Xin Chủ Dụ Hưu Phu, Diệt Cả Nhà Hắn
Chương 2
Đang cập nhật
2025-03-25 21:38:21
Lễ vật đủ đầy mười lăm xe, ngay cả của hồi môn của ta, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn.
Hắn chăm sóc ta chu đáo tận tâm, che chở ta dưới đôi cánh của hắn.
Hắn dung mạo tuấn tú, gia thế hiển hách, tất cả mọi người đều khuyên ta hãy gả cho hắn đi.
Ta vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng liệt nữ cũng sợ nam nhân dai dẳng, huống hồ hắn đối với ta chân tình tha thiết, thậm chí còn vì ta làm nhiều điều đến vậy.
Cuối cùng, ta vẫn động lòng.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ngày thành thân, khi hắn vén khăn voan, trong mắt chỉ có mình ta, trái tim ta đập dữ dội, đến tận bây giờ vẫn như chuyện mới xảy ra hôm qua.
Nhưng hắn—
Chỉ ba năm sau đã đưa một thiếp thất về phủ.
Tình cảm của Hách Cẩm Viêm giống như ngọn lửa dữ dội, khuấy động, thiêu đốt, khiến lòng ta sôi trào.
Nhưng cuối cùng, hắn lại là người dập tắt ngọn lửa đó trước, rồi chuyển sang đốt cho kẻ khác.
Chỉ còn ta đứng nơi nguyên vẹn, sống lay lắt bằng những ký ức còn sót lại.
03
"Phu nhân thật là nhàn nhã."
Dưới ánh mặt trời ban trưa, thiếp thất Tiêu Khả Hinh lại ngang nhiên từ cánh cửa nhỏ mới mở bên cạnh, từng bước từng bước xông thẳng vào viện của ta.
Nàng ta mặc một thân y phục đỏ thẫm, rực rỡ chói mắt, trông chẳng khác gì tân nương mới cưới, khiến ta cảm thấy gai mắt vô cùng.
Đám nha hoàn, ma ma trong viện ta đều bị thị vệ nàng ta mang theo đẩy qua một bên.
Ta nhận ra những người này.
Bọn họ chính là những nữ thị vệ mà Hách Cẩm Viêm từng đích thân huấn luyện để bảo vệ ta.
Họ đã từng giúp ta giải quyết không ít phiền phức ở y quán, từng xưng tỷ muội với ta.
Vậy mà bây giờ, họ lại đứng phía sau Tiêu Khả Hinh, cúi đầu nghe lệnh, không ai dám mở miệng.
Buồn cười thật đấy.
Ta lạnh lùng nhìn Tiêu Khả Hinh đang đắc ý đứng giữa sân, giọng điệu thản nhiên:
"Tiêu cô nương đến đây có việc gì? Nếu ta nhớ không nhầm, Hầu phủ chưa từng mời ngươi."
Nàng ta nâng tay xoa bụng, dáng vẻ tự tin, đầy ỷ lại:
"Phu nhân nói vậy là không đúng rồi."
"Tối qua, Cẩm Viêm bảo rằng y phục chàng hay mặc vẫn còn ở chỗ cô. Chàng nói ta cứ tự đến lấy.
"Chàng đã ra lệnh, lẽ nào phu nhân không nghe?"
*
"Lời của Thế tử, đương nhiên ta không thể không nghe."
Ta từng bước từng bước tiến lại gần nàng ta.
Ngay khi nàng ta lộ ra nụ cười đắc thắng, ta vung tay giáng một bạt tai thẳng vào mặt nàng ta, tát nàng ta ngã sõng soài xuống đất.
"Nhưng tội tự tiện xông vào, không thể không phạt!"
Ta từng là y nữ, biết rõ đánh vào đâu sẽ đau nhất.
Nàng ta đã dẫm lên mặt ta, chẳng lẽ ta còn phải nể nang nàng ta?
Vậy thì uy nghi của Thế tử phu nhân ta còn để đâu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ngươi! Ngươi!"
"Còn đứng đực ra đó làm gì? Đánh ả đi!"
Ta liếc mắt nhìn lướt qua đám nữ thị vệ.
Dù họ có trung thành với Tiêu Khả Hinh đến đâu, cũng không thể vì một thiếp thất mà ra tay với chính thê.
Thấy không ai giúp mình, Tiêu Khả Hinh lập tức đổi giọng, ôm bụng nhìn về phía cánh cửa nhỏ, nức nở kêu gào:
"Cẩm Viêm! Phu nhân đánh ta!"
Ta quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào, Hách Cẩm Viêm đã đi tới.
04
Hắn không nhìn Tiêu Khả Hinh, chỉ mím chặt môi, hùng hổ sải bước về phía ta.
Ta nhìn hắn, bỗng cảm thấy hoảng hốt.
Ba năm trôi qua, thời gian dường như chẳng để lại chút dấu vết nào trên người hắn, nhưng ta lại cảm thấy mọi thứ đều đã đổi thay.
Trước đây, mỗi khi nhìn ta, hắn luôn mang theo nụ cười dịu dàng nơi khóe mắt, chân mày.
Còn bây giờ, hắn đang tức giận.
Vì một thiếp thất không đáng đặt lên bàn tiệc.
"Là ta bảo nàng ấy đến, nàng đánh nàng ấy làm gì?"
Hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay đỏ ửng của ta, giọng nói lạnh lùng, hờ hững.
Nghe hắn nói vậy, Tiêu Khả Hinh càng thêm tự tin, lập tức lên tiếng:
"Thế tử, phu nhân nàng—"
"Nàng về trước đi."
Hách Cẩm Viêm phất tay, lập tức có nữ thị vệ tiến lên, nâng Tiêu Khả Hinh dậy, dìu nàng ta rời đi.
Trước khi đi, nàng ta ngoảnh lại nhìn ta, trong mắt đầy oán hận xen lẫn đắc ý.
"Các ngươi cũng lui xuống đi."
Đợi đến khi toàn bộ hạ nhân trong viện rời đi, chỉ còn lại ta và hắn, Hách Cẩm Viêm mới nghiến răng, giọng điệu châm chọc:
"Đây chính là phong thái của Thế tử phu nhân?"
Phong thái?
Hắn còn muốn ta có phong thái gì nữa đây?
Ta tức đến bật cười, lạnh lùng nhìn hắn:
"Thế tử muốn ta làm gì?"
"Nhường vị trí này cho nàng ta sao?"
*
"Ta đã nói rồi, Khả Hinh không tham vọng danh phận.
"Nàng ấy chỉ là thẳng thắn, tính tình có gì nói nấy, nàng nhẫn nhịn một chút thì đã sao?"
Hắn bị ta nhìn chằm chằm, lại cố tình nghiêng đầu đi, không dám đối diện với ta.
"Nàng ấy đã có thai.
"Chờ sinh con ra, để nó lớn lên dưới gối nàng là được."
Hắn chăm sóc ta chu đáo tận tâm, che chở ta dưới đôi cánh của hắn.
Hắn dung mạo tuấn tú, gia thế hiển hách, tất cả mọi người đều khuyên ta hãy gả cho hắn đi.
Ta vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng liệt nữ cũng sợ nam nhân dai dẳng, huống hồ hắn đối với ta chân tình tha thiết, thậm chí còn vì ta làm nhiều điều đến vậy.
Cuối cùng, ta vẫn động lòng.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ngày thành thân, khi hắn vén khăn voan, trong mắt chỉ có mình ta, trái tim ta đập dữ dội, đến tận bây giờ vẫn như chuyện mới xảy ra hôm qua.
Nhưng hắn—
Chỉ ba năm sau đã đưa một thiếp thất về phủ.
Tình cảm của Hách Cẩm Viêm giống như ngọn lửa dữ dội, khuấy động, thiêu đốt, khiến lòng ta sôi trào.
Nhưng cuối cùng, hắn lại là người dập tắt ngọn lửa đó trước, rồi chuyển sang đốt cho kẻ khác.
Chỉ còn ta đứng nơi nguyên vẹn, sống lay lắt bằng những ký ức còn sót lại.
03
"Phu nhân thật là nhàn nhã."
Dưới ánh mặt trời ban trưa, thiếp thất Tiêu Khả Hinh lại ngang nhiên từ cánh cửa nhỏ mới mở bên cạnh, từng bước từng bước xông thẳng vào viện của ta.
Nàng ta mặc một thân y phục đỏ thẫm, rực rỡ chói mắt, trông chẳng khác gì tân nương mới cưới, khiến ta cảm thấy gai mắt vô cùng.
Đám nha hoàn, ma ma trong viện ta đều bị thị vệ nàng ta mang theo đẩy qua một bên.
Ta nhận ra những người này.
Bọn họ chính là những nữ thị vệ mà Hách Cẩm Viêm từng đích thân huấn luyện để bảo vệ ta.
Họ đã từng giúp ta giải quyết không ít phiền phức ở y quán, từng xưng tỷ muội với ta.
Vậy mà bây giờ, họ lại đứng phía sau Tiêu Khả Hinh, cúi đầu nghe lệnh, không ai dám mở miệng.
Buồn cười thật đấy.
Ta lạnh lùng nhìn Tiêu Khả Hinh đang đắc ý đứng giữa sân, giọng điệu thản nhiên:
"Tiêu cô nương đến đây có việc gì? Nếu ta nhớ không nhầm, Hầu phủ chưa từng mời ngươi."
Nàng ta nâng tay xoa bụng, dáng vẻ tự tin, đầy ỷ lại:
"Phu nhân nói vậy là không đúng rồi."
"Tối qua, Cẩm Viêm bảo rằng y phục chàng hay mặc vẫn còn ở chỗ cô. Chàng nói ta cứ tự đến lấy.
"Chàng đã ra lệnh, lẽ nào phu nhân không nghe?"
*
"Lời của Thế tử, đương nhiên ta không thể không nghe."
Ta từng bước từng bước tiến lại gần nàng ta.
Ngay khi nàng ta lộ ra nụ cười đắc thắng, ta vung tay giáng một bạt tai thẳng vào mặt nàng ta, tát nàng ta ngã sõng soài xuống đất.
"Nhưng tội tự tiện xông vào, không thể không phạt!"
Ta từng là y nữ, biết rõ đánh vào đâu sẽ đau nhất.
Nàng ta đã dẫm lên mặt ta, chẳng lẽ ta còn phải nể nang nàng ta?
Vậy thì uy nghi của Thế tử phu nhân ta còn để đâu?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ngươi! Ngươi!"
"Còn đứng đực ra đó làm gì? Đánh ả đi!"
Ta liếc mắt nhìn lướt qua đám nữ thị vệ.
Dù họ có trung thành với Tiêu Khả Hinh đến đâu, cũng không thể vì một thiếp thất mà ra tay với chính thê.
Thấy không ai giúp mình, Tiêu Khả Hinh lập tức đổi giọng, ôm bụng nhìn về phía cánh cửa nhỏ, nức nở kêu gào:
"Cẩm Viêm! Phu nhân đánh ta!"
Ta quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào, Hách Cẩm Viêm đã đi tới.
04
Hắn không nhìn Tiêu Khả Hinh, chỉ mím chặt môi, hùng hổ sải bước về phía ta.
Ta nhìn hắn, bỗng cảm thấy hoảng hốt.
Ba năm trôi qua, thời gian dường như chẳng để lại chút dấu vết nào trên người hắn, nhưng ta lại cảm thấy mọi thứ đều đã đổi thay.
Trước đây, mỗi khi nhìn ta, hắn luôn mang theo nụ cười dịu dàng nơi khóe mắt, chân mày.
Còn bây giờ, hắn đang tức giận.
Vì một thiếp thất không đáng đặt lên bàn tiệc.
"Là ta bảo nàng ấy đến, nàng đánh nàng ấy làm gì?"
Hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay đỏ ửng của ta, giọng nói lạnh lùng, hờ hững.
Nghe hắn nói vậy, Tiêu Khả Hinh càng thêm tự tin, lập tức lên tiếng:
"Thế tử, phu nhân nàng—"
"Nàng về trước đi."
Hách Cẩm Viêm phất tay, lập tức có nữ thị vệ tiến lên, nâng Tiêu Khả Hinh dậy, dìu nàng ta rời đi.
Trước khi đi, nàng ta ngoảnh lại nhìn ta, trong mắt đầy oán hận xen lẫn đắc ý.
"Các ngươi cũng lui xuống đi."
Đợi đến khi toàn bộ hạ nhân trong viện rời đi, chỉ còn lại ta và hắn, Hách Cẩm Viêm mới nghiến răng, giọng điệu châm chọc:
"Đây chính là phong thái của Thế tử phu nhân?"
Phong thái?
Hắn còn muốn ta có phong thái gì nữa đây?
Ta tức đến bật cười, lạnh lùng nhìn hắn:
"Thế tử muốn ta làm gì?"
"Nhường vị trí này cho nàng ta sao?"
*
"Ta đã nói rồi, Khả Hinh không tham vọng danh phận.
"Nàng ấy chỉ là thẳng thắn, tính tình có gì nói nấy, nàng nhẫn nhịn một chút thì đã sao?"
Hắn bị ta nhìn chằm chằm, lại cố tình nghiêng đầu đi, không dám đối diện với ta.
"Nàng ấy đã có thai.
"Chờ sinh con ra, để nó lớn lên dưới gối nàng là được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro