Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Giàu Nuôi Nhãi Con
Chương 118
Mộc Mộc Chi
2025-03-15 14:47:52
Đoàn Đoàn vui vẻ gật đầu: “Vâng ạ, Đoàn Đoàn rất muốn ăn móng giò heo, nương là tốt nhất!”
Tần Tĩnh Trì muốn đi theo nàng nhưng lại bị Giang Oản Oản ngăn lại, nàng nhỏ giọng nói: “Chàng đi chơi với nhi tử đi, dỗ dành tiểu tử, vừa rồi chàng làm tiểu tử sợ đó.”
Tần Tĩnh Trì quay đầu nhìn cậu bé đang ngồi, trên gương mặt vẫn còn vương nước mắt.
Hắn bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi.”
Nhưng Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn nào có thể để một mình nàng cực khổ nấu cơm được, hai người cũng vội vàng đi theo nàng vào trong phòng bếp.
Đoàn Đoàn thấy cha đang đi về phía mình, cậu bé lại ấm ức mím môi.
Lúc Tần Tĩnh Trì mắng cậu bé, mặc dù cậu bé sợ hãi nhưng cũng không cảm thấy ấm ức, thế nhưng nếu Tần Tĩnh Trì cố gắng dỗ dành cậu bé, tiểu tử lại không kìm được mà cảm thấy vừa ấm ức vừa đau lòng.
Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn vào lòng, hắn cẩn thận lau nước mắt cho cậu bé rồi nói: “Được rồi, cha không nên đánh con, nhưng cha cũng chỉ vì quá lo lắng cho con, con nghĩ xem lúc trước cha đã bảo con không được một mình ra ngoài vào buổi tối bao nhiêu lần rồi hả?”
Đoàn Đoàn tựa vào n.g.ự.c hắn, giọng nói mềm mại khẽ run rẩy: “Đoàn Đoàn nhớ cha và nương mà, sau này cha đừng đánh Đoàn Đoàn nữa. Cha phải nhẹ nhàng nói chuyện với Đoàn Đoàn, như vậy Đoàn Đoàn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đánh m.ô.n.g tiểu hài tử là không đúng đâu.”
Sau đó cậu bé nói thêm: “Lời lúc trước cha nói, Đoàn Đoàn vẫn ngoan ngoãn nghe mà.”
Tần Tĩnh Trì ôm chặt cậu bé ngoan ngoãn ở trong lòng mà chỉ cảm thấy cậu bé thật sự quá hiểu chuyện, những đứa trẻ khác sao có thể biết nói những lời này được.
“Ừm, sau này cha sẽ không tức giận nữa, sẽ nhẹ nhàng nói chuyện với con.”
Đoàn Đoàn híp mắt rồi thơm hắn vài cái: “Như vậy mới đúng, đây mới là cha ngoan này!”
Hai cha con nhỏ giọng trò chuyện với nhau, thời gian thấm thoát trôi đi, món móng giò heo hầm của Giang Oản Oản đã toả mùi hương ra khắp nơi.
Thấy móng giò đã bắt đầu mềm, Giang Oản Oản định gọt vài củ khoai tây để cho vào hầm cùng, kết quả tìm khắp phòng bếp cũng không thấy.
Giang Oản Oản nghĩ có lẽ đã ăn hết rồi, nàng phải vào trong không gian lấy một ít ra mới được.
Nhưng mà Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn còn đang đứng ở bên cạnh nên nàng không thể vào đó vì vậy chỉ có thể giả vờ cắt hành lá và nói: “Nương, a đệ, bây giờ đã sắp nấu xong rồi, chỉ cần chờ móng heo hầm xong là được, hai người đi ra ngoài phòng khách đi, cũng không biết Đoàn Đoàn còn khóc không, nương và đệ đệ ra chơi với tiểu tử đi ạ.”
Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn thấy quả thực không còn gì để phụ giúp nữa, vì vậy hai người cũng nghe lời nàng, Tần mẫu nói: “Vậy chúng ta ra trước nhé, nương phải đi xem cháu ngoan của nương.”
“Đi, đi thôi.”
Sau khi bọn họ rời khỏi đây, Giang Oản Oản đợi một hồi rồi mới đi vào trong không gian, khi nàng đang định lấy vài củ khoai tây thì lại phát hiện mình vẫn còn đang cầm một nắm hành lá ở trong tay.
Trước tiên Giang Oản Oản đặt hành sang một bên, nàng lấy một cái giỏ ở trong không gian, sau khi chất đầy khoai tây vào giỏ, nàng lập tức đi ra ngoài mà đã quên mất nắm hành lá.
Cuối cùng khi móng giò đã được hầm xong mà vẫn không hề nhớ tới.
Cả một nồi đầy ắp móng giò heo, bên trong là móng giò heo và khoai tây miếng được hầm mềm, ăn vào mềm tan trong miệng.
Đoàn Đoàn đang ngồi trong lòng Tần Tĩnh Trì đã ngửi được mùi thơm, cậu bé đưa tay chỉ vào móng giò: “Cha… Cha! Thơm quá, Đoàn Đoàn muốn ăn!”
Cũng không biết Tần Tĩnh Trì dỗ cậu bé thế nào, khi tiểu tử muốn ăn cơm mà vẫn dính chặt trong lòng hắn, không muốn đi xuống.
Tần Tĩnh Trì thấy cậu bé như vậy thì rất vui vẻ, hắn ôm tiểu tử không rời tay, hai cha con Tần Tĩnh Trì bưng một bát cơm, hắn ăn một miếng cơm rồi lại đút cho Đoàn Đoàn một miếng móng giò heo mềm mềm.
Tần mẫu nhìn cảnh tượng này, bà nhớ tới khi Đoàn Đoàn mới được hai tuổi, lúc ấy ngày nào Tần Tĩnh Trì cũng bế tiểu tử như vậy để cho ăn.
Tần Tĩnh Trì đút cho Đoàn Đoàn ăn, hắn nhìn bánh bao nhỏ ở trong lòng mà không khỏi cảm thán, mới không bao lâu mà nhi tử đã lớn như vậy rồi.
Đoàn Đoàn hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của cha mình, tuy chỉ thỉnh thoảng mới được đối xử đặc biệt như vậy nhưng cậu bé rất vui vẻ, trong lòng còn suy nghĩ lần sau sẽ bảo nương đút cơm cho cậu bé ăn, nương còn chưa từng đút cơm cho cậu bé.
Nghĩ tới chuyện này, Đoàn Đoàn không khỏi nhìn Giang Oản Oản ở bên cạnh, trong mắt tràn ngập sự ấm ức và đáng thương.
Giang Oản Oản nhận thấy ánh mắt của tiểu tử, nàng nghi ngờ hỏi: “Đoàn Đoàn sao vậy?”
Lúc này, Đoàn Đoàn mới lên tiếng: “Lần sau nương đút cơm cho Đoàn Đoàn ăn giống như cha nhé.”
Giang Oản Oản còn chưa nói gì, Tần Tĩnh Trì thấy cậu bé nói vậy thì bất lực cười, sau đó hắn vỗ nhẹ vào cái m.ô.n.g nhỏ của cậu bé rồi nói: “Con quỷ nhỏ nghịch ngợm này, hôm nay cha đút cơm cho con là bởi vì cha đánh m.ô.n.g con nên thấy có lỗi với con.”
“Tại sao lại muốn nương đút cơm cho con hả? Con đã lớn như vậy rồi, chuyện của chính mình phải tự làm được, con cũng phải tự ăn cơm, con hiểu không?”
Đoàn Đoàn bĩu môi, cậu bé nói một cách rất hợp lý: “Đoàn Đoàn là em bé, vẫn còn rất nhỏ! Nương đã nói như vậy mà!”
Nói xong, cậu bé còn kéo bàn tay to lớn của Tần Tĩnh Trì rồi đặt cùng với bàn tay của mình: “Cha xem đi! Có phải Đoàn Đoàn vẫn còn rất nhỏ không?”
Ngay sau đó, cậu bé nhỏ giọng nói: “Hơn nữa Đoàn Đoàn chưa từng được nương ôm rồi đút cơm cho ăn, vì vậy con chỉ muốn thử một lần thôi mà.”
Nói xong, cậu bé còn lè lưỡi trông rất đáng yêu.
Khi tiểu tử nói xong câu đó, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau với ánh mắt phức tạp, trong lòng Giang Oản Oản cảm thấy vô cùng đau lòng, còn mấy người Tần mẫu Tần phụ đang bận ăn cơm nên không nghe rõ Đoàn Đoàn nói gì.
Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn, nàng duỗi hay tay ra rồi nói: “Vậy em bé Đoàn Đoàn, hôm nay nương ôm con và đút cơm cho con, được không?”
Đôi mắt của tiểu tử lập tức sáng bừng lên: “Được ạ! Đoàn Đoàn muốn nương ôm!” Sau đó, cậu bé lập tức muốn chui vào trong lòng Giang Oản Oản.
Tần Tĩnh Trì chỉ đành bất đắc dĩ buông tay, sau khi tiểu tử đã ngồi trong lòng Giang Oản Oản, hắn vừa bất lực gắp thức ăn vừa than thở: “Thì ra cha vẫn kém hơn nương, có một tiểu bảo bảo nào đó, chỉ cần nương vừa vẫy tay một cái đã theo luôn, còn cha thì mặc kệ.”
Hắn vừa nói xong, Đoàn Đoàn lập tức xấu hổ cầm lấy tay hắn, cậu bé nhẹ nhàng v.uốt ve bàn tay của hắn và làm nũng: “Cha! Cha… Đoàn Đoàn không mặc kệ cha mà!”
“Ừm... Đoàn Đoàn... Đoàn Đoàn gắp móng móng giò cho cha nhé!”
Sau đó, cậu bé lập tức cầm đũa rồi run run gắp vào cho Tần Tĩnh Trì một miếng móng gió rất to vào trong bát của hắn.
Tần Tĩnh Trì vừa cười vừa xoa bóp bàn tay bé nhỏ của cụ bé: “Được rồi, cha đùa Đoàn Đoàn thôi, con mau ăn đi.”
Tần Tĩnh Nghiễn nhìn Đoàn Đoàn ngoan ngoãn ở bên cạnh Tần Tĩnh Trì thì cũng muốn trêu chọc cậu bé: “Đoàn Đoàn xấu hổ quá, đã là đại hài tử mà còn để cho nương ôm, rồi còn đút cơm cho ăn.”
Đoàn Đoàn bĩu môi nhìn cậu một cái: “Hừ! Tiểu thúc thúc rất đáng ghét! Đoàn Đoàn muốn ăn móng giò hầm, con không nói chuyện với thúc nữa đâu.”
Tần mẫu cũng trừng mắt nhìn Tần Tĩnh Nghiễn: “Con đừng trêu cháu ngoan của nương nữa, để tiểu tử ăn cơm cho ngon đi.”
Tần Tĩnh Nghiễn bĩu môi nhưng cũng không nói gì nữa, cậu tập trung hưởng thụ món ngon.
Buổi tối, Tần Tĩnh Trì đưa Tần phụ Tần mẫu trở về, khi về tới nhà, hai mẫu tử Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn đã nằm trong tấm chăn đày, một lớn một nhỏ chỉ để lộ ra gương mặt trắng nõn nà.
Tần Tĩnh Trì muốn đi theo nàng nhưng lại bị Giang Oản Oản ngăn lại, nàng nhỏ giọng nói: “Chàng đi chơi với nhi tử đi, dỗ dành tiểu tử, vừa rồi chàng làm tiểu tử sợ đó.”
Tần Tĩnh Trì quay đầu nhìn cậu bé đang ngồi, trên gương mặt vẫn còn vương nước mắt.
Hắn bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi.”
Nhưng Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn nào có thể để một mình nàng cực khổ nấu cơm được, hai người cũng vội vàng đi theo nàng vào trong phòng bếp.
Đoàn Đoàn thấy cha đang đi về phía mình, cậu bé lại ấm ức mím môi.
Lúc Tần Tĩnh Trì mắng cậu bé, mặc dù cậu bé sợ hãi nhưng cũng không cảm thấy ấm ức, thế nhưng nếu Tần Tĩnh Trì cố gắng dỗ dành cậu bé, tiểu tử lại không kìm được mà cảm thấy vừa ấm ức vừa đau lòng.
Tần Tĩnh Trì bế Đoàn Đoàn vào lòng, hắn cẩn thận lau nước mắt cho cậu bé rồi nói: “Được rồi, cha không nên đánh con, nhưng cha cũng chỉ vì quá lo lắng cho con, con nghĩ xem lúc trước cha đã bảo con không được một mình ra ngoài vào buổi tối bao nhiêu lần rồi hả?”
Đoàn Đoàn tựa vào n.g.ự.c hắn, giọng nói mềm mại khẽ run rẩy: “Đoàn Đoàn nhớ cha và nương mà, sau này cha đừng đánh Đoàn Đoàn nữa. Cha phải nhẹ nhàng nói chuyện với Đoàn Đoàn, như vậy Đoàn Đoàn sẽ ngoan ngoãn nghe lời, đánh m.ô.n.g tiểu hài tử là không đúng đâu.”
Sau đó cậu bé nói thêm: “Lời lúc trước cha nói, Đoàn Đoàn vẫn ngoan ngoãn nghe mà.”
Tần Tĩnh Trì ôm chặt cậu bé ngoan ngoãn ở trong lòng mà chỉ cảm thấy cậu bé thật sự quá hiểu chuyện, những đứa trẻ khác sao có thể biết nói những lời này được.
“Ừm, sau này cha sẽ không tức giận nữa, sẽ nhẹ nhàng nói chuyện với con.”
Đoàn Đoàn híp mắt rồi thơm hắn vài cái: “Như vậy mới đúng, đây mới là cha ngoan này!”
Hai cha con nhỏ giọng trò chuyện với nhau, thời gian thấm thoát trôi đi, món móng giò heo hầm của Giang Oản Oản đã toả mùi hương ra khắp nơi.
Thấy móng giò đã bắt đầu mềm, Giang Oản Oản định gọt vài củ khoai tây để cho vào hầm cùng, kết quả tìm khắp phòng bếp cũng không thấy.
Giang Oản Oản nghĩ có lẽ đã ăn hết rồi, nàng phải vào trong không gian lấy một ít ra mới được.
Nhưng mà Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn còn đang đứng ở bên cạnh nên nàng không thể vào đó vì vậy chỉ có thể giả vờ cắt hành lá và nói: “Nương, a đệ, bây giờ đã sắp nấu xong rồi, chỉ cần chờ móng heo hầm xong là được, hai người đi ra ngoài phòng khách đi, cũng không biết Đoàn Đoàn còn khóc không, nương và đệ đệ ra chơi với tiểu tử đi ạ.”
Tần mẫu và Tần Tĩnh Nghiễn thấy quả thực không còn gì để phụ giúp nữa, vì vậy hai người cũng nghe lời nàng, Tần mẫu nói: “Vậy chúng ta ra trước nhé, nương phải đi xem cháu ngoan của nương.”
“Đi, đi thôi.”
Sau khi bọn họ rời khỏi đây, Giang Oản Oản đợi một hồi rồi mới đi vào trong không gian, khi nàng đang định lấy vài củ khoai tây thì lại phát hiện mình vẫn còn đang cầm một nắm hành lá ở trong tay.
Trước tiên Giang Oản Oản đặt hành sang một bên, nàng lấy một cái giỏ ở trong không gian, sau khi chất đầy khoai tây vào giỏ, nàng lập tức đi ra ngoài mà đã quên mất nắm hành lá.
Cuối cùng khi móng giò đã được hầm xong mà vẫn không hề nhớ tới.
Cả một nồi đầy ắp móng giò heo, bên trong là móng giò heo và khoai tây miếng được hầm mềm, ăn vào mềm tan trong miệng.
Đoàn Đoàn đang ngồi trong lòng Tần Tĩnh Trì đã ngửi được mùi thơm, cậu bé đưa tay chỉ vào móng giò: “Cha… Cha! Thơm quá, Đoàn Đoàn muốn ăn!”
Cũng không biết Tần Tĩnh Trì dỗ cậu bé thế nào, khi tiểu tử muốn ăn cơm mà vẫn dính chặt trong lòng hắn, không muốn đi xuống.
Tần Tĩnh Trì thấy cậu bé như vậy thì rất vui vẻ, hắn ôm tiểu tử không rời tay, hai cha con Tần Tĩnh Trì bưng một bát cơm, hắn ăn một miếng cơm rồi lại đút cho Đoàn Đoàn một miếng móng giò heo mềm mềm.
Tần mẫu nhìn cảnh tượng này, bà nhớ tới khi Đoàn Đoàn mới được hai tuổi, lúc ấy ngày nào Tần Tĩnh Trì cũng bế tiểu tử như vậy để cho ăn.
Tần Tĩnh Trì đút cho Đoàn Đoàn ăn, hắn nhìn bánh bao nhỏ ở trong lòng mà không khỏi cảm thán, mới không bao lâu mà nhi tử đã lớn như vậy rồi.
Đoàn Đoàn hưởng thụ sự phục vụ chu đáo của cha mình, tuy chỉ thỉnh thoảng mới được đối xử đặc biệt như vậy nhưng cậu bé rất vui vẻ, trong lòng còn suy nghĩ lần sau sẽ bảo nương đút cơm cho cậu bé ăn, nương còn chưa từng đút cơm cho cậu bé.
Nghĩ tới chuyện này, Đoàn Đoàn không khỏi nhìn Giang Oản Oản ở bên cạnh, trong mắt tràn ngập sự ấm ức và đáng thương.
Giang Oản Oản nhận thấy ánh mắt của tiểu tử, nàng nghi ngờ hỏi: “Đoàn Đoàn sao vậy?”
Lúc này, Đoàn Đoàn mới lên tiếng: “Lần sau nương đút cơm cho Đoàn Đoàn ăn giống như cha nhé.”
Giang Oản Oản còn chưa nói gì, Tần Tĩnh Trì thấy cậu bé nói vậy thì bất lực cười, sau đó hắn vỗ nhẹ vào cái m.ô.n.g nhỏ của cậu bé rồi nói: “Con quỷ nhỏ nghịch ngợm này, hôm nay cha đút cơm cho con là bởi vì cha đánh m.ô.n.g con nên thấy có lỗi với con.”
“Tại sao lại muốn nương đút cơm cho con hả? Con đã lớn như vậy rồi, chuyện của chính mình phải tự làm được, con cũng phải tự ăn cơm, con hiểu không?”
Đoàn Đoàn bĩu môi, cậu bé nói một cách rất hợp lý: “Đoàn Đoàn là em bé, vẫn còn rất nhỏ! Nương đã nói như vậy mà!”
Nói xong, cậu bé còn kéo bàn tay to lớn của Tần Tĩnh Trì rồi đặt cùng với bàn tay của mình: “Cha xem đi! Có phải Đoàn Đoàn vẫn còn rất nhỏ không?”
Ngay sau đó, cậu bé nhỏ giọng nói: “Hơn nữa Đoàn Đoàn chưa từng được nương ôm rồi đút cơm cho ăn, vì vậy con chỉ muốn thử một lần thôi mà.”
Nói xong, cậu bé còn lè lưỡi trông rất đáng yêu.
Khi tiểu tử nói xong câu đó, Tần Tĩnh Trì và Giang Oản Oản nhìn nhau với ánh mắt phức tạp, trong lòng Giang Oản Oản cảm thấy vô cùng đau lòng, còn mấy người Tần mẫu Tần phụ đang bận ăn cơm nên không nghe rõ Đoàn Đoàn nói gì.
Giang Oản Oản nhìn Đoàn Đoàn, nàng duỗi hay tay ra rồi nói: “Vậy em bé Đoàn Đoàn, hôm nay nương ôm con và đút cơm cho con, được không?”
Đôi mắt của tiểu tử lập tức sáng bừng lên: “Được ạ! Đoàn Đoàn muốn nương ôm!” Sau đó, cậu bé lập tức muốn chui vào trong lòng Giang Oản Oản.
Tần Tĩnh Trì chỉ đành bất đắc dĩ buông tay, sau khi tiểu tử đã ngồi trong lòng Giang Oản Oản, hắn vừa bất lực gắp thức ăn vừa than thở: “Thì ra cha vẫn kém hơn nương, có một tiểu bảo bảo nào đó, chỉ cần nương vừa vẫy tay một cái đã theo luôn, còn cha thì mặc kệ.”
Hắn vừa nói xong, Đoàn Đoàn lập tức xấu hổ cầm lấy tay hắn, cậu bé nhẹ nhàng v.uốt ve bàn tay của hắn và làm nũng: “Cha! Cha… Đoàn Đoàn không mặc kệ cha mà!”
“Ừm... Đoàn Đoàn... Đoàn Đoàn gắp móng móng giò cho cha nhé!”
Sau đó, cậu bé lập tức cầm đũa rồi run run gắp vào cho Tần Tĩnh Trì một miếng móng gió rất to vào trong bát của hắn.
Tần Tĩnh Trì vừa cười vừa xoa bóp bàn tay bé nhỏ của cụ bé: “Được rồi, cha đùa Đoàn Đoàn thôi, con mau ăn đi.”
Tần Tĩnh Nghiễn nhìn Đoàn Đoàn ngoan ngoãn ở bên cạnh Tần Tĩnh Trì thì cũng muốn trêu chọc cậu bé: “Đoàn Đoàn xấu hổ quá, đã là đại hài tử mà còn để cho nương ôm, rồi còn đút cơm cho ăn.”
Đoàn Đoàn bĩu môi nhìn cậu một cái: “Hừ! Tiểu thúc thúc rất đáng ghét! Đoàn Đoàn muốn ăn móng giò hầm, con không nói chuyện với thúc nữa đâu.”
Tần mẫu cũng trừng mắt nhìn Tần Tĩnh Nghiễn: “Con đừng trêu cháu ngoan của nương nữa, để tiểu tử ăn cơm cho ngon đi.”
Tần Tĩnh Nghiễn bĩu môi nhưng cũng không nói gì nữa, cậu tập trung hưởng thụ món ngon.
Buổi tối, Tần Tĩnh Trì đưa Tần phụ Tần mẫu trở về, khi về tới nhà, hai mẫu tử Giang Oản Oản và Đoàn Đoàn đã nằm trong tấm chăn đày, một lớn một nhỏ chỉ để lộ ra gương mặt trắng nõn nà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro