Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Chương 145

Mộc Mộc Chi

2025-03-15 14:47:52

Những người khác ngồi trên bàn cũng đứng dậy, hung hăng đồng thanh nói: “Đúng! Nhất định phải có lời giải thích!”

Ngay sau đó, một nam nhân mặt nhọn như khỉ trong số họ ôm bụng, kêu rên: “Ôi… Cái tiệm vô lương tâm các ngươi! Không những có sâu bọ kinh tởm trong thức ăn, mà ta ăn xong còn đau bụng dữ dội, các ngươi còn muốn chối cãi sao?”

Nói xong, lại kéo một nam nhân khác bên cạnh, nói: “Nhị ca, đại ca, các người phải làm chủ cho ta!”

Tần Tĩnh Trì nhìn những vị khách xung quanh dần dần tụ tập lại, biết rằng nếu không giải quyết ổn thỏa chuyện này, sợ rằng sau này sẽ khó mà làm ăn.

Suy nghĩ một lát, hắn nhìn Giang Oản Oản nói: “Chúng ta trực tiếp báo quan đi!”

Giang Oản Oản gật đầu, thế là gọi Tần Tiểu Quang đang run rẩy ở bên cạnh: “Tiểu Quang, đệ mau đi báo quan đi! Đợi người nha môn đến, nếu là trách nhiệm của chúng ta, chúng ta nhất định sẽ giải quyết, cho dù có phải đóng cửa tiệm, chúng ta cũng tuyệt không oán trách.”

Nói xong, ánh mắt lướt qua đám côn đồ lưu manh ngồi quanh bàn, giọng điệu lạnh lùng nói: “Nhưng nếu không phải trách nhiệm của chúng ta, chúng ta cũng sẽ không để người khác bắt nạt, dù sao thì bên nào sai, e rằng cũng không tránh khỏi hai mươi đại bản.”

 Nam nhân đen gầy trên bàn nắm chặt tay, nghĩ đến lời Vương viên ngoại nói, gã ta lại từ từ bình tĩnh lại.

Vương viên ngoại đã nói, mấy con sâu này có độc nhưng gã ta đã rất khó khăn mới có được.

Hơn nữa, bọn họ đã thả mấy con sâu này vào nồi ngay khi vừa bưng lên, lúc vớt ra cũng vớt trước mặt tiểu nhị, bằng chứng như núi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì!

Rất nhanh, một nhóm nha dịch đi theo Tần Tiểu Quang đến, tìm hiểu tình hình một chút thì đã muốn đưa bọn họ về huyện nha.

Mấy tên côn đồ thấy nha dịch đến, mới biết được sự nghiêm trọng của sự việc, chân tay đều run rẩy, bọn họ chỉ quen làm mấy chuyện trộm cắp vặt vãnh, nghiêm trọng hơn nữa cũng chỉ như hôm nay, bị người ta sai khiến đến tiệm người khác gây sự. Trước đây những người đó đều sẽ đưa tiền cho bọn họ để giải quyết ổn thỏa, thậm chí có người còn trực tiếp đóng cửa tiệm, chưa từng có ai báo quan như thế này!

Hiện tại, nhìn thấy đám quan sai này, bọn họ cũng không còn cách nào khác chỉ có thể đi theo, dù sao thì mấy con sâu trong nồi kia là bằng chứng rõ ràng.

 Bên cạnh, Tần Tĩnh Trì suy nghĩ một chút, liền kéo Thẩm Mộc lại nói: “A Mộc, đệ dẫn những người khác trông coi cẩn thận, Tiểu Quang cũng xem như là nhân chứng, chúng ta sẽ dẫn đệ ấy đi cùng.”

Tiếp đó lại nói lớn với những vị khách trong tiệm: “Hôm nay tiếp đón không chu đáo, tiền cơm của mọi người đều miễn hết nhưng nguyên liệu của tiệm chúng ta thực sự rất sạch sẽ, ta tin rằng lát nữa huyện lệnh đại nhân cũng sẽ trả lại sự trong sạch cho chúng ta, mọi người cứ yên tâm dùng bữa.”

Cũng không quan tâm mọi người có tin lời hắn nói hay không, nha dịch dùng giấy gói mấy con rết trên bàn lại, liền dẫn theo cả bọn họ đến huyện nha.

Trên đường đi, Tần Tĩnh Trì đều ôm chặt Giang Oản Oản, nhỏ giọng nói: “Đừng sợ, có ta ở đây!”

Giang Oản Oản nhìn hắn, trong lòng không hiểu sao lại nhẹ nhõm hẳn: “Ừm.”

Nha dịch đứng cạnh họ vừa hay thích ăn tôm hùm đất và thịt cua hầm của nhà họ, tuy chưa kịp đến ăn lẩu nhưng hắn ta biết, đồ nhà họ bán đều rất sạch sẽ.

Tiếp đó lại nhìn về phía mấy người đi phía trước, dáng vẻ lêu lổng, càng tin chắc điều này hơn.

Nghĩ đến đây, hắn ta không khỏi nhỏ giọng nói với hai người: "Yên tâm đi, đồ nhà các người ta đã ăn rồi, rất sạch sẽ, tin rằng huyện lệnh đại nhân cũng sẽ trả lại công bằng cho các người."

Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản cảm kích liếc nhìn hắn ta: "Đa tạ."

Giang Oản Oản tiếp lời Tần Tĩnh Trì : "Đa tạ nha dịch đại ca, sau này ngài đến quán chúng ta ăn cơm, nhất định sẽ giảm giá nhiều cho ngài."

Nha dịch cười gật đầu, cũng không nói gì nữa, liền đi về phía trước, vỗ một cái vào một tên lưu manh đang đi chậm chạp, quát: "Đi nhanh lên!"

Rất nhanh, đã đến huyện nha.

Lý Viễn nhìn Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đang quỳ dưới điện, lại nhìn đám côn đồ quần áo lôi thôi, cử chỉ có phần thô tục bên cạnh, hơi nhíu mày.

Nha dịch Lý Cẩm bên cạnh kể sơ qua sự việc, Lý Viễn cau mày hỏi: "Lý Tam, hôm nay các ngươi đến "Tiệm lẩu của An An" ăn phải sâu, có chuyện này không?"

Nam nhân đen gầy dưới điện quỳ run cả chân, nghe Lý Viễn hỏi, vội vàng thẳng người, đáp: "Thưa... Thưa đại nhân, quả... Quả có chuyện này."

Lý Viễn gật đầu, lại nhìn về phía Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nói: "Chuyện ăn phải sâu này, hai người các ngươi có nhận không?"

Giang Oản Oản liếc nhìn Tần Tĩnh Trì, đáp: "Thưa đại nhân, phu thê dân phụ không nhận!"

Lý Viễn nhìn con rết trên bàn, lại hỏi: "Tiểu nhị trong tiệm các ngươi tận mắt nhìn thấy họ vớt sâu từ trong nồi lên, nhân chứng vật chứng đều có đủ, sao các ngươi không nhận?"

Giang Oản Oản mở miệng: "Đại nhân, tiệm lẩu của chúng ta rất lớn, nếu bọn họ làm gì đó cũng rất khó phát hiện, lỡ như con sâu này là do bọn họ cố ý thả vào nồi, đợi tiểu nhị của tiệm dân phụ đến châm nước trà thì cố ý vớt ra để hãm hại chúng ta thì sao?"

Lý Tam bên cạnh vội vàng mở miệng: "Ngươi... Ngươi nói bậy! Rõ ràng là đồ nhà ngươi không sạch sẽ! Đệ đệ ta ăn xong đều đau bụng rồi!"

Nam nhân quỳ bên cạnh gã ta liên tục gật đầu, vội vàng ôm bụng kêu lên: "Đau quá! Đại nhân, ngài phải làm chủ cho dân đen chúng ta!"

Lý Viễn nhìn bộ dạng của gã ta, nhíu chặt mày.

Lúc này, Tần Tĩnh Trì cũng lên tiếng: "Đại nhân, thảo dân tin rằng ngài cũng đã nhìn thấy con sâu bọn họ vớt ra rồi, con sâu này thảo dân trước đây đã từng thấy nhưng loại sâu này thực ra là sâu độc, phần lớn sinh trưởng ở nơi nhiều đất cát, nơi chúng ta không thể có loại sâu này."

Giang Oản Oản tiếp lời hắn: "Cho nên tuyệt đối không thể xuất hiện trong rau hoặc thịt, dân phụ cũng không cần phải cố ý đi xa như vậy để mang loại sâu này về để đầu độc khách quan!"

Lý Viễn nghe xong, ra hiệu cho Trương Ngôn bên cạnh: "Sư gia, những thứ này ngươi hiểu rõ hơn, ngươi lại đây xem thử loại sâu độc này có phải là loại có thể sinh trưởng trong rau không?"

Trương Ngôn vội vàng tiến lên, cẩn thận quan sát một lúc, đáp: "Thưa đại nhân, loại sâu độc này tên là con rết, thường sinh trưởng ở vùng đồi núi hoặc nơi nhiều đất cát, huyện Khúc Phong của chúng ta nguồn nước dồi dào, không có nơi nào phù hợp với đặc điểm địa hình này, quả thực không thể sinh trưởng."

Lý Viễn nghe xong, lập tức cầm lấy kinh đường mộc.

"Bốp!"

"Lý Tam, Khúc Giang, Trương Đại Khánh, Trương Hà, các ngươi còn gì để nói?"

Lý Tam nghe tiếng kinh đường mộc, thân thể liền mềm nhũn, toàn thân không ngừng run rẩy, ba người còn lại cũng sợ hãi vô cùng, chân đều run rẩy.

Lý Viễn nhắc lại: "Trả lời!"

Lý Tam bị dọa không nhẹ, quỳ trên mặt đất liên tục dập đầu, lập tức khai hết sự thật: "Đại... Đại nhân, tiểu... Tiểu nhân không cố ý, tiểu... Tiểu nhân chỉ... Chỉ bị... Bị Vương viên ngoại trong huyện sai khiến, chúng ta không muốn làm như vậy, đại nhân... Đại nhân tha cho tiểu nhân đi."

Ba người còn lại thấy gã ta đã khai ra, cũng không ngừng dập đầu: "Đại nhân tha mạng!"

"Đại nhân tha cho chúng ta đi!"

"Tiện dân không... Không dám nữa!"

Lý Viễn cau mày, hỏi: "Vương viên ngoại đó có phải là Vương Khuê không?"

Lý Tam liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng, đó chính là tên của Vương viên ngoại."

Nghe xong, Lý Viễn nói: "Trương Ngôn, đi bắt Vương Khuê về đây cho ta."

"Vâng, đại nhân."

Rất nhanh, Vương Khuê đã bị áp giải đến huyện nha, Lý Viễn nhìn người béo ú bên dưới, hỏi: "Vương Khuê, ngươi sai khiến bốn người Lý Tam, Khúc Giang, Trương Đại Khánh, Trương Hà đến tiệm lẩu của An An gây chuyện, có chuyện này không?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con

Số ký tự: 0