Chương 6
Hạ Tiểu Lý
2025-03-29 07:15:41
Mấy ngày sau đó, Tạ Hành không có tin tức gì, còn tôi thì cứ chơi bời, hoàn toàn không để tâm đến lời anh ta nói.
Cho đến khi, tôi gặp anh ta ở nơi mà chỉ có tôi và cậu bé mập mạp biết, tôi cuối cùng cũng lột được lớp mặt nạ của anh ta.
Hôm đó, anh ta ngậm một cây kẹo mút trong miệng, hai tay đút túi đứng ngẩn người trước bức tường đầy tranh vẽ bằng phấn.
Đây là căn cứ bí mật mà chỉ có tôi và cậu bé mập mạp biết, khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, tôi liền hiểu ra tất cả.
Hừ, hóa ra là đang đùa giỡn tôi.
Tôi thử gọi anh ta một tiếng: "Tạ Hành?"
Cơ thể anh ta lập tức cứng đờ, chậm chạp quay người lại.
Khi nhìn thấy tôi, anh ta đã có ý định bỏ chạy.
Tôi không kịp nghĩ nhiều, lớn tiếng gọi anh ta: "Đại Cường!"
Trong mắt anh ta hiện lên vẻ hoảng loạn, cố gắng giải thích với tôi: "Tôi không phải Đại Cường, sao tôi có thể là Đại Cường được?"
Nhưng đôi tai đỏ bừng của anh ta đã tố cáo anh ta.
Tôi cười lạnh một tiếng: "Hừ, biến mất không một tiếng động mấy năm nay, bây giờ gầy đi mấy chục cân rồi thì giỏi lắm à. Lại còn giám định DNA, lại còn đính hôn, còn vênh váo như vậy, làm gì thế, anh đang đóng phim truyền hình à? Bây giờ cậu bé mập mạp biến thành soái ca rồi, liền giở trò này với tôi, anh đắc ý lắm đúng không."
Tạ Hành nhỏ giọng nói: "Tôi không có vênh váo."
Lúc này anh ta không còn vẻ cợt nhả như mấy hôm trước mới gặp nữa, vẻ lưu manh đã biến mất sạch sẽ.
Tôi tức không chịu được: "Được, coi như tấm lòng của tôi trước kia cho chó ăn rồi."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Nói rồi tôi xoay người định bỏ đi, vừa bước được một bước, tay đã bị anh ta kéo lại, anh ta cúi đầu nhận thua, giọng nhỏ nhẹ: "Tôi sai rồi, đừng giận, tôi không nên làm màu, tôi cứ tưởng em thích kiểu người như vậy."
Tôi: ...
Tạ Hành như một chú chó to bị tổn thương, khiến cơn giận của tôi vơi đi một nửa.
Tôi vừa định nói gì đó thì từ đầu ngõ vang lên một giọng nói khàn khàn khó nghe, như bị nghẹn đờm, nghe là biết đang trong giai đoạn vỡ giọng.
"Ôi chao, đây là ai thế?"
Tôi và Tạ Hành đồng thời quay đầu lại, ở đầu ngõ có ba tên côn đồ đầu tóc kỳ quái, rõ ràng là bọn họ đến gây sự.
Khí thế xung quanh Tạ Hành lập tức trở nên sắc bén, anh ta kéo tôi ra sau lưng, giọng điệu nhàn nhạt: "Tao là ai mà bọn bây còn không biết à?"
Tên côn đồ vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Mày là thằng nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi cũng tò mò nhìn Tạ Hành, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Chỉ thấy anh ta thản nhiên thốt ra ba chữ: "Ba mày đấy."
Tôi suýt chút nữa nghẹn thở, anh ta vênh váo thật đấy!
Đại Cường thay đổi rồi, anh ta thật sự thay đổi rồi. Anh ta đang chơi một thứ gì đó rất mới mẻ.
Sắc mặt đám côn đồ ở đầu ngõ trở nên khó coi đến cực điểm: "Đùa bọn tao đấy à? Bớt nói nhảm đi, ba anh em bọn tao đang thiếu tiền net, mau giao hết tiền trên người ra đây, đừng có WeChat Pay, trường bọn tao không cho mang điện thoại."
Tạ Hành đút tay vào túi, xoay xoay cổ, giọng điệu mỉa mai: "Chỉ bằng bọn mày á? Vậy thì cùng lên đi, ông đây nhường bọn mày một tay, nếu mà..."
Lời Tạ Hành còn chưa dứt đã bị tôi vỗ một cái vào gáy.
Anh ta ôm đầu quay lại, hoang mang nhìn tôi: "Sao thế?"
"Anh còn muốn đánh nhau à?"
Giọng điệu Tạ Hành có chút ấm ức: "Là bọn họ trước..."
Tôi tức giận: "Không phải anh là võ sĩ quyền anh sao? Đánh nhau ẩu đả là anh không muốn thi đấu nữa à?"
“Vậy bọn họ thì sao?"
Tôi ném túi xách vào lòng anh ta, xắn tay áo lên, nhìn ba tên côn đồ ở đầu ngõ, nụ cười dần trở nên ngông cuồng: "Cầm túi cho kỹ, để tôi cho bọn họ biết xã hội này nguy hiểm đến mức nào."
Vài phút sau, đám côn đồ ôm đầu ôm chân ngồi dưới đất kêu la thảm thiết, không một ai đứng dậy nổi.
Tôi ân cần phủi bụi cho bọn chúng: "Lúc chị mày ra đời tung hoành ngang dọc thì bọn bây còn chưa biết đang học mẫu giáo ở đâu ấy. Vì vậy lần sau nhớ kỹ không được bắt nạt người yếu nữa nhé, nếu không sẽ phải ăn cơm tù đấy."
Nói rồi tôi nhẹ nhàng giơ tay lên, đưa ngón trỏ chỉ vào góc tường: "Ngay tại đó đọc to 'Học tập cho giỏi, tiến bộ mỗi ngày' một trăm lần. Nghe thấy chưa? Các em trai?"
Đám côn đồ đã bị tôi dọa choáng váng, không trả lời tôi.
"Nghe thấy chưa?" Tôi hét lớn.
Đám côn đồ mang theo giọng điệu nức nở, lập tức bắt đầu hô: "Học tập cho giỏi, tiến bộ mỗi ngày."
Tôi nín cười kéo Tạ Hành ra khỏi con hẻm.
Tạ Hành chỉnh lại quần áo hơi nhăn cho tôi.
"Tôi quên mất, em rất lợi hại."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: "Vậy anh còn nhớ hồi nhỏ tôi cũng dạy dỗ anh như thế này không?"
Cho đến khi, tôi gặp anh ta ở nơi mà chỉ có tôi và cậu bé mập mạp biết, tôi cuối cùng cũng lột được lớp mặt nạ của anh ta.
Hôm đó, anh ta ngậm một cây kẹo mút trong miệng, hai tay đút túi đứng ngẩn người trước bức tường đầy tranh vẽ bằng phấn.
Đây là căn cứ bí mật mà chỉ có tôi và cậu bé mập mạp biết, khoảnh khắc nhìn thấy anh ta, tôi liền hiểu ra tất cả.
Hừ, hóa ra là đang đùa giỡn tôi.
Tôi thử gọi anh ta một tiếng: "Tạ Hành?"
Cơ thể anh ta lập tức cứng đờ, chậm chạp quay người lại.
Khi nhìn thấy tôi, anh ta đã có ý định bỏ chạy.
Tôi không kịp nghĩ nhiều, lớn tiếng gọi anh ta: "Đại Cường!"
Trong mắt anh ta hiện lên vẻ hoảng loạn, cố gắng giải thích với tôi: "Tôi không phải Đại Cường, sao tôi có thể là Đại Cường được?"
Nhưng đôi tai đỏ bừng của anh ta đã tố cáo anh ta.
Tôi cười lạnh một tiếng: "Hừ, biến mất không một tiếng động mấy năm nay, bây giờ gầy đi mấy chục cân rồi thì giỏi lắm à. Lại còn giám định DNA, lại còn đính hôn, còn vênh váo như vậy, làm gì thế, anh đang đóng phim truyền hình à? Bây giờ cậu bé mập mạp biến thành soái ca rồi, liền giở trò này với tôi, anh đắc ý lắm đúng không."
Tạ Hành nhỏ giọng nói: "Tôi không có vênh váo."
Lúc này anh ta không còn vẻ cợt nhả như mấy hôm trước mới gặp nữa, vẻ lưu manh đã biến mất sạch sẽ.
Tôi tức không chịu được: "Được, coi như tấm lòng của tôi trước kia cho chó ăn rồi."
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Nói rồi tôi xoay người định bỏ đi, vừa bước được một bước, tay đã bị anh ta kéo lại, anh ta cúi đầu nhận thua, giọng nhỏ nhẹ: "Tôi sai rồi, đừng giận, tôi không nên làm màu, tôi cứ tưởng em thích kiểu người như vậy."
Tôi: ...
Tạ Hành như một chú chó to bị tổn thương, khiến cơn giận của tôi vơi đi một nửa.
Tôi vừa định nói gì đó thì từ đầu ngõ vang lên một giọng nói khàn khàn khó nghe, như bị nghẹn đờm, nghe là biết đang trong giai đoạn vỡ giọng.
"Ôi chao, đây là ai thế?"
Tôi và Tạ Hành đồng thời quay đầu lại, ở đầu ngõ có ba tên côn đồ đầu tóc kỳ quái, rõ ràng là bọn họ đến gây sự.
Khí thế xung quanh Tạ Hành lập tức trở nên sắc bén, anh ta kéo tôi ra sau lưng, giọng điệu nhàn nhạt: "Tao là ai mà bọn bây còn không biết à?"
Tên côn đồ vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Mày là thằng nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi cũng tò mò nhìn Tạ Hành, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Chỉ thấy anh ta thản nhiên thốt ra ba chữ: "Ba mày đấy."
Tôi suýt chút nữa nghẹn thở, anh ta vênh váo thật đấy!
Đại Cường thay đổi rồi, anh ta thật sự thay đổi rồi. Anh ta đang chơi một thứ gì đó rất mới mẻ.
Sắc mặt đám côn đồ ở đầu ngõ trở nên khó coi đến cực điểm: "Đùa bọn tao đấy à? Bớt nói nhảm đi, ba anh em bọn tao đang thiếu tiền net, mau giao hết tiền trên người ra đây, đừng có WeChat Pay, trường bọn tao không cho mang điện thoại."
Tạ Hành đút tay vào túi, xoay xoay cổ, giọng điệu mỉa mai: "Chỉ bằng bọn mày á? Vậy thì cùng lên đi, ông đây nhường bọn mày một tay, nếu mà..."
Lời Tạ Hành còn chưa dứt đã bị tôi vỗ một cái vào gáy.
Anh ta ôm đầu quay lại, hoang mang nhìn tôi: "Sao thế?"
"Anh còn muốn đánh nhau à?"
Giọng điệu Tạ Hành có chút ấm ức: "Là bọn họ trước..."
Tôi tức giận: "Không phải anh là võ sĩ quyền anh sao? Đánh nhau ẩu đả là anh không muốn thi đấu nữa à?"
“Vậy bọn họ thì sao?"
Tôi ném túi xách vào lòng anh ta, xắn tay áo lên, nhìn ba tên côn đồ ở đầu ngõ, nụ cười dần trở nên ngông cuồng: "Cầm túi cho kỹ, để tôi cho bọn họ biết xã hội này nguy hiểm đến mức nào."
Vài phút sau, đám côn đồ ôm đầu ôm chân ngồi dưới đất kêu la thảm thiết, không một ai đứng dậy nổi.
Tôi ân cần phủi bụi cho bọn chúng: "Lúc chị mày ra đời tung hoành ngang dọc thì bọn bây còn chưa biết đang học mẫu giáo ở đâu ấy. Vì vậy lần sau nhớ kỹ không được bắt nạt người yếu nữa nhé, nếu không sẽ phải ăn cơm tù đấy."
Nói rồi tôi nhẹ nhàng giơ tay lên, đưa ngón trỏ chỉ vào góc tường: "Ngay tại đó đọc to 'Học tập cho giỏi, tiến bộ mỗi ngày' một trăm lần. Nghe thấy chưa? Các em trai?"
Đám côn đồ đã bị tôi dọa choáng váng, không trả lời tôi.
"Nghe thấy chưa?" Tôi hét lớn.
Đám côn đồ mang theo giọng điệu nức nở, lập tức bắt đầu hô: "Học tập cho giỏi, tiến bộ mỗi ngày."
Tôi nín cười kéo Tạ Hành ra khỏi con hẻm.
Tạ Hành chỉnh lại quần áo hơi nhăn cho tôi.
"Tôi quên mất, em rất lợi hại."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta: "Vậy anh còn nhớ hồi nhỏ tôi cũng dạy dỗ anh như thế này không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro