Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 184
Mộc Mộc Chi
2025-03-15 14:47:52
Liên tục bận rộn khoảng một tháng rưỡi thì việc cày cấy mùa xuân của thôn mới coi như kết thúc, vốn chỉ cần một tháng là có thể trồng xong nhưng vì khi trồng ngô có một số nhà không cẩn thận làm c.h.ế.t khá nhiều cây con, thế là phải trồng lại nên mất nhiều thời gian.
Nhóm người Giang Oản Oản thì kết thúc sớm, chỉ mất một tháng đã trồng xong khoai tây, khoai lang tím, lúa nước và ngô, còn trồng thêm đủ loại rau.
Không chỉ vậy, còn giúp Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương trồng xong.
Không giống như người trong thôn, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương trồng toàn bộ hạt giống mà Giang Oản Oản cho, hai cụ rất tin tưởng nữ nhi con rể mình.
Cày cấy mùa xuân kết thúc nhưng người trong thôn vẫn không được thư giãn, mặc dù hạt giống đã được gieo hết nhưng sau này có kết quả hay không mới là điều quan trọng.
Còn tiệm lẩu và tiệm hải sản của Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng tiếp tục bắt đầu kinh doanh.
Cách nhau hơn một tháng không mở cửa, hai người họ đều đi giám sát mấy ngày, luôn lo lắng mọi người nghỉ dài ngày trở lại sẽ xảy ra vấn đề nhưng may mắn là họ lo lắng thừa.
Thấy mọi người đều sắp xếp cửa tiệm trật tự, hai người cũng yên tâm.
Trên đường về, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì bàn bạc về chuyện của Đoàn Đoàn.
"Tĩnh Trì, hai ngày nay chúng ta sắp xếp lại phòng của Đoàn Đoàn đi, chúng ta đã hứa với nó, thời gian này bận quá, lại bỏ bê nó rồi."
"Được, hai ngày này sẽ sắp xếp, vả lại nó cũng phải đến học đường rồi."
Giang Oản Oản gật đầu: "Đúng vậy, hài tử bốn tuổi nhà chúng ta cũng phải đeo cặp sách đến học đường rồi!"
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì mất hai ngày để sắp xếp xong căn phòng nhỏ của Đoàn Đoàn.
Ngoài cửa treo một chú thỏ nhỏ bằng vải màu xanh nhạt, bên dưới chú thỏ là một tấm gỗ nhỏ được đánh bóng, trên đó viết dòng chữ "Ngôi nhà của bảo bối Đoàn Đoàn".
Trong phòng, Giang Oản Oản đã đặc biệt làm rèm cửa màu xanh nhạt, ở vị trí sâu trong phòng đặt một chiếc giường không quá lớn cũng không quá nhỏ, ga trải giường và vỏ chăn đều màu xanh nhạt.
Bên cạnh giường là một chiếc tủ quần áo nhỏ, hầu hết quần áo của Đoàn Đoàn đều được treo ngay ngắn trong đó, còn một số bộ thì được để trong phòng của Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, sau này thỉnh thoảng cậu bé ngủ cùng họ cũng có thể mặc.
Đối diện giường là một chiếc bàn vuông nhỏ, dưới bàn có mấy chiếc ghế, hai bên bàn đều được làm thành giá sách, một nửa giá sách bày đủ loại đồ chơi của cậu bé, một nửa còn trống, sau này có thể để sách vở của Đoàn Đoàn.
Trên bàn nhỏ còn đặt một lọ hoa nhỏ, bên trong cắm vài cành hoa đỗ quyên đang nở rộ rực rỡ.
Trên sàn phòng trải một tấm thảm nhỏ màu vàng nhạt, kết hợp với màu xanh nhạt chủ đạo của căn phòng càng làm tăng thêm sức hút cho nhau.
Việc bố trí phòng, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đều giấu Đoàn Đoàn mà làm, ngay cả con thỏ bông và tấm biển gỗ treo ngoài cửa cũng đều dùng một tấm vải che lại.
Giang Oản Oản xem xét kỹ càng trong phòng, thấy đã cơ bản xong xuôi mới cùng Tần Tĩnh Trì ra khỏi phòng.
Xuống đến tầng dưới, Giang Oản Oản vỗ nhẹ vào cái m.ô.n.g nhỏ đang chu ra trên ghế sô pha đang muốn mở cửa sổ, cười nói: "Đoàn Đoàn, nương và cha chuẩn bị cho con một bất ngờ, đi thôi, dẫn con đi xem!"
Đoàn Đoàn quay phắt đầu lại, vui mừng đến nỗi không muốn đi giày, dang hai tay về phía hai người: "Cha, nương! Là bất ngờ gì vậy ạ? Đoàn Đoàn muốn xem!"
Tần Tĩnh Trì bế tiểu tử cùng Giang Oản Oản đi lên tầng.
Đến trước cửa phòng, Giang Oản Oản giật tấm vải xám trên cửa xuống, tức thì chú thỏ bông màu xanh được đan bằng len xuất hiện trước mắt.
Đoàn Đoàn mở to mắt, vui mừng nhìn hai người: "Thỏ bông!"
Giang Oản Oản cười, giật tấm biển gỗ treo trên cửa xuống nói: "Trên tấm biển gỗ này còn viết chữ nữa, "Ngôi nhà của bảo bối Đoàn Đoàn"."
Tiếp đó, nàng đẩy cửa ra: "Bảo bối, xem con có thích căn phòng nhỏ của con không?"
Giang Oản Oản vừa mở cửa phòng, Tần Tĩnh Trì đã đặt tiểu tử xuống thảm, Đoàn Đoàn ngơ ngác thốt lên: "Oa! Ở đây còn đẹp hơn cả phòng của cha và nương! Đoàn Đoàn thích lắm!"
Đoàn Đoàn nhìn trái ngó phải, lúc thì mở tủ quần áo ra xem, lúc thì trốn sau rèm cửa cười khúc khích, lúc lại nhào lên chiếc giường êm ái, ôm con thỏ bông trên giường, vừa kích động vừa phấn khích!
"Cha, nương! Đến đây nhanh! Chiếc giường nhỏ này thoải mái quá!"
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản vừa đến bên giường đã bị tiểu tử này kéo ngã xuống giường nhỏ.
Giang Oản Oản nhìn lên trần nhà, vu.ốt ve khuôn mặt nhỏ của Đoàn Đoàn dịu dàng nói: "Đoàn Đoàn, mấy ngày nữa con sẽ phải đến học đường rồi, vào học đường là thành người lớn rồi."
Đoàn Đoàn lăn qua lăn lại trên giường, thoải mái nhắm mắt lại, nghe lời nàng nói, vui vẻ gật đầu: "Vâng! Nương, Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca có cùng đi với Đoàn Đoàn không ạ?"
Tần Tĩnh Trì thấy cậu bé cử động lung tung, nhanh chóng ôm tiểu tử vào lòng: "Được rồi, cẩn thận ngã khỏi giường."
Giang Oản Oản nhìn tiểu tử trong lòng Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Tất nhiên rồi, các con cùng đi."
"Oa! Tốt quá!"
"Vậy thì nương, sau này Đoàn Đoàn có thể dẫn Cẩu Đản ca ca và các bạn đến phòng Đoàn Đoàn chơi không ạ, ừm... Còn ngủ cùng Đoàn Đoàn nữa ạ?"
"Tất nhiên là được rồi, sau này Đoàn Đoàn có bạn mới cũng có thể dẫn về nhà."
"Hi hi... Tuyệt quá!"
Tần Tĩnh Trì vu.ốt ve đầu nhỏ của Đoàn Đoàn nghiêm túc nói: "Đến học đường không được đánh nhau với người khác, biết chưa? Phải ngoan ngoãn, nếu có ai bắt nạt con thì về nói với cha và nương, chúng ta sẽ làm chủ cho con!"
"Vâng vâng, được ạ."
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu qua khe hở rèm cửa vào phòng, Giang Oản Oản nghiêng đầu nhìn hai phụ tử đang tắm mình trong nắng, thì thầm nói chuyện khiến nàng chỉ thấy nắng đẹp, thời gian ấm áp và dài lâu...
Hai ngày sau, Tần Tĩnh Trì, Giang Oản Oản, Đại Ngưu và Tần Đắc Chính cùng nhau dẫn bánh bao nhỏ nhà mình đến Thường Hoa học viện.
Mấy tiểu tử này mặc trường sam nhỏ tinh xảo, trên lưng đeo chiếc cặp nhỏ mà Giang Oản Oản đặc biệt thiết kế cho chúng, trên cặp của Đoàn Đoàn thêu hình chú thỏ bông, trên cặp của Cẩu Đản thêu hình chú hổ nhỏ, trên cặp của Nhị Oa thêu hình chú gấu nhỏ, trông thật đáng yêu.
Mấy người họ nộp tiền học, nhìn mấy thiểu tử hành lễ bái sư, Giang Oản Oản nắm tay Đoàn Đoàn dặn dò: "Buổi trưa, các con đi đến cổng học viện, nương sẽ đến đón các con về tiệm của chúng ta ăn cơm, biết chưa?"
Đoàn Đoàn cười tươi như hoa gật đầu: “Biết rồi ạ, nương yên tâm! Đoàn Đoàn và Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca sẽ ngoan ngoãn!"
Cẩu Đản và Nhị Oa ở bên cạnh nghiêm túc gật đầu: "Thẩm yên tâm!"
"Chúng cháu sẽ ngoan ngoãn!"
Giang Oản Oản nhìn ba đứa nhỏ, dịu dàng nói: "Tốt, ở học đường phải nghe lời phu tử!"
Ba tiểu tử lại cùng nhau gật đầu.
Đợi nhìn chúng được phu tử dẫn vào lớp, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình, mấy người họ mới lưu luyến không thôi rời đi.
Buổi trưa, ba tiểu tử này nắm tay nhau ra khỏi học viện, vừa đến cổng đã thấy Giang Oản Oản đang vội vã ngoắc tay: "Ở đây!"
Ban đầu ba tiểu tử này còn ngó đông ngó tây, thấy nàng đi tới thì vội chạy lại, mấy tiểu tử thân thiết vây quanh Giang Oản Oản, lúc thì gọi "nương", lúc thì gọi "thẩm", ríu rít không ngừng.
Giang Oản Oản dẫn chúng đi về phía tiệm lẩu: "Cẩu Đản, Nhị Oa, sau này các cháu cứ theo Đoàn Đoàn đến tiệm lẩu ăn cơm, cha nương các cháu ở tiệm nướng cũng khá bận, dù sao thẩm cũng phải nấu cơm cho Đoàn Đoàn, sau này các cháu cứ ăn cùng nó."
Ba tiểu tử này tình cảm tốt, thật ra Giang Oản Oản cũng coi chúng như con của mình, bây giờ chúng cũng không còn sợ nàng, thỉnh thoảng còn làm nũng bên nàng giống như Đoàn Đoàn.
Nhóm người Giang Oản Oản thì kết thúc sớm, chỉ mất một tháng đã trồng xong khoai tây, khoai lang tím, lúa nước và ngô, còn trồng thêm đủ loại rau.
Không chỉ vậy, còn giúp Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương trồng xong.
Không giống như người trong thôn, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương trồng toàn bộ hạt giống mà Giang Oản Oản cho, hai cụ rất tin tưởng nữ nhi con rể mình.
Cày cấy mùa xuân kết thúc nhưng người trong thôn vẫn không được thư giãn, mặc dù hạt giống đã được gieo hết nhưng sau này có kết quả hay không mới là điều quan trọng.
Còn tiệm lẩu và tiệm hải sản của Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cũng tiếp tục bắt đầu kinh doanh.
Cách nhau hơn một tháng không mở cửa, hai người họ đều đi giám sát mấy ngày, luôn lo lắng mọi người nghỉ dài ngày trở lại sẽ xảy ra vấn đề nhưng may mắn là họ lo lắng thừa.
Thấy mọi người đều sắp xếp cửa tiệm trật tự, hai người cũng yên tâm.
Trên đường về, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì bàn bạc về chuyện của Đoàn Đoàn.
"Tĩnh Trì, hai ngày nay chúng ta sắp xếp lại phòng của Đoàn Đoàn đi, chúng ta đã hứa với nó, thời gian này bận quá, lại bỏ bê nó rồi."
"Được, hai ngày này sẽ sắp xếp, vả lại nó cũng phải đến học đường rồi."
Giang Oản Oản gật đầu: "Đúng vậy, hài tử bốn tuổi nhà chúng ta cũng phải đeo cặp sách đến học đường rồi!"
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì mất hai ngày để sắp xếp xong căn phòng nhỏ của Đoàn Đoàn.
Ngoài cửa treo một chú thỏ nhỏ bằng vải màu xanh nhạt, bên dưới chú thỏ là một tấm gỗ nhỏ được đánh bóng, trên đó viết dòng chữ "Ngôi nhà của bảo bối Đoàn Đoàn".
Trong phòng, Giang Oản Oản đã đặc biệt làm rèm cửa màu xanh nhạt, ở vị trí sâu trong phòng đặt một chiếc giường không quá lớn cũng không quá nhỏ, ga trải giường và vỏ chăn đều màu xanh nhạt.
Bên cạnh giường là một chiếc tủ quần áo nhỏ, hầu hết quần áo của Đoàn Đoàn đều được treo ngay ngắn trong đó, còn một số bộ thì được để trong phòng của Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, sau này thỉnh thoảng cậu bé ngủ cùng họ cũng có thể mặc.
Đối diện giường là một chiếc bàn vuông nhỏ, dưới bàn có mấy chiếc ghế, hai bên bàn đều được làm thành giá sách, một nửa giá sách bày đủ loại đồ chơi của cậu bé, một nửa còn trống, sau này có thể để sách vở của Đoàn Đoàn.
Trên bàn nhỏ còn đặt một lọ hoa nhỏ, bên trong cắm vài cành hoa đỗ quyên đang nở rộ rực rỡ.
Trên sàn phòng trải một tấm thảm nhỏ màu vàng nhạt, kết hợp với màu xanh nhạt chủ đạo của căn phòng càng làm tăng thêm sức hút cho nhau.
Việc bố trí phòng, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đều giấu Đoàn Đoàn mà làm, ngay cả con thỏ bông và tấm biển gỗ treo ngoài cửa cũng đều dùng một tấm vải che lại.
Giang Oản Oản xem xét kỹ càng trong phòng, thấy đã cơ bản xong xuôi mới cùng Tần Tĩnh Trì ra khỏi phòng.
Xuống đến tầng dưới, Giang Oản Oản vỗ nhẹ vào cái m.ô.n.g nhỏ đang chu ra trên ghế sô pha đang muốn mở cửa sổ, cười nói: "Đoàn Đoàn, nương và cha chuẩn bị cho con một bất ngờ, đi thôi, dẫn con đi xem!"
Đoàn Đoàn quay phắt đầu lại, vui mừng đến nỗi không muốn đi giày, dang hai tay về phía hai người: "Cha, nương! Là bất ngờ gì vậy ạ? Đoàn Đoàn muốn xem!"
Tần Tĩnh Trì bế tiểu tử cùng Giang Oản Oản đi lên tầng.
Đến trước cửa phòng, Giang Oản Oản giật tấm vải xám trên cửa xuống, tức thì chú thỏ bông màu xanh được đan bằng len xuất hiện trước mắt.
Đoàn Đoàn mở to mắt, vui mừng nhìn hai người: "Thỏ bông!"
Giang Oản Oản cười, giật tấm biển gỗ treo trên cửa xuống nói: "Trên tấm biển gỗ này còn viết chữ nữa, "Ngôi nhà của bảo bối Đoàn Đoàn"."
Tiếp đó, nàng đẩy cửa ra: "Bảo bối, xem con có thích căn phòng nhỏ của con không?"
Giang Oản Oản vừa mở cửa phòng, Tần Tĩnh Trì đã đặt tiểu tử xuống thảm, Đoàn Đoàn ngơ ngác thốt lên: "Oa! Ở đây còn đẹp hơn cả phòng của cha và nương! Đoàn Đoàn thích lắm!"
Đoàn Đoàn nhìn trái ngó phải, lúc thì mở tủ quần áo ra xem, lúc thì trốn sau rèm cửa cười khúc khích, lúc lại nhào lên chiếc giường êm ái, ôm con thỏ bông trên giường, vừa kích động vừa phấn khích!
"Cha, nương! Đến đây nhanh! Chiếc giường nhỏ này thoải mái quá!"
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản vừa đến bên giường đã bị tiểu tử này kéo ngã xuống giường nhỏ.
Giang Oản Oản nhìn lên trần nhà, vu.ốt ve khuôn mặt nhỏ của Đoàn Đoàn dịu dàng nói: "Đoàn Đoàn, mấy ngày nữa con sẽ phải đến học đường rồi, vào học đường là thành người lớn rồi."
Đoàn Đoàn lăn qua lăn lại trên giường, thoải mái nhắm mắt lại, nghe lời nàng nói, vui vẻ gật đầu: "Vâng! Nương, Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca có cùng đi với Đoàn Đoàn không ạ?"
Tần Tĩnh Trì thấy cậu bé cử động lung tung, nhanh chóng ôm tiểu tử vào lòng: "Được rồi, cẩn thận ngã khỏi giường."
Giang Oản Oản nhìn tiểu tử trong lòng Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Tất nhiên rồi, các con cùng đi."
"Oa! Tốt quá!"
"Vậy thì nương, sau này Đoàn Đoàn có thể dẫn Cẩu Đản ca ca và các bạn đến phòng Đoàn Đoàn chơi không ạ, ừm... Còn ngủ cùng Đoàn Đoàn nữa ạ?"
"Tất nhiên là được rồi, sau này Đoàn Đoàn có bạn mới cũng có thể dẫn về nhà."
"Hi hi... Tuyệt quá!"
Tần Tĩnh Trì vu.ốt ve đầu nhỏ của Đoàn Đoàn nghiêm túc nói: "Đến học đường không được đánh nhau với người khác, biết chưa? Phải ngoan ngoãn, nếu có ai bắt nạt con thì về nói với cha và nương, chúng ta sẽ làm chủ cho con!"
"Vâng vâng, được ạ."
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu qua khe hở rèm cửa vào phòng, Giang Oản Oản nghiêng đầu nhìn hai phụ tử đang tắm mình trong nắng, thì thầm nói chuyện khiến nàng chỉ thấy nắng đẹp, thời gian ấm áp và dài lâu...
Hai ngày sau, Tần Tĩnh Trì, Giang Oản Oản, Đại Ngưu và Tần Đắc Chính cùng nhau dẫn bánh bao nhỏ nhà mình đến Thường Hoa học viện.
Mấy tiểu tử này mặc trường sam nhỏ tinh xảo, trên lưng đeo chiếc cặp nhỏ mà Giang Oản Oản đặc biệt thiết kế cho chúng, trên cặp của Đoàn Đoàn thêu hình chú thỏ bông, trên cặp của Cẩu Đản thêu hình chú hổ nhỏ, trên cặp của Nhị Oa thêu hình chú gấu nhỏ, trông thật đáng yêu.
Mấy người họ nộp tiền học, nhìn mấy thiểu tử hành lễ bái sư, Giang Oản Oản nắm tay Đoàn Đoàn dặn dò: "Buổi trưa, các con đi đến cổng học viện, nương sẽ đến đón các con về tiệm của chúng ta ăn cơm, biết chưa?"
Đoàn Đoàn cười tươi như hoa gật đầu: “Biết rồi ạ, nương yên tâm! Đoàn Đoàn và Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca sẽ ngoan ngoãn!"
Cẩu Đản và Nhị Oa ở bên cạnh nghiêm túc gật đầu: "Thẩm yên tâm!"
"Chúng cháu sẽ ngoan ngoãn!"
Giang Oản Oản nhìn ba đứa nhỏ, dịu dàng nói: "Tốt, ở học đường phải nghe lời phu tử!"
Ba tiểu tử lại cùng nhau gật đầu.
Đợi nhìn chúng được phu tử dẫn vào lớp, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình, mấy người họ mới lưu luyến không thôi rời đi.
Buổi trưa, ba tiểu tử này nắm tay nhau ra khỏi học viện, vừa đến cổng đã thấy Giang Oản Oản đang vội vã ngoắc tay: "Ở đây!"
Ban đầu ba tiểu tử này còn ngó đông ngó tây, thấy nàng đi tới thì vội chạy lại, mấy tiểu tử thân thiết vây quanh Giang Oản Oản, lúc thì gọi "nương", lúc thì gọi "thẩm", ríu rít không ngừng.
Giang Oản Oản dẫn chúng đi về phía tiệm lẩu: "Cẩu Đản, Nhị Oa, sau này các cháu cứ theo Đoàn Đoàn đến tiệm lẩu ăn cơm, cha nương các cháu ở tiệm nướng cũng khá bận, dù sao thẩm cũng phải nấu cơm cho Đoàn Đoàn, sau này các cháu cứ ăn cùng nó."
Ba tiểu tử này tình cảm tốt, thật ra Giang Oản Oản cũng coi chúng như con của mình, bây giờ chúng cũng không còn sợ nàng, thỉnh thoảng còn làm nũng bên nàng giống như Đoàn Đoàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro