Chương 8
Tích Tích Diêm
2025-03-27 07:34:46
23
Khi ta tìm thấy Đoạn Trường Phong trong đêm hội, hắn đang trêu chọc một nữ tử, giật lấy hoa đăng của nàng mà không chịu trả.
Bàn tay nắm chặt chuôi d.a.o của ta bắt đầu rịn mồ hôi.
Ta hít sâu một hơi.
Vân Linh.
Ta tự nhắc nhở bản thân.
Nếu đêm nay thành công, điện hạ sẽ không còn phải lo lắng bất kỳ mối họa nào nữa.
Thời gian của ta không còn nhiều.
Nhân lúc hắn vẫn đang đùa giỡn với nữ tử kia.
Ta giơ tay, lưỡi d.a.o sắc bén lóe lên trong đêm tối.
"Phập!"
Một âm thanh nặng nề vang lên, lưỡi d.a.o cắm thẳng vào cổ hắn.
Nhưng phản xạ của Đoạn Trường Phong quá nhanh.
Gần như bản năng được rèn luyện từ những lần sinh tử.
Hắn giật người, tránh khỏi vị trí chí mạng, né được nhát d.a.o lẽ ra lấy mạng hắn.
Như một con thú hoang bị chọc giận.
Hắn siết chặt lấy lưỡi dao, mặc cho lòng bàn tay bị cứa đến m.á.u chảy đầm đìa.
Tay còn lại, hắn đối phó với bảy tám đồng bọn của ta, thuận thế bẻ gãy cánh tay phải của ta.
Mặc kệ sự bao vây của những thích khách khác.
Từng chiêu thức của hắn vừa lão luyện, vừa tàn nhẫn, đánh thẳng vào chỗ hiểm của ta.
Máu chảy khiến đám đông hoảng loạn hét lên.
"Có thích khách!"
"Giết người rồi! Giết người rồi!"
"Mau báo quan!"
Giữa dòng người chen lấn hỗn loạn.
Ta nhìn thấy một đôi mắt đầy bàng hoàng.
Tiêu Kỳ đang nhìn ta.
Qua tấm khăn đen che mặt, dường như hắn muốn nhìn thấu tận đáy lòng ta.
Chỉ trong khoảnh khắc đối diện, ta vội tránh ánh mắt ấy.
Con d.a.o gần như bị Đoạn Trường Phong bẻ cong thành một thanh sắt vô dụng, rơi xuống đất kêu "keng" một tiếng.
Ta thầm nghĩ không xong rồi.
Không quan tâm đến điều gì khác, ta xoay người lao vào con hẻm.
Đoạn Trường Phong ôm cổ giận dữ gầm lên.
Đêm nay, hắn nhất định không tha cho ta, đuổi theo sát phía sau.
"Tên nhãi này, ta nhất định phải g.i.ế.c ngươi!"
Gió đêm thổi bay tà áo.
Ta ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng từ người phía sau.
Chỉ biết liều mạng chạy trốn vào những con hẻm tối tăm và đổ nát.
Đoạn Trường Phong quen chinh chiến nơi sa trường, nhưng ta đã sống như chuột cống trong các con ngõ hẹp của kinh thành từ bé.
Về mức độ quen thuộc với những lối đi này, hắn không bằng ta.
Rất nhanh, sau khi rẽ qua hai ngõ hẹp, ta đã cắt đuôi được hắn hoàn toàn.
Ta mệt lả, ngã quỵ xuống đất,
Ôm lấy ngực, thở dốc không ngừng.
Quần áo ở bụng đã thấm một mảng m.á.u lớn.
Không thành công ám sát, lại mất một cánh tay, trên người còn bị đ.â.m thêm một lỗ chảy m.á.u không ngừng.
Cảnh giác của Đoạn Trường Phong vượt xa dự đoán của ta.
Lần này ta đã quá khinh địch.
Từ xa, ánh sáng của đuốc và tiếng bước chân hỗn loạn dần đến gần.
Quan binh đã đuổi tới.
Ta lảo đảo đứng lên.
Vừa bước một bước.
Trong bóng tối vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Người này đuổi theo ta, thở còn chưa kịp đều.
"Đứng lại."
Ta cứng đờ cả người.
Không màng đau đớn, ta xoay người bỏ chạy.
"Vân Linh, ngươi dám?!"
Tiêu Kỳ nghiến răng nghiến lợi.
"Nếu ngươi dám chạy, ta về cung sẽ đánh gãy chân ngươi."
"Ta nói là làm."
Ta nghĩ, tiêu rồi.
Vừa làm chuyện xấu, đã bị bắt tại trận.
... Hắn sẽ không thật sự bắt ta về cung xử tội chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta giả vờ yếu đuối, ôm lấy bụng.
Loạng choạng đi về phía Tiêu Kỳ.
"Điện hạ, đau quá..."
Nắm lấy cơ hội, ta đột ngột ngã vào người hắn.
Tiêu Kỳ theo bản năng đỡ lấy ta.
Hắn chạm vào một tay đầy máu, lập tức hoảng loạn.
"Vân Linh?!"
Hồng Trần Vô Định
Ta ngửi thấy mùi hương thanh nhã từ người hắn.
Giả vờ ngất đi.
Điện hạ vốn thương hại kẻ yếu, hẳn sẽ đưa ta về cung chữa trị trước, rồi mới hỏi tội.
Còn về Đoạn Trường Phong...
Hiện tại hắn chưa bị lộ mặt thật.
Chuyện g.i.ế.c hắn, phải tính kế lâu dài hơn.
24
Đoạn Trường Phong mất hết thể diện, tức đến mức nhảy dựng lên.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, quyết phải bắt cho bằng được thích khách, nói rằng sẽ lăng trì kẻ đó.
"Tiểu Kỳ, ngươi nói xem, đây có phải là gặp ma không?"
"Đêm đó toàn thành giới nghiêm, cả kinh thành bị lục soát lật tung lên!"
"Vậy mà thích khách vẫn chạy thoát!"
Thấy Tiêu Kỳ không để ý đến mình.
Đoạn Trường Phong lại rên rỉ:
"Ôi, ôi đau quá! Không ai giúp ta, Tiểu Kỳ, mau bôi thuốc cho ta!"
Tiêu Kỳ hờ hững ngẩng mắt lên.
Cuối cùng nói ra câu đầu tiên trong ngày.
"Ngươi gãy tay rồi à?"
Đoạn Trường Phong chăm chú quan sát sắc mặt hắn.
"Tiểu Kỳ, có phải con bạch hổ nhỏ ngươi nuôi lại làm ngươi giận không?"
"Con gì ấy nhỉ? Phục Linh Cao?"
Tiêu Kỳ cười lạnh một tiếng.
Qua một tấm bình phong, ta nghe mà sợ hãi không thôi.
Đêm đó, Tiêu Kỳ nhét ta vào xe ngựa, giúp ta trốn qua các trạm kiểm tra rồi đưa về cung.
Dưới ánh đèn, khi thấy bộ dạng toàn thân đẫm m.á.u của ta.
Hắn gần như không kìm nổi cơn giận.
Hai kiếp, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn tức giận đến vậy.
Hắn hỏi, tại sao ta phải làm thế?
Ta đáp, vì ta có thù với hắn.
Thù gì?
Huyết hải thâm thù. (mối thù m.á.u sâu nặng)
Tiêu Kỳ hỏi mãi không ra câu trả lời.
Cuối cùng chỉ nhốt ta trong điện nhỏ dưỡng thương,
Để mặc Đoạn Trường Phong tìm không thấy người, tức giận vô ích.
Ta cũng không hiểu Tiêu Kỳ nghĩ gì.
Vừa khi Đoạn Trường Phong rời đi.
Ta lập tức từ sau bình phong chui ra.
"Điện hạ."
Ta khẽ ho một tiếng, cố tỏ vẻ áy náy.
"Trích Tinh Các còn nhiều việc phải làm, ta nên quay về rồi."
Không đợi Tiêu Kỳ mở miệng, ta quay người định chuồn đi.
"Vân Linh, ngươi dám?!"
Lại là câu này.
Ta thở dài trong lòng.
Điện hạ, có gì mà ta không dám chứ?
Gan của ta, kỳ thực lớn hơn ngài tưởng rất nhiều.
Nhưng ta vẫn ngoan ngoãn dừng bước.
Tay áo đỏ thẫm buông xuống trước mặt ta.
"Điện hạ."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc từng chữ.
"Ngài không cản được ta đâu."
Đoạn Trường Phong, ta nhất định phải giết.
Thấy ta cứng đầu như vậy, Tiêu Kỳ giận đến phát run.
"Đoạn gia qua nhiều đời làm hầu tước, công cao lấn chủ, Đoạn Trường Phong lại là nhi tử độc nhất của lão hầu gia."
"Ngươi ám sát hắn giữa chốn đông người, không muốn sống nữa à?"
"Nếu bị bắt, ngươi có mấy cái đầu để chặt đây?!"
Thì ra là sợ ta bị bắt.
Khi ta tìm thấy Đoạn Trường Phong trong đêm hội, hắn đang trêu chọc một nữ tử, giật lấy hoa đăng của nàng mà không chịu trả.
Bàn tay nắm chặt chuôi d.a.o của ta bắt đầu rịn mồ hôi.
Ta hít sâu một hơi.
Vân Linh.
Ta tự nhắc nhở bản thân.
Nếu đêm nay thành công, điện hạ sẽ không còn phải lo lắng bất kỳ mối họa nào nữa.
Thời gian của ta không còn nhiều.
Nhân lúc hắn vẫn đang đùa giỡn với nữ tử kia.
Ta giơ tay, lưỡi d.a.o sắc bén lóe lên trong đêm tối.
"Phập!"
Một âm thanh nặng nề vang lên, lưỡi d.a.o cắm thẳng vào cổ hắn.
Nhưng phản xạ của Đoạn Trường Phong quá nhanh.
Gần như bản năng được rèn luyện từ những lần sinh tử.
Hắn giật người, tránh khỏi vị trí chí mạng, né được nhát d.a.o lẽ ra lấy mạng hắn.
Như một con thú hoang bị chọc giận.
Hắn siết chặt lấy lưỡi dao, mặc cho lòng bàn tay bị cứa đến m.á.u chảy đầm đìa.
Tay còn lại, hắn đối phó với bảy tám đồng bọn của ta, thuận thế bẻ gãy cánh tay phải của ta.
Mặc kệ sự bao vây của những thích khách khác.
Từng chiêu thức của hắn vừa lão luyện, vừa tàn nhẫn, đánh thẳng vào chỗ hiểm của ta.
Máu chảy khiến đám đông hoảng loạn hét lên.
"Có thích khách!"
"Giết người rồi! Giết người rồi!"
"Mau báo quan!"
Giữa dòng người chen lấn hỗn loạn.
Ta nhìn thấy một đôi mắt đầy bàng hoàng.
Tiêu Kỳ đang nhìn ta.
Qua tấm khăn đen che mặt, dường như hắn muốn nhìn thấu tận đáy lòng ta.
Chỉ trong khoảnh khắc đối diện, ta vội tránh ánh mắt ấy.
Con d.a.o gần như bị Đoạn Trường Phong bẻ cong thành một thanh sắt vô dụng, rơi xuống đất kêu "keng" một tiếng.
Ta thầm nghĩ không xong rồi.
Không quan tâm đến điều gì khác, ta xoay người lao vào con hẻm.
Đoạn Trường Phong ôm cổ giận dữ gầm lên.
Đêm nay, hắn nhất định không tha cho ta, đuổi theo sát phía sau.
"Tên nhãi này, ta nhất định phải g.i.ế.c ngươi!"
Gió đêm thổi bay tà áo.
Ta ngửi thấy mùi m.á.u tanh nồng từ người phía sau.
Chỉ biết liều mạng chạy trốn vào những con hẻm tối tăm và đổ nát.
Đoạn Trường Phong quen chinh chiến nơi sa trường, nhưng ta đã sống như chuột cống trong các con ngõ hẹp của kinh thành từ bé.
Về mức độ quen thuộc với những lối đi này, hắn không bằng ta.
Rất nhanh, sau khi rẽ qua hai ngõ hẹp, ta đã cắt đuôi được hắn hoàn toàn.
Ta mệt lả, ngã quỵ xuống đất,
Ôm lấy ngực, thở dốc không ngừng.
Quần áo ở bụng đã thấm một mảng m.á.u lớn.
Không thành công ám sát, lại mất một cánh tay, trên người còn bị đ.â.m thêm một lỗ chảy m.á.u không ngừng.
Cảnh giác của Đoạn Trường Phong vượt xa dự đoán của ta.
Lần này ta đã quá khinh địch.
Từ xa, ánh sáng của đuốc và tiếng bước chân hỗn loạn dần đến gần.
Quan binh đã đuổi tới.
Ta lảo đảo đứng lên.
Vừa bước một bước.
Trong bóng tối vang lên một giọng nói lạnh lùng.
Người này đuổi theo ta, thở còn chưa kịp đều.
"Đứng lại."
Ta cứng đờ cả người.
Không màng đau đớn, ta xoay người bỏ chạy.
"Vân Linh, ngươi dám?!"
Tiêu Kỳ nghiến răng nghiến lợi.
"Nếu ngươi dám chạy, ta về cung sẽ đánh gãy chân ngươi."
"Ta nói là làm."
Ta nghĩ, tiêu rồi.
Vừa làm chuyện xấu, đã bị bắt tại trận.
... Hắn sẽ không thật sự bắt ta về cung xử tội chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta giả vờ yếu đuối, ôm lấy bụng.
Loạng choạng đi về phía Tiêu Kỳ.
"Điện hạ, đau quá..."
Nắm lấy cơ hội, ta đột ngột ngã vào người hắn.
Tiêu Kỳ theo bản năng đỡ lấy ta.
Hắn chạm vào một tay đầy máu, lập tức hoảng loạn.
"Vân Linh?!"
Hồng Trần Vô Định
Ta ngửi thấy mùi hương thanh nhã từ người hắn.
Giả vờ ngất đi.
Điện hạ vốn thương hại kẻ yếu, hẳn sẽ đưa ta về cung chữa trị trước, rồi mới hỏi tội.
Còn về Đoạn Trường Phong...
Hiện tại hắn chưa bị lộ mặt thật.
Chuyện g.i.ế.c hắn, phải tính kế lâu dài hơn.
24
Đoạn Trường Phong mất hết thể diện, tức đến mức nhảy dựng lên.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, quyết phải bắt cho bằng được thích khách, nói rằng sẽ lăng trì kẻ đó.
"Tiểu Kỳ, ngươi nói xem, đây có phải là gặp ma không?"
"Đêm đó toàn thành giới nghiêm, cả kinh thành bị lục soát lật tung lên!"
"Vậy mà thích khách vẫn chạy thoát!"
Thấy Tiêu Kỳ không để ý đến mình.
Đoạn Trường Phong lại rên rỉ:
"Ôi, ôi đau quá! Không ai giúp ta, Tiểu Kỳ, mau bôi thuốc cho ta!"
Tiêu Kỳ hờ hững ngẩng mắt lên.
Cuối cùng nói ra câu đầu tiên trong ngày.
"Ngươi gãy tay rồi à?"
Đoạn Trường Phong chăm chú quan sát sắc mặt hắn.
"Tiểu Kỳ, có phải con bạch hổ nhỏ ngươi nuôi lại làm ngươi giận không?"
"Con gì ấy nhỉ? Phục Linh Cao?"
Tiêu Kỳ cười lạnh một tiếng.
Qua một tấm bình phong, ta nghe mà sợ hãi không thôi.
Đêm đó, Tiêu Kỳ nhét ta vào xe ngựa, giúp ta trốn qua các trạm kiểm tra rồi đưa về cung.
Dưới ánh đèn, khi thấy bộ dạng toàn thân đẫm m.á.u của ta.
Hắn gần như không kìm nổi cơn giận.
Hai kiếp, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn tức giận đến vậy.
Hắn hỏi, tại sao ta phải làm thế?
Ta đáp, vì ta có thù với hắn.
Thù gì?
Huyết hải thâm thù. (mối thù m.á.u sâu nặng)
Tiêu Kỳ hỏi mãi không ra câu trả lời.
Cuối cùng chỉ nhốt ta trong điện nhỏ dưỡng thương,
Để mặc Đoạn Trường Phong tìm không thấy người, tức giận vô ích.
Ta cũng không hiểu Tiêu Kỳ nghĩ gì.
Vừa khi Đoạn Trường Phong rời đi.
Ta lập tức từ sau bình phong chui ra.
"Điện hạ."
Ta khẽ ho một tiếng, cố tỏ vẻ áy náy.
"Trích Tinh Các còn nhiều việc phải làm, ta nên quay về rồi."
Không đợi Tiêu Kỳ mở miệng, ta quay người định chuồn đi.
"Vân Linh, ngươi dám?!"
Lại là câu này.
Ta thở dài trong lòng.
Điện hạ, có gì mà ta không dám chứ?
Gan của ta, kỳ thực lớn hơn ngài tưởng rất nhiều.
Nhưng ta vẫn ngoan ngoãn dừng bước.
Tay áo đỏ thẫm buông xuống trước mặt ta.
"Điện hạ."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc từng chữ.
"Ngài không cản được ta đâu."
Đoạn Trường Phong, ta nhất định phải giết.
Thấy ta cứng đầu như vậy, Tiêu Kỳ giận đến phát run.
"Đoạn gia qua nhiều đời làm hầu tước, công cao lấn chủ, Đoạn Trường Phong lại là nhi tử độc nhất của lão hầu gia."
"Ngươi ám sát hắn giữa chốn đông người, không muốn sống nữa à?"
"Nếu bị bắt, ngươi có mấy cái đầu để chặt đây?!"
Thì ra là sợ ta bị bắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro