Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 186

Mộc Mộc Chi

2025-03-15 14:47:52

"Tuyết Trân à, hai đứa thành thân mấy tháng rồi, cũng nên có thai rồi chứ."

Nói xong còn sờ bụng nàng ấy, thấy bụng nàng ấy không nhô lên lại quan sát nàng ấy một lúc mới nói: "Hình như con vẫn chưa có, không được, nương phải nghĩ cách."

Lý Tuyết Trân ngây người nhìn bà ấy, khuôn mặt đỏ bừng: "Nương, cứ... Cứ thuận theo tự nhiên là được rồi, dạo này hơi bận, ai... Ai có tâm trí..."

Tô Hà nghe xong gật đầu, lẩm bẩm: "Ồ, có phải là về rồi không có sức không? Không sao, nương sẽ nghĩ cách, mấy ngày nữa sẽ bảo người mang một con nai đực về bồi bổ cho A Nghiễn!"

Nghĩ đến đây, Lý Tuyết Trân vội vàng lắc đầu cố gắng quên đi những gì Tô Hà nói.

Nhưng nàng ấy không khỏi đưa tay sờ lên bụng mình, không biết đến bao giờ mình mới có tiểu bảo bảo... Nếu sau này đáng yêu như Đoàn Đoàn thì tốt biết mấy.

Tần Tĩnh Nghiễn đi vào, nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ấy còn tưởng nàng ấy đau bụng: "A Trân, sao vậy? Đau bụng à?"

Tiếp đó lại nói: "Có phải là đến tháng rồi không?" Ngẫm lại thì thấy không đúng: "Nhưng ngày tháng cũng không trùng khớp? Có phải mấy ngày nay đụng nước đá không? Đến sớm rồi?"

 Tần Tĩnh Nghiễn nhìn vẻ mặt ngây người của Lý Tuyết Trân, tưởng mình đoán đúng, luống cuống tay chân rồi vội vàng lo lắng nói: "Ta ra sân sau đun cho nàng chút nước đường!"

Tiếp đó khoác chiếc áo choàng treo bên cạnh cho nàng, định đi ra ngoài.

Lúc này Lý Tuyết Trân mới hoàn hồn, hai má ửng hồng: "Không... Không phải, bụng thiếp không… Có khó chịu! Chàng... Chàng không cần quan tâm thiếp."

Tần Tĩnh Nghiễn ôm lấy vai nàng ấy: "Thật sự không sao chứ? Ta là tướng công của nàng, có chuyện gì thì phải nói cho ta biết chứ!"

Lý Tuyết Trân ngượng ngùng liên tục lắc đầu: "Thật sự không sao! Thiếp... Thiếp ôm bụng là... Là do hơi đói thôi, chàng nghĩ gì vậy."

 Lúc này Tần Tĩnh Nghiễn mới thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt! Vậy thì tốt!"

"Vậy chúng ta đến tiệm của a ca ăn cơm nhé? Ăn hải sản thì sao?"

Lý Tuyết Trân lắc đầu: "Chàng bị dị ứng hải sản không ăn được, thiếp ăn một mình thì có ý nghĩa gì, không ăn!" Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, vội vàng nói: "Ừm... Chúng ta tự nấu mì đi, hôm qua tẩu tử đã cho chúng ta một lọ nhỏ nước sốt trộn mì, ngửi thấy thơm lắm, hôm nay chúng ta ăn cái đó!"

Tần Tĩnh Nghiễn vu.ốt ve đầu nàng ấy, gật đầu dịu dàng nói: "Được, ta đi nấu, nàng ngồi đây nghỉ ngơi đi."

"Ừm, được."

Thấy cậu quay người đi bận rộn, Lý Tuyết Trân mới phản ứng lại được là hai người họ đều không có ở ngoài trông tiệm, thế là vội vàng đi ra ngoài.

Buổi tối, nhóm người Tần Tĩnh Nghiễn còn chưa đến, thịt nai đã làm xong nhưng nghĩ đến thịt nai này chủ yếu là cho hai huynh đệ Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn ăn, Tô Hà lại bảo nhà bếp xào thêm chút thịt heo và rau.

Đợi đồ ăn bưng lên bàn, Tần Tĩnh Nghiễn đã dẫn Lý Tuyết Trân đến.

Không lâu sau, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì cũng dẫn theo Đoàn Đoàn vào cửa.

Tuy Đoàn Đoàn đã lâu không đến đây nhưng lại không hề thấy xa lạ chút nào, vừa vào cửa đã nhào vào lòng Tô Hà ôm chân bà ấy nũng nịu.

Tô Hà vừa nhìn thấy bánh bao nhỏ mềm mại đeo cặp sách nhỏ, tim như muốn tan chảy: "Ai nha, lại đây để Tô nãi nãi ôm ôm nào."

Tô Hà hôn tiểu tử một cái rồi hỏi: "Đoàn Đoàn đi học đường cảm thấy thế nào? Có quen không?"

Đoàn Đoàn gật đầu, nói đến chuyện này là vô cùng phấn khích: "Vâng vâng, quen ạ! Đoàn Đoàn đã quen được mấy tiểu ca ca, còn có mấy đệ đệ nhỏ hơn Đoàn Đoàn nữa, các đệ ấy chỉ mới ba tuổi thôi!"

Giang Oản Oản ở bên cạnh buồn cười cào nhẹ vào mũi nhỏ của cậu bé: "Tiểu tử nhà con mới vừa đón sinh thần bốn tuổi xong, còn nói người khác nhỏ."

Đoàn Đoàn cười híp mắt nói: "Nhưng như vậy thì Đoàn Đoàn là ca ca rồi!" Nói đến đây, Đoàn Đoàn lập tức nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, chu môi nhỏ nhắn cáo trạng: "Đoàn Đoàn cũng không biết bao giờ mới có đệ đệ! Nương và cha chỉ biết lừa hài tử thôi! Còn nói..."

Giang Oản Oản vội vàng bịt miệng nhỏ không ngừng của cậu bé lại: "Haha... Mau ăn cơm đi, Tô nãi nãi của con đã đặc biệt chuẩn bị đồ ăn, không ăn nữa thì nguội mất."

Đoàn Đoàn nghe nàng nói vậy, lập tức bị phân tán sự chú ý, đợi Tô Hà bế cậu bé đặt lên ghế ngồi liền ngoan ngoãn ăn từng thìa từng thìa cơm.

Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn nhất thời cũng không nhận ra ăn nhiều thịt nai sẽ có tác dụng gì, một đũa một đũa gắp, ăn ngon lành.

Tô Hà và Lý Viễn thấy hai người họ thích ăn, trong lòng đều vui vẻ gật đầu liên tục.

Lý Tuyết Trân nhìn Tần Tĩnh Nghiễn muốn nói lại thôi, thấy cậu đã ăn được mấy đũa thì vội gắp cho cậu ít thịt heo và rau, vẻ mặt khó tả mở lời: "Chàng... Chàng ăn nhiều món khác một chút... Đừng chỉ chăm chăm ăn thịt nai."

Tần Tĩnh Nghiễn gật đầu: "Ừm, được!"

Tô Hà nhìn cảnh này, nhìn nữ nhi mình chê bai lắc đầu: “Ngày thường đã ăn rau, thịt heo nhiều rồi, hôm nay là để các con đến ăn thịt nai!" Nói rồi múc cho Tần Tĩnh Nghiễn một thìa lớn thịt nai hầm: "Nào! Ăn nhiều chút!"

Tiếp đó lại múc cho Tần Tĩnh Trì một thìa lớn.

Giang Oản Oản nhìn đống thịt nai chất đầy trong bát của Tần Tĩnh Trì, khóe miệng giật giật không hiểu sao lại cảm thấy sau lưng lạnh toát.

Giờ ăn cơm, hai huynh đệ còn uống chút rượu với Lý Viễn. Đợi ăn xong, Tần Tĩnh Trì thì không thấy gì, còn Tần Tĩnh Nghiễn thì bắt đầu choáng váng rồi, thế là cậu và Lý Tuyết Trân ở lại nghỉ ngơi luôn, còn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản sợ Tân phụ Tần mẫu ở nhà lo lắng nên vẫn kiên quyết dẫn Đoàn Đoàn về.

Lý Tuyết Trân và Tần Tĩnh Nghiễn tắm rửa sạch sẽ rồi vào ở trong phòng ngủ mà nàng ấy từng ở.

Lý Tuyết Trân đi theo sau Tần Tĩnh Nghiễn, nhìn gáy và tai cậu đỏ bừng, trông thấy cậu lên giường rồi, lúc này nàng ấy chậm chạp ngồi vào bàn rót một tách trà mát uống, mắt không tự chủ được liếc nhìn Tần Tĩnh Nghiễn, đợi một lúc lâu, thấy dường như Tần Tĩnh Nghiễn đã ngủ mới nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cậu.

Vừa nằm lên giường thở phào nhẹ nhõm, bên tai nàng ấy đã thổi đến một luồng gió lạnh, quay đầu nhìn lại thì Tần Tĩnh Nghiễn đang chống đầu cười không rõ ý nhìn nàng ấy: "Nương tử, hôm nay sao nàng lại không bình thường như vậy?"

Lý Tuyết Trân xoa xoa vành tai ngứa ngáy, lắp bắp nói: "Không... Không có mà, sao... Sao lại nói vậy? Haha..."

Tần Tĩnh Nghiễn nheo mắt lại, ngẫm nghĩ rồi lại hỏi: "Hay là ta có chỗ nào làm nàng không vui?"

Lý Tuyết Trân quan sát cậu cẩn thận, thấy cậu dường như không có hành động gì bất thường, lúc này mới thả lỏng: "Ôi chao, thật sự không có gì đâu, sao hôm nay chàng lại lề mề thế, mau ngủ đi, thiếp buồn ngủ quá!"

"Được rồi, không giận là tốt."

Tần Tĩnh Nghiễn biết đây là đang Lý phủ, đương nhiên sẽ không làm gì nàng ấy, chỉ là khi cậu ngủ một giấc rồi bị nóng tỉnh dậy thì lại là chuyện khác.

Sợ đánh thức Lý Tuyết Trân, cậu nhẹ nhàng xuống giường rót một tách trà lớn uống cạn, cảm thấy hơi đỡ hơn một chút, lúc này mới lên giường.

Chỉ là chưa được bao lâu lại có chút khô miệng.

Lý Tuyết Trân bị tiếng sột soạt khi cậu trở mình đánh thức, mơ màng lên tiếng: "Sao vậy?"

"A Trân, không biết sao, ta... Ta cảm thấy hơi khó chịu."

Nói xong nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Lý Tuyết Trân rồi không kiềm chế được mà hôn lên.

Lý Tuyết Trân sờ gáy cậu hơi nóng, bất đắc dĩ thở dài cam chịu nhắm mắt lại.

Vốn dĩ ngày thường Tần Tĩnh Nghiễn phải mất rất lâu, lần này được thịt nai trợ lực, cả người như không biết mệt mỏi, Lý Tuyết Trân nắm chặt cột chạm trổ ở đầu giường, nhíu mày tủi thân nghĩ, nương của nàng ấy thật sự hại người không ít, lần sau thế nào cũng phải ngăn cản mới được!

Còn Giang Oản Oản bên kia cũng chẳng khá hơn là bao. Tuy do Giang Oản Oản giận dỗi nên giờ mỗi lần Tần Tĩnh Trì đều có chừng mực nhưng hôm nay lại thực sự không nhịn được, mặc cho Giang Oản Oản cắn cánh tay hắn, vô lực vỗ vào lưng hắn nhưng nghe tiếng rên rỉ khó nhịn của người trong lòng thì hắn vẫn không nỡ buông nàng ra. Mãi đến nửa đêm nến trong phòng ngủ của họ mới được thổi tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0