Chương 4
Đang cập nhật
2025-03-29 14:18:21
Các nam tử khí phách hiên ngang, cưỡi trên ngựa tốt nhà mình, ai cũng muốn giành được phần thưởng tốt đó.
Dù sao xung quanh cũng có không ít tiểu thư khuê các, nếu có thể giành được phần thưởng ở trường đua, luôn có thể khoe công trước mặt người trong lòng.
Nào ngờ Thái tử lại muốn đích thân tham gia.
5
Thấy ta cũng cưỡi ngựa vào sân.
Rất nhiều công tử thân thiết với thái tử ca ca đều cười: "Công chúa Vô Ưu thi đấu với đám đàn ông chúng tôi, chúng tôi thắng há chẳng phải là thắng không quang minh chính đại sao?"
Ta ngẩng đầu nhìn cây cung đối diện, đã quyết tâm phải có bằng được, cười nói: "Ta là do hoàng tổ phụ đích thân dạy dỗ, các vị không cần vì ta là nữ tử mà nhường nhịn nhiều. Đã là vật mình muốn, ta nhất định sẽ liều mạng giành lấy, nếu không lấy được, chứng tỏ ta còn chưa đủ muốn."
Lục Dần đứng một bên nhìn ta, hắn lại trưng ra bộ mặt giả vờ thâm tình đó: "Nếu công chúa muốn, thần có thể đưa công chúa đi giành phần thưởng đó, xem như quà thần tặng công chúa."
Ta vung roi ngựa, lạnh lùng chế giễu: "Lục tướng quân chẳng lẽ coi thường ta?"
Lục Dần lắc đầu: "Thần không có ý đó."
Ta: "Có hay không, ngươi cũng đã nói ra rồi."
Thái giám đánh trống, cuộc thi bắt đầu, Lục Dần cưỡi ngựa lao lên phía trước.
Thái tử ca ca theo sát phía sau, các vương công quý tộc còn lại đều theo sau thái tử ca ca.
Ta thầm cười nhạo Lục Dần quả nhiên là đồ vô dụng, vì muốn lấy lòng ta mà lại quên mất đạo lý quân thần có khác biệt.
Nếu hắn thắng Thái tử ở trường đua này, không nể mặt Thái tử, chính là làm mất mặt Đông Cung.
Ta vỗ vỗ đầu Xuân Dương, xoa bờm nó: "Xuân Dương, nhanh lên."
Xuân Dương tăng tốc, ta nắm chặt dây cương, vọt lên phía trước.
Lục Dần bị ta bỏ lại phía sau, ta ra hiệu bằng mắt cho thái tử ca ca, huynh ấy tăng tốc vượt qua ta, giành được hạng nhất.
Thái tử ca ca cầm cây cung tặng cho ta.
Huynh ấy nhỏ giọng nói: "Đa tạ hoàng muội, giữ thể diện cho ca ca rồi."
Còn Lục Dần thì có chút ngẩn người, hắn dường như không tin ta có thể thắng hắn.
Các công tử khác đều rối rít chúc mừng Thái tử, những lời nịnh nọt tâng bốc nghe đến mức tai ta sắp đóng kén. Lục Dần lúc này mới hoàn hồn, chỉ quỳ xuống xin tội: "Thần vừa rồi có nhiều đắc tội, xin Thái tử điện hạ trách phạt."
Thái tử ca ca đỡ hắn dậy, vỗ vỗ vai hắn: "Lục tiểu tướng quân không cần để bụng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trước là vua tôi sau mới là cha con, huống chi đây là vua tôi thực sự?
6
Trường đua tan cuộc, trở về lều trại.
Lục Dần dắt ngựa theo sau ta.
"Ngươi đi theo ta làm gì?"
Lục Dần sững người, hắn dường như không hiểu tại sao ta đột nhiên lại như biến thành người khác.
"Công chúa, người trước đây không hề nghiêm giọng gay gắt như vậy, có phải vi thần đã chọc giận công chúa không?"
Ta nhìn ra ngoài lều trại của Thục phi cách đó không xa, tỳ nữ thân cận của nàng ta cứ nhìn về phía ta. Ta tiến lại gần Lục Dần, cười lạnh bên tai hắn: "Lục Dần, bản công chúa đối xử với một người thế nào, lẽ nào còn phải giải thích với ngươi sao?"
Lục Dần hoảng sợ, hắn trợn tròn mắt nhìn ta: "Vi thần, vi thần chỉ là không hiểu, trước đây vi thần và Công chúa không phải rất tốt sao?"
"Tốt à, rất tốt là đằng khác. Ngươi nhìn xem, Thục phi đang nhìn ngươi kìa."
Lục Dần quay đầu lại, nhưng chẳng có ai nhìn hắn cả.
Hắn sững sờ tại chỗ: "Công chúa, vi thần thật lòng mến mộ Công chúa, tấm lòng này trời đất chứng giám."
Ta ngước mắt nhìn hắn, bật cười thành tiếng.
"Được thôi, nếu ngươi có thể cứ mỗi bước lại dập đầu một lạy, từ chân núi Từ Ân Tự lạy đến tận chính điện Phật đường, ta sẽ tin tấm chân tình của ngươi."
Hắn siết chặt nắm đấm, sắc mặt khó coi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Một lát sau, hắn mới hạ quyết tâm gật đầu.
Ta xua tay: "Tấm chân tình mà còn cần cân nhắc lợi hại, Bản cung không thèm."
Về đến lều trại, ta bất giác nhớ lại kiếp trước, ta và Thục phi cùng đến Từ Ân Tự lễ bái, Lục Dần bề ngoài viện cớ bảo vệ an toàn cho ta, nhất quyết đòi đi cùng.
Hắn theo chúng ta quỳ trên bồ đoàn vái lạy cầu nguyện.
Đốt hương cầu khấn, hắn chắp hai tay, ba lạy ba vái, vô cùng thành tâm.
Ta hỏi hắn: "Ngươi cầu nguyện điều gì thế?"
Hắn nói: "Ước gì được một lòng người, Trăm năm gắn bó, chẳng rời nửa gang. Dù có gặp gian truân, Lục Dần này cũng không sợ."
Lúc đó ta cứ ngỡ lời cầu chúc của hắn đều là vì ta, thậm chí còn đỏ cả mặt, nào ngờ trong ba người quả thật có hai kẻ tâm ý tương thông, còn ta như một con ngốc bị đùa giỡn, đến mức không nhìn ra được bọn họ liếc mắt đưa tình ngay dưới mí mắt mình.
Dù sao xung quanh cũng có không ít tiểu thư khuê các, nếu có thể giành được phần thưởng ở trường đua, luôn có thể khoe công trước mặt người trong lòng.
Nào ngờ Thái tử lại muốn đích thân tham gia.
5
Thấy ta cũng cưỡi ngựa vào sân.
Rất nhiều công tử thân thiết với thái tử ca ca đều cười: "Công chúa Vô Ưu thi đấu với đám đàn ông chúng tôi, chúng tôi thắng há chẳng phải là thắng không quang minh chính đại sao?"
Ta ngẩng đầu nhìn cây cung đối diện, đã quyết tâm phải có bằng được, cười nói: "Ta là do hoàng tổ phụ đích thân dạy dỗ, các vị không cần vì ta là nữ tử mà nhường nhịn nhiều. Đã là vật mình muốn, ta nhất định sẽ liều mạng giành lấy, nếu không lấy được, chứng tỏ ta còn chưa đủ muốn."
Lục Dần đứng một bên nhìn ta, hắn lại trưng ra bộ mặt giả vờ thâm tình đó: "Nếu công chúa muốn, thần có thể đưa công chúa đi giành phần thưởng đó, xem như quà thần tặng công chúa."
Ta vung roi ngựa, lạnh lùng chế giễu: "Lục tướng quân chẳng lẽ coi thường ta?"
Lục Dần lắc đầu: "Thần không có ý đó."
Ta: "Có hay không, ngươi cũng đã nói ra rồi."
Thái giám đánh trống, cuộc thi bắt đầu, Lục Dần cưỡi ngựa lao lên phía trước.
Thái tử ca ca theo sát phía sau, các vương công quý tộc còn lại đều theo sau thái tử ca ca.
Ta thầm cười nhạo Lục Dần quả nhiên là đồ vô dụng, vì muốn lấy lòng ta mà lại quên mất đạo lý quân thần có khác biệt.
Nếu hắn thắng Thái tử ở trường đua này, không nể mặt Thái tử, chính là làm mất mặt Đông Cung.
Ta vỗ vỗ đầu Xuân Dương, xoa bờm nó: "Xuân Dương, nhanh lên."
Xuân Dương tăng tốc, ta nắm chặt dây cương, vọt lên phía trước.
Lục Dần bị ta bỏ lại phía sau, ta ra hiệu bằng mắt cho thái tử ca ca, huynh ấy tăng tốc vượt qua ta, giành được hạng nhất.
Thái tử ca ca cầm cây cung tặng cho ta.
Huynh ấy nhỏ giọng nói: "Đa tạ hoàng muội, giữ thể diện cho ca ca rồi."
Còn Lục Dần thì có chút ngẩn người, hắn dường như không tin ta có thể thắng hắn.
Các công tử khác đều rối rít chúc mừng Thái tử, những lời nịnh nọt tâng bốc nghe đến mức tai ta sắp đóng kén. Lục Dần lúc này mới hoàn hồn, chỉ quỳ xuống xin tội: "Thần vừa rồi có nhiều đắc tội, xin Thái tử điện hạ trách phạt."
Thái tử ca ca đỡ hắn dậy, vỗ vỗ vai hắn: "Lục tiểu tướng quân không cần để bụng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trước là vua tôi sau mới là cha con, huống chi đây là vua tôi thực sự?
6
Trường đua tan cuộc, trở về lều trại.
Lục Dần dắt ngựa theo sau ta.
"Ngươi đi theo ta làm gì?"
Lục Dần sững người, hắn dường như không hiểu tại sao ta đột nhiên lại như biến thành người khác.
"Công chúa, người trước đây không hề nghiêm giọng gay gắt như vậy, có phải vi thần đã chọc giận công chúa không?"
Ta nhìn ra ngoài lều trại của Thục phi cách đó không xa, tỳ nữ thân cận của nàng ta cứ nhìn về phía ta. Ta tiến lại gần Lục Dần, cười lạnh bên tai hắn: "Lục Dần, bản công chúa đối xử với một người thế nào, lẽ nào còn phải giải thích với ngươi sao?"
Lục Dần hoảng sợ, hắn trợn tròn mắt nhìn ta: "Vi thần, vi thần chỉ là không hiểu, trước đây vi thần và Công chúa không phải rất tốt sao?"
"Tốt à, rất tốt là đằng khác. Ngươi nhìn xem, Thục phi đang nhìn ngươi kìa."
Lục Dần quay đầu lại, nhưng chẳng có ai nhìn hắn cả.
Hắn sững sờ tại chỗ: "Công chúa, vi thần thật lòng mến mộ Công chúa, tấm lòng này trời đất chứng giám."
Ta ngước mắt nhìn hắn, bật cười thành tiếng.
"Được thôi, nếu ngươi có thể cứ mỗi bước lại dập đầu một lạy, từ chân núi Từ Ân Tự lạy đến tận chính điện Phật đường, ta sẽ tin tấm chân tình của ngươi."
Hắn siết chặt nắm đấm, sắc mặt khó coi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Một lát sau, hắn mới hạ quyết tâm gật đầu.
Ta xua tay: "Tấm chân tình mà còn cần cân nhắc lợi hại, Bản cung không thèm."
Về đến lều trại, ta bất giác nhớ lại kiếp trước, ta và Thục phi cùng đến Từ Ân Tự lễ bái, Lục Dần bề ngoài viện cớ bảo vệ an toàn cho ta, nhất quyết đòi đi cùng.
Hắn theo chúng ta quỳ trên bồ đoàn vái lạy cầu nguyện.
Đốt hương cầu khấn, hắn chắp hai tay, ba lạy ba vái, vô cùng thành tâm.
Ta hỏi hắn: "Ngươi cầu nguyện điều gì thế?"
Hắn nói: "Ước gì được một lòng người, Trăm năm gắn bó, chẳng rời nửa gang. Dù có gặp gian truân, Lục Dần này cũng không sợ."
Lúc đó ta cứ ngỡ lời cầu chúc của hắn đều là vì ta, thậm chí còn đỏ cả mặt, nào ngờ trong ba người quả thật có hai kẻ tâm ý tương thông, còn ta như một con ngốc bị đùa giỡn, đến mức không nhìn ra được bọn họ liếc mắt đưa tình ngay dưới mí mắt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro