Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 122
Mộc Mộc Chi
2025-03-15 14:47:52
Đoàn Đoàn ăn xong miếng bánh táo đầu tiên, cậu bé l.i.ế.m vụn bánh dính trên bàn tay nhỏ, sau đó giơ bàn tay trống rỗng ra và quơ quơ với nàng: “Nương! Đoàn Đoàn muốn ăn nữa ạ!”
“Được.”
Giang Oản Oản lau vụn bánh dính trên miệng cho cậu bé, sau đó mới cầm lấy một miếng bánh khác, thổi nguội rồi đưa cho cậu bé.
Một nhà ba người ăn từng miếng bánh một, đột nhiên Giang Oản Oản nghĩ tới chuyện gì đó, nàng đặt miếng bánh táo trong tay xuống rồi đi pha gấp một ấm trà bưởi mật ong, uống trà ăn bánh táo, rất biết hưởng thụ.
Mặc dù bánh táo nóng ăn rất ngon, nhưng khi để lạnh, hương vị sẽ ngọt hơn và cũng ngon hơn nhiều.
Giang Oản Oản tiếp tục nướng thêm vài cái bánh nữa, nàng làm rất nhiều bánh táo, sau đó lấy vài cái giỏ nhỏ ra, trải giấy thấm dầu vào trong đó, nàng chia cho mỗi chiếc nhỏ khoảng mười mấy miếng bánh táo mềm ngọt.
“Tĩnh Trì, chúng ta đưa cho cha nương, cả Đại Ngưu ca, Đắc Chính ca và Lý Quý ca nữa, có lẽ mấy thằng nhóc nhà mấy ca sẽ rất thích ăn.”
“Ừm... Mang cho hai huynh đệ Lâm Lộ một giỏ nữa, còn Trương thúc Trương thẩm thì ở quá xa, chúng ta không đi tới đó được, vậy chỉ đành đợi khi nào đến tiệm rồi đưa cho thúc thẩm ấy vậy.”
Tần Tĩnh Trì nhanh chóng nuốt miếng bánh táo trong miệng xuống rồi gật đầu: “Được.”
Một nhà ba người bọn họ ăn rất nhiều bánh táo tới mức no bụng, vì vậy cũng không cần ăn cơm nữa.
“Vậy cả nhà chúng ta cùng đi tặng bánh đi, vừa hay có thể tiêu cơm.”
Đoàn Đoàn nghe thấy vậy, cậu bé vui vẻ nhảy cẫng lên: “Nương, con không được chơi với Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca mấy ngày nay rồi.”
Giang Oản Oản xoa đầu cậu bé rồi nói: “Vậy hôm nay chúng ta đi tặng bánh táo, Đoàn Đoàn sẽ có thể gặp được các ca ca.”
Nói xong, Giang Oản Oản lập tức lấy một bộ quần áo thật dày rồi mặc cho Đoàn Đoàn, sau đó đội chiếc mũ lông lên cho cậu bé, bây giờ, một nhà ba người mới cầm giỏ, khóa cửa nhà và đi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này, thời tiết càng ngày càng lạnh, mấy người Đại Ngưu, Tần Đắc Chính và Lý Quý đi bán đậu hũ nóng, việc buôn bán càng ngày càng tốt. Người đến người đi trên đường khi ngửi được mùi thơm, rồi lại thấy làm khói trắng nóng hổi bốc lên đều rất bằng lòng tới mua một phần để ăn, vì vậy gần như ngày nào bọn họ cũng đi sớm về trễ.
Hôm nay cũng như vậy, thời gian bọn họ trở về tương đối muộn, đúng lúc hôm nay nương tử của Đại Ngưu có mua mười cân thịt heo, thấy đã muộn rồi, hắn ta đã mời Tần Đắc Chính và Lý Quý ở lại nhà mình ăn cơm. Vì vậy sau khi Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đưa bánh táo cho Lâm Lộ và Tần phụ Tần mẫu xong, khi ba người vừa đi tới cửa nhà Đại Ngưu thì lập tức nghe thấy tiếng cười vui vẻ ở trong nhà truyền ra.
Đoàn Đoàn nghe thấy tiếng của Cẩu Đản, Nhị Oa và Tiểu Bảo, cậu bé ngạc nhiên cười thành tiếng rồi nhảy nhót chạy tới trước cửa nhà Đại Ngưu, kiễng chân và gõ cửa: “Cẩu Đản ca ca! Cẩu Đản ca ca! Đoàn Đoàn tới này, ca ca mau ra mở cửa cho đệ đi!”
Tiểu tử gõ cửa vài lần mà vẫn chưa thấy ai đi ra thì vừa lo lắng vừa gõ tiếp: “Cẩu Đản ca ca? Đại Ngưu thúc thúc? Là Đoàn Đoàn đây ạ! Đoàn Đoàn và cha nương mang bánh ngọt rất ngon tới cho mọi người đây ạ!”
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nghe thấy tiếng ồn ào ở bên trong thì lập tức chắc chắn rằng bọn họ không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hơn nữa Đoàn Đoàn còn nhỏ nên khi gõ cửa cũng không có mấy sức, chẳng khác gì mèo cào nên người ở bên trong không thể nghe thấy tiếng gõ cửa, giọng nói mềm mại của cậu bé càng khiến người ta không nghe rõ.
Tần Tĩnh Trì bước tới trước cổng, hắn ôm tiểu tử đang cau mày vào trong lòng rồi nói: “Giọng nói của con nhỏ giống như tiếng mèo kêu vậy, vì thế Cẩu Đản ca ca và Đại Ngưu thúc thúc mới không nghe thấy.”
Nói xong, Tần Tĩnh Trì lập tức đi lên phía trước rồi gõ cửa, còn Giang Oản Oản đứng đằng sau hai cha con, nàng nhận lấy ba giỏ bánh táo từ trong tay Tần Tĩnh Trì.
Đoàn Đoàn chớp chớp đôi mắt to tròn, cậu bé lắng nghe tiếng gõ cửa của cha mình rồi lặng lẽ bịt kín đôi tai nhỏ của mình lại, sau một hồi suy nghĩ, cậu bé lại chia ra một cái tay nhỏ để che cho Tần Tĩnh Trì.
Chỉ chốc lát sau, ở trong cửa đã truyền ra tiếng của Đại Ngưu: “Ai vậy? Tới ngay đây!”
Đoàn Đoàn nghe thấy giọng nói của hắn ta, đôi mắt của cậu bé lập tức sáng bừng lên rồi phấn khích nói: “Đại Ngưu thúc thúc! Là Đoàn Đoàn đây ạ! Thúc mau ra mở cửa giúp Đoàn Đoàn và cha nương đi ạ!”
Đại Ngưu mở cửa ra, hắn ta lập tức nhìn thấy Đoàn Đoàn đang phấn khích ngồi trên cánh tay hơi cong của Tần Tĩnh Trì.
Sau đó, hắn ta mới nhìn sang Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, Đại Ngưu vui mừng nhìn ba người bọn họ: “Tĩnh Trì, Oản Oản, sao hai người lại ở đây vậy? Mau vào nhà đi, ở bên ngoài lạnh lắm đó! Nhỡ đâu làm tiểu Đoàn Đoàn lạnh thì phải làm sao!”
Đoàn Đoàn cười híp mắt tím lấy chiếc mũ lông trên đầu mình: “Đại Ngưu thúc thúc, Đoàn Đoàn không lạnh đâu ạ! Thúc nhìn xem! Đoàn Đoàn đang đội mũ lông mà nương và nãi nãi làm cho đó, rất ấm!”
Đại Ngưu thấy cậu bé vô cùng đáng yêu, hắn ta không kìm được và sờ lên gương mặt nhỏ của cậu bé rồi cười nói: “Hahaha... Gương mặt này đúng là ấm áp rất dễ chịu, có lẽ đúng là không lạnh thật!”
Mấy người đang nói chuyện thì thấy Cẩu Đản chui ra từ đằng sau Đại Ngưu: “Cha, ai đến vậy ạ? Sao cha vẫn... Trời ơi! Đoàn Đoàn!’
Đoàn Đoàn vừa nhìn thấy Cẩu Đản thì cũng rất vui vẻ: “Cẩu Đản ca ca!”
Sau đó, cậu bé uốn éo muốn thoát khỏi vòng tay của Tần Tĩnh Trì: “Cha, cha thả Đoàn Đoàn xuống đi ạ, Đoàn Đoàn muốn chơi với Cẩu Đản ca ca!”
Lúc này, Tần Tĩnh Trì mới từ từ đặt tiểu tử xuống: “Đi đi.
Tiểu tử vừa được đặt xuống đất đã chẳng khác gì một con ngựa nhỏ thoát khỏi dây cương, cậu bé kéo tay Cẩu Đản, hai bóng người nho nhỏ nhảy nhót đi vào trong nhà.
Tần Tĩnh Trì nhận lấy cái giỏ trong tay Giang Oản Oản, kéo nàng tới đứng bên cạnh mình, sau đó mới đi vào trong nhà cùng với Đại Ngưu.
Giang Oản Oản cười híp mắt đứng bên cạnh hắn, nàng nói với Đại Ngưu: “Đại Ngưu ca, hôm nay muội có làm một chút bánh ngọt nên mang tới cho mọi người, có lẽ Cẩu Đản sẽ rất thích.”
Đại Ngưu cười nói: “Tay nghề của Oản Oản thì chúng ta đều biết rồi, chắc chắn sẽ rất ngon.”
Sau đó lại nói tiếp: “Đúng lúc hôm nay nhà ta mới mua mười mấy cân thịt, hai nhà A Chính và A Quý cũng đang ở đây, hai người các muội đến rất đúng lúc, mọi người đang ăn cơm đó!”
Tần Tĩnh Trì nói: “Đại Ngưu ca, đệ ăn bánh ngọt ở nhà vẫn cảm thấy no.”
Đại Ngưu xua tay: “Tẩu tử vẫn chưa nấu thức ăn xong, đợi lát nữa mới xong được, lúc đó các đệ sẽ đói bụng thôi, nếu thật sự không muốn ăn thì cứ ăn vài miếng là được!”
Tần Tĩnh Trì bất lực gật đầu: “Được ạ.”
Khi mấy người đi vào nhà, Tần Đắc Chính và Lý Quý đang ngồi trong phòng khách giúp nhặt rau, còn mấy người Kim Thị đang ở trong phòng bếp rửa đồ và nấu nướng.
Bên cạnh phòng khách có mấy bánh bao nhỏ đang ngồi trước bàn ríu rít nói chuyện với nhau, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy Đoàn Đoàn là đứa hoạt bát nhất ở trong nhóm.
“Tĩnh Trì, Oản Oản, hai người tới đây ngồi đi!”
Lý Quý và Tần Đắc Chính di chuyển vị trí ngồi, hai người chừa lại cho họ một băng ghế rất dài.
Giang Oản oản đặt mấy cái giỏ lên trên bàn, nàng cười nói: “Hôm nay muội làm nhiều bánh ngọt, vốn dĩ định tới từng nhà đưa cho mọi người, nhưng nếu Đắc Chính ca và Tam ca đang ở đây rồi thì chúng muội cũng không cần chạy qua chạy lại nữa.”
Thật ra Lý Quý ở ngay bên cạnh nhà bọn họ, vốn dĩ định tới tặng trước nhưng lại phát hiện không có ai ở nhà, vì vậy hai người nghĩ có lẽ hắn ta đang ở bên cạnh Đại Ngưu hoặc Tần Đắc Chính.
“Được.”
Giang Oản Oản lau vụn bánh dính trên miệng cho cậu bé, sau đó mới cầm lấy một miếng bánh khác, thổi nguội rồi đưa cho cậu bé.
Một nhà ba người ăn từng miếng bánh một, đột nhiên Giang Oản Oản nghĩ tới chuyện gì đó, nàng đặt miếng bánh táo trong tay xuống rồi đi pha gấp một ấm trà bưởi mật ong, uống trà ăn bánh táo, rất biết hưởng thụ.
Mặc dù bánh táo nóng ăn rất ngon, nhưng khi để lạnh, hương vị sẽ ngọt hơn và cũng ngon hơn nhiều.
Giang Oản Oản tiếp tục nướng thêm vài cái bánh nữa, nàng làm rất nhiều bánh táo, sau đó lấy vài cái giỏ nhỏ ra, trải giấy thấm dầu vào trong đó, nàng chia cho mỗi chiếc nhỏ khoảng mười mấy miếng bánh táo mềm ngọt.
“Tĩnh Trì, chúng ta đưa cho cha nương, cả Đại Ngưu ca, Đắc Chính ca và Lý Quý ca nữa, có lẽ mấy thằng nhóc nhà mấy ca sẽ rất thích ăn.”
“Ừm... Mang cho hai huynh đệ Lâm Lộ một giỏ nữa, còn Trương thúc Trương thẩm thì ở quá xa, chúng ta không đi tới đó được, vậy chỉ đành đợi khi nào đến tiệm rồi đưa cho thúc thẩm ấy vậy.”
Tần Tĩnh Trì nhanh chóng nuốt miếng bánh táo trong miệng xuống rồi gật đầu: “Được.”
Một nhà ba người bọn họ ăn rất nhiều bánh táo tới mức no bụng, vì vậy cũng không cần ăn cơm nữa.
“Vậy cả nhà chúng ta cùng đi tặng bánh đi, vừa hay có thể tiêu cơm.”
Đoàn Đoàn nghe thấy vậy, cậu bé vui vẻ nhảy cẫng lên: “Nương, con không được chơi với Cẩu Đản ca ca và Nhị Oa ca ca mấy ngày nay rồi.”
Giang Oản Oản xoa đầu cậu bé rồi nói: “Vậy hôm nay chúng ta đi tặng bánh táo, Đoàn Đoàn sẽ có thể gặp được các ca ca.”
Nói xong, Giang Oản Oản lập tức lấy một bộ quần áo thật dày rồi mặc cho Đoàn Đoàn, sau đó đội chiếc mũ lông lên cho cậu bé, bây giờ, một nhà ba người mới cầm giỏ, khóa cửa nhà và đi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này, thời tiết càng ngày càng lạnh, mấy người Đại Ngưu, Tần Đắc Chính và Lý Quý đi bán đậu hũ nóng, việc buôn bán càng ngày càng tốt. Người đến người đi trên đường khi ngửi được mùi thơm, rồi lại thấy làm khói trắng nóng hổi bốc lên đều rất bằng lòng tới mua một phần để ăn, vì vậy gần như ngày nào bọn họ cũng đi sớm về trễ.
Hôm nay cũng như vậy, thời gian bọn họ trở về tương đối muộn, đúng lúc hôm nay nương tử của Đại Ngưu có mua mười cân thịt heo, thấy đã muộn rồi, hắn ta đã mời Tần Đắc Chính và Lý Quý ở lại nhà mình ăn cơm. Vì vậy sau khi Giang Oản Oản và Tần Tĩnh Trì đưa bánh táo cho Lâm Lộ và Tần phụ Tần mẫu xong, khi ba người vừa đi tới cửa nhà Đại Ngưu thì lập tức nghe thấy tiếng cười vui vẻ ở trong nhà truyền ra.
Đoàn Đoàn nghe thấy tiếng của Cẩu Đản, Nhị Oa và Tiểu Bảo, cậu bé ngạc nhiên cười thành tiếng rồi nhảy nhót chạy tới trước cửa nhà Đại Ngưu, kiễng chân và gõ cửa: “Cẩu Đản ca ca! Cẩu Đản ca ca! Đoàn Đoàn tới này, ca ca mau ra mở cửa cho đệ đi!”
Tiểu tử gõ cửa vài lần mà vẫn chưa thấy ai đi ra thì vừa lo lắng vừa gõ tiếp: “Cẩu Đản ca ca? Đại Ngưu thúc thúc? Là Đoàn Đoàn đây ạ! Đoàn Đoàn và cha nương mang bánh ngọt rất ngon tới cho mọi người đây ạ!”
Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nghe thấy tiếng ồn ào ở bên trong thì lập tức chắc chắn rằng bọn họ không nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hơn nữa Đoàn Đoàn còn nhỏ nên khi gõ cửa cũng không có mấy sức, chẳng khác gì mèo cào nên người ở bên trong không thể nghe thấy tiếng gõ cửa, giọng nói mềm mại của cậu bé càng khiến người ta không nghe rõ.
Tần Tĩnh Trì bước tới trước cổng, hắn ôm tiểu tử đang cau mày vào trong lòng rồi nói: “Giọng nói của con nhỏ giống như tiếng mèo kêu vậy, vì thế Cẩu Đản ca ca và Đại Ngưu thúc thúc mới không nghe thấy.”
Nói xong, Tần Tĩnh Trì lập tức đi lên phía trước rồi gõ cửa, còn Giang Oản Oản đứng đằng sau hai cha con, nàng nhận lấy ba giỏ bánh táo từ trong tay Tần Tĩnh Trì.
Đoàn Đoàn chớp chớp đôi mắt to tròn, cậu bé lắng nghe tiếng gõ cửa của cha mình rồi lặng lẽ bịt kín đôi tai nhỏ của mình lại, sau một hồi suy nghĩ, cậu bé lại chia ra một cái tay nhỏ để che cho Tần Tĩnh Trì.
Chỉ chốc lát sau, ở trong cửa đã truyền ra tiếng của Đại Ngưu: “Ai vậy? Tới ngay đây!”
Đoàn Đoàn nghe thấy giọng nói của hắn ta, đôi mắt của cậu bé lập tức sáng bừng lên rồi phấn khích nói: “Đại Ngưu thúc thúc! Là Đoàn Đoàn đây ạ! Thúc mau ra mở cửa giúp Đoàn Đoàn và cha nương đi ạ!”
Đại Ngưu mở cửa ra, hắn ta lập tức nhìn thấy Đoàn Đoàn đang phấn khích ngồi trên cánh tay hơi cong của Tần Tĩnh Trì.
Sau đó, hắn ta mới nhìn sang Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản, Đại Ngưu vui mừng nhìn ba người bọn họ: “Tĩnh Trì, Oản Oản, sao hai người lại ở đây vậy? Mau vào nhà đi, ở bên ngoài lạnh lắm đó! Nhỡ đâu làm tiểu Đoàn Đoàn lạnh thì phải làm sao!”
Đoàn Đoàn cười híp mắt tím lấy chiếc mũ lông trên đầu mình: “Đại Ngưu thúc thúc, Đoàn Đoàn không lạnh đâu ạ! Thúc nhìn xem! Đoàn Đoàn đang đội mũ lông mà nương và nãi nãi làm cho đó, rất ấm!”
Đại Ngưu thấy cậu bé vô cùng đáng yêu, hắn ta không kìm được và sờ lên gương mặt nhỏ của cậu bé rồi cười nói: “Hahaha... Gương mặt này đúng là ấm áp rất dễ chịu, có lẽ đúng là không lạnh thật!”
Mấy người đang nói chuyện thì thấy Cẩu Đản chui ra từ đằng sau Đại Ngưu: “Cha, ai đến vậy ạ? Sao cha vẫn... Trời ơi! Đoàn Đoàn!’
Đoàn Đoàn vừa nhìn thấy Cẩu Đản thì cũng rất vui vẻ: “Cẩu Đản ca ca!”
Sau đó, cậu bé uốn éo muốn thoát khỏi vòng tay của Tần Tĩnh Trì: “Cha, cha thả Đoàn Đoàn xuống đi ạ, Đoàn Đoàn muốn chơi với Cẩu Đản ca ca!”
Lúc này, Tần Tĩnh Trì mới từ từ đặt tiểu tử xuống: “Đi đi.
Tiểu tử vừa được đặt xuống đất đã chẳng khác gì một con ngựa nhỏ thoát khỏi dây cương, cậu bé kéo tay Cẩu Đản, hai bóng người nho nhỏ nhảy nhót đi vào trong nhà.
Tần Tĩnh Trì nhận lấy cái giỏ trong tay Giang Oản Oản, kéo nàng tới đứng bên cạnh mình, sau đó mới đi vào trong nhà cùng với Đại Ngưu.
Giang Oản Oản cười híp mắt đứng bên cạnh hắn, nàng nói với Đại Ngưu: “Đại Ngưu ca, hôm nay muội có làm một chút bánh ngọt nên mang tới cho mọi người, có lẽ Cẩu Đản sẽ rất thích.”
Đại Ngưu cười nói: “Tay nghề của Oản Oản thì chúng ta đều biết rồi, chắc chắn sẽ rất ngon.”
Sau đó lại nói tiếp: “Đúng lúc hôm nay nhà ta mới mua mười mấy cân thịt, hai nhà A Chính và A Quý cũng đang ở đây, hai người các muội đến rất đúng lúc, mọi người đang ăn cơm đó!”
Tần Tĩnh Trì nói: “Đại Ngưu ca, đệ ăn bánh ngọt ở nhà vẫn cảm thấy no.”
Đại Ngưu xua tay: “Tẩu tử vẫn chưa nấu thức ăn xong, đợi lát nữa mới xong được, lúc đó các đệ sẽ đói bụng thôi, nếu thật sự không muốn ăn thì cứ ăn vài miếng là được!”
Tần Tĩnh Trì bất lực gật đầu: “Được ạ.”
Khi mấy người đi vào nhà, Tần Đắc Chính và Lý Quý đang ngồi trong phòng khách giúp nhặt rau, còn mấy người Kim Thị đang ở trong phòng bếp rửa đồ và nấu nướng.
Bên cạnh phòng khách có mấy bánh bao nhỏ đang ngồi trước bàn ríu rít nói chuyện với nhau, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy Đoàn Đoàn là đứa hoạt bát nhất ở trong nhóm.
“Tĩnh Trì, Oản Oản, hai người tới đây ngồi đi!”
Lý Quý và Tần Đắc Chính di chuyển vị trí ngồi, hai người chừa lại cho họ một băng ghế rất dài.
Giang Oản oản đặt mấy cái giỏ lên trên bàn, nàng cười nói: “Hôm nay muội làm nhiều bánh ngọt, vốn dĩ định tới từng nhà đưa cho mọi người, nhưng nếu Đắc Chính ca và Tam ca đang ở đây rồi thì chúng muội cũng không cần chạy qua chạy lại nữa.”
Thật ra Lý Quý ở ngay bên cạnh nhà bọn họ, vốn dĩ định tới tặng trước nhưng lại phát hiện không có ai ở nhà, vì vậy hai người nghĩ có lẽ hắn ta đang ở bên cạnh Đại Ngưu hoặc Tần Đắc Chính.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro