Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 137
Mộc Mộc Chi
2025-03-15 14:47:52
"Cha cũng thích ngủ với Đoàn Đoàn của chúng ta, hơn nữa Đoàn Đoàn của chúng ta đáng yêu như vậy, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, cha còn chưa kịp thích con thì con đã giận rồi."
Lúc này Đoàn Đoàn mới chịu ngẩng đầu nhìn hắn, đứa nhỏ bĩu môi, hỏi: "Thật không? Cha không lừa Đoàn Đoàn chứ?"
Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Đương nhiên rồi, cha sẽ không lừa con."
Tiểu tử là đứa dễ mềm lòng, bị hắn dỗ dành vài câu liền vui vẻ trở lại.
Còn bắt đầu lẩm bẩm giảng đạo lý: "Cha ơi, Đoàn Đoàn còn nhỏ lắm, Đoàn Đoàn còn chưa biết mặc quần áo cho nên là không thể ngủ một mình được đâu! Cha bắt Đoàn Đoàn ngủ một mình, Đoàn Đoàn sẽ rất buồn luôn!"
"Ừm... Đợi sau này Đoàn Đoàn lớn rồi, lớn hơn Cẩu Đản ca thì ngủ một mình được không? Cha ơi…"
Tần Tĩnh Trì bị đôi mắt trong veo của cậu bé nhìn chằm chằm, nhất thời cũng không nói ra lời từ chối: "Được được được, sau này cha không bắt Đoàn Đoàn ngủ một mình nữa, đợi Đoàn Đoàn lớn hơn một chút thì ngủ một mình nhé."
"Đoàn Đoàn tha thứ cho cha rồi thì hôn cha một cái được không?"
"Được… Cha phải thích Đoàn Đoàn giống như Đoàn Đoàn thích cha nhé!"
Tần Tĩnh Trì nhìn tiểu tử trong lòng mình, khóe miệng không khỏi cong lên: "Cha còn thích con hơn cả con thích cha!"
"Hihi..."
Đứa nhỏ nghe vậy, vui vẻ cười lên, còn lộ ra hàm răng trắng tinh.
Giang Oản Oản nghiêng đầu nhìn hai phụ tử họ, trong lòng mềm nhũn, ngây ngốc cười, may mà tiểu bảo bối của nàng đã khỏe mạnh chờ nàng trở về.
Nàng dịch chuyển một chút rồi duỗi tay ôm lấy Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn, nghĩ đến lời Đoàn Đoàn nói trước đó, nàng hỏi: "Bảo bối, nếu như nương và cha sinh cho con một đệ đệ hoặc muội muội thì con có vui không?"
Đoàn Đoàn gãi gãi đầu, mềm mại nói: "Ừm... Đoàn Đoàn thích, chúng có thể chơi với Đoàn Đoàn mà."
Sau đó lại kích động nói: "Đến lúc đó Đoàn Đoàn sẽ là ca ca rồi, sẽ không còn là người nhỏ nhất trong nhà nữa!"
Nhưng không biết nghĩ đến điều gì, tiểu tử lại nhíu mày, một lúc lâu sau mới do dự nói: "Nhưng mà... Nhưng mà cha và nương không được thích đệ đệ muội muội hơn Đoàn Đoàn đâu nhé, nếu không Đoàn Đoàn... Sẽ rất buồn."
Giang Oản Oản véo tai nhỏ của cậu bé, nói: "Sẽ không đâu, Đoàn Đoàn là bảo bối quan trọng nhất của cha và nương, nương sẽ không thích đệ đệ muội muội hơn con đâu."
"Vâng, dạ…"
Đoàn Đoàn nằm giữa Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, bắt đầu tưởng tượng đến những ngày có đệ đệ muội muội, phấn khích nói: "Đến lúc đó Đoàn Đoàn có thể dạy đệ đệ muội muội nói chuyện, đi lại, còn có thể dẫn chúng đi chơi với đám Cẩu Đản ca ca."
Tần Tĩnh Trì xoa xoa đầu nhỏ của cậu bé, bất đắc dĩ nói: "Đệ đệ muội muội còn chưa có hình dáng đâu."
Tần Tĩnh Trì nghĩ, gia gia nãi nãi, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu của Đoàn Đoàn rất thích cậu bé, đến lúc đó có thể để họ đưa Đoàn Đoàn đi ngủ, tiểu tử ngoan ngoãn như vậy, chắc sẽ không từ chối.
Đoàn Đoàn không biết cha mình đang nghĩ gì, hiện tại tiểu tử rất muốn có đệ đệ muội muội, trong lòng toàn là những tưởng tượng về chúng.
"Cha nương, nếu có đệ đệ muội muội thì Đoàn Đoàn thật sự không thể ngủ cùng với cha nương nữa sao? Mãi mãi không được sao?"
Tần Tĩnh Trì suy nghĩ một chút, nói: "Không phải vậy, thỉnh thoảng Đoàn Đoàn có thể ngủ với gia gia nãi nãi hoặc tiểu thúc là được, phần lớn thời gian vẫn sẽ ngủ với cha nương."
Đoàn Đoàn nhíu mày phiền não, nghĩ mãi mới đồng ý: "Được rồi, vậy Đoàn Đoàn sẽ ngủ với gia gia nãi nãi nhưng chỉ được ngủ ít ít thời gian thôi, không thể ngày nào cũng đi được."
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau cười: "Được."
Ngày hôm sau, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ nhất quyết đòi về, hai người đã ở lại đây mấy ngày, nói thế nào cũng không chịu ở lại thêm nữa.
“Oản Oản, không được đâu, ở nhà đều nhờ đại bá mẫu của con trông nom, chúng ta mà không về thì người ta lại nghĩ ngợi.”
Giang Hiền Vũ phụ họa: “Nương con nói đúng, Oản Oản, con đừng giữ nữa, khi nào con và Tĩnh Trì có thời gian thì đưa Đoàn Đoàn về nhà chơi mấy ngày.”
Giang Oản Oản không nỡ gật đầu: “Được, vậy trên đường cha nương đi chậm thôi.”
Nói xong, Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn bê hai vò ra, chính là mứt bưởi mật ong và rượu nho.
Dù sao cũng có thể nhờ xe trâu của người trong thôn nên mang những thứ này về cũng không tốn sức.
Giang Oản Oản lại vội vào nhà, xách một cái gùi lớn ra, bên trong xếp gọn gàng thịt bò khô, thịt lợn khô và kẹo bưởi.
“Nương, đây là chút đồ ăn vặt, nếu thích thì ăn hết rồi con lại làm thêm cho nương.”
Sau đó lại kéo Lý Tam Nương sang một bên, nhét cho bà mười lạng bạc, đây là sau khi bàn bạc với Tần Tĩnh Trì, chính hắn bảo đưa.
“Nương, nương cầm lấy mà dùng, muốn ăn gì thì mua.”
Lý Tam Nương cau mày, vội nhét lại tiền vào tay nàng: “Cho chúng ta làm gì, chúng ta có mà! Con không nhớ à, chúng ta còn hơn ba mươi lạng.”
Giang Oản Oản bất lực nói: “Cái đó để dành, mười lạng này cũng coi như là chút lòng hiếu thuận của con và Tĩnh Trì, nương không nhận thì con giận đấy!”
Lý Tam Nương nhìn vẻ mặt nhăn nhó của nàng, cân nhắc một lúc lâu mới nhận: “Được rồi, được rồi, nương nhận vậy.”
Dù sao tiền của hai lão phu thê này cũng là để cho nữ nhi, mười lạng này cũng coi như giúp chúng giữ hộ.
“Ngoại tổ phụ ơi… Ngoại tổ mẫu à… Hai người đừng đi mà? Đoàn Đoàn không muốn hai người đi…”
Đoàn Đoàn ôm một chân của Lý Tam Nương, ngẩng đầu lên nũng nịu.
Lý Tam Nương nhìn đôi mắt đen láy của Đoàn Đoàn, trong lòng cũng không nỡ, liền bế cậu bé lên, nói: “Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu cũng không nỡ xa ngoại tôn, nhưng nhà chúng ta còn có việc, nhất định phải về, mấy hôm nữa chúng ta lại đến thăm con được không?”
Đoàn Đoàn bĩu môi, muốn khóc mà không khóc được, tiểu tử biết hai cụ này rất thương mình, đối xử với mình rất tốt nên đương nhiên là không nỡ xa rồi.
“Nhưng mà… Nhưng mà Đoàn Đoàn không nỡ xa hai người…”
Giang Hiền Vũ nhìn Đoàn Đoàn đáng thương, vội bế cậu bé vào lòng: "Đoàn Đoàn, hay là ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu đưa con về chơi vài ngày nhé?”
Đoàn Đoàn ngơ ngác nhìn ông ấy, lại nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, giãy giụa nói: “Nhưng mà… Nhưng mà Đoàn Đoàn cũng không nỡ xa cha nương, gia gia nãi nãi và tiểu thúc thúc.”
Giang Hiền Vũ tiếp tục dỗ dành: “Cứ về với ngoại chơi mấy ngày thôi, không lâu đâu.”
Lý Tam Nương cũng vui mừng nói: “Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ.”
Nói rồi kéo tay Giang Oản Oản: “Oản Oản, để Đoàn Đoàn về chơi với chúng ta mấy ngày đi, ở đây vài ngày, trong lòng nương cũng không nỡ ngoại tôn.”
Giang Oản Oản do dự nhìn Tần Tĩnh Trì, hai người đều không nghĩ đến chuyện này, Tần phụ Tần mẫu bên cạnh cũng không nỡ xa tiểu tôn tử của mình!
Một lúc lâu sau, nhìn ánh mắt mong chờ của Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương, Tần Tĩnh Trì nói: “Thưa nhạc phụ nhạc mẫu, nếu Đoàn Đoàn muốn đi thì cứ đi.”
Hai người nghe xong liền nhìn Đoàn Đoàn với vẻ mong chờ.
Đoàn Đoàn từ nhỏ đến lớn, chỉ có lúc còn rất nhỏ được Tần phụ Tần mẫu chăm sóc một thời gian, vẫn chưa từng đến nhà người khác.
Cho nên tiểu tử này có chút ngơ ngác, muốn đi nhưng lại không nỡ xa cha nương mình.
“Cha ơi! Nương ơi!”
Giang Oản Oản đi đến bên Lý Tam Nương, xoa đầu Đoàn Đoàn, nói: “Đoàn Đoàn muốn đi thì cứ đi, hai ngày nữa cha nương sẽ đến đón con về, sẽ không lâu đâu.”
Tần Tĩnh Trì cười nói: “Đi đi, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu thích Đoàn Đoàn của chúng ta lắm, Đoàn Đoàn cứ đi chơi với ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu đi.”
Đoàn Đoàn suy nghĩ một lúc, liền cười tươi ôm lấy cổ Lý Tam Nương nói: “Được, vậy Đoàn Đoàn về nhà với ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu!”
Giang Hiền Vũ vui mừng hôn lên mặt tiểu gia hỏa mấy cái.
Lúc này Đoàn Đoàn mới chịu ngẩng đầu nhìn hắn, đứa nhỏ bĩu môi, hỏi: "Thật không? Cha không lừa Đoàn Đoàn chứ?"
Tần Tĩnh Trì gật đầu: "Đương nhiên rồi, cha sẽ không lừa con."
Tiểu tử là đứa dễ mềm lòng, bị hắn dỗ dành vài câu liền vui vẻ trở lại.
Còn bắt đầu lẩm bẩm giảng đạo lý: "Cha ơi, Đoàn Đoàn còn nhỏ lắm, Đoàn Đoàn còn chưa biết mặc quần áo cho nên là không thể ngủ một mình được đâu! Cha bắt Đoàn Đoàn ngủ một mình, Đoàn Đoàn sẽ rất buồn luôn!"
"Ừm... Đợi sau này Đoàn Đoàn lớn rồi, lớn hơn Cẩu Đản ca thì ngủ một mình được không? Cha ơi…"
Tần Tĩnh Trì bị đôi mắt trong veo của cậu bé nhìn chằm chằm, nhất thời cũng không nói ra lời từ chối: "Được được được, sau này cha không bắt Đoàn Đoàn ngủ một mình nữa, đợi Đoàn Đoàn lớn hơn một chút thì ngủ một mình nhé."
"Đoàn Đoàn tha thứ cho cha rồi thì hôn cha một cái được không?"
"Được… Cha phải thích Đoàn Đoàn giống như Đoàn Đoàn thích cha nhé!"
Tần Tĩnh Trì nhìn tiểu tử trong lòng mình, khóe miệng không khỏi cong lên: "Cha còn thích con hơn cả con thích cha!"
"Hihi..."
Đứa nhỏ nghe vậy, vui vẻ cười lên, còn lộ ra hàm răng trắng tinh.
Giang Oản Oản nghiêng đầu nhìn hai phụ tử họ, trong lòng mềm nhũn, ngây ngốc cười, may mà tiểu bảo bối của nàng đã khỏe mạnh chờ nàng trở về.
Nàng dịch chuyển một chút rồi duỗi tay ôm lấy Tần Tĩnh Trì và Đoàn Đoàn, nghĩ đến lời Đoàn Đoàn nói trước đó, nàng hỏi: "Bảo bối, nếu như nương và cha sinh cho con một đệ đệ hoặc muội muội thì con có vui không?"
Đoàn Đoàn gãi gãi đầu, mềm mại nói: "Ừm... Đoàn Đoàn thích, chúng có thể chơi với Đoàn Đoàn mà."
Sau đó lại kích động nói: "Đến lúc đó Đoàn Đoàn sẽ là ca ca rồi, sẽ không còn là người nhỏ nhất trong nhà nữa!"
Nhưng không biết nghĩ đến điều gì, tiểu tử lại nhíu mày, một lúc lâu sau mới do dự nói: "Nhưng mà... Nhưng mà cha và nương không được thích đệ đệ muội muội hơn Đoàn Đoàn đâu nhé, nếu không Đoàn Đoàn... Sẽ rất buồn."
Giang Oản Oản véo tai nhỏ của cậu bé, nói: "Sẽ không đâu, Đoàn Đoàn là bảo bối quan trọng nhất của cha và nương, nương sẽ không thích đệ đệ muội muội hơn con đâu."
"Vâng, dạ…"
Đoàn Đoàn nằm giữa Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, bắt đầu tưởng tượng đến những ngày có đệ đệ muội muội, phấn khích nói: "Đến lúc đó Đoàn Đoàn có thể dạy đệ đệ muội muội nói chuyện, đi lại, còn có thể dẫn chúng đi chơi với đám Cẩu Đản ca ca."
Tần Tĩnh Trì xoa xoa đầu nhỏ của cậu bé, bất đắc dĩ nói: "Đệ đệ muội muội còn chưa có hình dáng đâu."
Tần Tĩnh Trì nghĩ, gia gia nãi nãi, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu của Đoàn Đoàn rất thích cậu bé, đến lúc đó có thể để họ đưa Đoàn Đoàn đi ngủ, tiểu tử ngoan ngoãn như vậy, chắc sẽ không từ chối.
Đoàn Đoàn không biết cha mình đang nghĩ gì, hiện tại tiểu tử rất muốn có đệ đệ muội muội, trong lòng toàn là những tưởng tượng về chúng.
"Cha nương, nếu có đệ đệ muội muội thì Đoàn Đoàn thật sự không thể ngủ cùng với cha nương nữa sao? Mãi mãi không được sao?"
Tần Tĩnh Trì suy nghĩ một chút, nói: "Không phải vậy, thỉnh thoảng Đoàn Đoàn có thể ngủ với gia gia nãi nãi hoặc tiểu thúc là được, phần lớn thời gian vẫn sẽ ngủ với cha nương."
Đoàn Đoàn nhíu mày phiền não, nghĩ mãi mới đồng ý: "Được rồi, vậy Đoàn Đoàn sẽ ngủ với gia gia nãi nãi nhưng chỉ được ngủ ít ít thời gian thôi, không thể ngày nào cũng đi được."
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau cười: "Được."
Ngày hôm sau, Lý Tam Nương và Giang Hiền Vũ nhất quyết đòi về, hai người đã ở lại đây mấy ngày, nói thế nào cũng không chịu ở lại thêm nữa.
“Oản Oản, không được đâu, ở nhà đều nhờ đại bá mẫu của con trông nom, chúng ta mà không về thì người ta lại nghĩ ngợi.”
Giang Hiền Vũ phụ họa: “Nương con nói đúng, Oản Oản, con đừng giữ nữa, khi nào con và Tĩnh Trì có thời gian thì đưa Đoàn Đoàn về nhà chơi mấy ngày.”
Giang Oản Oản không nỡ gật đầu: “Được, vậy trên đường cha nương đi chậm thôi.”
Nói xong, Tần Tĩnh Trì và Tần Tĩnh Nghiễn bê hai vò ra, chính là mứt bưởi mật ong và rượu nho.
Dù sao cũng có thể nhờ xe trâu của người trong thôn nên mang những thứ này về cũng không tốn sức.
Giang Oản Oản lại vội vào nhà, xách một cái gùi lớn ra, bên trong xếp gọn gàng thịt bò khô, thịt lợn khô và kẹo bưởi.
“Nương, đây là chút đồ ăn vặt, nếu thích thì ăn hết rồi con lại làm thêm cho nương.”
Sau đó lại kéo Lý Tam Nương sang một bên, nhét cho bà mười lạng bạc, đây là sau khi bàn bạc với Tần Tĩnh Trì, chính hắn bảo đưa.
“Nương, nương cầm lấy mà dùng, muốn ăn gì thì mua.”
Lý Tam Nương cau mày, vội nhét lại tiền vào tay nàng: “Cho chúng ta làm gì, chúng ta có mà! Con không nhớ à, chúng ta còn hơn ba mươi lạng.”
Giang Oản Oản bất lực nói: “Cái đó để dành, mười lạng này cũng coi như là chút lòng hiếu thuận của con và Tĩnh Trì, nương không nhận thì con giận đấy!”
Lý Tam Nương nhìn vẻ mặt nhăn nhó của nàng, cân nhắc một lúc lâu mới nhận: “Được rồi, được rồi, nương nhận vậy.”
Dù sao tiền của hai lão phu thê này cũng là để cho nữ nhi, mười lạng này cũng coi như giúp chúng giữ hộ.
“Ngoại tổ phụ ơi… Ngoại tổ mẫu à… Hai người đừng đi mà? Đoàn Đoàn không muốn hai người đi…”
Đoàn Đoàn ôm một chân của Lý Tam Nương, ngẩng đầu lên nũng nịu.
Lý Tam Nương nhìn đôi mắt đen láy của Đoàn Đoàn, trong lòng cũng không nỡ, liền bế cậu bé lên, nói: “Ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu cũng không nỡ xa ngoại tôn, nhưng nhà chúng ta còn có việc, nhất định phải về, mấy hôm nữa chúng ta lại đến thăm con được không?”
Đoàn Đoàn bĩu môi, muốn khóc mà không khóc được, tiểu tử biết hai cụ này rất thương mình, đối xử với mình rất tốt nên đương nhiên là không nỡ xa rồi.
“Nhưng mà… Nhưng mà Đoàn Đoàn không nỡ xa hai người…”
Giang Hiền Vũ nhìn Đoàn Đoàn đáng thương, vội bế cậu bé vào lòng: "Đoàn Đoàn, hay là ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu đưa con về chơi vài ngày nhé?”
Đoàn Đoàn ngơ ngác nhìn ông ấy, lại nhìn Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, giãy giụa nói: “Nhưng mà… Nhưng mà Đoàn Đoàn cũng không nỡ xa cha nương, gia gia nãi nãi và tiểu thúc thúc.”
Giang Hiền Vũ tiếp tục dỗ dành: “Cứ về với ngoại chơi mấy ngày thôi, không lâu đâu.”
Lý Tam Nương cũng vui mừng nói: “Sao ta lại không nghĩ ra nhỉ.”
Nói rồi kéo tay Giang Oản Oản: “Oản Oản, để Đoàn Đoàn về chơi với chúng ta mấy ngày đi, ở đây vài ngày, trong lòng nương cũng không nỡ ngoại tôn.”
Giang Oản Oản do dự nhìn Tần Tĩnh Trì, hai người đều không nghĩ đến chuyện này, Tần phụ Tần mẫu bên cạnh cũng không nỡ xa tiểu tôn tử của mình!
Một lúc lâu sau, nhìn ánh mắt mong chờ của Giang Hiền Vũ và Lý Tam Nương, Tần Tĩnh Trì nói: “Thưa nhạc phụ nhạc mẫu, nếu Đoàn Đoàn muốn đi thì cứ đi.”
Hai người nghe xong liền nhìn Đoàn Đoàn với vẻ mong chờ.
Đoàn Đoàn từ nhỏ đến lớn, chỉ có lúc còn rất nhỏ được Tần phụ Tần mẫu chăm sóc một thời gian, vẫn chưa từng đến nhà người khác.
Cho nên tiểu tử này có chút ngơ ngác, muốn đi nhưng lại không nỡ xa cha nương mình.
“Cha ơi! Nương ơi!”
Giang Oản Oản đi đến bên Lý Tam Nương, xoa đầu Đoàn Đoàn, nói: “Đoàn Đoàn muốn đi thì cứ đi, hai ngày nữa cha nương sẽ đến đón con về, sẽ không lâu đâu.”
Tần Tĩnh Trì cười nói: “Đi đi, ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu thích Đoàn Đoàn của chúng ta lắm, Đoàn Đoàn cứ đi chơi với ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu đi.”
Đoàn Đoàn suy nghĩ một lúc, liền cười tươi ôm lấy cổ Lý Tam Nương nói: “Được, vậy Đoàn Đoàn về nhà với ngoại tổ phụ ngoại tổ mẫu!”
Giang Hiền Vũ vui mừng hôn lên mặt tiểu gia hỏa mấy cái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro