Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 181
Mộc Mộc Chi
2025-03-15 14:47:52
Giang Oản Oản đưa Đoàn Đoàn ở lại đây bảy tám ngày mới trở về nhà.
Tần phụ Tần mẫu chờ đến khi họ về thì ôm Đoàn Đoàn vừa ôm vừa hôn, nhớ thương vô cùng.
Giang Oản Oản nhìn cảnh này, lại nhớ tới cảnh Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương ôm Đoàn Đoàn, đột nhiên cảm thấy nếu hai người họ có thể ở gần nhau hơn thì tốt biết bao, hiện tại tuy không xa lắm nhưng dù sao cũng không tiện để gặp mặt.
Nàng ngồi trên ghế sô pha trầm ngâm nhưng bị Tần phụ Tần mẫu cắt ngang.
"Oản Oản? Oản Oản?"
"Á! Á? Có chuyện gì vậy nương?"
Tần mẫu lo lắng nhìn nàng: "Sao vậy, sao về nhà lại cứ ngơ ngẩn thế này?"
Giang Oản Oản hoàn hồn, mỉm cười với bà: "Không có gì đâu nương, con chỉ nghĩ đến việc Tĩnh Trì sắp về rồi."
Mấy ngày nay, ngày nào hai người họ cũng gặp nhau trong không gian vài lần, ngày nào Giang Oản Oản cũng sẽ nấu cơm xong, múc một bát để vào không gian, chỉ cần Tần Tĩnh Trì vào là có thể ăn.
Mặc dù hắn chỉ cần tìm thời cơ thích hợp để vận chuyển hạt giống lương thực trong không gian về nhưng hắn thực sự cũng đi theo một nhóm người buôn bán đi về hướng kinh thành, chuyến đi này cũng khá thuận lợi.
Trên đường đi, Tần Tĩnh Trì thấy thứ gì mới lạ hoặc phù hợp với người nhà thì đều mua rồi để vào không gian, hiện tại trong không gian chất đầy mấy tấm gấm hoa văn màu sắc cực đẹp, là Tần Tĩnh Trì cố ý mua về để may quần áo cho Giang Oản Oản.
Mua cho Đoàn Đoàn một bộ quần áo gấm nhỏ được may cực kỳ tinh xảo và một đôi giày da nhỏ màu xanh nhạt.
Còn mua cho Giang Oản Oản, Tần mẫu và Lý Tam Nương mỗi người một chiếc vòng ngọc cực kỳ đẹp.
Những thứ còn lại cũng đều là vải vóc hoa văn hơi bình thường, tuy không đẹp bằng mấy tấm vải mà hắn cố ý chọn cho Giang Oản Oản nhưng đẹp hơn nhiều so với những thứ mà họ mua ở huyện Khúc Phong, giá cả cũng cực kỳ rẻ.
Tần Tĩnh Trì nghĩ rằng mang về cũng có thể kiếm được ít bạc, thế là hắn chất đầy cả không gian.
Lại qua bảy tám ngày, cuối cùng Tần Tĩnh Trì cũng dẫn theo một nhóm người, kéo theo từng xe hạt giống trở về.
Người trong thôn Tần gia nhìn thấy nhiều thứ như vậy, đều há hốc mồm kinh ngạc, người trong thôn nghe nói hắn kéo rất nhiều thứ về đều tụ tập ở ngoài cửa nhà hắn để xem náo nhiệt.
Tần Tĩnh Trì vừa vào cửa, Đoàn Đoàn đã vui mừng chạy đến.
Đợi tiểu tử đến trước mặt Tần Tĩnh Trì thì nhanh tay nhanh mắt bế tiểu hài tử của mình vào lòng.
"Cha ơi!"
Tần Tĩnh Trì mỉm cười hôn cậu bé mấy cái: "Có nhớ cha không?"
"Nhớ ạ! Đoàn Đoàn nhớ cha siêu siêu nhiều!" Tiểu tử nói xong lập tức ôm đầu hắn hôn mấy cái, sau đó mới cong mắt nhìn Tần Tĩnh Trì: "Cuối cùng cha cũng về rồi!"
Giang Oản Oản và Tần phụ Tần mẫu ở bên cạnh nhìn hai phụ tử họ, đều không khỏi bật cười.
Đoàn Đoàn nghe thấy tiếng cười của họ cũng không thấy ngượng ngùng, vì quá nhớ Tần Tĩnh Trì nên cậu bé không quan tâm đến những điều này.
Đợi những người giúp vận chuyển hàng hóa xuống hàng, Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh muốn giúp đỡ, Đoàn Đoàn cũng không chịu xuống mà ôm chặt Tần Tĩnh Trì không buông.
Nhưng có những người này giúp dỡ hàng, Tần Tĩnh Trì nhìn tiểu hài tử đang bám dính trong lòng, cũng không xen vào nữa, chỉ ôm Đoàn Đoàn ở bên cạnh chỉ đạo mọi người đặt hàng hóa vào đúng vị trí.
Đoàn Đoàn cúi đầu nhìn những bao tải trên mặt đất, trong mắt toàn là vẻ tò mò, thế là cậu bé đến gần bên tai Tần Tĩnh Trì khẽ hỏi: "Cha ơi, đây là gì vậy? Nhiều thứ quá!"
Tần Tĩnh Trì bế cậu lên, nói: "Đều là lương thực có thể ăn được, ừm... Là khoai tây và lúa gạo các thứ, còn có một số hạt giống rau cải và trái cây."
"Sau này sẽ trồng hết hạt giống trái cây, về sau Đoàn Đoàn của chúng ta muốn ăn bao nhiêu cũng có!"
“Vâng! Được ạ.”
Hàng hóa dỡ xuống mất gần một canh giờ mới xong.
Trả tiền công cho những người khuân vác, đợi họ đi rồi, những người vây quanh ngoài sân mới bắt đầu bàn tán.
Có một lão hán nhìn vào những thứ lộ ra từ trong bao tải trên mặt đất giống như lương thực, mới hướng về phía Tần Tĩnh Trì trong sân hỏi: "Tĩnh Trì, gạo mang về đây đều là lương thực sao?"
"Sao đi một chuyến chỉ mua lương thực về vậy?"
Tần Tĩnh Trì giải thích: "Đại bá, lương thực này có rất nhiều loại mà nơi chúng ta không có, sản lượng đặc biệt cao, là ta mua từ tay người nước ngoài."
Nghe xong, không chỉ lão hán mà ngay cả những người khác ngoài sân cũng đều phấn khích, đối với những người nông dân thì lương thực có sản lượng cao đối với họ chắc chắn là sức hấp dẫn lớn.
Vì vậy, mọi người đều xôn xao hỏi han.
"Tĩnh Trì à, loại hạt giống này của ngươi có mấy loại? Sản lượng đều cao hay sao?"
"Ngươi mua nhiều như vậy, có thể bán một ít cho ta thử trồng được không?"
Nhìn ánh mắt của mọi người vừa có chút tò mò vừa có chút mong đợi, Tần Tĩnh Trì mỉm cười rồi nói: "Mọi người đừng vội, ta mua nhiều lắm, lát nữa mời trưởng thôn đến, mỗi nhà chia cho các ngươi một ít là được. Nhưng cũng không chia được nhiều đâu, người trong thôn chúng ta đông, nhà chúng ta cũng phải trồng, cho nên mọi người thông cảm cho."
Lão hán vừa hỏi lại vội nói: "Cái này... Cái này sản lượng thật sự cao sao? Chúng ta chưa từng thấy loại lương thực này, có ngon không?"
"Tĩnh Trì, có lương thực mới, nếu sản lượng thực sự cao thì chúng ta đều muốn chia một ít về trồng, chỉ sợ... Sợ trồng không tốt, lỡ trồng không tốt thì chẳng phải uổng phí ruộng đất sao?"
Tần Tĩnh Trì nhìn Giang Oản Oản, thấy nàng gật đầu mới nói nguyên văn lời nàng đã dặn dò từ trước cho người trong thôn: "Các vị thúc bá thẩm cứ yên tâm, lúc ta mua lương thực đã để họ dạy ta cách trồng, không cần lo lắng."
"Hơn nữa, những hạt giống này có hạn, mỗi hộ cũng không chia được bao nhiêu, ước chừng không trồng được đến một mẫu, huống hồ còn phải trồng khoai tây nữa. Huyện lệnh đại nhân cũng đã nói, khoai tây trồng không tốt thì miễn thuế, nếu trồng tốt thì sản lượng cũng rất cao, một mẫu ruộng này cũng không đáng kể."
Thôn Tần gia của họ đất đai rộng rãi, đời này qua đời khác, mỗi nhà mỗi hộ truyền lại ruộng đất đều có mười mấy mẫu, cho dù là những người sau này mới chuyển đến thôn thì ruộng đất cũng có thể có năm mẫu, cho nên một mẫu ruộng không tới dùng để làm thí nghiệm cũng không tính là gì.
Huống chi những hạt giống này đều là hạt giống tốt đã được cải tiến lai tạo, Giang Oản Oản đều biết cách trồng. Cho dù có không tốt đến mấy thì cuối cùng sản lượng thu được cũng cao hơn nhiều so với mấy loại lương thực mà họ trồng hàng năm hiện nay.
Mọi người nghe hắn giải thích như vậy cũng hơi yên tâm, dù sao thì nhà họ cũng trồng, không thể hại nhiều người như vậy được.
Tần Tĩnh Trì trở về cũng hơi mệt, hôm nay lương thực tạm thời đều được bày ở trong sân, đợi đến ngày mai rồi tính tiếp.
Buổi tối, Giang Oản Oản đun mấy chậu nước nóng đổ vào thùng tắm, thử nhiệt độ nước rồi hô to phía phòng khách: "Tĩnh Trì! Tĩnh Trì? Mau đến tắm đi!"
Tần Tĩnh Trì nghe thấy tiếng nàng, lập tức đặt bánh bao nhỏ dính người trong lòng xuống: "Đoàn Đoàn, cha đi tắm, con ngồi chơi một mình trước nhé."
Nhưng tiểu tử này vẫn bám riết lấy hắn, cứ thế đi theo đến tận phòng tắm.
Đoàn Đoàn thấy hắn cởi hết quần áo ngâm mình trong bồn tắm, lại nhìn về phía Giang Oản Oản đang đi ra khỏi phòng tắm lấy quần áo sạch thì duỗi tay nhỏ kéo lấy cánh tay Tần Tĩnh Trì: "Cha, Đoàn Đoàn có thể tắm cùng cha không?"
Tần Tĩnh Trì nhướng mày nhìn tiểu tử dính người nhà mình, quả là gánh nặng ngọt ngào nhưng bản thân hắn cũng rất nhớ cậu bé.
Cho nên, hắn nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ của cậu bé rồi cười nói: "Được, lại đây, cha c.ởi q.uần áo cho con."
Tần phụ Tần mẫu chờ đến khi họ về thì ôm Đoàn Đoàn vừa ôm vừa hôn, nhớ thương vô cùng.
Giang Oản Oản nhìn cảnh này, lại nhớ tới cảnh Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương ôm Đoàn Đoàn, đột nhiên cảm thấy nếu hai người họ có thể ở gần nhau hơn thì tốt biết bao, hiện tại tuy không xa lắm nhưng dù sao cũng không tiện để gặp mặt.
Nàng ngồi trên ghế sô pha trầm ngâm nhưng bị Tần phụ Tần mẫu cắt ngang.
"Oản Oản? Oản Oản?"
"Á! Á? Có chuyện gì vậy nương?"
Tần mẫu lo lắng nhìn nàng: "Sao vậy, sao về nhà lại cứ ngơ ngẩn thế này?"
Giang Oản Oản hoàn hồn, mỉm cười với bà: "Không có gì đâu nương, con chỉ nghĩ đến việc Tĩnh Trì sắp về rồi."
Mấy ngày nay, ngày nào hai người họ cũng gặp nhau trong không gian vài lần, ngày nào Giang Oản Oản cũng sẽ nấu cơm xong, múc một bát để vào không gian, chỉ cần Tần Tĩnh Trì vào là có thể ăn.
Mặc dù hắn chỉ cần tìm thời cơ thích hợp để vận chuyển hạt giống lương thực trong không gian về nhưng hắn thực sự cũng đi theo một nhóm người buôn bán đi về hướng kinh thành, chuyến đi này cũng khá thuận lợi.
Trên đường đi, Tần Tĩnh Trì thấy thứ gì mới lạ hoặc phù hợp với người nhà thì đều mua rồi để vào không gian, hiện tại trong không gian chất đầy mấy tấm gấm hoa văn màu sắc cực đẹp, là Tần Tĩnh Trì cố ý mua về để may quần áo cho Giang Oản Oản.
Mua cho Đoàn Đoàn một bộ quần áo gấm nhỏ được may cực kỳ tinh xảo và một đôi giày da nhỏ màu xanh nhạt.
Còn mua cho Giang Oản Oản, Tần mẫu và Lý Tam Nương mỗi người một chiếc vòng ngọc cực kỳ đẹp.
Những thứ còn lại cũng đều là vải vóc hoa văn hơi bình thường, tuy không đẹp bằng mấy tấm vải mà hắn cố ý chọn cho Giang Oản Oản nhưng đẹp hơn nhiều so với những thứ mà họ mua ở huyện Khúc Phong, giá cả cũng cực kỳ rẻ.
Tần Tĩnh Trì nghĩ rằng mang về cũng có thể kiếm được ít bạc, thế là hắn chất đầy cả không gian.
Lại qua bảy tám ngày, cuối cùng Tần Tĩnh Trì cũng dẫn theo một nhóm người, kéo theo từng xe hạt giống trở về.
Người trong thôn Tần gia nhìn thấy nhiều thứ như vậy, đều há hốc mồm kinh ngạc, người trong thôn nghe nói hắn kéo rất nhiều thứ về đều tụ tập ở ngoài cửa nhà hắn để xem náo nhiệt.
Tần Tĩnh Trì vừa vào cửa, Đoàn Đoàn đã vui mừng chạy đến.
Đợi tiểu tử đến trước mặt Tần Tĩnh Trì thì nhanh tay nhanh mắt bế tiểu hài tử của mình vào lòng.
"Cha ơi!"
Tần Tĩnh Trì mỉm cười hôn cậu bé mấy cái: "Có nhớ cha không?"
"Nhớ ạ! Đoàn Đoàn nhớ cha siêu siêu nhiều!" Tiểu tử nói xong lập tức ôm đầu hắn hôn mấy cái, sau đó mới cong mắt nhìn Tần Tĩnh Trì: "Cuối cùng cha cũng về rồi!"
Giang Oản Oản và Tần phụ Tần mẫu ở bên cạnh nhìn hai phụ tử họ, đều không khỏi bật cười.
Đoàn Đoàn nghe thấy tiếng cười của họ cũng không thấy ngượng ngùng, vì quá nhớ Tần Tĩnh Trì nên cậu bé không quan tâm đến những điều này.
Đợi những người giúp vận chuyển hàng hóa xuống hàng, Tần Tĩnh Trì ở bên cạnh muốn giúp đỡ, Đoàn Đoàn cũng không chịu xuống mà ôm chặt Tần Tĩnh Trì không buông.
Nhưng có những người này giúp dỡ hàng, Tần Tĩnh Trì nhìn tiểu hài tử đang bám dính trong lòng, cũng không xen vào nữa, chỉ ôm Đoàn Đoàn ở bên cạnh chỉ đạo mọi người đặt hàng hóa vào đúng vị trí.
Đoàn Đoàn cúi đầu nhìn những bao tải trên mặt đất, trong mắt toàn là vẻ tò mò, thế là cậu bé đến gần bên tai Tần Tĩnh Trì khẽ hỏi: "Cha ơi, đây là gì vậy? Nhiều thứ quá!"
Tần Tĩnh Trì bế cậu lên, nói: "Đều là lương thực có thể ăn được, ừm... Là khoai tây và lúa gạo các thứ, còn có một số hạt giống rau cải và trái cây."
"Sau này sẽ trồng hết hạt giống trái cây, về sau Đoàn Đoàn của chúng ta muốn ăn bao nhiêu cũng có!"
“Vâng! Được ạ.”
Hàng hóa dỡ xuống mất gần một canh giờ mới xong.
Trả tiền công cho những người khuân vác, đợi họ đi rồi, những người vây quanh ngoài sân mới bắt đầu bàn tán.
Có một lão hán nhìn vào những thứ lộ ra từ trong bao tải trên mặt đất giống như lương thực, mới hướng về phía Tần Tĩnh Trì trong sân hỏi: "Tĩnh Trì, gạo mang về đây đều là lương thực sao?"
"Sao đi một chuyến chỉ mua lương thực về vậy?"
Tần Tĩnh Trì giải thích: "Đại bá, lương thực này có rất nhiều loại mà nơi chúng ta không có, sản lượng đặc biệt cao, là ta mua từ tay người nước ngoài."
Nghe xong, không chỉ lão hán mà ngay cả những người khác ngoài sân cũng đều phấn khích, đối với những người nông dân thì lương thực có sản lượng cao đối với họ chắc chắn là sức hấp dẫn lớn.
Vì vậy, mọi người đều xôn xao hỏi han.
"Tĩnh Trì à, loại hạt giống này của ngươi có mấy loại? Sản lượng đều cao hay sao?"
"Ngươi mua nhiều như vậy, có thể bán một ít cho ta thử trồng được không?"
Nhìn ánh mắt của mọi người vừa có chút tò mò vừa có chút mong đợi, Tần Tĩnh Trì mỉm cười rồi nói: "Mọi người đừng vội, ta mua nhiều lắm, lát nữa mời trưởng thôn đến, mỗi nhà chia cho các ngươi một ít là được. Nhưng cũng không chia được nhiều đâu, người trong thôn chúng ta đông, nhà chúng ta cũng phải trồng, cho nên mọi người thông cảm cho."
Lão hán vừa hỏi lại vội nói: "Cái này... Cái này sản lượng thật sự cao sao? Chúng ta chưa từng thấy loại lương thực này, có ngon không?"
"Tĩnh Trì, có lương thực mới, nếu sản lượng thực sự cao thì chúng ta đều muốn chia một ít về trồng, chỉ sợ... Sợ trồng không tốt, lỡ trồng không tốt thì chẳng phải uổng phí ruộng đất sao?"
Tần Tĩnh Trì nhìn Giang Oản Oản, thấy nàng gật đầu mới nói nguyên văn lời nàng đã dặn dò từ trước cho người trong thôn: "Các vị thúc bá thẩm cứ yên tâm, lúc ta mua lương thực đã để họ dạy ta cách trồng, không cần lo lắng."
"Hơn nữa, những hạt giống này có hạn, mỗi hộ cũng không chia được bao nhiêu, ước chừng không trồng được đến một mẫu, huống hồ còn phải trồng khoai tây nữa. Huyện lệnh đại nhân cũng đã nói, khoai tây trồng không tốt thì miễn thuế, nếu trồng tốt thì sản lượng cũng rất cao, một mẫu ruộng này cũng không đáng kể."
Thôn Tần gia của họ đất đai rộng rãi, đời này qua đời khác, mỗi nhà mỗi hộ truyền lại ruộng đất đều có mười mấy mẫu, cho dù là những người sau này mới chuyển đến thôn thì ruộng đất cũng có thể có năm mẫu, cho nên một mẫu ruộng không tới dùng để làm thí nghiệm cũng không tính là gì.
Huống chi những hạt giống này đều là hạt giống tốt đã được cải tiến lai tạo, Giang Oản Oản đều biết cách trồng. Cho dù có không tốt đến mấy thì cuối cùng sản lượng thu được cũng cao hơn nhiều so với mấy loại lương thực mà họ trồng hàng năm hiện nay.
Mọi người nghe hắn giải thích như vậy cũng hơi yên tâm, dù sao thì nhà họ cũng trồng, không thể hại nhiều người như vậy được.
Tần Tĩnh Trì trở về cũng hơi mệt, hôm nay lương thực tạm thời đều được bày ở trong sân, đợi đến ngày mai rồi tính tiếp.
Buổi tối, Giang Oản Oản đun mấy chậu nước nóng đổ vào thùng tắm, thử nhiệt độ nước rồi hô to phía phòng khách: "Tĩnh Trì! Tĩnh Trì? Mau đến tắm đi!"
Tần Tĩnh Trì nghe thấy tiếng nàng, lập tức đặt bánh bao nhỏ dính người trong lòng xuống: "Đoàn Đoàn, cha đi tắm, con ngồi chơi một mình trước nhé."
Nhưng tiểu tử này vẫn bám riết lấy hắn, cứ thế đi theo đến tận phòng tắm.
Đoàn Đoàn thấy hắn cởi hết quần áo ngâm mình trong bồn tắm, lại nhìn về phía Giang Oản Oản đang đi ra khỏi phòng tắm lấy quần áo sạch thì duỗi tay nhỏ kéo lấy cánh tay Tần Tĩnh Trì: "Cha, Đoàn Đoàn có thể tắm cùng cha không?"
Tần Tĩnh Trì nhướng mày nhìn tiểu tử dính người nhà mình, quả là gánh nặng ngọt ngào nhưng bản thân hắn cũng rất nhớ cậu bé.
Cho nên, hắn nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ của cậu bé rồi cười nói: "Được, lại đây, cha c.ởi q.uần áo cho con."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro