Tướng Quân Gia Có Tiểu Ma Vương
Chương 13
Team Trà Đào Cam Sả S7
2025-03-28 14:21:34
“Chung ái khanh, trẫm còn một việc muốn nhờ khanh.” Hoàng thượng nói.
“Xin hoàng thượng cứ nói.” Chung Thiên Hào đáp.
“Trẫm muốn phong cho con gái khanh làm nữ tướng, để nàng có thể tiếp tục cống hiến cho đất nước.” Hoàng thượng nói.
Chung Thiên Hào nghe vậy, vừa mừng vừa lo. Ông mừng vì con gái được hoàng thượng trọng dụng, nhưng cũng lo lắng vì nàng còn quá trẻ, gánh vác trọng trách lớn như vậy, e rằng sẽ gặp nhiều khó khăn.
“Hoàng thượng, tiểu nữ còn trẻ người non dạ, e rằng…” Chung Thiên Hào định từ chối.
“Chung ái khanh, trẫm tin tưởng vào tài năng của con gái khanh. Nàng là một kỳ tài quân sự, xứng đáng được trọng dụng.” Hoàng thượng kiên quyết nói.
Chung Thiên Hào thấy hoàng thượng đã quyết, cũng không tiện từ chối nữa. “Thần xin tuân chỉ.”
Hoàng thượng gật đầu hài lòng. Ông tin rằng, Chung Nhạc Ninh sẽ trở thành một nữ tướng xuất sắc, làm rạng danh đất nước.
Tin tức Chung Nhạc Ninh được phong làm nữ tướng lan truyền khắp kinh thành, gây ra một trận sóng gió không nhỏ. Người người bàn tán xôn xao, kẻ khen người chê. Có người ngưỡng mộ tài năng, dũng cảm của nàng, cũng có kẻ ghen ghét, đố kỵ, cho rằng nàng chỉ là một nữ nhi, không xứng đáng nhận được vinh dự này.
Trong phủ Đại tướng quân, Chung Nhạc Ninh nhận được thánh chỉ của hoàng thượng, trong lòng nàng không khỏi dâng lên cảm xúc khó tả. Nàng không ngờ, mình lại được phong làm nữ tướng, trở thành nữ tướng đầu tiên trong lịch sử triều đình. Đây là một vinh dự lớn lao, nhưng cũng là một trọng trách nặng nề.
“Tiểu thư, chúc mừng người!” Khinh Nhi vui mừng nói, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào.
Chung Nhạc Ninh mỉm cười nhẹ. “Đây không chỉ là vinh dự của ta, mà còn là vinh dự của Chung gia.”
Chung Thiên Hào nhìn con gái, ánh mắt tràn đầy yêu thương và tự hào. Ông biết, con gái mình đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, thử thách mới có được ngày hôm nay.
“Ninh nhi, con đã làm rất tốt. Cha tự hào về con.” Chung Thiên Hào nói, giọng nói có chút nghẹn ngào.
“Đa tạ phụ thân.” Chung Nhạc Ninh đáp, ánh mắt cũng đỏ hoe.
Buổi tối hôm đó, Chung gia tổ chức tiệc mừng. Quan khách đến dự rất đông, ai nấy đều chúc mừng Chung Nhạc Ninh.
Trong bữa tiệc, Chung Nhạc Ninh gặp lại Tần Phong. Hắn cũng vừa trở về kinh thành sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở biên cương.
“Chung tiểu thư, chúc mừng ngươi.” Tần Phong nâng chén rượu, mỉm cười nói.
“Đa tạ Tần tướng quân.” Chung Nhạc Ninh cũng nâng chén đáp lễ.
“Từ nay, phải gọi ngươi là Chung tướng quân rồi.” Tần Phong nói đùa.
Chung Nhạc Ninh mỉm cười. “Tướng quân Tần vẫn cứ gọi ta là Chung tiểu thư như trước là được.”
Hai người trò chuyện một lúc, rồi Tần Phong cáo từ ra về. Chung Nhạc Ninh nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng có chút bâng khuâng.
“Xin hoàng thượng cứ nói.” Chung Thiên Hào đáp.
“Trẫm muốn phong cho con gái khanh làm nữ tướng, để nàng có thể tiếp tục cống hiến cho đất nước.” Hoàng thượng nói.
Chung Thiên Hào nghe vậy, vừa mừng vừa lo. Ông mừng vì con gái được hoàng thượng trọng dụng, nhưng cũng lo lắng vì nàng còn quá trẻ, gánh vác trọng trách lớn như vậy, e rằng sẽ gặp nhiều khó khăn.
“Hoàng thượng, tiểu nữ còn trẻ người non dạ, e rằng…” Chung Thiên Hào định từ chối.
“Chung ái khanh, trẫm tin tưởng vào tài năng của con gái khanh. Nàng là một kỳ tài quân sự, xứng đáng được trọng dụng.” Hoàng thượng kiên quyết nói.
Chung Thiên Hào thấy hoàng thượng đã quyết, cũng không tiện từ chối nữa. “Thần xin tuân chỉ.”
Hoàng thượng gật đầu hài lòng. Ông tin rằng, Chung Nhạc Ninh sẽ trở thành một nữ tướng xuất sắc, làm rạng danh đất nước.
Tin tức Chung Nhạc Ninh được phong làm nữ tướng lan truyền khắp kinh thành, gây ra một trận sóng gió không nhỏ. Người người bàn tán xôn xao, kẻ khen người chê. Có người ngưỡng mộ tài năng, dũng cảm của nàng, cũng có kẻ ghen ghét, đố kỵ, cho rằng nàng chỉ là một nữ nhi, không xứng đáng nhận được vinh dự này.
Trong phủ Đại tướng quân, Chung Nhạc Ninh nhận được thánh chỉ của hoàng thượng, trong lòng nàng không khỏi dâng lên cảm xúc khó tả. Nàng không ngờ, mình lại được phong làm nữ tướng, trở thành nữ tướng đầu tiên trong lịch sử triều đình. Đây là một vinh dự lớn lao, nhưng cũng là một trọng trách nặng nề.
“Tiểu thư, chúc mừng người!” Khinh Nhi vui mừng nói, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào.
Chung Nhạc Ninh mỉm cười nhẹ. “Đây không chỉ là vinh dự của ta, mà còn là vinh dự của Chung gia.”
Chung Thiên Hào nhìn con gái, ánh mắt tràn đầy yêu thương và tự hào. Ông biết, con gái mình đã phải trải qua rất nhiều khó khăn, thử thách mới có được ngày hôm nay.
“Ninh nhi, con đã làm rất tốt. Cha tự hào về con.” Chung Thiên Hào nói, giọng nói có chút nghẹn ngào.
“Đa tạ phụ thân.” Chung Nhạc Ninh đáp, ánh mắt cũng đỏ hoe.
Buổi tối hôm đó, Chung gia tổ chức tiệc mừng. Quan khách đến dự rất đông, ai nấy đều chúc mừng Chung Nhạc Ninh.
Trong bữa tiệc, Chung Nhạc Ninh gặp lại Tần Phong. Hắn cũng vừa trở về kinh thành sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở biên cương.
“Chung tiểu thư, chúc mừng ngươi.” Tần Phong nâng chén rượu, mỉm cười nói.
“Đa tạ Tần tướng quân.” Chung Nhạc Ninh cũng nâng chén đáp lễ.
“Từ nay, phải gọi ngươi là Chung tướng quân rồi.” Tần Phong nói đùa.
Chung Nhạc Ninh mỉm cười. “Tướng quân Tần vẫn cứ gọi ta là Chung tiểu thư như trước là được.”
Hai người trò chuyện một lúc, rồi Tần Phong cáo từ ra về. Chung Nhạc Ninh nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng có chút bâng khuâng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro