Vị Ngọt Giáo Bá

Chương 2

Chấp Mộng

2025-03-26 20:48:47

Không ngoài dự đoán, trên tường thổ lộ lại là tin tức của tôi.

“Mày liễu không nhường mày râu, có người đá trùm trường vào bồn hoa rồi!!!”

“Chị gái nhỏ, chị! Là! Thần! Của! Em!”

“Tại hiện trường, nhìn thấy Tạ Lương Thần nghiến răng nghiến lợi, hơn nữa tư thế bước đi có hơi kỳ lạ, sức của chị gái nhỏ lớn thật.”

“Đợi đã… Trông chị gái nhỏ này quen quen, có phải người hôm qua hôn trùm trường không?”

Tôi suy sụp, thật đấy.

Hai chuyện này không phải chủ ý của tôi, nhưng lại gây ra tổn thương đối với Tạ Lương Thần.

Tôi định sẽ đền bù cho anh.

Tránh cho anh tìm đến cửa, nhân lúc buổi sáng không có tiết, tôi hỏi thăm được Tạ Lương Thần đang ở trong lớp nên lập tức mò qua lén đi vào.

Trông thấy anh ở dãy cuối cùng, xung quanh không có ai.

Tạ Lương Thần đang nằm gục ngủ trên bàn, mặc áo hoodie, trùm mũ lên đầu mà ngủ.

Một tay anh gối lên mặt, tay kia đưa ra ngoài bàn, ngón tay không có lực rũ xuống.

Tôi cẩn thận ngồi xuống bên cạnh anh.

Anh không nhúc nhích gì.

Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Thu Vũ Miên Miên

Ánh mắt dừng lại ở dấu vết xanh tím trên mu bàn tay anh.

Tôi vội vàng lấy thuốc mỡ lưu thông m.á.u bầm tự chế trong nhà ra, bôi một chút ra ngón trỏ, sau đó xoa lên mu bàn tay của anh.

Không nghe thấy tiếng động, tôi tiếp tục bôi cho anh.

Khi bôi xong thuốc mỡ rồi cất vào, tôi nhìn sang.

Không biết Tạ Lương Thần đã tỉnh từ lúc nào, chống cằm, ánh mắt thản nhiên nhìn tôi.

Gợi lên một nụ cười không tính là người tốt, tay kia nắm lấy cổ áo sau gáy của tôi.

Lưu manh cười nói: “Bắt được rồi~”

Giọng của anh khiến tôi sững sờ trong nháy mắt.

Nghe quen quá, giọng nói hơi giống với người yêu qua mạng trước đây của tôi.

Nhưng tôi đá người ta rồi…

Tạ Lương Thần không thể nào là người yêu qua mạng của tôi, anh là trùm trường, còn người yêu qua mạng của tôi là một chú cún con ngây thơ.

Hôm chia tay, anh ấy còn khóc thút thít bên tai, hỏi tôi rằng anh ấy không làm tốt ở chỗ nào.

Chỗ nào cũng tốt, chỉ là lên bờ thì c.h.é.m người yêu một nhát trước*.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

(*) 上岸第一剑先斩意中人: Sau khi vượt qua kỳ thi lên cao học và khảo biên, chuyện đầu tiên phải làm chính là chia tay với đối tượng ngoài biên chế và trường đại học.

Tôi hạ giọng không dám để cho các bạn học khác phát hiện điểm khác thường ở chỗ bọn tôi, vội vàng cầu xin tha thứ: “Tôi không cố ý đâu, cậu tha cho tôi đi?”

Nụ cười của Tạ Lương Thần xấu xa: “Tha cho cậu cũng được, ngủ cùng tôi một chút, xóa bỏ chuyện trước kia.”

Tay của tôi lại một lần nữa không khống chế được, “yêu thương” vả lên mặt anh.

Hiện lên dấu năm ngón tay “yêu thương” đỏ bừng.

Mọi người trong lớp đều nhìn về phía bọn tôi.

Không khí vô cùng yên tĩnh.

Tạ Lương Thần nheo mắt lại, nghiến răng: “Tôi nói là ngủ cùng tôi ở chỗ này!”

Tôi: “...”

Các bạn học vốn tưởng được ăn quả dưa to: “...”

Giảng viên hòa giải kịp thời: “Trong giờ học đừng có cùng hay gì, Tạ Lương Thần đừng ngủ.”

Tôi không dám nói câu nào, yên lặng ngồi thẳng người, dịch sang bên cạnh mấy chỗ ngồi.

Yên lặng kéo dài khoảng cách với Tạ Lương Thần.

Đợi sau khi giảng viên không chú ý bên này nữa, Tạ Lương Thần hơi nheo mắt lại, chống đầu thờ ơ liếc mắt nhìn tôi.

Tôi vội cúi đầu.

Chuyện gì vậy chứ?

Rõ ràng tôi cũng là người bị hại, làm sao tôi biết đôi tình nhân kia vừa ôm hôn vừa xoay vòng, còn có thể đá tôi vào bồn hoa.

Vừa vặn còn đụng trúng trùm trường?

Tôi lấy điện thoại ra, làm bộ như vẫn luôn chơi điện thoại, không chú ý tới Tạ Lương Thần.

Kết quả vừa vặn lướt tới bức tường thổ lộ Tạ Lương Thần gửi.

Phía dưới mới trả lời: “Cái gì? Nụ hôn đầu tiên của Tạ Lương Thần vẫn còn à?”

Con người của tôi thỉnh thoảng làm mấy chuyện điên khùng, ngáp dai dẳng, lập tức trả lời một câu: “Bây giờ không còn rồi.”

“Sao lại không còn? Hay là cậu biểu diễn lại cho tôi xem đi?”

Không biết từ lúc nào mà Tạ Lương Thần đã đến bên cạnh tôi.

Giọng âm u: “Cướp đi nụ hôn đầu tiên của tôi mà còn trắng trợn đi thông báo ra bên ngoài, Ôn Xu cậu hay lắm!”

Tôi chớp chớp mắt, tỏ vẻ không hiểu: “Cậu cũng cảm thấy tôi xinh đúng không?”

Tạ Lương Thần nhìn chằm chằm mặt tôi hai ba giây, không biết nghĩ tới cái gì đó, bỗng nhiên dời ánh mắt, tai đỏ ửng.

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y đặt ở bên môi ho nhẹ một tiếng: “Cũng, cũng được.”

Không phải chứ, anh xấu hổ cái gì?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro

Nhận xét của độc giả về truyện Vị Ngọt Giáo Bá

Số ký tự: 0