Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 152

Mộc Mộc Chi

2025-03-15 14:47:52

Mà ở phía bên kia của bức tranh, những khối gỗ này được xếp vào với nhau từng tầng một.

Nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Tần Tĩnh Trì, Giang Oản Oản vừa cười vừa giải thích: "Thứ này được gọi là trò chơi rút gỗ, chính là xếp những khối gỗ thành hình giống như trong bản vẽ, cách chơi sẽ là..." Giang Oản Oản chỉ và khối gỗ nhỏ hình vuông rồi nói tiếp: "Ném cục xúc xắc này, lấy số trên xúc xắc sắp xếp từ lớn tới nhỏ làm trình tự của mỗi người, tùy ý rút ra một khối gỗ từ bên dưới, cuối cùng ai rút ra khối gỗ làm cho đống gỗ đó sập thì sẽ là thua."

Tần Tĩnh Trì liên tục gật đầu, hắn mỉm cười nhéo mặt Giang Oản Oản nói: "Sao nàng lại có nhiều sáng kiến nhỏ như vậy? Thật sự đều rất huyền diệu!"

Giang Oản Oản mỉm cười, liếc mắt nhìn Tần Tĩnh Nghiễn phía bên ngoài màn xe, nghe thấy tiếng xe ngựa chạy qua con đường náo nhiệt, lúc này mới yên tâm mà thấp giọng nói: "Ôi trời, sao thiếp lại có thể hiểu biết như vậy chứ, trong thế giới kia trước đây của thiếp, mấy thứ này đều rất là phổ biến! Hiện giờ chỉ là mượn hoa hiến phật thôi."

Tần Tĩnh Trì nghe vây, trong lòng không khỏi cảm thán về thế giới kia của nàng.

Nghĩ như vậy, miệng hắn cũng không tự chủ được mà thốt ra: "Rốt cuộc thế giới kia là thế giới như thế nào?"

Giang Oản Oản nghe thấy lời hắn nói, không khỏi suy nghĩ sâu xa, nhẹ giọng nói: "Trước khi bị quái vật chiếm giữ, thế giới đó vẫn rất đẹp. Trên mặt đất có những phương tiện có thể tùy ý khởi động mà không cần bò, ngựa hay trợ giúp gì thêm, lại còn có... Những chiếc hộp lớn có thể bay trên không trung. Cho dù con người có phải di chuyển tới những địa điểm nằm ở bên ngoài hàng ngàn dặm cũng có thể đến được trong vòng một hoặc hai giờ... Dù sao, có rất rất nhiều điều bất ngờ."

Tần Tĩnh Trì ngơ ngác gật đầu, tuy rằng chưa từng nhìn thấy qua nhưng trong lòng không khỏi chấn động, chỉ nghĩ đến lộ trình ngàn dặm mà chỉ tốn có mấy canh giờ mà thôi, hắn cũng đã chấn kinh rồi, đối với họ mà nói, ít nhất phải mất vài ngày.

 Giang Oản Oản cười nói: "Được rồi, dù sao bây giờ chúng ta cũng không thể nhìn thấy những cảnh tượng này được."

"Ừ."

Tần Tĩnh Trì lại nhìn tiếp bản vẽ ở trong tay, cân nhắc nên làm như thế nào.

Giang Oản Oản tựa vào một bên, còn đang nghĩ tới sinh nhật của Đoàn Đoàn nên cho cậu bé ăn những món ngon gì.

Bánh ngọt nhất định là phải có, tuy nguyên liệu có thể không phong phú, làm ra được bánh ngọt cũng không ngon như thời hiện đại nhưng Đoàn Đoàn chưa từng ăn thứ này, chắc cũng có thể xem như là món ăn hiếm lạ.

Giang Oản Oản trái lo phải nghĩ, Tần Tĩnh Nghiên vội vàng ở bên ngoài xe cũng đã nhìn thấy được ánh nến cách đó không xa của nhà họ.

 "Đại ca, tẩu tử, chúng ta về đến nhà rồi, mau xuống đi."

Lúc này Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng xuống xe.

Hai huynh đệ Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn ở phía sau dỡ đồ xuống xe ngựa, dắt ngựa về chuồng buộc lại, Giang Oản Oản thấy không còn cần phụ gì nữa thì đi vào nhà trước.

"Cha nương, chúng con đã về rồi."

Tần phụ Tần mẫu vội vàng đứng dậy, nói: "Chúng ta lại không nghe được tiếng động nào hết!"

Giang Oản Oản cười nói: "Bọn con đặc biệt giảm nhỏ tiếng xuống, tránh cho mọi người nghe được lại đi ra, bên ngoài lạnh lẽo lắm!"

Nói xong, nàng nhìn nhìn xung quanh, nghi hoặc hỏi: "Đoàn Đoàn đâu?"

Lúc này Tần mẫu mới nhớ, nói: "Hôm nay Cẩu Đản và Nhị Oa tới đây, dẫn Đoàn Đoàn đi chơi, chắc là cũng sắp về rồi."

Giang Oản Oản gật đầu, nói: "Cũng đúng, mấy tiểu tử kia đã nhiều ngày rồi không chơi với nhau, mấy ngày nay Đoàn Đoàn cứ nhắc mãi bên tai con."

Khi Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn tiến vào, cũng hỏi một lần nữa Tiểu Đoàn đi đâu.

Tần mẫu cười nói: "Đoàn Đoàn của chúng ta không ở đây có một chút thôi, các con đã nhớ nó rồi."

Giang Oản Oản cười nói: "Đương nhiên rồi, Đoàn Đoàn chính là quả vui vẻ nhỏ của nhà chúng ta, chỉ cần nó không có ở nhà, trong nhà cũng không còn vui vẻ như vậy nữa."

Nói chuyện thêm một lát, Giang Oản Oản cũng có chút đói bụng, nàng hỏi: "Cha mẹ, hai người đã ăn cơm chưa?"

Tần phụ Tần mẫu vội vàng gật gật đầu.

Sau đó, Tần mẫu hỏi: "Các con còn chưa ăn cơm sao? Không phải các con đã nói là đã ăn ở trong tiệm rồi sao? Ai nha, nương với cha con đáng ra nên chừa phần cho các con mới đúng."

Tiếp theo lại sốt ruột nói: "Bây giờ nương sẽ đi nấu cho các con ăn."

Giang Oản Oản vội nói: "Nương, không cần đâu, để con đi nấu cho, dù sao hôm nay trong tiệm cũng không mệt mỏi gì, nương cứ ngồi đi."

Tần mẫu nói: "Để nương đi giúp con, các con đã không để cho hai lão già chúng ta ra tiệm hỗ trợ, cả ngày hai chúng ta đều ở trong nhà chỉ cho lợn ăn, chuyện gì khác cũng không đến lượt, nhàn rỗi cả ngày."

Tuy rằng ngoài miệng bà oán giận nhưng trong lòng lại rất cao hứng, nhi tử nhi tức hiếu thuận như vậy, cứ lo hai người mệt mỏi khiến miệng hai cụ mỉm cười không ngừng.

Bây giờ ở nhà, tự nhiên có thể giúp họ được chút nào hay chút ấy.

Giang Oản Oản gật đầu: "Được, vậy nương giúp con đi."

Hai người vào phòng bếp, Giang Oản Oản nhìn kỹ xem rau cải trên bàn và thịt treo trên tường, ngẫm nghĩ, trong lòng đã có chủ ý.

"Nương, nương rửa giúp con hai trái cà chua này đi."

"À, được."

Giang Oản Oản lại lấy miếng thịt trên tường ra, cắt một miếng lớn, rửa sạch sau đó băm thành thịt băm.

Tiếp đó lại băm nhỏ một ít gừng, tỏi và hạt tiêu, cắt cà chua đã rửa sạch thành từng miếng nhỏ rồi đặt sang một bên.

Đổ một lượng dầu vừa đủ vào nồi, khi dầu bắt đầu bốc khói thì cho thịt băm vào xào đến khi đổi màu thì vớt ra, cho gừng, tỏi, ớt vào xào tới khi có mùi thơm thì cho cà chua vào tiếp tục xào, xào đến khi cà chua tiết ra nước mới cho thịt băm vào trong nồi xào vài lần, cuối cùng thêm chút ít nước om một lúc.

Khi nước súp trong nồi đã cạn bớt cũng đã trở nên đặc lại thì điều chỉnh lại hương vị, sau cùng đổ tất cả vào bát đặt sang một bên.

"Nương, nương với cha có muốn ăn thêm một chút không? Nếm thử mì con làm một chút."

Tuy Tần mẫu thấy thèm nhưng thực sự là ăn không vô, bà lắc đầu nói: "Chúng ta không ăn đâu, ta mới ăn xong chưa được bao lâu, no lắm rồi."

"Nương, vậy nương hỏi cha xem."

Chờ sau khi Tần mẫu tiến vào lại lắc đầu, Giang Oản Oản đành phải gật đầu: "Được rồi, vậy con sẽ nấu ít mì."

Sau đó đã nấu ba tô mì, múc hai thìa nước sốt thịt cà chua đã chuẩn bị sẵn vào mì, đảo đều, rắc thêm chút hành lá xắt nhỏ là đã có một phần mì thơm ngào ngạt.

Nghĩ rằng Đoàn Đoàn về sẽ đói, Giang Oản Oản đã để lại một ít nước sốt thịt và mì, chờ Đoàn Đoàn về sẽ nấu cho cậu bé ăn sau.

Sau khi đặt ba bát mì lên bàn, Giang Oản Oản gọi: "Tĩnh Trì, A Nghiễn, mau đến ăn mì đi. Đây là mì trộn, hai người mau nếm thử."

Hai người họ ăn một miếng đã khen không dứt miệng.

"Tẩu tử, ăn ngon quá!"

Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Mì này thật sự rất thơm, cà chua bên trong rất vừa miệng."

Giang Oản Oản mỉm cười, cũng miệt mài ăn.

Nàng ăn một miếng đã gật đầu liên tục.

Nước sốt thịt cà chua dùng trong món mì ngày nay không phải là nước sốt khô chuyên dùng cho món mì. Sau khi thêm nước sốt thịt cà chua vào mì thì sợi mì khô sẽ không khác mấy sợi mì nước, đồng thời không bị khô, mà mùi vị sợi mì cũng rất mịn và thơm.

Ngay sau đó, nàng híp mắt, ăn đến vui vẻ.

"Cha! Nương! Đoàn Đoàn đã về rồi đây!"

Ăn cơm xong, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì miễn cưỡng ngồi trên ghế sô pha, chợt nghe thấy giọng nói mềm mại của Đoàn Đoàn ở bên ngoài truyền đến, hai người nhìn nhau rồi vội vàng bước ra ngoài mở cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0