Tính sổ
Thuận Tiểu Bảo
2025-02-28 08:14:16
Ông nội Khúc nói sẽ tính sổ, rồi ung dung ngồi xuống ghế.
"Đứng lên nói chuyện, đàn ông con trai quỳ gối làm gì!" Cuộc đời ông khinh nhất là kẻ hèn nhát.
Ông bảo Hoàng Chấn Thiên đứng dậy nói chuyện, rồi yêu cầu hiệu trưởng và cô giáo đưa lũ trẻ đi chỗ khác.
Bố của Mỹ Mỹ không dám đi đâu, im lặng đứng bên cạnh.
Thương Dĩ Nhu biết tính ông cụ, một khi đã ra mặt thì chuyện sẽ không dễ dàng kết thúc. Cô vội bước lên khuyên: "Ông nội, đây là chuyện giữa lũ trẻ. Bọn trẻ đều không sao cả, chúng ta giải quyết một cách nhẹ nhàng thôi."
"Cháu dâu đã mở lời, ông sẽ không làm quá!"
Nghe thấy cụm từ "làm quá", Hoàng Chấn Thiên run lập cập. Ông ta nhìn Thương Dĩ Nhu với ánh mắt biết ơn, dáng vẻ khinh thường trước đó hoàn toàn biến mất.
Ông cụ nhìn cảnh tượng trước mặt, chống tay vào thành ghế: "Mấy chiếc xe của anh, cộng thêm tiền bồi thường tinh thần, 5.000.000 NDT đủ không?"
"Không cần, không cần đâu." Hoàng Chấn Thiên lắc đầu ngay, "Tôi sao dám nhận tiền của ông Khúc? Mấy chiếc xe cũ kỹ kia đáng lẽ phải mang ra bãi rác lâu rồi. Ông Khúc nghiền nát chúng là đúng."
"Không cần hả?" Ông nội Khúc hỏi.
Hoàng Chấn Thiên gật đầu như gà mổ thóc, vội cười nói: "Những chiến công của ông Khúc ai cũng biết, từ lâu tôi đã nghe danh ông là người chính trực nhân hậu. Hôm nay may mắn được gặp ông Khúc, được nói chuyện với ông, tôi mới thấy ông quả thật là người có tầm nhìn xa trông rộng. Tôi đã học được rất nhiều từ ông, còn nhiều hơn mười năm đọc sách..."
"Đừng vội nịnh nọt, còn chưa xong đâu!" Ông cụ khó chịu nhíu mày, "Phần bồi thường của anh coi như xong, giờ đến lượt tôi."
Chưa xong? Hoàng Chấn Thiên sững lại.
"Anh xem, dù tôi đã bỏ mặt mũi ra điều động mấy chiếc xe tăng và cảnh sát đặc nhiệm đến đây, nhưng tiền xăng và phụ cấp cũng phải trả đúng không? Tính sơ sơ, 1.000.000 NDT là được."
Mặt Hoàng Chấn Thiên từ trắng chuyển sang xanh, rồi đen, cuối cùng đỏ bừng, chỉ đành gật đầu. Ông ta tức không phải vì tiếc 1.000.000 NDT, mà vì cảm thấy nhục nhã. Con trai ông ta bị đánh, ông ta xuất hiện một cách oai phong lẫm liệt, cuối cùng lại thành trò hề. Nhưng thua dưới tay ông Khúc, ông ta cũng không mấy xấu hổ. Dù gì sau này kể lại, ông ta cũng là người từng đối đầu với ông cụ mà.
Nghĩ vậy, ông ta lại vui vẻ viết tấm séc 1.000.000 NDT. Ông nội Khúc không nhận tấm séc mà gọi phó hiệu trưởng ra.
"Số tiền này tôi dùng tư cách của cựu chiến binh quyên góp cho trường mẫu giáo để xây dựng khu vực tuyên truyền truyền thống tốt đẹp của thế hệ đi trước. Dù hội nhập quốc tế là tốt, nhưng đạo đức truyền thống của dân tộc ta vẫn phải giữ lại. Thế hệ sau phải gánh vác trách nhiệm xây dựng đất nước chứ không phải làm tay sai cho tư bản nước ngoài. Không có đức, mọi thứ đều vô nghĩa!"
Phó hiệu trưởng nghe vậy, vội nhận tấm séc và cảm ơn, đồng thời hứa sẽ sử dụng số tiền này đúng mục đích. Ông cụ lúc này mới hơi yên lòng. Hai đứa chắt của ông đang học ở đây, không thể chỉ học toàn mấy thứ ngoại lai mà quên đi truyền thống của tổ tiên!
Hoàng Chấn Thiên nói thêm mấy câu nịnh nọt, thấy ông cụ không có hứng, ông ta vội cuốn gói chạy mất.
Ông nội Khúc ra lệnh rút xe tăng và cảnh sát đặc nhiệm, Thương Dĩ Nhu về nhà cùng ông. Vừa về đến nhà, bà nội Khúc đang định gọi điện hỏi thăm tình hình, thây sông về mới yên tâm.
"Tôi đã bảo chỉ là chuyện trẻ con, sao ông cứ phải ra mặt làm gì? Lớn tuổi rồi còn tranh giành với trẻ con, không sợ người ta chê cười hả!" Bà cụ trừng mắt.
"Bà biết gì mà nói!" Ông nội Khúc phản bác, "Đại Đại gọi điện, chứng tỏ chuyện không đơn giản. May mà tôi đến kịp, không thì hai đứa chắt của tôi bị bắt nạt rồi. Tên trọc phú kia rõ ràng là nô lệ của đồng tiền, mắt cao hơn trán. Tôi phải dạy cho hắn một bài học nhớ đời, không thì hắn chẳng biết mình là ai! Trước đây tôi đã không đồng ý cho bọn trẻ học trường mẫu giáo quốc tế rồi, nhưng tôi không có quyền quyết định. Chuyện của con cái phải để bố mẹ chúng tự lo. Nhưng nếu chúng phải học ở đó, tôi phải tìm cách bảo vệ chúng."
Thì ra ông cụ suy nghĩ như vậy.
"Tiểu Nhu, cháu qua đây với bà." Bà nội Khúc gọi Thương Dĩ Nhu đến gần, hạ giọng nói, "Ông cháu không có ý gì đâu. Ông ấy cổ hủ lắm, không hiểu thời đại bây giờ. Giờ khác xưa rồi, đôi khi cách làm của ông ấy không còn phù hợp nữa."
Thương Dĩ Nhu mỉm cười, cô hiểu tấm lòng của ông cụ. Có điều ông cụ lớn tuổi rồi mà vẫn lo cho hai cháu như vậy, cô thật sự áy náy và xấu hổ.
Từ khi hai đứa nhỏ đi nhà trẻ, bà nội Khúc ít gặp chúng hơn. Dạo này Thương Dĩ Nhu tham gia hội nghị cao cấp của thành phố, bận đến không kịp thở nên cũng ít đến thăm ông bà. Bà cụ nghe nói cô xin nghỉ phép nửa ngày nên giữ cô ở lại.
"Vẫn chưa có tin gì của Lật Lật hả?" Hai người trò chuyện, bà nội Khúc nhắc tới Lật Lật, "Bà thấy Kỳ Kỳ rất nghiêm túc, nó cũng thay đổi nhiều rồ. Nếu cháu có liên lạc với Lật Lật thì giúp Kỳ Kỳ nói tốt vài câu. Bà thấy hai đứa nhỏ rất hợp nhau, nếu có thể thành đôi thì tốt biết mấy."
"Lúc mới mất liên lạc Lật Lật có gọi cho cháu một lần, nhưng số đó giờ đã thành số không tồn tại. Cháu không biết cô ấy sao lại như vậy, nhưng chắc là có lý do riêng. Còn duyên phận giữa cô ấy và Tiêu Kỳ, nếu là duyên trời định thì không thoát được đâu."
Bà nội Khúc gật đầu: "Cô của cháu mấy hôm nay cứ giới thiệu bạn gái cho Kỳ Kỳ, nhưng nó chẳng thèm gặp ai. Bị cô cháu mắng quá nhiều, nó mới chịu đi gặp rồi biến mất. Trước đây cô cháu sợ nó vướng vào chuyện tình cảm rắc rối, giờ lại sợ nó không chịu lấy vợ, không có ai nối dõi. Ai bảo con bé không đồng ý chuyện của Kỳ Kỳ với Lật Lật, cô gái tốt thế mà cứ bới lông tìm vết."
"Cô gặp Lật Lật rồi?" Thương Dĩ Nhu ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô nghe chuyện này.
"Chắc thế. Có lần họ tình cờ gặp nhau ở đây, nhìn biểu cảm là biết đã xảy ra chuyện. Sau đó Kỳ Kỳ nói chuyện với Lật Lật ngoài sân, bà nghe nó thay mặt mẹ mình xin lỗi con bé. Lật Lật không phải loại người tham tiền, con bé tự kiếm tiền được, cần gì phải vào nhà họ Tiêu để chịu đựng ánh mắt khinh bỉ của cô cháu? Nhà họ Tiêu bề ngoài hào nhoáng nhưng thực chất chỉ có vậy thôi. Tiền nhiều mà tâm không an thì có ích gì? Lật Lật là người thông minh, con bé sẽ hiểu. Theo bà thấy, người yêu sâu đậm lần này là Kỳ Kỳ. Nếu Lật Lật mãi không xuất hiện, nút thắt trong lòng thằng bé không gỡ được, khó mà yêu đương hay kết hôn bình thường."
Lật Lật đã đi bảy tám tháng, Thương Dĩ Nhu có linh cảm cô ấy sắp về rồi.
"Đứng lên nói chuyện, đàn ông con trai quỳ gối làm gì!" Cuộc đời ông khinh nhất là kẻ hèn nhát.
Ông bảo Hoàng Chấn Thiên đứng dậy nói chuyện, rồi yêu cầu hiệu trưởng và cô giáo đưa lũ trẻ đi chỗ khác.
Bố của Mỹ Mỹ không dám đi đâu, im lặng đứng bên cạnh.
Thương Dĩ Nhu biết tính ông cụ, một khi đã ra mặt thì chuyện sẽ không dễ dàng kết thúc. Cô vội bước lên khuyên: "Ông nội, đây là chuyện giữa lũ trẻ. Bọn trẻ đều không sao cả, chúng ta giải quyết một cách nhẹ nhàng thôi."
"Cháu dâu đã mở lời, ông sẽ không làm quá!"
Nghe thấy cụm từ "làm quá", Hoàng Chấn Thiên run lập cập. Ông ta nhìn Thương Dĩ Nhu với ánh mắt biết ơn, dáng vẻ khinh thường trước đó hoàn toàn biến mất.
Ông cụ nhìn cảnh tượng trước mặt, chống tay vào thành ghế: "Mấy chiếc xe của anh, cộng thêm tiền bồi thường tinh thần, 5.000.000 NDT đủ không?"
"Không cần, không cần đâu." Hoàng Chấn Thiên lắc đầu ngay, "Tôi sao dám nhận tiền của ông Khúc? Mấy chiếc xe cũ kỹ kia đáng lẽ phải mang ra bãi rác lâu rồi. Ông Khúc nghiền nát chúng là đúng."
"Không cần hả?" Ông nội Khúc hỏi.
Hoàng Chấn Thiên gật đầu như gà mổ thóc, vội cười nói: "Những chiến công của ông Khúc ai cũng biết, từ lâu tôi đã nghe danh ông là người chính trực nhân hậu. Hôm nay may mắn được gặp ông Khúc, được nói chuyện với ông, tôi mới thấy ông quả thật là người có tầm nhìn xa trông rộng. Tôi đã học được rất nhiều từ ông, còn nhiều hơn mười năm đọc sách..."
"Đừng vội nịnh nọt, còn chưa xong đâu!" Ông cụ khó chịu nhíu mày, "Phần bồi thường của anh coi như xong, giờ đến lượt tôi."
Chưa xong? Hoàng Chấn Thiên sững lại.
"Anh xem, dù tôi đã bỏ mặt mũi ra điều động mấy chiếc xe tăng và cảnh sát đặc nhiệm đến đây, nhưng tiền xăng và phụ cấp cũng phải trả đúng không? Tính sơ sơ, 1.000.000 NDT là được."
Mặt Hoàng Chấn Thiên từ trắng chuyển sang xanh, rồi đen, cuối cùng đỏ bừng, chỉ đành gật đầu. Ông ta tức không phải vì tiếc 1.000.000 NDT, mà vì cảm thấy nhục nhã. Con trai ông ta bị đánh, ông ta xuất hiện một cách oai phong lẫm liệt, cuối cùng lại thành trò hề. Nhưng thua dưới tay ông Khúc, ông ta cũng không mấy xấu hổ. Dù gì sau này kể lại, ông ta cũng là người từng đối đầu với ông cụ mà.
Nghĩ vậy, ông ta lại vui vẻ viết tấm séc 1.000.000 NDT. Ông nội Khúc không nhận tấm séc mà gọi phó hiệu trưởng ra.
"Số tiền này tôi dùng tư cách của cựu chiến binh quyên góp cho trường mẫu giáo để xây dựng khu vực tuyên truyền truyền thống tốt đẹp của thế hệ đi trước. Dù hội nhập quốc tế là tốt, nhưng đạo đức truyền thống của dân tộc ta vẫn phải giữ lại. Thế hệ sau phải gánh vác trách nhiệm xây dựng đất nước chứ không phải làm tay sai cho tư bản nước ngoài. Không có đức, mọi thứ đều vô nghĩa!"
Phó hiệu trưởng nghe vậy, vội nhận tấm séc và cảm ơn, đồng thời hứa sẽ sử dụng số tiền này đúng mục đích. Ông cụ lúc này mới hơi yên lòng. Hai đứa chắt của ông đang học ở đây, không thể chỉ học toàn mấy thứ ngoại lai mà quên đi truyền thống của tổ tiên!
Hoàng Chấn Thiên nói thêm mấy câu nịnh nọt, thấy ông cụ không có hứng, ông ta vội cuốn gói chạy mất.
Ông nội Khúc ra lệnh rút xe tăng và cảnh sát đặc nhiệm, Thương Dĩ Nhu về nhà cùng ông. Vừa về đến nhà, bà nội Khúc đang định gọi điện hỏi thăm tình hình, thây sông về mới yên tâm.
"Tôi đã bảo chỉ là chuyện trẻ con, sao ông cứ phải ra mặt làm gì? Lớn tuổi rồi còn tranh giành với trẻ con, không sợ người ta chê cười hả!" Bà cụ trừng mắt.
"Bà biết gì mà nói!" Ông nội Khúc phản bác, "Đại Đại gọi điện, chứng tỏ chuyện không đơn giản. May mà tôi đến kịp, không thì hai đứa chắt của tôi bị bắt nạt rồi. Tên trọc phú kia rõ ràng là nô lệ của đồng tiền, mắt cao hơn trán. Tôi phải dạy cho hắn một bài học nhớ đời, không thì hắn chẳng biết mình là ai! Trước đây tôi đã không đồng ý cho bọn trẻ học trường mẫu giáo quốc tế rồi, nhưng tôi không có quyền quyết định. Chuyện của con cái phải để bố mẹ chúng tự lo. Nhưng nếu chúng phải học ở đó, tôi phải tìm cách bảo vệ chúng."
Thì ra ông cụ suy nghĩ như vậy.
"Tiểu Nhu, cháu qua đây với bà." Bà nội Khúc gọi Thương Dĩ Nhu đến gần, hạ giọng nói, "Ông cháu không có ý gì đâu. Ông ấy cổ hủ lắm, không hiểu thời đại bây giờ. Giờ khác xưa rồi, đôi khi cách làm của ông ấy không còn phù hợp nữa."
Thương Dĩ Nhu mỉm cười, cô hiểu tấm lòng của ông cụ. Có điều ông cụ lớn tuổi rồi mà vẫn lo cho hai cháu như vậy, cô thật sự áy náy và xấu hổ.
Từ khi hai đứa nhỏ đi nhà trẻ, bà nội Khúc ít gặp chúng hơn. Dạo này Thương Dĩ Nhu tham gia hội nghị cao cấp của thành phố, bận đến không kịp thở nên cũng ít đến thăm ông bà. Bà cụ nghe nói cô xin nghỉ phép nửa ngày nên giữ cô ở lại.
"Vẫn chưa có tin gì của Lật Lật hả?" Hai người trò chuyện, bà nội Khúc nhắc tới Lật Lật, "Bà thấy Kỳ Kỳ rất nghiêm túc, nó cũng thay đổi nhiều rồ. Nếu cháu có liên lạc với Lật Lật thì giúp Kỳ Kỳ nói tốt vài câu. Bà thấy hai đứa nhỏ rất hợp nhau, nếu có thể thành đôi thì tốt biết mấy."
"Lúc mới mất liên lạc Lật Lật có gọi cho cháu một lần, nhưng số đó giờ đã thành số không tồn tại. Cháu không biết cô ấy sao lại như vậy, nhưng chắc là có lý do riêng. Còn duyên phận giữa cô ấy và Tiêu Kỳ, nếu là duyên trời định thì không thoát được đâu."
Bà nội Khúc gật đầu: "Cô của cháu mấy hôm nay cứ giới thiệu bạn gái cho Kỳ Kỳ, nhưng nó chẳng thèm gặp ai. Bị cô cháu mắng quá nhiều, nó mới chịu đi gặp rồi biến mất. Trước đây cô cháu sợ nó vướng vào chuyện tình cảm rắc rối, giờ lại sợ nó không chịu lấy vợ, không có ai nối dõi. Ai bảo con bé không đồng ý chuyện của Kỳ Kỳ với Lật Lật, cô gái tốt thế mà cứ bới lông tìm vết."
"Cô gặp Lật Lật rồi?" Thương Dĩ Nhu ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên cô nghe chuyện này.
"Chắc thế. Có lần họ tình cờ gặp nhau ở đây, nhìn biểu cảm là biết đã xảy ra chuyện. Sau đó Kỳ Kỳ nói chuyện với Lật Lật ngoài sân, bà nghe nó thay mặt mẹ mình xin lỗi con bé. Lật Lật không phải loại người tham tiền, con bé tự kiếm tiền được, cần gì phải vào nhà họ Tiêu để chịu đựng ánh mắt khinh bỉ của cô cháu? Nhà họ Tiêu bề ngoài hào nhoáng nhưng thực chất chỉ có vậy thôi. Tiền nhiều mà tâm không an thì có ích gì? Lật Lật là người thông minh, con bé sẽ hiểu. Theo bà thấy, người yêu sâu đậm lần này là Kỳ Kỳ. Nếu Lật Lật mãi không xuất hiện, nút thắt trong lòng thằng bé không gỡ được, khó mà yêu đương hay kết hôn bình thường."
Lật Lật đã đi bảy tám tháng, Thương Dĩ Nhu có linh cảm cô ấy sắp về rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro