Chương 5
Tửu Nhưỡng Đào Chi
2025-03-15 20:30:28
Màn đêm buông xuống, gió đêm thổi khiến cành cây phát ra âm thanh rất nhỏ.
Ta đứng trong đình viện, một tia sáng lạnh hiện lên trước mắt, đầu và thân người đang quỳ cầu xin tha thứ trên mặt đất lập tức bị tách ra, m.á.u tươi đầy đất.
Đúng vậy, ta lại bắt gặp Thẩm Thanh Thức g.i.ế.c người.
Mà Thẩm Thanh Thức cũng giống như lần trước, cầm cái đầu trên mặt đất lên, xoay người cười với ta.
“Xin lỗi, lại dọa nàng sợ rồi.”
Hắn hơi thở dài, rất là áy náy.
Nhưng ta không nhìn thấy một chút áy náy nào trong mắt hắn.
Ánh trăng chiếu vào đôi con ngươi cực đen kia, càng lộ vẻ hòa nhã trầm tĩnh.
Ta chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Hôm sau, Thẩm Thanh Thức vẫn dùng bữa cùng ta.
Hắn múc canh cho ta, ta uống.
Gắp thức ăn, ta ăn, cho dù là rau hẹ mà ta luôn ghét thì ta cũng yên lặng nhét vào miệng.
Cuối cùng ăn quá no, nhưng trong bát vẫn còn lại một ít.
Ta cắn răng ăn tiếp.
Một bàn tay vươn tới lấy cái bát đi, Thẩm Thanh Thức dịu dàng xoa đầu ta, nói: “Bữa sáng không nên ăn nhiều.”
Lúc này ta mới buông bát và đũa xuống, đi theo sau hắn rời khỏi phòng ăn.
Sau đó lại có một đêm bình an vô sự.
Buổi trưa ăn cơm xong, ta vừa định đứng dậy, Thẩm Thanh Thức đột nhiên kéo ta vào lòng.
Thu Vũ Miên Miên
Ta lảo đảo ngồi trên đùi hắn, vô thức giãy dụa.
Không ngờ lại dễ dàng, chỉ trong chốc lát đã thoát khỏi tay hắn.
Thẩm Thanh Thức ngồi trên ghế không nói gì, hơi ngước lên nhìn ta.
Rõ ràng là tư thế ngẩng mặt, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác ngột ngạt vô hình.
Trong lòng ta nhất thời dâng lên một dự cảm không tốt.
Quả nhiên, đêm nay, cảnh tượng m.á.u tanh đúng hẹn mà tới.
Thẩm Thanh Thức cầm cái đầu, mỉm cười với ta lần thứ ba.
Ngoài sợ hãi, ta còn có chút buồn cười.
Quả nhiên hắn không bình thường.
Nhưng ta sợ phát hoảng.
Hôm sau ăn xong, Thẩm Thanh Thức ngồi trên ghế, hơi mở rộng chân ra, tay chống đầu nhìn ta, ngón tay nhẹ nhàng móc vào mặt bàn, thờ ơ.
Ta hít sâu một hơi, từng bước đi tới, ngồi lên đùi hắn.
Thẩm Thanh Thức hơi nhíu mày, dường như có chút kinh ngạc.
Thật sự giả vờ được à.
Biến thái c.h.ế.t tiệt! Biến thái c.h.ế.t tiệt! Biến thái c.h.ế.t tiệt!
Không vui thì đẩy ta ra à.
Là một trung khuyển yandere, nếu hắn không muốn, sẽ không có bất kỳ kẻ nào có thể đến gần hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quả nhiên, sau khi kinh ngạc qua đi, Thẩm Thanh Thức lập tức thả lỏng cơ thể, đôi tay lạnh như ngọc từ từ trượt lên trên lưng ta, lại thuận thế vuốt xuống dưới.
Hắn vuốt ve dọc theo sống lưng từng chút một.
Động tác thân mật nhưng không có chút lãng mạn mập mờ nào.
Hắn hơi híp mắt, sắc mặt vui vẻ.
Điều này làm cho ta nhớ tới lúc mười mấy tuổi, ta từng nuôi một con mèo ragdoll, ta thích vuốt ve mèo, lúc không có việc gì làm thì làm ổ trên sô pha, ôm mèo con trong lòng, chầm chậm vuốt lông nó.
Mèo ragdoll thỉnh thoảng phát ra tiếng rừ rừ, ta cũng vuốt ve vui vẻ.
Cũng giống với vẻ mặt hiện giờ của Thẩm Thanh Thức.
Cho nên, hắn đang coi ta như mèo mà vuốt à?
Ý thức được điều này, sắc mặt ta cứng đờ.
Lại lập tức tự an ủi bản thân, không sao không sao, đối với một người thích vuốt mèo mà nói, bị coi là mèo chính là một kim bài miễn tử.
Ta nên vui mới phải.
Ta muốn cho mình cười một chút, khóe môi vừa hơi cong lên, cổ bỗng nhiên bị một bàn tay nắm chặt.
Giương mắt nhìn, đúng lúc nhìn thấy nụ cười dịu dàng mà vặn vẹo của Thẩm Thanh Thức.
Thẩm Thanh Thức nhìn thấy sợ hãi trong mắt ta như mong muốn của hắn, sợ cái chết, sợ hắn.
Toàn bộ linh hồn hắn đều đang run rẩy vì hưng phấn.
Bàn tay lại siết chặt.
Cần cổ mảnh khảnh mà yếu ớt của thiếu nữ ở ngay trong tay, chỉ cần dùng sức nhẹ là có thể nghe được âm thanh tuyệt vời nhất thế gian này.
Đương nhiên ta cũng nhìn thấy vẻ phấn khởi trong mắt Thẩm Thanh Thức.
Không hổ danh là yandere, đúng là điên dại!
Nhưng ta không thể phản kháng, không khí chung quanh dần loãng đi, ta nhắm mắt lại, tuyệt vọng chờ đợi cái c.h.ế.t đến.
Ông trời lại đối xử với ta không tệ, một khắc trước khi sắp tắt thở, cửa phòng bị gõ vang, người hầu gõ cửa nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Thẩm Thanh Thức buông tay ra, ta quỳ rạp xuống đất, thở hổn hển sau tai nạn.
Hắn nhìn một lúc lâu, đẩy cửa rời đi.
Thẩm Thanh Thức đi ba ngày không về.
Ta tính toán thời gian, thời điểm này hẳn là lúc nữ chính xuất hiện.
Lần đầu tiên gặp nhau giữa nam nữ chính ngập m.á.u chó và diễm lệ.
Thẩm Thanh Thức trúng tình dược, vừa lúc đụng phải Lạc Vô Ưu, tự nhiên mà trải qua một đêm.
Từ đó hai người bắt đầu có mối liên hệ với nhau, qua lại lâu dần mà nảy sinh tình cảm, cuối cùng dây dưa không ngớt.
Cũng bắt đầu từ lúc này, nguyên chủ hoàn toàn bị Thẩm Thanh Thức phớt lờ.
Nghĩ vậy, ta thoải mái cười một tiếng.
Nữ chính xuất hiện, ta lập tức có thể hóa thân thành người tàn hình, bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, không cần lo lắng sợ hãi cả ngày, chờ kỳ hạn ba năm tới rồi rời đi.
Kịch bản đang phát triển theo quỹ đạo trong nguyên tác.
Thẩm Thanh Thức trúng tình dược.
Nhưng nữ chính không xuất hiện.
Ta đứng trong đình viện, một tia sáng lạnh hiện lên trước mắt, đầu và thân người đang quỳ cầu xin tha thứ trên mặt đất lập tức bị tách ra, m.á.u tươi đầy đất.
Đúng vậy, ta lại bắt gặp Thẩm Thanh Thức g.i.ế.c người.
Mà Thẩm Thanh Thức cũng giống như lần trước, cầm cái đầu trên mặt đất lên, xoay người cười với ta.
“Xin lỗi, lại dọa nàng sợ rồi.”
Hắn hơi thở dài, rất là áy náy.
Nhưng ta không nhìn thấy một chút áy náy nào trong mắt hắn.
Ánh trăng chiếu vào đôi con ngươi cực đen kia, càng lộ vẻ hòa nhã trầm tĩnh.
Ta chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Hôm sau, Thẩm Thanh Thức vẫn dùng bữa cùng ta.
Hắn múc canh cho ta, ta uống.
Gắp thức ăn, ta ăn, cho dù là rau hẹ mà ta luôn ghét thì ta cũng yên lặng nhét vào miệng.
Cuối cùng ăn quá no, nhưng trong bát vẫn còn lại một ít.
Ta cắn răng ăn tiếp.
Một bàn tay vươn tới lấy cái bát đi, Thẩm Thanh Thức dịu dàng xoa đầu ta, nói: “Bữa sáng không nên ăn nhiều.”
Lúc này ta mới buông bát và đũa xuống, đi theo sau hắn rời khỏi phòng ăn.
Sau đó lại có một đêm bình an vô sự.
Buổi trưa ăn cơm xong, ta vừa định đứng dậy, Thẩm Thanh Thức đột nhiên kéo ta vào lòng.
Thu Vũ Miên Miên
Ta lảo đảo ngồi trên đùi hắn, vô thức giãy dụa.
Không ngờ lại dễ dàng, chỉ trong chốc lát đã thoát khỏi tay hắn.
Thẩm Thanh Thức ngồi trên ghế không nói gì, hơi ngước lên nhìn ta.
Rõ ràng là tư thế ngẩng mặt, nhưng lại làm cho người ta có một loại cảm giác ngột ngạt vô hình.
Trong lòng ta nhất thời dâng lên một dự cảm không tốt.
Quả nhiên, đêm nay, cảnh tượng m.á.u tanh đúng hẹn mà tới.
Thẩm Thanh Thức cầm cái đầu, mỉm cười với ta lần thứ ba.
Ngoài sợ hãi, ta còn có chút buồn cười.
Quả nhiên hắn không bình thường.
Nhưng ta sợ phát hoảng.
Hôm sau ăn xong, Thẩm Thanh Thức ngồi trên ghế, hơi mở rộng chân ra, tay chống đầu nhìn ta, ngón tay nhẹ nhàng móc vào mặt bàn, thờ ơ.
Ta hít sâu một hơi, từng bước đi tới, ngồi lên đùi hắn.
Thẩm Thanh Thức hơi nhíu mày, dường như có chút kinh ngạc.
Thật sự giả vờ được à.
Biến thái c.h.ế.t tiệt! Biến thái c.h.ế.t tiệt! Biến thái c.h.ế.t tiệt!
Không vui thì đẩy ta ra à.
Là một trung khuyển yandere, nếu hắn không muốn, sẽ không có bất kỳ kẻ nào có thể đến gần hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quả nhiên, sau khi kinh ngạc qua đi, Thẩm Thanh Thức lập tức thả lỏng cơ thể, đôi tay lạnh như ngọc từ từ trượt lên trên lưng ta, lại thuận thế vuốt xuống dưới.
Hắn vuốt ve dọc theo sống lưng từng chút một.
Động tác thân mật nhưng không có chút lãng mạn mập mờ nào.
Hắn hơi híp mắt, sắc mặt vui vẻ.
Điều này làm cho ta nhớ tới lúc mười mấy tuổi, ta từng nuôi một con mèo ragdoll, ta thích vuốt ve mèo, lúc không có việc gì làm thì làm ổ trên sô pha, ôm mèo con trong lòng, chầm chậm vuốt lông nó.
Mèo ragdoll thỉnh thoảng phát ra tiếng rừ rừ, ta cũng vuốt ve vui vẻ.
Cũng giống với vẻ mặt hiện giờ của Thẩm Thanh Thức.
Cho nên, hắn đang coi ta như mèo mà vuốt à?
Ý thức được điều này, sắc mặt ta cứng đờ.
Lại lập tức tự an ủi bản thân, không sao không sao, đối với một người thích vuốt mèo mà nói, bị coi là mèo chính là một kim bài miễn tử.
Ta nên vui mới phải.
Ta muốn cho mình cười một chút, khóe môi vừa hơi cong lên, cổ bỗng nhiên bị một bàn tay nắm chặt.
Giương mắt nhìn, đúng lúc nhìn thấy nụ cười dịu dàng mà vặn vẹo của Thẩm Thanh Thức.
Thẩm Thanh Thức nhìn thấy sợ hãi trong mắt ta như mong muốn của hắn, sợ cái chết, sợ hắn.
Toàn bộ linh hồn hắn đều đang run rẩy vì hưng phấn.
Bàn tay lại siết chặt.
Cần cổ mảnh khảnh mà yếu ớt của thiếu nữ ở ngay trong tay, chỉ cần dùng sức nhẹ là có thể nghe được âm thanh tuyệt vời nhất thế gian này.
Đương nhiên ta cũng nhìn thấy vẻ phấn khởi trong mắt Thẩm Thanh Thức.
Không hổ danh là yandere, đúng là điên dại!
Nhưng ta không thể phản kháng, không khí chung quanh dần loãng đi, ta nhắm mắt lại, tuyệt vọng chờ đợi cái c.h.ế.t đến.
Ông trời lại đối xử với ta không tệ, một khắc trước khi sắp tắt thở, cửa phòng bị gõ vang, người hầu gõ cửa nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo.
Thẩm Thanh Thức buông tay ra, ta quỳ rạp xuống đất, thở hổn hển sau tai nạn.
Hắn nhìn một lúc lâu, đẩy cửa rời đi.
Thẩm Thanh Thức đi ba ngày không về.
Ta tính toán thời gian, thời điểm này hẳn là lúc nữ chính xuất hiện.
Lần đầu tiên gặp nhau giữa nam nữ chính ngập m.á.u chó và diễm lệ.
Thẩm Thanh Thức trúng tình dược, vừa lúc đụng phải Lạc Vô Ưu, tự nhiên mà trải qua một đêm.
Từ đó hai người bắt đầu có mối liên hệ với nhau, qua lại lâu dần mà nảy sinh tình cảm, cuối cùng dây dưa không ngớt.
Cũng bắt đầu từ lúc này, nguyên chủ hoàn toàn bị Thẩm Thanh Thức phớt lờ.
Nghĩ vậy, ta thoải mái cười một tiếng.
Nữ chính xuất hiện, ta lập tức có thể hóa thân thành người tàn hình, bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, không cần lo lắng sợ hãi cả ngày, chờ kỳ hạn ba năm tới rồi rời đi.
Kịch bản đang phát triển theo quỹ đạo trong nguyên tác.
Thẩm Thanh Thức trúng tình dược.
Nhưng nữ chính không xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyenHay.pro