươi hãy về."

Tần mẫu liên tục đáp ứng: "Được, đại phu, ngươi kê đơn thuốc cho chúng ta đi, ta sẽ đi sắc thuốc."

Nghe đến đây, cuối cùng Tần Tĩnh Trì cũng thở phào nhẹ nhõm rồi lại mừng rỡ nhìn Giang Oản Oản đang yếu ớt nở nụ cười, trong lòng đau xót cúi xuống hôn nàng, nhẹ nhàng nói: "Oản Oản, nàng nghe thấy chưa? Chúng ta lại có con rồi."

Giang Oản Oản gật đầu: "Thiếp nghe thấy rồi!"

 Đoàn Đoàn phản ứng lại, vui mừng nhảy cẫng lên: "A! Đoàn Đoàn có đệ đệ rồi!"

Tần Tĩnh Trì vội bế tiểu tử lên nói: "Nhỏ tiếng thôi, nương của con đang khó chịu, đừng làm ồn đến nương của con."

Đoàn Đoàn nghe xong vội che miệng lại: "Vâng vâng, Đoàn Đoàn không nói nữa!"

Sau đó lại thì thầm: "Cha, cha thả Đoàn Đoàn xuống đi."

Đứa nhỏ vừa xuống đất, Giang Oản Oản nói: "Đoàn Đoàn không cần nhỏ tiếng như vậy, sẽ không làm ồn đến nương đâu."

 Đoàn Đoàn chạy đến bên giường nắm lấy ngón tay Giang Oản Oản, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, chỉ vào bụng Giang Oản Oản thì thầm: "Nương, đệ đệ!"

Giang Oản Oản bất đắc dĩ mỉm cười, cũng không biết tại sao tiểu tử này lại cố chấp với đệ đệ như vậy, nếu sau này sinh nữ nhi thì sẽ không buồn sao?

Lúc này, Tần mẫu bưng một bát thuốc đen ngòm vào, nghe Đoàn Đoàn nói thì mỉm cười nói: "Tôn tử ngoan muốn có đệ đệ sao, có muội muội không tốt sao? Như vậy là vừa có nhi tử vừa có nữ nhi, tốt biết bao!"

Đoàn Đoàn nhíu mày, suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Ừm... Muội muội cũng được, chỉ là muội muội không thể chơi với nam tử như bọn con được, đệ đệ thì sẽ tốt hơn nhiều, Đoàn Đoàn có thể dẫn đệ ấy đi chơi khắp nơi!"

Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh cũng không quan tâm đến những gì cậu bé nói, nhẹ nhàng đỡ Giang Oản Oản ngồi dậy rồi nhận lấy bát thuốc từ tay Tần mẫu: "Nào, uống thuốc đi."

Giang Oản Oản nhìn bát thuốc đen ngòm, ngửi thấy mùi khó tả trong đó, nhíu mày: "Tĩnh Trì, khó ngửi quá, hơn nữa... Hơn nữa nhìn vào đã thấy đắng rồi."

Lúc này, Đoàn Đoàn tiến lại gần, ngửa đầu nhìn vào bên trong bát thuốc, vẻ mặt chê bai.

Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, đứa nhỏ vội lục lọi trong túi áo, chỉ một lát sau, liền lấy ra một miếng đường phèn bọc giấy dầu, đưa cho Giang Oản Oản, nói: "Nương, đây là một hài tử trong học đường chia cho Đoàn Đoàn, vừa thơm vừa ngọt, nương ngoan ngoãn uống hết thuốc, là có thể ăn rồi nhé!"

Từ khi đến học đường, Đoàn Đoàn, Cẩu Đản và Nhị Oa rất được các bạn nhỏ trong lớp ấu nhi yêu quý. Thỉnh thoảng chúng lại mang theo một ít đồ ăn vặt để chia cho mọi người, mấy ngày nay còn mỗi đứa mang theo một cuốn tranh đến học đường.

Những tiểu tử trong lớp nhìn thấy cuốn tranh, vô cùng kinh ngạc, về nhà đã kéo cha nương đi mua nhưng đã sớm bán hết sạch.

Chúng không còn cách nào khác, chỉ có thể thỉnh thoảng vây quanh ba tiểu tử, tụ tập lại cùng nhau xem tranh, có đồ ăn ngon đồ chơi hay cũng sẽ chia cho chúng.

Miếng đường phèn trong tay Đoàn Đoàn là do đứa nhỏ nhỏ nhất trong lớp tặng cho cậu bé, tiểu tử đó có tên thân mật là Tiểu Bao Tử. Đúng như tên gọi nhóc đó thực sự mềm mại như một bánh bao nhỏ, người nhà cũng rất cưng chiều, thỉnh thoảng lại mang kẹo bánh cho cậu bé, điều này lại tiện cho Đoàn Đoàn vì Tiểu Bao Tử rất thích chơi với Đoàn Đoàn, có đồ ăn gì cũng sẽ cho Đoàn Đoàn.

Tuy nhiên, Tiểu Bao Tử không phải do có thể cùng Đoàn Đoàn xem tranh mà thích chơi với Đoàn Đoàn, bởi vì ngay từ khi tranh vừa mới mở bán, cữu cữu của của cậu bé đã mua cho cậu bé rồi.

Còn lý do cậu bé thích chơi với Đoàn Đoàn thì lại là vì... Đoàn Đoàn đẹp trai!

Đoàn Đoàn nghĩ đến Tiểu Bao Tử, không hiểu sao lại muốn cười, lần đầu tiên gặp nhau Tiểu Bao Tử đã nắm chặt lấy tay áo của cậu bé, tủi thân gọi cậu bé là "ca ca đẹp trai".

Có lẽ vì còn nhỏ, lại là ngày đầu tiên đến học đường nên rất sợ người lạ, nhìn thấy Đoàn Đoàn đẹp trai, không hiểu sao lại rất tin tưởng cậu bé mà cứ nắm chặt lấy tay áo của cậu bé không chịu buông ra.

Giang Oản Oản nhìn miếng đường phèn Đoàn Đoàn đưa tới, bật cười: "Tiểu tử đó tặng cho con, sao con không ăn đi?"

Đoàn Đoàn không có ý ý tốt sờ đầu: "Hehe... Thật ra Đoàn Đoàn đã ăn hai miếng rồi, miếng này muốn mang về chia cho mọi người ăn."

Tần Tĩnh Trì bật cười cầm lấy viên đường, bóc lớp giấy dầu bên ngoài, lại bưng bát thuốc đến bên miệng Giang Oản Oản nói với nàng: "Được rồi, Đoàn Đoàn đã dành tặng viên đường của nó rồi, nàng cũng mau uống thuốc đi, uống xong bụng sẽ không đau nữa."

Giang Oản Oản bĩu môi, miễn cưỡng uống một ngụm, chỉ một ngụm này thôi cũng cảm thấy như muốn lấy mạng nàng rồi, thứ này còn mạnh hơn cả nước Hoắc Hương Chính Khí của thời hiện đại!

Tần Tĩnh Trì thấy nàng uống thuốc với vẻ mặt đau khổ, đau lòng không thôi: "Oản Oản, chúng ta uống một hơi hết luôn đi, đừng uống từng ngụm từng ngụm, như vậy sẽ càng khó chịu hơn."

Giang Oản Oản nhìn hắn, cảm nhận cơn đau âm ỉ ở bụng, hít một hơi thật sâu nhận lấy bát thuốc uống một hơi cạn sạch.

Nàng uống xong, Tần Tĩnh Trì nhanh tay nhét viên đường vào miệng nàng: "Được rồi, được rồi, làm ngọt miệng."

Đoàn Đoàn ở bên cạnh nắm tay Giang Oản Oản, cười tươi rói nói: "Được rồi, được rồi, nương giỏi quá, thuốc đã uống hết rồi!"

Giang Oản Oản nhéo nhẹ má cậu bé, mỉm cười cũng lười nói gì.

Đợi Giang Oản Oản nghỉ ngơi một lúc, Tần Tĩnh Trì mới đi tìm đại phu để trả tiền thuốc.

"Đại phu, tổng cộng là bao nhiêu tiền vậy?"

Lão đại phu liếc nhìn hắn nói: "Đưa ba trăm văn đi."

Đếm tiền đồng đưa cho hắn, Tần Tĩnh Trì định đi, chỉ nghe đại phu cúi đầu giã thuốc chậm rãi nói: "Thanh niên sức nóng mạnh nhưng cũng phải tiết chế một chút, ba tháng đầu này rất yếu ớt, làm sao chịu đựng được..."

Tần Tĩnh Trì khóe mắt giật giật nhưng thấy lão đại phu ngẩng đầu nhìn lại với ánh mắt trêu chọc, không khỏi có chút chột dạ: "Biết... Biết rồi, đa tạ đại phu."

Đợi đến khi đi đến bên giường nhìn Giang Oản Oản xoa bụng cau mày, trong lòng không khỏi tự trách.

"Oản Oản, chúng ta về nhà thôi."

Giang Oản Oản đưa tay ra với hắn: "Được, chàng bế thiếp."

Tần Tĩnh Trì bế Giang Oản Oản đi trước, Tần mẫu thì ở phía sau dắt Đoàn Đoàn đi theo sát.

Khi xe ngựa sắp đến cửa nhà, từ xa đã thấy Tần phụ cầm đèn lồng đứng trên đường lớn chờ đợi sốt ruột, Tiểu Bất Điểm nằm sấp dưới chân Tần phụ, thỉnh thoảng lại vẫy vẫy đuôi, gầm gừ vài tiếng.

Nghe thấy tiếng bánh xe ngựa ông lập tức cầm đèn lồng tiến lên vài bước.

Đợi xe ngựa dừng lại, thấy Tần mẫu là người đầu tiên xuống xe.

Tần phụ vội vàng tiến lên hỏi: "Thế nào? Oản Oản không sao chứ?"

Tần mẫu cười ha hả nói: "Không sao, không sao! Lão đầu tử, Oản Oản có thai rồi!"

Tần phụ mở to mắt, niềm vui mừng hiện rõ trên mặt không ngừng gật đầu: "Tốt quá! Tốt quá! Lão bà, chúng ta lại sắp có tôn tử hoặc tôn nữ rồi!"

Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn xuống xe, lúc này mới bế Giang Oản Oản đang ngủ xuống.

Tần mẫu nhìn cảnh này rồi kéo Tần phụ nói nhỏ: "Ôi, ta quên mất Oản Oản ngủ rồi, chúng ta nói nhỏ thôi, con bé vất vả lắm mới ngủ được, đại phu nói động thai, mấy ngày nay còn phải dưỡng sức thật tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0