Chương 11
Đang cập nhật
2025-03-25 15:30:51
Cũng chính bà nắm tay ta, nhẹ giọng hứa hẹn:
"Tanhất định sẽ để Vân Hạc chịu trách nhiệm với con."
Ngay cả cái tên "Chúc Tranh Tranh" này, cũng là bà đặt cho ta.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
*
Hôm đó, ta tỉnh lại sau cơn hôn mê, trong phòng không một bóng người.
Lảo đảo xuống giường, ta vô tình trông thấy một cây d.a.o cầm đặt dưới cửa sổ.
Tò mò đưa tay khảy thử, tiếng đàn trong trẻo vang lên một âm thanh lanh lảnh.
*
Tống phu nhân đứng ở cửa, dịu dàng cười:
"Đây là sính lễ hồi ta xuất giá. Có thích không? Sau này ta dạy con đánh nhé?"
"Còn cái tên trước kia của con, là 'Bàn Đệ'—Ta thấy không hay lắm."
"Sau này gọi là Tranh Tranh đi, có được không?"
*
Bà cười dịu dàng như ánh mặt trời tháng ba.
Ta không muốn thấy bà khóc.
Tống phu nhân nghẹn ngào:
"Tranh Tranh, vốn dĩ ta định đợi sau khi con và Vân Hạc thành thân mới bảo con đổi cách xưng hô."
"Nhưng giờ xem ra... cũng không còn cơ hội ấy nữa."
Bà rơi nước mắt, giọng nói run rẩy:
"Con... có bằng lòng gọi ta một tiếng 'mẹ' không?"
Ta nhào vào lòng bà, nghẹn ngào bật khóc:
"Mẹ!"
18
Thái hậu dường như không ưa ta lắm.
Mỗi lần nhìn ta, bà đều sầm mặt.
Còn Chu cô cô dạy quy củ cho ta thì ra tay cực kỳ nặng.
Nhưng, muốn lấy lòng bà cũng không khó.
Ngày nào ta cũng lượn lờ trước mặt bà:
"Nương nương, đây là tổ yến hầm hôm nay Tranh Tranh nấu ạ..."
"Nương nương, hoa mẫu đơn trong ngự hoa viên nở rồi, người xem cái này có đẹp không?"
"Nương nương nương nương, Tranh Tranh bóp vai cho người nhé?"
*
Đầu xuân trời vẫn còn rét buốt, Thái hậu bị cảm lạnh, đau đầu mất ngủ.
Ta xung phong ở lại chăm sóc.
Chu cô cô định đuổi ta ra ngoài, nhưng Thái hậu hừ lạnh một tiếng, lại bảo bà lui xuống.
Bà lẩm bẩm:
"Con bé ngốc này, suốt ngày cười tủm tỉm, ta nhìn mà phát bực. Đi nghỉ đi, phạt nó không được ngủ."
Ta cười tít mắt:
"Chu cô cô cứ yên tâm, Tranh Tranh rất giỏi chăm sóc người khác!"
*
Thái hậu dù đã có tuổi, nhưng đôi khi vẫn hay hờn dỗi như trẻ con.
Bà bịt mũi uống thuốc, sau đó nhíu chặt mày, mặt nhăn nhó vô cùng.
Chờ Chu cô cô đi rồi, ta lén dúi cho bà một miếng bánh ngọt.
Sau khi hầu hạ bà uống thuốc, ta đỡ bà nằm xuống, đóng cửa sổ, kéo chăn đắp kỹ, rồi nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho bà.
Chẳng mấy chốc, hàng mày nhíu chặt của Thái hậu cũng dần dần giãn ra.
*
Đấy! Ta đã nói ta rất giỏi chăm sóc người khác mà!
Nương nương chắc chắn sẽ mau khỏe thôi!
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thái hậu dường như sắp thiếp đi.
Ta dịu dàng giảm lực, thử sờ trán bà, rồi cẩn thận thay khăn mới.
Bất ngờ, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Thái hậu không mở mắt, chỉ thản nhiên nói:
"Ai gia đã làm khó ngươi như vậy, ngươi còn chạy tới hầu hạ, rốt cuộc là vì cái gì?"
Chẳng đợi ta đáp, bà tự lẩm bẩm tiếp:
"Phải rồi, A Chiêu vừa tuấn tú, vừa thông minh, ngươi đương nhiên thích nó."
"Nhưng ngươi thích nó để làm gì? Muốn cầu vinh hoa phú quý?"
Bà tự mình phủ nhận ngay sau đó:
"Mà ngươi với cái đầu óc này, có tiền cũng chẳng biết tiêu vào đâu..."
*
Ánh trăng dịu dàng rọi lên khung cửa sổ.
Ta chạm vào khăn tay, phát hiện một mảng ẩm ướt.
Là do khăn bị thấm nước quá nhiều sao?
*
Thái hậu khẽ lẩm bẩm, giọng nói mơ hồ:
"Ai gia chắc là sốt đến lú lẫn rồi. Đôi lúc lại cảm thấy... ngươi có chút giống Hoài Ngọc."
"Năm đó ai gia bệnh nặng, Hoài Ngọc chỉ mới năm tuổi, cũng thức trắng đêm, dùng bàn tay bé xíu của nó xoa trán cho ai gia..."
"Hoài Ngọc của ai gia... là đứa bé ngoan nhất."
"Nếu nó còn sống đến giờ, chắc cũng cao bằng ngươi rồi."
*
Ta định đứng dậy thay khăn mới, nhưng lại bị Thái hậu nắm chặt tay.
"Đừng đi đâu cả."
Ta ngơ ngác nhìn bà.
Thái hậu vẫn không mở mắt, biểu cảm bình thản, nhưng không hiểu sao ta lại cảm thấy bà rất đau lòng.
*
Ta nhẹ nhàng siết chặt bàn tay bà:
"Nương nương..."
"Người vừa hỏi ta, vì sao lại muốn lấy lòng người, vì sao lại thích Tạ Chiêu."
"Con muốn lấy lòng người, một là vì ta thích Tạ Chiêu, không muốn chàng khó xử."
"Hai là... con cũng rất thích người."
"Nương nương tuy ngoài miệng luôn nói con ngốc, nhưng con biết, giống như Tạ Chiêu vậy, trong lòng người chưa bao giờ xem thường con chỉ vì con chậm chạp."
"Nương nương đừng buồn nữa."
"Tranh Tranh sẽ chăm sóc người thật tốt, người sẽ sớm khỏe lại thôi..."
Thái hậu hừ một tiếng, nhưng tay bà lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta hơn.
Bà lầm bầm:
"Hừ... ngươi với A Chiêu, thôi thì kệ đi."
19
Khi mùa xuân sắp qua đi, Tạ Chiêu rốt cuộc cũng trở về.
Ta đang ngồi dưới tán cây, cùng Tiểu Hoàng phơi nắng, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
"Chúc Tranh Tranh!"
Ta kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Tạ Chiêu khoác đầy bụi đường, đứng cách đó không xa.
Khóe môi hắn nhếch lên:
"Lợi hại thật! Nàng đã cho mẫu hậu uống canh mê hồn gì thế hả?"
*
Tạ Chiêu nhìn có vẻ rất mệt mỏi, cằm lún phún râu xanh, nhưng đôi mắt hắn vẫn sáng rực.
Ta vội vàng chạy đến, kéo lấy ống tay áo hắn, ngẩng đầu đánh giá từ trên xuống dưới, rồi nói:
"Ngài đi lâu quá rồi. Hoa lê cũng đã tàn rồi."
"Ngài hình như... già đi rồi đấy."
"Tanhất định sẽ để Vân Hạc chịu trách nhiệm với con."
Ngay cả cái tên "Chúc Tranh Tranh" này, cũng là bà đặt cho ta.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
*
Hôm đó, ta tỉnh lại sau cơn hôn mê, trong phòng không một bóng người.
Lảo đảo xuống giường, ta vô tình trông thấy một cây d.a.o cầm đặt dưới cửa sổ.
Tò mò đưa tay khảy thử, tiếng đàn trong trẻo vang lên một âm thanh lanh lảnh.
*
Tống phu nhân đứng ở cửa, dịu dàng cười:
"Đây là sính lễ hồi ta xuất giá. Có thích không? Sau này ta dạy con đánh nhé?"
"Còn cái tên trước kia của con, là 'Bàn Đệ'—Ta thấy không hay lắm."
"Sau này gọi là Tranh Tranh đi, có được không?"
*
Bà cười dịu dàng như ánh mặt trời tháng ba.
Ta không muốn thấy bà khóc.
Tống phu nhân nghẹn ngào:
"Tranh Tranh, vốn dĩ ta định đợi sau khi con và Vân Hạc thành thân mới bảo con đổi cách xưng hô."
"Nhưng giờ xem ra... cũng không còn cơ hội ấy nữa."
Bà rơi nước mắt, giọng nói run rẩy:
"Con... có bằng lòng gọi ta một tiếng 'mẹ' không?"
Ta nhào vào lòng bà, nghẹn ngào bật khóc:
"Mẹ!"
18
Thái hậu dường như không ưa ta lắm.
Mỗi lần nhìn ta, bà đều sầm mặt.
Còn Chu cô cô dạy quy củ cho ta thì ra tay cực kỳ nặng.
Nhưng, muốn lấy lòng bà cũng không khó.
Ngày nào ta cũng lượn lờ trước mặt bà:
"Nương nương, đây là tổ yến hầm hôm nay Tranh Tranh nấu ạ..."
"Nương nương, hoa mẫu đơn trong ngự hoa viên nở rồi, người xem cái này có đẹp không?"
"Nương nương nương nương, Tranh Tranh bóp vai cho người nhé?"
*
Đầu xuân trời vẫn còn rét buốt, Thái hậu bị cảm lạnh, đau đầu mất ngủ.
Ta xung phong ở lại chăm sóc.
Chu cô cô định đuổi ta ra ngoài, nhưng Thái hậu hừ lạnh một tiếng, lại bảo bà lui xuống.
Bà lẩm bẩm:
"Con bé ngốc này, suốt ngày cười tủm tỉm, ta nhìn mà phát bực. Đi nghỉ đi, phạt nó không được ngủ."
Ta cười tít mắt:
"Chu cô cô cứ yên tâm, Tranh Tranh rất giỏi chăm sóc người khác!"
*
Thái hậu dù đã có tuổi, nhưng đôi khi vẫn hay hờn dỗi như trẻ con.
Bà bịt mũi uống thuốc, sau đó nhíu chặt mày, mặt nhăn nhó vô cùng.
Chờ Chu cô cô đi rồi, ta lén dúi cho bà một miếng bánh ngọt.
Sau khi hầu hạ bà uống thuốc, ta đỡ bà nằm xuống, đóng cửa sổ, kéo chăn đắp kỹ, rồi nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho bà.
Chẳng mấy chốc, hàng mày nhíu chặt của Thái hậu cũng dần dần giãn ra.
*
Đấy! Ta đã nói ta rất giỏi chăm sóc người khác mà!
Nương nương chắc chắn sẽ mau khỏe thôi!
*
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Thái hậu dường như sắp thiếp đi.
Ta dịu dàng giảm lực, thử sờ trán bà, rồi cẩn thận thay khăn mới.
Bất ngờ, một tiếng hừ lạnh vang lên.
Thái hậu không mở mắt, chỉ thản nhiên nói:
"Ai gia đã làm khó ngươi như vậy, ngươi còn chạy tới hầu hạ, rốt cuộc là vì cái gì?"
Chẳng đợi ta đáp, bà tự lẩm bẩm tiếp:
"Phải rồi, A Chiêu vừa tuấn tú, vừa thông minh, ngươi đương nhiên thích nó."
"Nhưng ngươi thích nó để làm gì? Muốn cầu vinh hoa phú quý?"
Bà tự mình phủ nhận ngay sau đó:
"Mà ngươi với cái đầu óc này, có tiền cũng chẳng biết tiêu vào đâu..."
*
Ánh trăng dịu dàng rọi lên khung cửa sổ.
Ta chạm vào khăn tay, phát hiện một mảng ẩm ướt.
Là do khăn bị thấm nước quá nhiều sao?
*
Thái hậu khẽ lẩm bẩm, giọng nói mơ hồ:
"Ai gia chắc là sốt đến lú lẫn rồi. Đôi lúc lại cảm thấy... ngươi có chút giống Hoài Ngọc."
"Năm đó ai gia bệnh nặng, Hoài Ngọc chỉ mới năm tuổi, cũng thức trắng đêm, dùng bàn tay bé xíu của nó xoa trán cho ai gia..."
"Hoài Ngọc của ai gia... là đứa bé ngoan nhất."
"Nếu nó còn sống đến giờ, chắc cũng cao bằng ngươi rồi."
*
Ta định đứng dậy thay khăn mới, nhưng lại bị Thái hậu nắm chặt tay.
"Đừng đi đâu cả."
Ta ngơ ngác nhìn bà.
Thái hậu vẫn không mở mắt, biểu cảm bình thản, nhưng không hiểu sao ta lại cảm thấy bà rất đau lòng.
*
Ta nhẹ nhàng siết chặt bàn tay bà:
"Nương nương..."
"Người vừa hỏi ta, vì sao lại muốn lấy lòng người, vì sao lại thích Tạ Chiêu."
"Con muốn lấy lòng người, một là vì ta thích Tạ Chiêu, không muốn chàng khó xử."
"Hai là... con cũng rất thích người."
"Nương nương tuy ngoài miệng luôn nói con ngốc, nhưng con biết, giống như Tạ Chiêu vậy, trong lòng người chưa bao giờ xem thường con chỉ vì con chậm chạp."
"Nương nương đừng buồn nữa."
"Tranh Tranh sẽ chăm sóc người thật tốt, người sẽ sớm khỏe lại thôi..."
Thái hậu hừ một tiếng, nhưng tay bà lại nắm c.h.ặ.t t.a.y ta hơn.
Bà lầm bầm:
"Hừ... ngươi với A Chiêu, thôi thì kệ đi."
19
Khi mùa xuân sắp qua đi, Tạ Chiêu rốt cuộc cũng trở về.
Ta đang ngồi dưới tán cây, cùng Tiểu Hoàng phơi nắng, bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
"Chúc Tranh Tranh!"
Ta kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Tạ Chiêu khoác đầy bụi đường, đứng cách đó không xa.
Khóe môi hắn nhếch lên:
"Lợi hại thật! Nàng đã cho mẫu hậu uống canh mê hồn gì thế hả?"
*
Tạ Chiêu nhìn có vẻ rất mệt mỏi, cằm lún phún râu xanh, nhưng đôi mắt hắn vẫn sáng rực.
Ta vội vàng chạy đến, kéo lấy ống tay áo hắn, ngẩng đầu đánh giá từ trên xuống dưới, rồi nói:
"Ngài đi lâu quá rồi. Hoa lê cũng đã tàn rồi."
"Ngài hình như... già đi rồi đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro