Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 141
Mộc Mộc Chi
2025-03-15 14:47:52
Chẳng mấy chốc, mọi người vui vẻ ăn lẩu, Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn cũng bưng bát nhỏ ngồi cùng họ ăn một chút, Tần Tĩnh Trì không đói nên ngồi ở quầy thu ngân hoặc rót trà cho khách.
Đợi Lâm Lộ Lâm Giang ăn xong, khách trong quán cũng đi gần hết.
Giang Oản Oản dặn dò họ vài câu, bảo họ khóa cửa rồi cùng Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn về nhà.
Họ xách đèn lồng, dọc đường cũng có những người khác cho nên cũng không sợ gì, chỉ có gió thổi cảm thấy lạnh thấu xương.
Tần Tĩnh Nghiễn xoa xoa tay, nói: "A ca, tẩu tử, đệ thấy thời tiết này chắc sắp có tuyết rồi."
Giang Oản Oản gật đầu: "Đúng vậy, chắc cũng chỉ mấy ngày nữa thôi."
Giang Oản Oản cảm thấy mấy ngày nay nhiệt độ giảm mạnh, cứ đến tối là cảm thấy gần bằng không độ.
Một lúc sau, Tần Tĩnh Trì nói: "Hay là chúng ta mua một con ngựa rồi đóng thêm xe ngựa đi, tuy rằng đi huyện cũng không xa nhưng có xe ngựa sẽ tiện hơn một chút."
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn không ngừng gật đầu.
"Thiếp... Thiếp nhất thời không nghĩ ra, nếu không chúng ta... Đã sớm mua rồi!"
Tần Tĩnh Trì nghe thấy giọng Giang Oản Oản hơi run, xoa xoa hai tay, rồi nắm lấy tay nàng.
Lòng bàn tay hắn rất ấm, bàn tay lạnh ngắt của Giang Oản Oản được hắn nắm chặt, cũng dần ấm lên.
Về đến nhà, Tần mẫu đã nhóm than trong lò sưởi rồi, ba người vừa vào nhà liền thay giày vải chuyên đi trong nhà, quây quần bên lò sưởi ấm, mỗi người cầm một cốc trà bưởi mật òn nóng hổi, rất nhanh sau đó cả người đều ấm lên.
Tần phụ nhìn họ, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Đoàn Đoàn của chúng ta đã đến nhà thông gia chơi mấy ngày rồi, bao giờ thì đón về vậy?"
Đoàn Đoàn đã đi được năm sáu ngày rồi, mặc dù mọi người đều rất bận nhưng trong lòng đều nhớ tiểu tử đó.
Bình thường Tần phụ không nói không rằng nhưng lại rất thương Đoàn Đoàn, thời gian này ngày nào cũng ở bên Đoàn Đoàn, đột nhiên nhiều ngày không gặp được cậu bé, trong lòng vô cùng nhớ.
Tần Tĩnh Nghiễn và Tần mẫu cũng gật đầu liên tục, Tần Tĩnh Nghiễn nói: "Ca, tẩu tử, chúng ta đón Đoàn Đoàn về đi, mấy hôm nay không nghe tiểu tử gọi đệ là tiểu thúc, lòng đệ thấy trống vắng quá!"
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau, rồi đồng ý.
Mấy ngày nay tiểu tử này không ở đây, họ ngủ cũng không ngon.
Hai ngày trước khi Đoàn Đoàn đi, Tần Tĩnh Trì kéo Giang Oản Oản làm một trận, hai ngày sau bị Giang Oản Oản đá xuống giường, cũng không dám quá buông thả nữa, lúc này mới nhớ đến nhi tử của mình.
Buổi tối thiếu đi tiểu hài tử mềm mại trong lòng, hắn có chút không quen.
Trong lòng Giang Oản Oản nhớ nhung càng nhiều hơn, không có Đoàn Đoàn mềm mại gọi "nương", sáng sớm thức dậy, trong lòng cũng không có lò sưởi nhỏ, mỗi ngày thức dậy đều uể oải. Nếu không phải mấy ngày nay quá bận thì nàng đã nhịn không được đi đón Đoàn Đoàn rồi.
Tần Tĩnh Nghiễn nói: "Ca, tẩu tử, ngày mai hai người đi đón Đoàn Đoàn đi, tiệm lẩu cũng không có gì khó, đệ đều biết làm, đám Tiểu Quang đều biết nhúng đồ ăn, cho nên hai người không cần lo lắng."
Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Vậy ngày mai đệ sẽ trông chừng nhiều hơn nhưng sáng sớm ta và Oản Oản sẽ đi, sau giờ ngọ đón Đoàn Đoàn về, cũng có thể đến tiệm xem thử."
"Được, ca cứ yên tâm."
Mới vừa khai trương, trong lòng Giang Oản Oản vẫn có chút lo lắng nhưng trong lòng nàng lại nhớ Đoàn Đoàn quá, chỉ có thể ngày mai đi sớm, về sớm thôi.
Đêm khuya dần, đợi nhóm người Tần phụ Tần mẫu đều ngủ rồi, Giang Oản Oản cũng tắm rửa xong lên giường, nàng co ro trong chăn, người còn hơi run.
Tần Tĩnh Trì đi vào, thấy nàng như vậy, liền vội vàng lên giường ôm nàng vào lòng.
Dựa vào lồng n.g.ự.c ấm áp của hắn, Giang Oản Oản thoải mái thở dài một tiếng: "Ấm quá!"
Tần Tĩnh Trì áp mặt vào cổ nàng, hôn nàng, giọng điệu khàn khàn nhẹ nhàng nói: "Ngày mai nhi tử của chúng ta sẽ về, hôm nay... Nàng chiều theo ta thêm một lần nữa, được không?"
"Chàng... Ưm..."
Giang Oản Oản vừa lên tiếng, đã bị hắn hôn chặn lại.
Ngày hôm sau, Giang Oản Oản ngồi trên giường chống nạnh, trừng mắt nhìn người vừa đi vào, nói: "Chàng... Chàng chẳng biết kiềm chế chút nào!"
Sau đó tức giận bĩu môi: "Một tháng tới đừng hòng!"
Giang Oản Oản tức giận nhìn hắn, người này sao lại phiền phức như vậy, nàng đã nói đừng nhiều lần rồi, hắn còn... Còn như vậy!
Tần Tĩnh Trì chột dạ sờ mũi, vội vàng đến bên giường, giúp nàng xoa bóp vai: "Nương tử, nàng đừng giận, ta cũng là bất đắc dĩ mà, Đoàn Đoàn của chúng ta vừa về thì ta còn có cơ hội làm gì nữa chứ? Nàng không để ta nhân cơ hội này ăn no một bữa sao?"
Giang Oản Oản nghe vậy, vừa ngượng vừa thẹn: "Hừ! Thiếp nói không lại chàng, nhưng thiếp nói được làm được, một tháng tới đừng hòng!"
Tần Tĩnh Trì biết nàng là miệng d.a.o găm lòng đậu phụ, qua mấy ngày mình dỗ dành nhiều hơn thì nàng sẽ không giận nữa, bây giờ cứ thuận theo nàng trước đã.
"Đều là lỗi của ta, sau này ta sẽ không như vậy nữa, được không? Nàng đừng giận nữa, chúng ta còn phải đi đón Đoàn Đoàn sớm chứ."
Giang Oản Oản nghĩ đến bánh bao nhỏ nhà mình, cũng lười so đo với hắn nữa, nói: "Vậy thiếp mặc quần áo trước, chúng ta đi sớm một chút."
Tần Tĩnh Trì véo mặt nàng, nói: "Được, không cần vội, ta xem xe bò đã đến chưa?"
Trong thôn cũng có người cùng đường với họ, vừa khéo họ có thể đi nhờ xe bò của người ta.
Đợi Giang Oản Oản thu dọn xong, xe bò cũng đợi ở đường bên ngoài rồi.
Tần Tĩnh Trì một tay xách một cái giỏ lớn, tay kia nắm tay nàng nói: "Chúng ta đi thôi."
Còn Đoàn Đoàn bên kia lại không biết mình sắp được về nhà rồi.
Cậu bé mới đến chơi hai ngày thì vẫn ổn, sau đó bắt đầu nhớ nhà, mỗi ngày thỉnh thoảng lại phải đứng ở cửa nhà ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu ngó ra ngoài xem cha nương mình có đến đón không.
Hôm nay Lý Tam Nương vừa rửa mặt cho cậu bé, cậu bé lại chạy đến cửa nhìn về cuối đường không ngừng.
Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ nhìn bánh bao nhỏ ở cửa lớn, chỉ đành bất lực nhìn nhau.
Một lúc sau, Đoàn Đoàn mới buồn bã đi về, ôm chân Lý Tam Nương, nhíu mày, phiền não lo lắng hỏi: “Ngoại tổ mẫu, sao cha nương vẫn chưa đến đón Đoàn Đoàn vậy?"
Lý Tam Nương nói: "Họ sắp đến rồi."
Bà ấy vừa dứt lời, Giang Hiền Vũ đã bế Đoàn Đoàn lên, nói: "Đoàn Đoàn không thích chơi với ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu sao? Sao lại muốn về nhà thế?"
Nói xong, còn giả vờ đau lòng.
Đoàn Đoàn gãi đầu, vội vàng nói: "Không có mà, Đoàn Đoàn rất rất thích ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu!"
Từ khi Đoàn Đoàn đến, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương đã bắt hết mấy con gà trong nhà g.i.ế.c thịt, đặc biệt để hầm cho cậu bé ăn.
Đoàn Đoàn tuy nhỏ nhưng cũng biết gà là để đẻ trứng, là thứ rất quý giá, trước kia nhà Nhị Oa nuôi hai con gà mái già, nương của cậu bé cho ăn vô cùng kỹ, những con gà này là thứ quan trọng nhất trong nhà họ.
Cho nên khi thấy Giang Hiền Vũ g.i.ế.c gà làm cho mình ăn, Đoàn Đoàn vừa đau lòng vừa vui mừng.
Vì vậy, lúc đó cậu bé kéo vạt áo Giang Hiền Vũ hỏi: "Ngoại tổ phụ, sao lại là thịt gà vậy? Gà con không phải để đẻ trứng sao?"
Giang Hiền Vũ nghe xong thì ôm cậu bé vào lòng, hôn cậu bé một cái, nói: "Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu cố ý làm cho Đoàn Đoàn của chúng ta ăn đấy."
Đoàn Đoàn nhìn thịt gà trong nồi, đôi mắt cậu bé sáng lấp lánh, lại gần ngửi một cái, vui vẻ nói: "Thơm quá! Chắc chắn rất ngon! Cảm ơn ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu!"
Phu thê Giang Hiền Vũ thấy Đoàn Đoàn ăn ngon, sau đó lại g.i.ế.c thêm hai con gà hầm cho cậu bé ăn.
Tuy hai người rất không nỡ nhưng nghĩ đến tiểu ngoại tôn của họ lần đầu đến nhà, nên cũng không thấy tiếc nữa.
Đoàn Đoàn nghĩ đến món canh gà và thịt gà thơm phức đã ăn, lại càng thích ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu của mình, mềm mại nói: "Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu ơi… Đoàn Đoàn hơi nhớ cha nương rồi, vì Đoàn Đoàn chưa bao giờ xa nhà lâu như vậy."
Đợi Lâm Lộ Lâm Giang ăn xong, khách trong quán cũng đi gần hết.
Giang Oản Oản dặn dò họ vài câu, bảo họ khóa cửa rồi cùng Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn về nhà.
Họ xách đèn lồng, dọc đường cũng có những người khác cho nên cũng không sợ gì, chỉ có gió thổi cảm thấy lạnh thấu xương.
Tần Tĩnh Nghiễn xoa xoa tay, nói: "A ca, tẩu tử, đệ thấy thời tiết này chắc sắp có tuyết rồi."
Giang Oản Oản gật đầu: "Đúng vậy, chắc cũng chỉ mấy ngày nữa thôi."
Giang Oản Oản cảm thấy mấy ngày nay nhiệt độ giảm mạnh, cứ đến tối là cảm thấy gần bằng không độ.
Một lúc sau, Tần Tĩnh Trì nói: "Hay là chúng ta mua một con ngựa rồi đóng thêm xe ngựa đi, tuy rằng đi huyện cũng không xa nhưng có xe ngựa sẽ tiện hơn một chút."
Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Nghiễn không ngừng gật đầu.
"Thiếp... Thiếp nhất thời không nghĩ ra, nếu không chúng ta... Đã sớm mua rồi!"
Tần Tĩnh Trì nghe thấy giọng Giang Oản Oản hơi run, xoa xoa hai tay, rồi nắm lấy tay nàng.
Lòng bàn tay hắn rất ấm, bàn tay lạnh ngắt của Giang Oản Oản được hắn nắm chặt, cũng dần ấm lên.
Về đến nhà, Tần mẫu đã nhóm than trong lò sưởi rồi, ba người vừa vào nhà liền thay giày vải chuyên đi trong nhà, quây quần bên lò sưởi ấm, mỗi người cầm một cốc trà bưởi mật òn nóng hổi, rất nhanh sau đó cả người đều ấm lên.
Tần phụ nhìn họ, một lúc lâu sau mới chậm rãi mở miệng: "Đoàn Đoàn của chúng ta đã đến nhà thông gia chơi mấy ngày rồi, bao giờ thì đón về vậy?"
Đoàn Đoàn đã đi được năm sáu ngày rồi, mặc dù mọi người đều rất bận nhưng trong lòng đều nhớ tiểu tử đó.
Bình thường Tần phụ không nói không rằng nhưng lại rất thương Đoàn Đoàn, thời gian này ngày nào cũng ở bên Đoàn Đoàn, đột nhiên nhiều ngày không gặp được cậu bé, trong lòng vô cùng nhớ.
Tần Tĩnh Nghiễn và Tần mẫu cũng gật đầu liên tục, Tần Tĩnh Nghiễn nói: "Ca, tẩu tử, chúng ta đón Đoàn Đoàn về đi, mấy hôm nay không nghe tiểu tử gọi đệ là tiểu thúc, lòng đệ thấy trống vắng quá!"
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau, rồi đồng ý.
Mấy ngày nay tiểu tử này không ở đây, họ ngủ cũng không ngon.
Hai ngày trước khi Đoàn Đoàn đi, Tần Tĩnh Trì kéo Giang Oản Oản làm một trận, hai ngày sau bị Giang Oản Oản đá xuống giường, cũng không dám quá buông thả nữa, lúc này mới nhớ đến nhi tử của mình.
Buổi tối thiếu đi tiểu hài tử mềm mại trong lòng, hắn có chút không quen.
Trong lòng Giang Oản Oản nhớ nhung càng nhiều hơn, không có Đoàn Đoàn mềm mại gọi "nương", sáng sớm thức dậy, trong lòng cũng không có lò sưởi nhỏ, mỗi ngày thức dậy đều uể oải. Nếu không phải mấy ngày nay quá bận thì nàng đã nhịn không được đi đón Đoàn Đoàn rồi.
Tần Tĩnh Nghiễn nói: "Ca, tẩu tử, ngày mai hai người đi đón Đoàn Đoàn đi, tiệm lẩu cũng không có gì khó, đệ đều biết làm, đám Tiểu Quang đều biết nhúng đồ ăn, cho nên hai người không cần lo lắng."
Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Vậy ngày mai đệ sẽ trông chừng nhiều hơn nhưng sáng sớm ta và Oản Oản sẽ đi, sau giờ ngọ đón Đoàn Đoàn về, cũng có thể đến tiệm xem thử."
"Được, ca cứ yên tâm."
Mới vừa khai trương, trong lòng Giang Oản Oản vẫn có chút lo lắng nhưng trong lòng nàng lại nhớ Đoàn Đoàn quá, chỉ có thể ngày mai đi sớm, về sớm thôi.
Đêm khuya dần, đợi nhóm người Tần phụ Tần mẫu đều ngủ rồi, Giang Oản Oản cũng tắm rửa xong lên giường, nàng co ro trong chăn, người còn hơi run.
Tần Tĩnh Trì đi vào, thấy nàng như vậy, liền vội vàng lên giường ôm nàng vào lòng.
Dựa vào lồng n.g.ự.c ấm áp của hắn, Giang Oản Oản thoải mái thở dài một tiếng: "Ấm quá!"
Tần Tĩnh Trì áp mặt vào cổ nàng, hôn nàng, giọng điệu khàn khàn nhẹ nhàng nói: "Ngày mai nhi tử của chúng ta sẽ về, hôm nay... Nàng chiều theo ta thêm một lần nữa, được không?"
"Chàng... Ưm..."
Giang Oản Oản vừa lên tiếng, đã bị hắn hôn chặn lại.
Ngày hôm sau, Giang Oản Oản ngồi trên giường chống nạnh, trừng mắt nhìn người vừa đi vào, nói: "Chàng... Chàng chẳng biết kiềm chế chút nào!"
Sau đó tức giận bĩu môi: "Một tháng tới đừng hòng!"
Giang Oản Oản tức giận nhìn hắn, người này sao lại phiền phức như vậy, nàng đã nói đừng nhiều lần rồi, hắn còn... Còn như vậy!
Tần Tĩnh Trì chột dạ sờ mũi, vội vàng đến bên giường, giúp nàng xoa bóp vai: "Nương tử, nàng đừng giận, ta cũng là bất đắc dĩ mà, Đoàn Đoàn của chúng ta vừa về thì ta còn có cơ hội làm gì nữa chứ? Nàng không để ta nhân cơ hội này ăn no một bữa sao?"
Giang Oản Oản nghe vậy, vừa ngượng vừa thẹn: "Hừ! Thiếp nói không lại chàng, nhưng thiếp nói được làm được, một tháng tới đừng hòng!"
Tần Tĩnh Trì biết nàng là miệng d.a.o găm lòng đậu phụ, qua mấy ngày mình dỗ dành nhiều hơn thì nàng sẽ không giận nữa, bây giờ cứ thuận theo nàng trước đã.
"Đều là lỗi của ta, sau này ta sẽ không như vậy nữa, được không? Nàng đừng giận nữa, chúng ta còn phải đi đón Đoàn Đoàn sớm chứ."
Giang Oản Oản nghĩ đến bánh bao nhỏ nhà mình, cũng lười so đo với hắn nữa, nói: "Vậy thiếp mặc quần áo trước, chúng ta đi sớm một chút."
Tần Tĩnh Trì véo mặt nàng, nói: "Được, không cần vội, ta xem xe bò đã đến chưa?"
Trong thôn cũng có người cùng đường với họ, vừa khéo họ có thể đi nhờ xe bò của người ta.
Đợi Giang Oản Oản thu dọn xong, xe bò cũng đợi ở đường bên ngoài rồi.
Tần Tĩnh Trì một tay xách một cái giỏ lớn, tay kia nắm tay nàng nói: "Chúng ta đi thôi."
Còn Đoàn Đoàn bên kia lại không biết mình sắp được về nhà rồi.
Cậu bé mới đến chơi hai ngày thì vẫn ổn, sau đó bắt đầu nhớ nhà, mỗi ngày thỉnh thoảng lại phải đứng ở cửa nhà ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu ngó ra ngoài xem cha nương mình có đến đón không.
Hôm nay Lý Tam Nương vừa rửa mặt cho cậu bé, cậu bé lại chạy đến cửa nhìn về cuối đường không ngừng.
Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ nhìn bánh bao nhỏ ở cửa lớn, chỉ đành bất lực nhìn nhau.
Một lúc sau, Đoàn Đoàn mới buồn bã đi về, ôm chân Lý Tam Nương, nhíu mày, phiền não lo lắng hỏi: “Ngoại tổ mẫu, sao cha nương vẫn chưa đến đón Đoàn Đoàn vậy?"
Lý Tam Nương nói: "Họ sắp đến rồi."
Bà ấy vừa dứt lời, Giang Hiền Vũ đã bế Đoàn Đoàn lên, nói: "Đoàn Đoàn không thích chơi với ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu sao? Sao lại muốn về nhà thế?"
Nói xong, còn giả vờ đau lòng.
Đoàn Đoàn gãi đầu, vội vàng nói: "Không có mà, Đoàn Đoàn rất rất thích ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu!"
Từ khi Đoàn Đoàn đến, Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương đã bắt hết mấy con gà trong nhà g.i.ế.c thịt, đặc biệt để hầm cho cậu bé ăn.
Đoàn Đoàn tuy nhỏ nhưng cũng biết gà là để đẻ trứng, là thứ rất quý giá, trước kia nhà Nhị Oa nuôi hai con gà mái già, nương của cậu bé cho ăn vô cùng kỹ, những con gà này là thứ quan trọng nhất trong nhà họ.
Cho nên khi thấy Giang Hiền Vũ g.i.ế.c gà làm cho mình ăn, Đoàn Đoàn vừa đau lòng vừa vui mừng.
Vì vậy, lúc đó cậu bé kéo vạt áo Giang Hiền Vũ hỏi: "Ngoại tổ phụ, sao lại là thịt gà vậy? Gà con không phải để đẻ trứng sao?"
Giang Hiền Vũ nghe xong thì ôm cậu bé vào lòng, hôn cậu bé một cái, nói: "Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu cố ý làm cho Đoàn Đoàn của chúng ta ăn đấy."
Đoàn Đoàn nhìn thịt gà trong nồi, đôi mắt cậu bé sáng lấp lánh, lại gần ngửi một cái, vui vẻ nói: "Thơm quá! Chắc chắn rất ngon! Cảm ơn ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu!"
Phu thê Giang Hiền Vũ thấy Đoàn Đoàn ăn ngon, sau đó lại g.i.ế.c thêm hai con gà hầm cho cậu bé ăn.
Tuy hai người rất không nỡ nhưng nghĩ đến tiểu ngoại tôn của họ lần đầu đến nhà, nên cũng không thấy tiếc nữa.
Đoàn Đoàn nghĩ đến món canh gà và thịt gà thơm phức đã ăn, lại càng thích ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu của mình, mềm mại nói: "Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu ơi… Đoàn Đoàn hơi nhớ cha nương rồi, vì Đoàn Đoàn chưa bao giờ xa nhà lâu như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro