Xin Chủ Dụ Hưu Phu, Diệt Cả Nhà Hắn
Chương 11
Đang cập nhật
2025-03-25 21:38:21
Toàn bộ đại điện chếc lặng!
Không ai có thể ngờ được, thứ ta cầu lại là điều này!
Vợ chồng Hầu gia kinh hãi đến mức suýt bật khỏi ghế, Hách Cẩm Viêm theo bản năng gọi lớn tên ta:
"Tịch Lộ!"
Nhưng ngay lập tức bị Hầu gia bịt miệng lại.
Bệ hạ thoáng nhìn về phía bọn họ, sau đó hứng thú quay sang hỏi ta:
"Ồ? Vì sao?"
Ta lấy từ trong tay áo ra một quyển sổ, hai tay dâng lên đỉnh đầu:
"Hầu phủ tư thông dị tộc, hại chếc vạn tướng sĩ."
"Cùng bè đảng phản loạn, âm mưu tạo phản."
"Thần nữ truy tra chuyện này suốt năm năm trời."
"Thỉnh bệ hạ minh giám!"
Lời vừa dứt, Hầu phu nhân lập tức ngất xỉu, Hầu gia sau một thoáng sững sờ, liền chỉ vào ta, run giọng quát:
"Vô căn cứ!
"Hầu phủ ta đối với ngươi không tệ, sao ngươi có thể vu oan hãm hại?"
Còn Hách Cẩm Viêm thì hoàn toàn ngây ngốc, run rẩy lẩm bẩm:
"Tịch Lộ, ta… chỉ là nuôi một ngoại thất…
"Chẳng lẽ chỉ vì thế, mà nàng muốn hại chếc cả nhà ta?!"
Ta liếc hắn bằng ánh mắt lạnh băng.
Đến lúc này rồi, hắn vẫn tưởng ta trở mặt là vì Tiêu Khả Hinh sao?
Tiêu Khả Hinh chỉ là một con cờ.
Hắn quá ngu ngốc, nên càng dễ dàng rơi vào bẫy mà thôi.
Bệ hạ vẫn cười, nhưng ánh mắt nhìn Hầu phủ đã trở nên băng lãnh:
"Trình lên."
"Tuân lệnh!"
Tập hợp 78 tội danh của Hầu phủ, người chứng vật chứng đầy đủ.
Tội phản nghịch đã rành rành, bè đảng của Hầu phủ đều có mặt trong yến tiệc hôm nay.
Cộng thêm việc ám sát bệ hạ vừa rồi, bọn chúng đã hết đường chối cãi.
Bệ hạ hạ lệnh:
"Bắt giam toàn bộ, tịch thu tài sản, giao tam ti thẩm tra!"
Hơn mười mấy gia tộc công huân bị liên lụy, cả kinh thành dậy sóng!
Ba tháng sau, ta lần nữa gặp lại người nhà họ Hách trong đại lao.
17
Mùa đông đã sang, đại lao lạnh lẽo thấu xương.
Bên trong bốc lên mùi hôi thối nồng nặc, ẩm thấp và tối tăm.
Ta bước chậm rãi trên con đường lát đá lạnh băng, Lăng Vũ cầm đèn lồng đi phía trước, soi sáng lối đi cho ta.
Cuối hành lang, trong ngục tối, chính là ba người còn sống sót của Hầu phủ.
Bọn họ co ro trong góc tường, bên ngoài có ngục tốt trông giữ.
Nhà giam âm u, ta chỉ có thể thấy ba bóng người gầy gò hốc hác.
Chợt, một kẻ run rẩy cất giọng khàn đặc:
"Tịch Lộ… là nàng sao?"
Hắn bò lê từ góc tường về phía ta, cố gắng bám vào song sắt đứng dậy, nhưng hai lần liền thất bại, đành quỳ rạp xuống đất, ngửa đầu lên nhìn ta.
Ta nhìn kẻ gầy gò đến biến dạng, trên mặt, trên tay đầy vết thương, giọng nói thì khản đặc, không thể nhận ra nữa.
"Hách Cẩm Viêm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn cuống quýt hét lớn:
"Là ta! Là ta!"
"Đây chỉ là hiểu lầm, đúng không?"
"Nàng đến cứu ta ra ngoài đúng không?"
"Tịch Lộ, cả nhà ta đều bị oan! Nhất định nàng đã bị kẻ gian lừa gạt, bây giờ chắc đã tra rõ chân tướng rồi đúng không? Mau thả chúng ta ra đi!"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta thực sự nhịn không nổi.
Ta cười lạnh, rồi sau đó cười phá lên:
"Hahahaha."
Hách Cẩm Viêm sắc mặt trắng bệch:
"Tịch Lộ… nàng cười gì?"
"Đương nhiên là cười ngươi ngu xuẩn!"
Ta khom người, nhìn thẳng vào mắt hắn, cười đến nỗi không thể kìm lại được:
"Ba tháng rồi mà ngươi còn chưa hiểu sao?"
"Tất cả đều là cái bẫy."
"Là ta hại cả nhà ngươi!"
Hách Cẩm Viêm mặt mũi vặn vẹo, môi run run:
"Sao… sao có thể chứ?"
"Phụ thân nói ta không tin… Tịch Lộ của ta sao có thể hại ta?"
"Nàng yêu ta mà…"
Ta lạnh lùng nhìn hắn phát điên.
"Yêu ngươi?"
"Ai lại đi yêu kẻ thù đã giếc cả gia tộc mình?"
Ta đưa mắt nhìn sang bóng người đang run rẩy trườn đến gần.
"Quảng Bình Hầu…"
Ta cố ý dừng lại một nhịp, rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
"Không đúng, bây giờ ngươi đã bị tước bỏ tước vị."
"Hách Thường, bị tru di cửu tộc cảm giác thế nào?"
Chỉ cách ta hai, ba mét, Hách Thường đã thở dốc không ra hơi.
Lão run rẩy cất giọng:
"Ngươi… rốt cuộc là ai?"
"Vì sao lại hại cả nhà ta?"
Ta nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi nhấn từng chữ:
"Mười ba năm trước, ngươi còn nhớ Thượng tướng Tiêu Thuật chứ?"
Hách Thường cả người chấn động, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
"Tiêu… Ngươi… ngươi là con gái của Tiêu Thuật?!"
"Không thể nào! Năm đó rõ ràng không còn ai sống sót!"
"Ngươi lẽ ra đã chếc rồi!"
Ta cười lạnh.
"Mười ba năm trước, phụ thân ta – Tiêu Thuật – đại phá quân man di, thu hồi năm thành, chiến công hiển hách."
"Là ngươi cấu kết với dị tộc, cố tình sắp đặt cái bẫy, khiến phụ thân ta cùng mấy vạn tướng sĩ chếc thảm ngoài biên cương!"
"Để chiếm công lao của ông ấy, ngươi lại thông đồng với Nhị hoàng tử khi đó, vu oan Tiêu gia mưu phản, giả danh thổ phỉ, tàn sát toàn bộ gia tộc ta!"
Khi ấy, v.ú nuôi đã lấy con gái ruột của bà ấy tráo đổi với ta.
Lăng Vũ cõng ta trốn chạy, bọn ta liều mạng lẩn trốn suốt một năm trời.
Không ai có thể ngờ được, thứ ta cầu lại là điều này!
Vợ chồng Hầu gia kinh hãi đến mức suýt bật khỏi ghế, Hách Cẩm Viêm theo bản năng gọi lớn tên ta:
"Tịch Lộ!"
Nhưng ngay lập tức bị Hầu gia bịt miệng lại.
Bệ hạ thoáng nhìn về phía bọn họ, sau đó hứng thú quay sang hỏi ta:
"Ồ? Vì sao?"
Ta lấy từ trong tay áo ra một quyển sổ, hai tay dâng lên đỉnh đầu:
"Hầu phủ tư thông dị tộc, hại chếc vạn tướng sĩ."
"Cùng bè đảng phản loạn, âm mưu tạo phản."
"Thần nữ truy tra chuyện này suốt năm năm trời."
"Thỉnh bệ hạ minh giám!"
Lời vừa dứt, Hầu phu nhân lập tức ngất xỉu, Hầu gia sau một thoáng sững sờ, liền chỉ vào ta, run giọng quát:
"Vô căn cứ!
"Hầu phủ ta đối với ngươi không tệ, sao ngươi có thể vu oan hãm hại?"
Còn Hách Cẩm Viêm thì hoàn toàn ngây ngốc, run rẩy lẩm bẩm:
"Tịch Lộ, ta… chỉ là nuôi một ngoại thất…
"Chẳng lẽ chỉ vì thế, mà nàng muốn hại chếc cả nhà ta?!"
Ta liếc hắn bằng ánh mắt lạnh băng.
Đến lúc này rồi, hắn vẫn tưởng ta trở mặt là vì Tiêu Khả Hinh sao?
Tiêu Khả Hinh chỉ là một con cờ.
Hắn quá ngu ngốc, nên càng dễ dàng rơi vào bẫy mà thôi.
Bệ hạ vẫn cười, nhưng ánh mắt nhìn Hầu phủ đã trở nên băng lãnh:
"Trình lên."
"Tuân lệnh!"
Tập hợp 78 tội danh của Hầu phủ, người chứng vật chứng đầy đủ.
Tội phản nghịch đã rành rành, bè đảng của Hầu phủ đều có mặt trong yến tiệc hôm nay.
Cộng thêm việc ám sát bệ hạ vừa rồi, bọn chúng đã hết đường chối cãi.
Bệ hạ hạ lệnh:
"Bắt giam toàn bộ, tịch thu tài sản, giao tam ti thẩm tra!"
Hơn mười mấy gia tộc công huân bị liên lụy, cả kinh thành dậy sóng!
Ba tháng sau, ta lần nữa gặp lại người nhà họ Hách trong đại lao.
17
Mùa đông đã sang, đại lao lạnh lẽo thấu xương.
Bên trong bốc lên mùi hôi thối nồng nặc, ẩm thấp và tối tăm.
Ta bước chậm rãi trên con đường lát đá lạnh băng, Lăng Vũ cầm đèn lồng đi phía trước, soi sáng lối đi cho ta.
Cuối hành lang, trong ngục tối, chính là ba người còn sống sót của Hầu phủ.
Bọn họ co ro trong góc tường, bên ngoài có ngục tốt trông giữ.
Nhà giam âm u, ta chỉ có thể thấy ba bóng người gầy gò hốc hác.
Chợt, một kẻ run rẩy cất giọng khàn đặc:
"Tịch Lộ… là nàng sao?"
Hắn bò lê từ góc tường về phía ta, cố gắng bám vào song sắt đứng dậy, nhưng hai lần liền thất bại, đành quỳ rạp xuống đất, ngửa đầu lên nhìn ta.
Ta nhìn kẻ gầy gò đến biến dạng, trên mặt, trên tay đầy vết thương, giọng nói thì khản đặc, không thể nhận ra nữa.
"Hách Cẩm Viêm?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn cuống quýt hét lớn:
"Là ta! Là ta!"
"Đây chỉ là hiểu lầm, đúng không?"
"Nàng đến cứu ta ra ngoài đúng không?"
"Tịch Lộ, cả nhà ta đều bị oan! Nhất định nàng đã bị kẻ gian lừa gạt, bây giờ chắc đã tra rõ chân tướng rồi đúng không? Mau thả chúng ta ra đi!"
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta thực sự nhịn không nổi.
Ta cười lạnh, rồi sau đó cười phá lên:
"Hahahaha."
Hách Cẩm Viêm sắc mặt trắng bệch:
"Tịch Lộ… nàng cười gì?"
"Đương nhiên là cười ngươi ngu xuẩn!"
Ta khom người, nhìn thẳng vào mắt hắn, cười đến nỗi không thể kìm lại được:
"Ba tháng rồi mà ngươi còn chưa hiểu sao?"
"Tất cả đều là cái bẫy."
"Là ta hại cả nhà ngươi!"
Hách Cẩm Viêm mặt mũi vặn vẹo, môi run run:
"Sao… sao có thể chứ?"
"Phụ thân nói ta không tin… Tịch Lộ của ta sao có thể hại ta?"
"Nàng yêu ta mà…"
Ta lạnh lùng nhìn hắn phát điên.
"Yêu ngươi?"
"Ai lại đi yêu kẻ thù đã giếc cả gia tộc mình?"
Ta đưa mắt nhìn sang bóng người đang run rẩy trườn đến gần.
"Quảng Bình Hầu…"
Ta cố ý dừng lại một nhịp, rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
"Không đúng, bây giờ ngươi đã bị tước bỏ tước vị."
"Hách Thường, bị tru di cửu tộc cảm giác thế nào?"
Chỉ cách ta hai, ba mét, Hách Thường đã thở dốc không ra hơi.
Lão run rẩy cất giọng:
"Ngươi… rốt cuộc là ai?"
"Vì sao lại hại cả nhà ta?"
Ta nhìn hắn chằm chằm, chậm rãi nhấn từng chữ:
"Mười ba năm trước, ngươi còn nhớ Thượng tướng Tiêu Thuật chứ?"
Hách Thường cả người chấn động, ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
"Tiêu… Ngươi… ngươi là con gái của Tiêu Thuật?!"
"Không thể nào! Năm đó rõ ràng không còn ai sống sót!"
"Ngươi lẽ ra đã chếc rồi!"
Ta cười lạnh.
"Mười ba năm trước, phụ thân ta – Tiêu Thuật – đại phá quân man di, thu hồi năm thành, chiến công hiển hách."
"Là ngươi cấu kết với dị tộc, cố tình sắp đặt cái bẫy, khiến phụ thân ta cùng mấy vạn tướng sĩ chếc thảm ngoài biên cương!"
"Để chiếm công lao của ông ấy, ngươi lại thông đồng với Nhị hoàng tử khi đó, vu oan Tiêu gia mưu phản, giả danh thổ phỉ, tàn sát toàn bộ gia tộc ta!"
Khi ấy, v.ú nuôi đã lấy con gái ruột của bà ấy tráo đổi với ta.
Lăng Vũ cõng ta trốn chạy, bọn ta liều mạng lẩn trốn suốt một năm trời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro